Quay lại sau đêm Lan Anh bị Sa Ly khống chế một lần nữa, bà Hồng đã không thể im lặng là nhất định đưa con đến ngôi chùa bà hay lui tới. Vị sư thầy vừa trông thấy cô đã chau đôi chân mày ngả bạc lại nhìn.
Sau khi bà Hồng sụt sùi kể lại từ lúc Lan Anh bị tai nạn cho đến nay, vị sư mới thở dài.
"Âu cũng vì sân si tình ái cả, thí chủ có muốn thoát khỏi sự tà ác không?"
Lan Anh lúc này vẫn còn chần chừ, đã một thời gian dài nhưng rõ ràng trong mắt Hoàng Phong không hề có cô, có chăng việc anh có hành động lạ chỉ vì hiểu lầm gì đó.
Bà Hồng bên cạnh vẫn an ủi con gái hãy vì tình bạn giữa hai người bao năm, vị sư vẫn điềm tĩnh uống trà như thể ông đã biết trước kết quả.
"Dạ...con...con sợ cô ta, con không muốn tiếp tục nữa xin thầy giúp con..."
Đúng như ông đã đoán, vị sư khẽ mỉm cười hiền lành nhìn cô rồi bảo cô theo mình, bà Hồng khấp khởi trong lòng vì con gái đã thông suốt.
Bên trong một ngôi nhà cấp bốn phía sau khuôn viên của chùa, vị sư thầy đưa tay gõ cửa, bên trong vang lên một giọng nói đầy khó chịu.
"Là ai?"
"Là tôi, sư chú mở cửa đi!"
Bên trong là một người đàn ông mặc bộ đồ bà ba nâu đã nhạt màu đi ra mở cửa, trông thấy vị sư thầy cùng Lan Anh thì ông ấy bật cười.
"Giao kèo với quỷ? Ngu muội!"
Lan Anh cúi mặt tay vo tà áo vì xấu hổ, cả hai cùng đi vào với người đàn ông kia. Một lát sau Lan Anh đi ra ngoài, gương mặt cô tỏ rõ sự mệt mỏi, mồ hôi ướt hết cả vầng trán.
Sau khi cả hai người trì chú kinh trên người Lan Anh thì nhìn họ như bị tổn hao sức lực, người đàn ông áo nâu vừa thở vừa nói.
"Tôi thấy một cô gái còn trẻ mà...ôi mệt quá..."
"Tiếp theo ta phải làm gì đây?"
Trầm ngâm một lúc người áo nâu thở dài.
"Ngày này cũng phải đến thôi!"
Thì ra người đàn ông kia là đệ tử của ông thầy Hai năm nào, năm ấy sau khi cứu thoát linh hồn của Thanh Vân, trên đường về ông gặp một đứa trẻ ăn xin trước chùa.
Động lòng ông đưa về nuôi dưỡng, sau truyền dạy và dặn sẽ có ngày như hôm nay, khi ông Hai mất, vị sư thầy theo lời sư trụ trì xuống đón người đệ tử ấy lên chùa.
Bởi ông biết chuyện tình cảm này chưa chấm dứt, cần phải có người can thiệp sau này.
Vài ngày sau, Lan Anh đến nhà tìm Ngọc Khánh nhưng cha mẹ cô nói cô đã đi rồi, Lan Anh thất thần không biết làm sao thì điện thoại của cô reo lên.
Cô sửng sốt khi nghe đến cái tên nơi mà Ngọc Khánh đến, Lan Anh chào hai người rồi ra về, cô sẽ đến đó một mình.
Sa Ly bị con dao đâm khiến bản thân bị hao hụt quỷ khí thì lồng lộn lên như con thú bị bẫy. Tiếng gầm gừ rồi tiếng chửi bới vang lên, Lan Anh vẫn còn run rẩy, tay cô vẫn nắm chặt con dao.
"Buông con dao ra!"
Tiếng người đàn ông nọ kêu lớn nhưng không kịp, Lan Anh bị Sa Ly lao đến khống chế, ả muốn giết cô để chiếm thân xác này.
Bỗng Sa Ly bị một thứ gì đó ngăn cản lại, Tường Quân lôi Lan Anh ra khỏi Sa Ly, cậu dùng quỷ thuật đánh lại ả.
Hoàng Phong bên này nhân lúc ấy đã dùng lực tạo ra một đòn quyết định..
Sa Ly bị trúng đòn thì lảo đảo, từ trong miệng lại phun ra một thứ chất lỏng đen tanh.
Ánh mắt cô đau đớn nhìn Hoàng Phong, đến cuối cùng thì Hoàng Phong vẫn không chọn Sa Ly dù chỉ là thương hại. Hoàng Phong đến bên cạnh chĩa thanh kiếm đã theo anh từ kiếp nào.
"Cả Thanh Vân và Lịch Hiên, dù nàng động vào ai thì ta đều không nương tay!"
"Kiếp này dù là Ngọc Khánh hay Tường Quân cũng vậy!"
Tường Quân đứng lặng lẽ nhìn Hoàng Phong, đôi mắt đen láy chợt chớp nhẹ nhìn anh. Tình cảm này dù có nói ra hay không thì đã không còn quan trọng.
Cậu dùng cả tính mạng để bảo vệ anh.
Anh thì vì cậu, người bạn thuở nhỏ mà không nương tay với Sa Ly.
"Hoàng..hoàng thượng!!!"
Đôi môi cậu mấp máy gọi Hoàng Phong, Lan Anh bị dọa sợ ngất đi vẫn đang năm trong vòng tay lạnh lẽo của Tường Quân.
Cánh cửa phòng bật mở, Ngọc Khánh bước ra với sự hoảng loạn, dường như những người ở đây đều không phải là con người.
Hoàng Phong chưa kịp gọi cô thì Ngọc Khánh đã nhìn anh, đôi mắt chợt nhòe đi. Cô lao đến ôm lấy anh bật khóc.
"Đung là anh rồi..."