Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 32: Lá bạch đàn màu đen




Cô mở hòm thư ra, trong đó không hiểu sao lại nhận được một cái mail toàn bằng tiếng Anh, được gửi từ bậc thầy piano cấp thế giới, ông Vincent. Ông nói là chuyến lưu diễn thế giới của ông sẽ được tổ chức ở Hải Thành vào ngày Chín tháng Bảy, mời cô đến cùng diễn tấu trên sân khấu.

Ôn Kiều khẽ chậc một tiếng, trò lừa đảo bây giờ đúng là nhiều vô kể, cô đóng cái mail đó lại, không phản hồi.

Ngoài cửa sổ còn đang mưa, cô đứng dậy, bước đến căn phòng của Ôn Trì và Ôn Mặc ở phía đối diện, Ôn Mặc đang chơi trò rà mìn trên máy tính để bàn.

Ôn Kiều bước tới dựa vào cạnh bàn, nghiêng đầu nhìn em trai cô: “Tiểu Mặc, điện thoại, máy tính của chúng ta thật sự do em rút thăm trúng thưởng sao?”

Đôi mắt trong trẻo của Ôn Mặc nhìn cô, khẽ gật đầu.

“Đều là chia sẻ bài viết Weibo rồi trúng thưởng?”

Ôn Mặc lại gật đầu.

“Weibo em đã chia sẻ đâu? Đưa chị xem nào.”

Ôn Mặc ngoan ngoãn lấy điện thoại ra, nhấn vào trang cá nhân của mình, nhập hai chữ “rút thưởng”, mấy bài Weibo nhảy lên, quả nhiên đều là phần thưởng mà thằng bé chia sẻ rồi nhận được, hơn nữa còn có ghi chép trúng thưởng, nhắn tin riêng hỏi địa chỉ của thằng bé rồi chuyển phát nhanh phần thưởng tới.

Có lẽ em trai cô có thể chất may mắn.

Ôn Kiều cười: “Tiểu Trì có gì không biết thì em kèm thằng bé nhé?”

Ôn Mặc vẫn ngoan ngoãn gật đầu.



Vị trí sát cửa sổ trong quán cà phê, Hứa Lộ ngồi đối diện Triệu Đồng.

Triệu Đồng: “Nghe nói cái đàn violin trị giá mấy triệu của Trang Diễn bị anh ta đập hỏng rồi, dây đàn với hộp đàn vỡ nát, chắc là hỏng hẳn.”

“Đó không phải là cái đàn mà bố anh ấy giúp anh ấy đấu giá ở nhà đấu giá Sotheby’s sao? Anh ấy vẫn luôn rất quý trọng, sao đang yên lành lại…”

Triệu Đồng khá đắc ý: “Nghe nói là Ôn Kiều chọc tức anh ta.”

Hứa Lộ như gặp phải kẻ địch, có yêu mới có hận, Ôn Kiều có thể khiến cho cảm xúc của Trang Diễn dao động lớn đến vậy, thế chẳng phải rõ ràng là Trang Diễn rất để ý đến Ôn Kiều?

Cô ta phiền muộn, uống hai ngụm cà phê.

“À đúng rồi, ngày Chín tháng Bảy, bậc thầy Vincent có chuyến công diễn ở Hải Thành, bố tớ cho tớ hai vé VIP, chúng ta cùng đi xem đi, sau khi kết thúc cũng có thể đến phía sau cánh gà chụp ảnh chung với bậc thầy.”

Lúc này Hứa Lộ mới miễn cưỡng nở nụ cười: “Được.”

Triệu Đồng khinh bỉ nói: “Đàn tỳ bà cổ, đàn nhị chỉ có thể xuất hiện trong ma chay cưới hỏi thôi, ha…”

Cuối cùng Hứa Lộ cũng có cảm giác vượt trội.

Đúng vậy, dù Ôn Kiều có thuận lợi vào Học viện Âm nhạc trung ương, nói thẳng ra là nhạc cụ dân gian cũng chỉ nằm cuối trong chuỗi thức ăn, dựa vào một mình cô ta mà có thể thay đổi được gì sao?



Khả năng hồi phục của Phó Nam Lễ rất kinh người, ở lại bệnh viện hai ngày đã yêu cầu xuất viện.

Chú Lê biết tính tình cậu chủ, anh bảo xuất viện thì xuất viện, dẫu sao trong nhà cũng có bác sĩ gia đình.

Ông vừa thu dọn đồ đạc vừa nói: “Bà chủ bây giờ đang ở Zurich, Thụy Sĩ. Về chuyện làm ăn, từ trước đến giờ ông nội cậu vẫn luôn kín đáo phê bình với việc cậu làm cơ trưởng, tính tình ông cụ không tốt lắm, sau khi về nhà cậu nên đi chào hỏi trước. Tôi cũng không nói chuyện tai nạn xe với ông cụ, đỡ cho ông lão phải lo lắng.”