Trường Phượng Khuynh Nhan

Chương 33: Cẩm Nhan phiên ngoại ( hai )




Sau khi người đàn ông đó dẫn đại phu vào cửa, thì thấy được một cảnh tượng như vậy: cái bàn lật ngã xuống đất, cái ly cũng vỡ, mảnh vỡ rơi trên mặt đất, phía trên dính chút vết máu. Ở mép giường, chăn rơi trên đất, trên giường lại không có người.

Nếu như hắn cẩn thận một chút, sẽ phát hiện cái ly bị vỡ thiếu một mảnh. Vậy mà phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là người đã chạy mất. Hắn nghĩ một đứa bé chắc sẽ chạy không xa, chưa kịp ngẫm nghĩ liền vội vàng đuổi theo.

Dưới giường, tay cầm mảnh sứ của tiểu Cẩm Nhan đổ đầy mồ hôi, may mắn đối phương không có tới đây dẹp chăn, nếu không như vậy sẽ thấy nàng.

Rốt cục, sợi dây đứt, nàng thừa dịp người đàn ông kia mới vừa chạy ra cửa, vội vàng từ gầm giường bò ra chạy ra ngoài.

Rất nhanh tiểu Cẩm Nhan chạy tới trên đường, nàng không dám ở lâu. Đợi sau khi ra ngoài, tiểu Cẩm Nhan mới phát hiện chỗ ở là một trấn nhỏ, hẳn là quang cảnh ở phương Nam, cầu nhỏ nước chảy, khói bếp lượn lờ, bây giờ chính là lúc hoàng hôn, trời chiều nhiễm đỏ mặt nước. Ngày đó, ngay cả mây cũng thấm đẫm hồng ý, cảnh tượng rất ấm áp. Thấy được mặt trời, đáy lòng nàng dâng lên chua xót, thân thể nho nhỏ trong ánh trời chiều có vẻ đặc biệt cô tịch bất lực. Nàng không biết nơi này cụ thể là nơi nào, chỉ biết là phương hướng của nàng chỉ có một —— Trường An - Hoàng thành.

Đó là một đoạn lịch trình gian khổ. Nàng không có một xu, cho nên chỉ có thể vừa hỏi người, vừa ăn xin lên đường. Nàng thu hồi tất cả kiêu ngạo, cách rời Hoàng cung, những kiêu ngạo kia không thể mang lại cho nàng bất kỳ tính thực tế nào. Nàng sẽ đói, nàng sẽ khát, nàng cần lộ phí, nàng càng cần một lớp ngụy trang để tránh né người đàn ông kia. Nho nhỏ hài tử giống như trưởng thành trong một đêm. Nàng mím đôi môi, bò lổm ngổm trong bụi bậm, trên mặt đều là tro bụi, tóc tai rối bời, quần áo lam lũ. Theo thời gian, càng ngày trong mắt nàng lộ ra kiên nhẫn càng sâu. Nàng bị mưa gió, bị cơ hàn, bị bẩn thỉu, cũng bị vũ nhục. Chỉ có mỗi khi màn đêm buông xuống lúc, nàng mới giống như là đứa bé, sợ hãi tất cả bóng tối trước mắt. Nàng chẳng qua là một lần lại một lần tự nói với bản thân, mình phải sống sót trở về. Đây là âm mưu, nàng phải đòi lại tất cả.

Tình huống cải thiện là cho đến khi nàng vô tình nghe được ở phụ cận khách điếm có người phải về Trường An.

Nàng rốt cục cảm thấy thời cơ tới.

Tiểu Cẩm Nhan dùng tiền còn sót lại đi mua một bộ quần áo nữ đồng mộc mạc. Nho nhỏ người rốt cục khôi phục sạch sẽ lần nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra bị thu sương cóng đến có chút phiếm hồng. Nàng chỉnh lý xong mình, sau đó len lén hỏi thăm được xe ngựa của những người muốn đi Trường An.

Xe ngựa so với trong tưởng tượng tinh sảo hơn nhiều. Bên trong trải vải gấm, rất thoải mái. Tiểu Cẩm Nhan suy nghĩ tìm lý do thuyết phục bọn họ đem nàng thuận lợi mang đến Trường An.

Ước chừng qua hai canh giờ, màn xe được vén ra, lộ ra một thiếu phụ với gương mặt thanh tú.

Tiểu Cẩm Nhan quỳ ngồi trong xe ngựa, hai tay chống đầu gối, nhút nhát nhìn thiếu phụ trẻ tuổi, lộ ra vẻ thấp thỏm hốt hoảng mà hài đồng nên có.

Thiếu phụ hiển nhiên không ngờ rằng trong xe lại có một đứa trẻ, nhất thời cũng sợ run bên ngoài xe.

"mẹ, không lên xe sao?" chợt, một giọng nói trẻ thơ phá vỡ trầm mặc.

