Đích thân lãnh đạo cấp cao của bệnh viện tiễn bọn họ lên xe.
Biệt thự ở gần biển, xe đi qua con đường nhỏ, hai bên là rừng rợp bóng câu, lại đi theo con đường dọc núi mười mấy phút, trong lúc đó chú Lê vẫn luôn kể lại mọi chuyện và phổ cập kiến thức cuộc sống cho anh.
“Cậu chủ từ nhỏ đã học ở trường quý tộc châu Âu, học đại học MIT, thông thạo ba thứ tiếng Anh Pháp Đức…”
Xe dừng ở cửa biệt thự.
“Đã biết.” Biểu cảm của anh nhàn nhạt.
Gió nhẹ mưa phùn, chú Lê xuống xe, mở một chiếc ô đen lớn, che ô cho cậu chủ nhà mình. Phó Nam Lễ chân dài, bước vài bước đã vào hành lang, bên vai dính chút nước mưa, anh không thèm để ý dùng tay phủi phủi.
Ông cụ hình như mới đánh golf ở sân sau xong, cởi áo mưa trên người ra, đưa cho người giúp việc ở bên cạnh, cầm khăn lông lên lau khô.
Phó Hoài Dung lau mái tóc hoa râm, đưa khăn mặt sang cho người giúp việc, nhìn thấy Phó Nam Lễ thì tâm tình phức tạp.
Phó Nam Lễ tiến lên gọi ông nội.
Phó Hoài Dung trầm giọng nói: “Di ngôn của ông ngoại cháu lúc mất là muốn cháu làm phi công, cháu nghe ông ấy, có phải cháu cũng muốn ông qua đời, để lại di ngôn nói cháu tiếp quản Thiên Hoàn thì cháu mới nghe ông sao?”
Bầu không khí có hơi gượng gạo, chú Lê đến thở mạnh cũng không dám, chủ đề muôn thuở của hai ông cháu nhà này chính là…
Bao giờ cháu mới thừa kế ông ty của ông?
“Ông nội với ông ngoại cháu phải công bằng chứ?”
“Ông với ông ngoại cháu chỉ đơn giản là một người đã chết, một người còn sống.”
Có phải cháu muốn ông cũng chết thì mới làm theo nguyện vọng của ông hay không?”
Trên đường chú Lê đã phổ cập cho anh một số chuyện trước đây.
“Cháu hứa với ông, đủ một nghìn vạn cây số đường bay, cháu sẽ tiếp quản Thiên Hoàn.”
Phó Hoài Dung hừ một tiếng, không khí như đóng băng.
Chú Lê hòa giải nói: “Cậu chủ bay một chuyến Munich, vừa đi vừa về khoảng gần hai vạn cây số, một tuần bay hai lần, một năm chính là hai trăm vạn cây số, đã bốn năm rồi, chắc cũng khoảng một năm nữa là đủ.”
Phó Hoài Dung thở dài: “Cháu có biết, anh em họ thuộc chi của chú cháu trong nhà họ Phó, ai ai cũng có dã tâm, cháu còn phí thời gian ở công ty hàng không, thật sự không sợ công ty bị chi thứ lòng lang dạ thú chiếm mất sao?”
“Có bà Phó ở đó, chắc chắn sẽ không thể dễ dàng bị người ngoài cướp đi như thế.”
Những chuyện này đều là chú Lê phổ cập cho anh biết.
Ông cụ Phó còn muốn nói điều gì, Phó Nam Lễ đã nói: “Xin lỗi ông, cháu hơi mệt, muốn lên nghỉ ngơi.”
Trong cả gia tộc lớn này cũng chỉ có thằng nhóc này dám đối xử với ông ta như thế.
Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Phó Nam Lễ, ông cụ Phó tức giận nhưng không thể cáu gắt với anh, ai bảo con trai độc nhất của ông ta chết sớm, chỉ còn lại một đứa cháu thế này?
Chú Lê vội vàng đi lên châm trà: “Cậu chủ thế này không phải là có ý chắc chắn tuân thủ lời hứa sao ạ? Đã hứa với ông ngoại bay một nghìn vạn cây số thì vẫn luôn giữ lời, như thế thì cậu ấy cũng sẽ giữ lời với ông chủ và tiếp quản Thiên Hoàn sau này, chờ thêm một năm nữa thôi ạ.”
Ông cụ Phó tâm sự nặng nề: “Không biết có phải là ảo giác hay không, tôi luôn cảm thấy khoảng thời gian này mình không khỏe lắm, tuổi cao rồi, cũng chỉ có thể hi vọng vào nó.”
…
Ôn Kiều bất chấp dầm mưa một ngày, lại chạy đến bệnh viện, cô cảm thấy cô là một bạn gái tận tâm, đến nơi thì y tá mới nói ‘cậu Phó xuất viện rồi ạ’.
Ôn Kiều: . . .
Được thôi, tự mình đa tình, người ta xuất viện cũng không thèm nói với cô một câu.
Cô cầm ô đang định đi đến thang máy, đang đi qua lối thoát hiểm thì nghe được trong hành lang có người nhắc đến tên Phó Nam Lễ.
“Ừm, Phó Nam Lễ chưa chết.”