Truy Vết Nàng Hậu

Chương 64: Lan Anh xuất hiện




Sa Ly trông thấy Hoàng Phong trở ra thì hé môi nở nụ cười, một nàng công chúa cao quý lại vì chữ tình mà bàn tay nhuốm bẩn ô uế thanh danh. Ả nhìn Hoàng Phong một lúc rồi mới cất tiếng gọi.

"Hoàng thượng..."

Hoàng Phong hít một hơi thật sâu, cứ như muốn giữ mãi bầu không khí này trong lồng ngực. Anh nhìn về Sa Ly.

"Sa Ly, nếu nàng hận ta thì hôm nay hãy trút giận lên ta. Những gì ta khiến nàng đau khổ! Đừng trút giận lên Ngọc Khánh nữa."

Sa Ly nghe thì gương mặt đờ ra kinh ngạc nhìn Hoàng Phong rồi lại bất chợt cười lên, tiếng cười xen lẫn tiếng hét gào của nữ quỷ.

Bốn bề gió nổi cuốn những đám bụi dưới đất bay lên không trung. Trong lúc này Sa Ly từng bước tiến về phía Hoàng Phong, Tường Quân định ngăn lại nhưng anh đã cản cậu.

"Chàng đến hóa quỷ rồi vẫn ác, tại sao Thanh Vân đã chết đã hóa kiếp bao lần rồi mà chàng vẫn vì cô ta mà...Chàng muốn chàng tan hồn nát phách trước kia con khốn Ngọc Khánh tỉnh lại sao, ta không cho phép!"

Dứt lời, một tràng cười đắc ý vang lên, gương mặt đã xinh đẹp bỗng nhiên hóa thành một quỷ nữ kinh khiếp.

Bàn tay năm ngón nhọn hoắt vươn ra cố tình lao vào Hoàng Phong, tiếng Sa Ly rít lên.

"Hôm nay dù có tan hồn thì chàng cũng phải cùng ta!"

Tường Quân nhanh chóng lao đến rút kiếm hất tay Sa Ly ra, ả ta bị bất ngờ liền nhảy về sau thủ thế, Tường Quân nhìn Sa Ly ánh mắt lạnh lùng không chút nhân nhượng.

"Muốn động vào người thì ngươi phải hỏi ý ta!"



"Khốn kiếp...vậy ta cho ngươi đi trước vậy!"

Dứt lời cả hai bóng quỷ lao vào nhau, quỷ khí ngút trời. Bốn bề không gian như tách khỏi hiện tại, chẳng ai hay biết nơi Đông cung năm nào đang diễn ra một trận đấu giữa những tên không phải là con người.

Ngay lúc Tường Quân mất cảnh giác bị bàn tay nhọn của Sa Ly cào trúng. Vết thương rách toạt, dòng máu đen tanh nhiễu xuống, Hoàng Phong lúc này không ngồi yên nữa, anh xông vào khống chế Sa Ly.

Cả hai đều vì chữ tình và chữ hận mà trốn luân hồi hóa quỷ, khí tức ngang nhau, nhưng trong con ngươi xanh của Hoàng Phong đã không còn tia thương xót cho người đối diện.

Hôm nay một là Sa Ly bị đánh bại trước, hoặc là cả hai cùng bại.

Giữa lúc cả hai vẫn đấu quyết liệt, Tường Quân ôm vết thương đang bắt đầu hoại tử mà gương mặt nhăn nhó.

Cánh cửa Đông cung mở ra,những bóng người xuất hiện khiến tất cả kinh ngạc.

Lan Anh gương mặt xanh xao đang dần yếu đi cùng hai người mặc cà sa đi vào.

Sa Ly thấy Lan Anh thì bật cười.

"Ha ha... ngươi đến đúng lắm, con bé đang trong phòng, chỉ cần ngươi giết chết nó thì ta sẽ thực hiện lời hứa với ngươi!"

Lan Anh nghe xong mấp máy trả lời.



"Giết...giết nó sao?"

"Phải, mau đi!"

Lan Anh như kẻ mất hồn, cô rút con dao cầm trên tay, đôi tay khẳng khiu run rẩy theo từng nhịp bước chân.

Tường Quân gượng đứng dậy chắn Lan Anh không cho cô bước tiếp, nhưng bỗng nhiên trong ánh mắt đang vô hồn kia đột ngột lóe sáng, tia nhìn như ngầm nói rằng...

"Hãy tin tôi!"

Tường Quân không khó nhận ra, đôi mắt đen hoàn toàn của cậu khẽ chao động, giả vờ đưa kiếm lên để cản Lan Anh.

Bất ngờ Tường Quân né sang một bên, Lan Anh tay cầm con dao run rẩy lao nhanh đến phía trước.

Phập!!!

Tiếng động vừa truyền đến khiến tất cả đều ngơ ngác nhìn nhau, Lan Anh điếng người cô chẳng kịp buông tay.

Một tiếng thét chói tai vang lên, Sa Ly quay lại nghiến răng kèn kẹt lao đến bóp cổ Lan Anh.

"Con khốn ngươi dám phản ta?"

Nhưng đột nhiên cả cơ thể ả bất động, thì ra khi nãy Lan Anh đã đâm trúng phía sau lưng của Sa Ly, đó là con dao nhỏ bà Hồng đã đặt dưới gối của cô.