Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 32: Cẩm Nhan Phiên Ngoại (Một)




Ở trong cung, Cẩm Nhan từ nhỏ liền học được tuyệt tình cùng đạo lý mạnh được yếu thua.

Khi đó nàng bất quá bốn tuổi. Vẫn còn trẻ con. Nhiều lắm là, bất quá là một hài tử thông minh một chút.

Bởi vì lúc nàng ra đời trời giáng điềm lành, được ban cho danh hiệu Trường Phượng, phong làm Trường Phượng công chúa, được Hoàng thượng sủng ái. Nhưng, cây to đón gió. Huống chi, tài năng lộ phải quá sớm. Sớm đến nàng lúc đó không có bất kỳ năng lực tự vệ.

Có rất ít người biết nàng đã từng từ trong cung biến mất qua nửa năm. Hoặc là nói chính xác hơn là năm tháng hai mươi ba ngày.

Những ký ức kia đối với nàng mà nói, là bóng tối. Trên đoạn đường kia hiện đầy bụi gai, chỉ cần hồi tưởng liền phảng phất có thể nạo rách mềm mại da thịt, chảy ra máu tươi. Bọn chúng cũng bị phong ở ký ức sâu nhất của nàng, đóng bụi, hiện lên cũ vàng. Nhưng lại vĩnh viễn ở đó một góc không bao giờ quên được. Nàng chưa từng đối với bất kỳ người nào nhắc qua bất cứ chuyện gì về đoạn thời gian kia. Bất luận kẻ nào. Tất cả mọi người chỉ biết là nàng sau khi trở lại, Lệ phi liền nhảy giếng tự vận. Mà ở số ít phiên bản truyền lưu, Lệ phi được vớt ra ngoài trên thi thể tràn đầy vết roi cùng vết đao, trầy da sứt thịt, có vết thương sâu đến nỗi có thể nhìn thấy sâm sâm bạch cốt. Những thứ này dấu vết đều ở trong nước ngâm phải hiện lên bạch, sưng vù ra, ngay cả vốn là diễm lệ mặt mũi cũng không có thể may mắn thoát khỏi, cơ hồ nhận không ra dáng vẻ, thật là kinh khủng. Những người biết Trường Phượng công chúa biến mất mơ hồ hiểu chuyện này cùng Lệ phi có liên quan, nhưng không ai dám mở miệng, tất cả mọi người sáng suốt lựa chọn trầm mặc.

Lúc đó, Lệ phi cùng Hoa phi quan hệ cũng không xấu, thậm chí là dung hiệp. Kể cả đối với tiểu Cẩm Nhan cũng là cực tốt. Tiểu Cẩm Nhan trừ đi chỗ mẫu phi, đi nhiều nhất chính là Chiêu Nhân cung của Lệ phi. Lệ phi thường cười cho tiểu Cẩm Nhan chuẩn bị các loại thức ăn, thỉnh thoảng kể chuyện xưa cho nàng nghe. Nàng thích nghe nhất những dã sử tin đồn thú vị. Lệ phi xuất thân dân gian, cái này loại chuyện xưa ngược lại biết được phải là nhiều nhất. Tiểu Cẩm Nhan thường thường có thể dành cả thời gian một buổi chiều để vừa ăn đồ ăn vặt vừa nghe chuyện xưa, cho đến sắc trời dần tối, bà vú tìm tới để cho nàng trở về chỗ mẫu phi ăn, nàng mới vẫn như cũ không thôi mà đi trở về. Có lúc nàng cũng sẽ nương nhờ Lệ phi nơi đó sau đó mới trở về mình Vân Phượng điện. Cho nên ở Lệ phi trước khi chết, số ít người biết được công chúa mất tích đều không từng hoài nghi tới Lệ phi.

Tiểu Cẩm Nhan là biến mất trong lúc chơi trốn tìm.

Ai cũng không biết công chúa là vì sao không thấy. Lúc ấy bốn cung nữ cùng hai thái giám theo yêu cầu của công chúa cùng nàng chơi đùa. Còn dư lại một tiểu thái giám che mắt bắt đầu đếm, những người còn lại liền tìm chỗ trốn.