Lúc này, tiểu Cẩm Nhan mới chú ý tới hài đồng ở bên cạnh thiếu phụ. Mới vừa bởi vì khẩn trương, đứa bé kia vóc dáng lại lùn, thấp hơn bánh xe nên nàng không có nhìn thấy. Lúc này nhìn tới, bất quá là một bé gái chừng hai tuổi, loáng thoáng có thể thấy được trên đầu cột hai búi tóc nhỏ, đang lắc lắc tay của thiếu phụ.

Thiếu phụ nhìn về phía nữ nhi đang dắt trong tay, trấn an nói: "mẹ có chuyện phải xử lý. Nhược nhi ngoan, chờ một chút." nói xong, rồi nhìn về phía tiểu Cẩm Nhan, hơi chau mày.

Lúc này, phu xe thấy có chuyện, đi qua, cũng nhìn thấy tiểu Cẩm Nhan trong xe, kinh ngạc nói: "từ đâu tới đứa trẻ! Mau xuống!" Nói xong liền đưa tay tới bắt cánh tay của Cẩm Nhan.

Tiểu Cẩm Nhan thấy vậy vội vàng rút vào bên trong, cơ hồ là rút đến góc buồng xe. Phu xe đưa tay cũng không với tới, lại chuẩn bị lên xe bắt, bị thiếu phụ kéo lại.

"tiểu An, đừng dọa đến hài tử!" Thiếu phụ mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại. Sau đó, nàng lại chuyển sang tiểu Cẩm Nhan, hòa nhã nói: "tiểu cô nương, chúng ta phải xuất phát rời đi, mau trở lại nhà đi thôi."

Tiểu Cẩm Nhan dùng sức lắc đầu một cái, trong giọng nói mang theo khẩn cầu: "mang con cùng đi có được hay không? Con, con không phải ở chỗ này."

"chúng ta phải đi một chỗ rất xa, tiểu cô nương vẫn là không nên đi theo." thiếu phụ lại khuyên.

"mẹ! Mẹ, mọi người đang nói chuyện với ai a! Nhược nhi cũng muốn xem!" Bên cạnh thiếu phụ, giọng nói của nữ đồng lại vang lên, chân nhỏ nhảy nhảy muốn nhìn vào trong xe. Đáng tiếc, lực đạo chưa đủ, vẫn là nhìn không thấy.

Thiếu phụ nhìn tiểu thân thể của nữ nhi đang cố gắng nhảy nhảy, không nhịn được cười, đáp một tiếng rồi khom lưng ôm lấy nàng.

Tiểu Cẩm Nhan lúc này mới thấy rõ ràng dáng vẻ bé gái. Mặt béo mập tròn vo, mặc một bộ váy màu xanh nhạt, chất liệu nhẹ trơn, dưới vạt áo điểm một vòng lụa mỏng, rũ xuống tua khoác lên tiểu giày viền bạc màu nâu đậm, nhìn ra được là gia đình giàu sang. Trên cổ tay trái đeo hai vòng tay màu bạc, trên cổ là đeo một khóa trường mệnh xinh xắn màu vàng, mắt to ra sức nhìn nàng.

"tiểu tỷ tỷ ——" bé gái thấy Cẩm Nhan, cười híp mắt chỉ tiểu Cẩm Nhan.

"Ừ. Nhược nhi khuyên tiểu tỷ tỷ xuống được không? Chúng ta phải trở về bên phụ thân." thiếu phụ nói với nữ nhi.

"A. Nhưng là tiểu tỷ tỷ thật là đẹp, Nhược nhi muốn cùng chơi đùa với tiểu tỷ tỷ, chúng ta mang tiểu tỷ tỷ cùng trở về đi ——" bé gái ở trong ngực thiếu phụ vặn vẹo thân thể nói, đồng thời ánh mắt không nhịn được liếc Cẩm Nhan. Tiểu tỷ tỷ thật rất dễ nhìn đây!

Tiểu Cẩm Nhan thấy trong lòng vui mừng, vội vàng nói: "phu nhân nên dẫn con đi thôi! Con có thể phụng bồi tiểu thư, chơi đùa với nhau. Nếu là để con ở nơi này, con, con sợ." nói xong, lộ ra vẻ mặt khiếp đảm.

Thiếu phụ thấy vậy, nghi ngờ trong lòng, hỏi: "tiểu cô nương sợ cái gì?"

Tiểu Cẩm Nhan cắn môi, tay trái đem ống tay áo phải kéo lên một nửa, lộ ra vết roi tím bầm, cúi đầu, nước mắt liền rơi vào trên sàn gỗ trong buồng xe, xuất hiện một dấu vết nhỏ màu đậm.

Đừng nói thiếu phụ, ngay cả phu xe đứng bên cạnh thấy cũng rùng mình, nhìn những dấu vết kia trên da thịt ấu nộn, trong mắt cũng thoáng qua một tia không đành lòng.

