Mẹ cô đang ngồi xổm trong góc và khóc thầm.
Mẹ cũng biết khóc, cũng có lúc yếu lòng, cũng cần có người để mẹ tựa vào.
Tiếng khóc của Tô Vận rất nhỏ, rất kìm nén. Một lúc sau, Ôn Kiều nghe thấy tiếng bước chân đi xa. Cảm xúc của người trưởng thành phơi bày, ước chừng chỉ có năm phút đồng hồ.
Trong năm phút, lén lút tìm một góc, mặc sức mà khóc một trận, rồi lại phải đối mặt với cuộc sống thực tại.
Khi Tô Vận trở về, bên ngoài trời đang mưa, trong tay bà đang cầm một cái túi nilon, bên trong có bốn quả lê, còn có một quả chuối điểm vài đốm đen và vài quả táo.
Ôn Kiều nhanh chóng cầm lấy khăn bước đến, giúp mẹ mình lau tóc, đôi mắt Tô Vận vẫn còn đỏ au, khẽ nói: “Ăn chuối đi, mẹ vào nhà bếp nấu lê cho Tiểu Mặc.”
Ôn Kiều giống như một cái đuôi lẽo đẽo theo sau mẹ mình, đi vào nhà bếp.
Mưa bên ngoài rơi tí tách róc rách không ngừng, Tô Vận gọt vỏ ở kệ bếp, Ôn Kiều nói nhỏ: “Mẹ, con xin lỗi.”
Tô Vận lắc đầu: “Phải là mẹ xin lỗi các con vì đã để các con sống khổ sở như này.”
Ôn Kiều càng cảm thấy có lỗi hơn.
Mẹ cô đã cố gắng hết sức để ba chị em cô có cuộc sống giống như những gia đình bình thường khác.
Mặc dù kinh tế luôn eo hẹp nhưng mẹ cô vẫn đăng ký cho cô học đàn tỳ bà, chỉ vì cô có thiên phú về mảng này, chỉ vì mẹ cô nghĩ rằng con gái học nhạc cụ sẽ có khí chất hơn.
“Mẹ, cho dù nhiều năm nay chúng ta không đi tìm Ôn Kiến Dân thì ông ta cũng chưa từng cảm thấy chúng ta có lòng tự trọng mà coi trọng chúng ta. Nhìn thấy cuộc sống chúng ta khốn khó, ông ta cũng sẽ không đồng cảm. Chúng ta làm như vậy, ngoại trừ có thể cảm động bản thân thì chẳng hề có bất kỳ ý nghĩa gì. Mẹ có hiểu con đang nói gì không?”
Tô Vận đặt lê lên lồng hấp của nồi đun, phía dưới đổ đầy nước, bật lửa bếp gas: “Ông ấy là bố con, không được gọi cả họ và tên của ông ấy.”
“Mẹ bảo con xem ông ta như bố, nhưng ông ta chưa bao giờ xem chúng con là con của mình. Mười một năm, không một lời thăm hỏi. Cho dù chỉ là để làm cho ông ta không vui, số tiền này, con cũng nhất định phải đòi.”
Tô Vận định mở miệng nhưng nhìn thấy vẻ kiên quyết trong mắt con gái, liền buông tay xuống: “Mẹ chỉ lo lắng con sẽ bị thương.”
Chung Tuệ có thể từ thư ký mà đoạt vị, tâm địa ắt phải thâm sâu. Hứa Lộ, đứa con gái mà bà ta dẫn về cũng là một cô gái đầy mưu mô, Kiều Kiều trước giờ là một đứa trẻ thẳng thắn, làm sao địch nổi hai mẹ con bà ta?
Ôn Kiều siết chặt tay mẹ mình: “Con sẽ bảo vệ bản thân, cũng sẽ bảo vệ mẹ và các em.”
Cuối cùng Tô Vận cũng thỏa hiệp: “Con nói chuyện đàng hoàng với bố con, nếu như thật sự đòi không được, vậy thì bỏ đi, mẹ sẽ nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn, được không?”
Ôn Kiều gật đầu lấy lệ.
Nói chuyện đàng hoàng?
Không có đâu.
Loại người như Ôn Kiến Dân, không thấy quan tài không đổ lệ, cô chẳng có cách gì có thể nói chuyện đàng hoàng với ông ta.
Nửa tiếng đồng hồ, lê chưng đường phèn đã xong, Tô Vận múc một bát canh lớn, bưng vào phòng khách: “Tiểu Mặc, lại đây uống canh.”
Ôn Mặc gầy và trắng hơn Ôn Trì, ngồi tại bàn, ngoan ngoãn uống nước lê.
Ôn Kiều sờ trán của cậu bé: “Nếu ngày mai vẫn còn ho thì đi bệnh viện khám xem.”
Ôn Mặc gật đầu.
Vừa xoay người, Ôn Trì đã vứt bài tập, đi chơi game trên máy tính.
Bọn họ có hai cái máy tính, một máy tính để bàn, một máy tính bảng, đều là do Ôn Mặc mang về. Cậu nói rằng đó là giải thưởng của mình từ rút thăm trúng thưởng trên Weibo.
Điện thoại thông minh của ba chị em bọn họ cũng là do Ôn Mặc trúng thưởng mà có.
Bây giờ Ôn Kiều hơi nghi hoặc, đứa nhỏ này có vận may tốt thế sao?