Nhưng là, đến tất cả mọi người bị tìm ra sau, duy chỉ có không thấy Trường Phượng công chúa. Đoàn người mồ hôi lạnh cũng xuống tới, lúc đầu cũng không dám lộ ra, chịu nhịn tâm từ từ tìm, nhưng ngay cả cái bóng cũng tìm không thấy. Tìm đến cuối cùng, sáu người cũng hoảng hồn, vội vàng đi thông báo bà vú chiếu cố công chúa, hy vọng thị vệ thấy công chúa có thể đem công chúa đưa về.

Hôm đó bà vú thân thể khó chịu nằm nghỉ ngơi, nghe mấy người báo lại cũng hoảng hồn, chống gượng chạy đi tìm kia nhóm phụ cận thị vệ, nhưng không nghe thấy bất kỳ có tin tức liên quan đến Trường Phượng công chúa. Bà vú cùng thị vệ tìm lần Vân Phượng trước điện sau điện, cũng không tìm thấy công chúa, mới hiểu được có lẽ là xảy ra chuyện. Bà vú bận rộn chạy đi tìm Hoa phi, nhưng vừa tới Hoa phi ở Ngọc Đức cung, nhưng không nghĩ đến, xa xa liền nhìn thấy bên ngoài cung đứng mấy hàng thị vệ, không khí nghiêm túc. Bà vú ở trong cung đã lâu, nhìn lên thấy liền biết cái này không khí có cái gì không đúng, nhưng cũng không biết làm sao bây giờ, không thể làm gì khác hơn là lại trở về cùng sáu người kia nói trước không muốn đem chuyện của công chúa lộ ra. Sáu người vốn liền rất lo lắng, vừa nghe lời này vội vàng đồng ý.

Ngày thứ hai, bà vú liền nghe phong phanh Hoa phi hôm qua bởi vì yêu thuật sự kiện bị hạ ngục, hôm nay liền phát hiện ở trong tù sợ tội tự vận, kinh ra một cái mồ hôi lạnh. Khi nàng suy nghĩ như thế nào đem sự kiện bẩm cho Hoàng thượng thời điểm, cửa bị gõ.

Không có ai chú ý tới, ngày đó trong cung ít đi bốn cung nữ cùng hai tiểu thái giám. Mà cùng ngày, bà vú cùng hôm đó thị vệ giúp một tay tìm kiếm nói công chúa đã tìm được, cũng nói tới công chúa bởi vì chuyện của mẫu phi khổ sở trong lòng không muốn gặp người. Cũng vì vậy, không có ai hoài nghi, cũng không có người quan tâm, vì sao như vậy thời gian dài không có thấy Trường Phượng công chúa.

Mà khi đó, Trường Phượng công chúa đang hôn mê ở trong một chiếc xe ngựa lắc lư, chạy nhanh ở ngoài thành trên đường.

Khi tiểu Cẩm Nhan có ý thức lúc, chỉ cảm thấy đầu vẫn rất choáng, ấu nộn thân thể ở lắc lư trong xe ngựa dập đầu phải có chút đau. Ánh mắt bị một cái bóng loáng vải gấm che lại, không nhìn thấy trước mắt tình huống, chỉ đoán ra là ở trên xe ngựa. Nàng cố gắng hồi tưởng cảnh tượng lúc đó, nhớ mang máng nàng núp ở một cái động trong núi giả, đang chờ người đến tìm, chợt nghe thấy được một cổ mùi thơm. Đó là một loại mùi rất kỳ lạ, có chút ngọt nị, tiểu Cẩm Nhan nghi ngờ lại ngửi một cái, đang muốn bò ra ngoài đi nhìn một chút, chợt thân thể mềm nhũn, liền dần dần mất đi ý thức.

Nàng lúc đó không biết có loại đồ gọi là mê hương, ngã xuống cuối cùng chỉ cảm thấy rất kỳ quái, trong nháy mắt trong lòng cũng xẹt qua dự cảm xấu. Giờ phút này tỉnh lại, liền nhận ra mình trước mắt tình cảnh nguy hiểm. Tuy không biết nguyên nhân, nhưng nàng từ nhỏ thông tuệ, hiểu hiện giờ tốt nhất là biết rõ tình cảnh trước mắt, sau đó nghĩ biện pháp trở về cung đi.