"đau ——" bé gái trong ngực thiếu phụ thấy vết thương lộ ra, cả người cũng co rút, mặt chôn ở trên vai của mẹ, trong miệng la hét đau.

Tiểu Cẩm Nhan lại nhẹ nhàng đem ống tay áo kéo xuống, khẩn thiết nhìn thiếu phụ.

Thiếu phụ không đành lòng, suy nghĩ một cô bé có lẽ cũng không quá uy hiếp, coi như là hài tử người khác từ trong phủ trốn ra, bằng thế lực nhà mình có lẽ cũng không đến nỗi trêu chọc quá nhiều mối họa. Trầm ngâm chốc lát, nàng gật đầu với phu xe một cái, rồi ôm con gái lên xe.

Tiểu Cẩm Nhan thấy, trong lòng rốt cục thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt lộ ra vẻ mặt vui mừng.

Khi thiếu phụ lên xe lúc, bé gái liền đi vào trong buồng xe trước, lúc này xoay người lại khiếp sợ nhìn một chút tiểu tỷ tỷ trước mặt, sau đó xích lại phía trước mấy bước. Thấy tiểu tỷ tỷ cười nhìn mình, lá gan lại lớn chút, dời đến bên người tiểu tỷ tỷ, đỏ mặt không nói lời nào.

Lúc này, trong lòng Tiểu Cẩm Nhan mang theo cảm kích, thấy bé gái tất nhiên đặc biệt yêu thích, trong lòng đã sớm nghĩ kỹ tìm từ, nên chủ động mở miệng nói: "tỷ tên là Liễu Nhan, muội tên gì?"

"muội, muội tên là Thanh Nhược. Tiểu tỷ tỷ cùng mẫu thân cứ kêu muội Nhược nhi là được." tiểu Thanh Nhược nắm vạt áo đáp.

Tiểu Cẩm Nhan nụ cười lớn hơn. Nàng biết, bắt đầu từ giờ phút này, nàng rốt cuộc có hi vọng, chỉ đợi tìm thời cơ vào Trường An, vào cung, nàng là có thể thấy được phụ Hoàng cùng mẫu phi. Lúc đó, nàng vẫn chưa biết, mẫu phi của nàng đã bị ban cho cái chết trong ngục, qua loa hạ táng. Cho nên giờ phút này, nụ cười của tiểu Cẩm Nhan vẫn là tinh khiết mong chờ, nàng tựa như thấy được hy vọng đến gần. Vì vậy cũng không keo kiệt cho bản thân thiện ý, đồng thời thuận tay cho tiểu Thanh Nhược sửa lại một chút vạt áo hơi nhăn.

Tiểu Thanh Nhược chợt bắt lại tay Cẩm Nhan, trái lại để cho tiểu Cẩm Nhan hơi ngớ ngẩn, không ngờ tới bé gái mới nãy còn ngượng ngùng lại sẽ có cử động này, nhưng cũng không rút ra, chỉ lẳng lặng nhìn bé gái, đoán không ra nàng muốn làm gì.

Tiểu Thanh Nhược cúi đầu, nhẹ nhàng thổi thổi cánh tay của Cẩm Nhan, sau đó ngẩng đầu lên sợ sệt nói: "tiểu tỷ tỷ...... đau. Mẫu thân nói qua, thổi thổi sẽ hết đau." nói xong lại thổi vài cái, sau đó ngẩng đầu nhìn phản ứng của Cẩm Nhan: "đau...... đau không?"

Trong lòng Cẩm Nhan đột nhiên xông ra rất nhiều cảm giác kỳ lạ, có chút ẩm ướt, có chút ấm áp, thậm chí cảm thấy mũi chua, nhất thời nói không ra lời.

Thiếu phụ ở bên cạnh nhìn hai đứa bé cũng không mở miệng cắt đứt, mà giờ khắc này thấy vẻ mặt tiểu cô nương, trong lòng động dung lại thở dài.

Tiểu Thanh Nhược thấy tiểu tỷ tỷ không nói lời nào, cho là những nơi khác còn đau, liền lại đem ống tay áo kéo lên một chút định thổi thổi, không nghĩ lại lộ ra vết thương vẫn chưa khép lại vẫn còn rách ra da thịt, trên tay dừng lại, ngẩn ngơ.

Cẩm Nhan vội vàng đè lại tay tiểu Thanh Nhược, kéo ống tay áo xuống, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "đã hết đau. Cám ơn Nhược nhi."

Tiểu Thanh Nhược kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Cẩm Nhan, mắt chợt đỏ lên, nước mắt liền rơi vào trên mu bàn tay Cẩm Nhan.

Cẩm Nhan chỉ cảm thấy giọt lệ nóng kia từ mubàn tay một đường đốt đến trong tim.