“Làm lại đi, em làm nghiêm túc giúp chị.”
Ôn Trì không tình nguyện: “Em không phải người giỏi việc học. Chị ép em học thế này là lãng phí thời gian, em đã nói rõ với nhóm người Hạ Bách rồi, kết thúc chương trình giáo dục bắt buộc chín năm thì em sẽ đi kiếm tiền.”
“Em dựa vào gì để kiếm tiền?”
Ôn Trì liền nghiêm túc: “Tham gia câu lạc bộ, trở thành tuyển thủ đấu game chuyên nghiệp, chị biết Đinh Hải không, chú của cậu ấy đã mở câu lạc bộ, chiến đội của bọn họ đã nằm trong top ba thế giới, chỉ là bây giờ nó đang hơi sa sút mà thôi. Bọn em dự định sẽ vào đội, giúp câu lạc bộ của chú cậu ấy lấy lại vinh quang.”
Khi người trẻ nói đến ước mơ của chính mình thì hai mắt đều bừng sáng.
Điều này khiến Ôn Kiều phải suy nghĩ kỹ lại về Ôn Trì, kiếp trước vì cậu sống chết không chịu đi học cấp ba, làm mẹ đau lòng nên mối quan hệ giữa gia đình rất cứng nhắc, cuối cùng thậm chí còn bỏ nhà ra đi và không liên lạc nữa.
Bây giờ xem ra, nếu như cậu thật sự không có hứng thú học tập thì có lẽ con đường game thủ cũng không phải là không thể phát triển.
Mọi con đường đều dẫn đến La Mã.
“Em đang chơi PUBG phải không?”
“Ừ.”
“Trình độ cao không?”
“Bình thường đều là cấp độ master, giết mười người, ăn gà đều đều.”
Tô Vận cau mày: “Học hành vẫn là quan trọng, đứa trẻ này, không được suốt ngày nghĩ đến chuyện chơi game.”
Đợi Ôn Mặc uống xong nước lê, Tô Vận liền cầm bát đi vào nhà bếp.
Ôn Kiều nói nhỏ: “Ý tưởng gia nhập câu lạc bộ, chị ủng hộ em, nhưng em phải đảm bảo rằng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến việc học, nhất định phải học đại học, có được không?”
“Được! Mà, người đàn ông hôm nay là ai vậy? Thấy chị có vẻ sợ sệt trước mặt anh ta, không ổn. “
Ôn Kiều giơ tay muốn cho cậu nếm thử đòn hiểm của người từng trải, Ôn Trì làm ra vẻ định gọi mẹ.
Ôn Kiều lập tức sợ hãi, nói nhỏ: “Đó là bạn trai chị, nhưng không được nói cho mẹ biết.”
Nói không chừng nếu cô tìm ra cách mưu sinh mới thì có thể rời khỏi Phó Nam Lễ, trước hết vẫn là không nên kinh động đến mẹ.
Ôn Mặc kinh ngạc.
Ôn Trì: “Anh ta là người thế nào? Làm nghề gì? Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em điều tra hộ khẩu à?”
“Hạ Bách nói xe của anh ta khá đắt, em không rõ mấy thứ đó. Em sợ chị ngốc nghếch, bị người ta lừa.”
“Được rồi, được rồi. Chị tự có chừng mực. Nếu lỡ miệng nói ra trước mặt mẹ thì…” Ôn Kiều lại giơ tay lên.
Ôn Trì tức nhưng đánh không lại: “Chị biết cách uy hiếp em thật đấy.”
Tôn nghiêm của trùm trường bị chà đạp, cậu không phục.
Tuy không phục nhưng không đánh lại nên chỉ đành nhịn thôi.
Sau khi sống lại, Ôn Kiều có rất nhiều phương pháp để kiếm tiền. Việc đầu tiên chính là cô biết sáng tác nhạc, kiếp trước cô sống đến 24 tuổi, cũng coi như là biết công ty nào chú trọng tài năng, chú trọng bản quyền, cũng như phát triển tốt.
Cô đã chọn Đĩa nhạc Hải Mậu. Các bài hát mà cô viết ra trong kiếp trước đều bị ông chủ quán bar chiếm đoạt công sức và đem gửi cho công ty thu âm. Ngay cả sau này, khi độ nổi tiếng của bài hát giảm xuống, thì mỗi một tháng, lão chủ cđáng chết ấy chỉ cần thu phí bản quyền thôi cũng kiếm được tới sáu chữ số. Ông ta đã kiếm được rất nhiều tiền, còn bản thân cô lại chẳng thu được gì.
Kiếp này, đương nhiên cô phải mưu tính cho bản thân đầu tiên.
Trước hết, cô viết một bài hát, sau đó sử dụng phần mềm logic trong máy tính và bàn phím midi để biên thành bản demo rồi gửi cả hai cho giám đốc âm nhạc của Đĩa nhạc Hải Mậu.
Cô biết rằng giám đốc âm nhạc của Hải Mậu sẽ cực kỳ hứng thú đối với ca khúc này.
Cho dù cô có thể tự dựa vào bản thân để kiếm tiền, nhưng những gì Ôn Kiến Dân nợ cô, cô nhất định phải lấy lại bằng được.
Tên cặn bã bỏ rơi vợ con thì không thể nào để ông ta thoải mái sống tốt.