Tay chân của nàng cũng bị sợi dây trói, ánh mắt lại bị che, nàng thử ngồi dậy. Nhưng trong bụng đói bụng, xác nhận hôn mê không ít thời gian, cộng thêm cảm giác ngất xỉu còn chưa rút đi, hẳn là không thể dùng sức. Bất đắc dĩ, nàng chỉ đành phải chờ xe ngựa dừng lại.

Nhưng xe ngựa hẳn là một mực chạy, qua rất lâu sau đó, ở tiểu Cẩm Nhan nhịn không được ngủ hai lần sau mới ngừng lại. Khi đó, Cẩm Nhan đã đói bụng đến phải không có một tia khí lực, hơn đừng nhắc tới trong miệng khô cạn phải tựa như muốn bốc lửa.

Đợi đến lần thứ ba tỉnh lại sau một lát, xe ngựa mới ngừng lại, tiểu Cẩm Nhan liền cố gắng lên tinh thần chú ý. Chỉ cảm thấy trước mắt cách miếng vải gấm đen hơi sáng một chút, ngay sau đó liền có một đôi bàn tay một chút đều không ôn nhu kéo lại cánh tay của tiểu Cẩm Nhan, sau đó một thanh kéo đi ra, ném xuống đất.

Tiểu Cẩm Nhan vốn liền suy yếu, vừa té như vậy, liền lại hôn mê bất tỉnh.

Nữa khi tỉnh lại, là bị một chậu nước lạnh tưới tỉnh.

Khi đó đã là đầu mùa thu, nước lạnh vừa đụng đến tiểu Cẩm Nhan, nàng liền bị lạnh tỉnh. Lần này trước mắt không có miếng vải đen, mới vừa vừa mở mắt, cảm giác hồi lâu chưa từng thấy qua ánh sáng, ánh mắt trong nháy mắt bị đột nhiên xuất hiện ánh sáng đâm vào làm nàng híp mắt lại.

Mấy giây sau, một thân ảnh cường tráng xuất hiện ở trong tầm mắt mình.

Những ngày kế tiếp, là khổ đau trải qua. Người nam nhân kia đem tiểu Cẩm Nhan nhốt vào một gian phòng nhỏ tối đen, chỉ có mỗi lúc giờ cơm mới xuất hiện sau đó thông qua dưới cửa một ô vuông nhỏ đưa cơm. Căn phòng rất nhỏ, chỉ đủ tiểu Cẩm Nhan đi bốn năm bước. Hắn khi rãnh rỗi thì đi vào, trong tay luôn là cầm roi, sau đó bắt đầu dùng roi đánh nàng. Hắn quất nàng thời điểm, trên mặt loáng thoáng có nét mặt hưng phấn, ra tay cũng không bởi vì tiểu Cẩm Nhan mới bốn tuổi mà có bất kỳ lưu tình. Nhưng hắn lại là rất có phân tấc mỗi lần chỉ quất mấy roi, sau đó ném cho nàng một chai thuốc rời đi.

Tiểu Cẩm Nhan thường xuyên ở vào thời điểm này cắn răng, ở trong bóng tối một mình bôi thuốc. Trên lưng hiện đầy vết roi, trong tay chạm được tiên nộn da thịt lật rách, chảy xuống nhuộm máu, trên mặt đất đều có thể thấy màu nâu đỏ vết máu. Ánh mắt của nàng không thấy rõ sự vật, chỉ có thể từ dưới cửa ô nhỏ xuyên thấu qua tới yếu ớt ánh sáng để phán đoán ban ngày hay là đêm tối. Bởi vì khi là đêm tối, ngay cả ô nhỏ đều là bóng tối 、 yên tĩnh. Như vậy ngày giờ, roi cũng không phải là khó khăn nhất chịu được, khó khăn nhất chịu được là cái này vĩnh hằng bóng tối. Không có khái niệm thời gian, không có sức sống hoàn cảnh, đơn giản có thể đem người ép điên. Ngươi chạm tới, là lạnh như băng không khí, thấy, chỉ có bóng tối vô tận. Chật hẹp mà đè nén.

Dù sao cũng là đứa trẻ, như vậy bóng tối quá kinh người. Khi nàng co rúc ở trong bóng tối, thân thể co lại thành một đoàn run rẩy khóc thút thít, như vậy tuyệt vọng là sâu tận xương tủy. Như vậy rất nhiều ngày sau, nàng ngay cả nước mắt cũng mất, chẳng qua là tận lực tựa vào trên vách tường tìm cầu xin chút cảm giác tồn tại. Nàng hiểu nước mắt của nàng không thể cho nàng bất kỳ trợ giúp nào. Sợ cũng không có thể.

Nàng hiểu, nếu như tiếp tục như vậy đi xuống, nàng nhất định sẽ điên. Mỗi ngày mỗi đêm ở tiểu phòng tối, nàng suy nghĩ đều là thế nào chạy đi. Nàng tuy nhỏ nhưng cũng hiểu, nàng cơ hội rất ít, nhất định phải một lần thành công, nếu không lần sau cơ hội sẽ không biết khi nào. Mà nàng không có thời gian, nàng nhất định phải chạy đi ở trước khi nàng phát điên.

Vì vậy, khi ngày đó nam nhân lại một lần nữa cầm roi đi vào, phát hiện tiểu Cẩm Nhan nằm trên đất bất tỉnh nhân sự. Hắn đi tới ngồi xổm xuống, đưa tay ra tiến tới tiểu Cẩm Nhan dưới mũi, chỉ dò phải nhẹ cạn hư nhược hô hấp. Cái trán lửa nóng, gò má ửng hồng.

Nam nhân tựa hồ cũng không muốn thấy tiểu Cẩm Nhan chết đi, chần chừ, vẫn là đem tiểu Cẩm Nhan bế lên, đi ra khỏi tiểu phòng tối.

Hắn đem tiểu Cẩm Nhan đặt ở trên giường gỗ, tìm sợi dây đem tay cùng chân của tiểu Cẩm Nhan cũng trói lại, sau đó đắp lên chăn ngăn trở sợi dây kia, liền ra cửa đi.

Ở nghe tiếng bước chân biến mất sau, tiểu Cẩm Nhan từ từ mở mắt ra.

Rất lâu không có thấy ánh sáng. Tiểu Cẩm Nhan trong lòng thoáng qua một tia cảm giác kỳ quái, khóe mắt ướt chút, có loại xung động muốn khóc. Vậy mà rất nhanh, tiểu Cẩm Nhan liền thu thập xong tâm tình của mình. Nàng cần tập trung tinh lực để chạy trốn.

Mặc dù tay chân bị trói, di động không có phương tiện, nhưng là so ở chật hẹp tiểu phòng tối tốt hơn nhiều. Tiểu Cẩm Nhan cắn răng một cái, lộn một cái, cùng chăn cùng nhau rơi vào trên đất.

Mặc dù có chăn chèn phía trước, tiểu Cẩm Nhan trên người hiện đầy vết thương còn là đau đến nhíu lại mi, động tác cũng không chần chờ, chống giường từ từ đứng lên. Nàng nhìn thấy bên cạnh trên bàn có chén nước, liền nhảy qua. Thân thể bởi vì tay chân bị trói, lực thăng bằng cũng không khá lắm, một đoạn mấy bước khoảng cách, đã té hai lần. Đến một lần cuối cùng, nàng cố ý hướng cái bàn chỗ ngã xuống, bả vai đụng vào góc bàn, trên người chợt đau nhói, đồng thời đụng phải cái bàn lay động hạ, sau đó cả hai đồng thời té xuống. Chén nước rơi trên mặt đất, vỡ vụn ra tới.

Nàng kềm chế ở đáy lòng hưng phấn, lăn đến bên cạnh mảnh vỡ lấy mảnh sứ cắt dây. Nàng không biết nam nhân khi nào trở lại, trong lòng cấp, cũng không khống chế tốt lực đạo trên tay, mảnh sứ lúc ma sát cũng cắt vào lòng bàn tay nhỏ bé, chảy máu, thấm ướt sợi dây. Nhưng tiểu Cẩm Nhan động tác không ngừng, tiếp tục cắt dây. Với nàng mà nói, như vậy đau đớn cùng ngày trước so sánh, cũng không phải là không thể nhẫn nhịn.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Mồhôi nhu ướt lông mi, rơi xuống. Tiểu Cẩm Nhan có thể cảm thấy trong tay sợidây càng ngày càng nhuyễn. Vậy mà đang lúc ấy thì bên ngoài đột nhiên vanglên tiếng bước chân.

[editor: đọc khúc này hồi hộp chết người, y như đang coi phim kinh dị vậy. ^_^]