Truy Vết Nàng Hậu

Chương 66: Buông bỏ




Sa Ly trông cảnh trước mặt lại càng tức giận, nộ khí yếu ớt nhảy đến muốn đánh Ngọc Khánh, ngay khi Hoàng Phong định đỡ cú đánh ấy chợt bốn phía vang lên tiếng tụng kinh chú.

Tiếng rì rầm cứ đều đều vang lên cùng nhịp gõ mỡ, nhịp mõ càng nhanh thì tiếng đọc càng nhanh.

Cả Hoàng Phong, Tường Quân và Sa Ly đều bị bài kinh chú tác động, bọn họ ôm đầu đau đớn. Ngọc Khánh vội ôm lấy gương mặt đang nhăn nhó của Hoàng Phong rồi bật khóc.

"Vì sao anh phải khổ như vậy, cứ quên em đi chứ!"

"Vì...anh yêu em..."

Ngọc Khánh bật khóc lên thành tiếng, cô quay đầu nhìn về phía những người tụng kinh mà hét lên.

"Dừng lại, dừng lại đi anh ấy không chịu nổi đâu..."

Nghe tiếng kêu của cô, nhất loạt đều dừng lại chờ đợi, vị sư trụ trì khẽ thở dài.

"Nữ thí chủ, cô nhận ra người này ư?"

Ngọc Khánh nước mắt giàn giụa, những mảnh tiền kiếp thay nhau chắp vá lại gương mặt người quân vương thuở nào. Cô đau đớn gật đầu bật khóc thành tiếng,

Hoàng Phong thở hắt ra run rẩy đưa tay lên lau nước mắt cho cô.

Ngọc Khánh nắm lấy bàn tay lạnh buốt áp vào mặt mình, khí lạnh khiến cô run lên nhưng nhất định không buông ra.

Phía bên kia Sa Ly cũng lấy lại chút quỷ lực, ả gào thét khi thấy Ngọc Khánh đang ôm lấy Hoàng Phong.

"Buông chàng ra, con khốn mau buông chàng ra!!!"

Người được gọi là sư chú liền rút ra một lá bùa, ông họa kí tự rồi thổi hơi vào nó. Lá bùa lập tức bay đến đập vào lưng Sa Ly làm ả loạng choạng đứng không vững.



"Khốn kiếp, tên trọc già kia dám đánh ta!"

"Ngươi ồn ào quá đó, không thấy sư huynh ta đang hỏi cô gái kia à?"

"Tên trọc khốn kiếp, ta không bỏ qua cho ngươi!"

Dứt lời ả bay đến giơ bàn tay quỷ ra cố tình giết vị sư chú, người kia xoay chân né đòn, tiện tay dán mạnh thêm lá bùa ngay trên đầu Sa Ly. Dường như đã hội ý trước, vị sư đi cùng liền ngồi xuống xếp bằng, tay chắp chuỗi hạt cùng tụng niệm.

Ngọc Khánh liền ôm lấy Hoàng Phong sợ anh bị đau đớn, nhưng lần này Hoàng Phong và cả Tường Quân đều vô sự.

Thì ra bài kinh này chỉ có tác động với Sa Ly, những tràng hạt lóe sáng, ánh sáng vàng kim khiến tất thảy đều bị chói mắt lấy tay lên che. Sa Ly ôm đầu gục xuống, miệng không ngừng kêu gào.

"Dừng lại, các ngươi mau dừng lại..."

Vị sư chú cũng lẩm nhẩm tụng niệm, cho đến khi Sa Ly chẳng còn sức mà gào thét thì lúc này mọi người mới dừng lại.

Sa Ly bị gục nhanh như vậy một phần nhờ Lan Anh, cô đã đâm ả ta khi nãy bằng con dao của mình.

Đó là một con dao độ dài gần hai gang tay màu đen tuyền, trên lưỡi dao còn chi chít những dòng chữ lạ mắt. Con dao ấy cũng do cha Lan Anh đem về từ một cuộc đi săn lùng đồ cổ.

Sa Ly bò yếu ớt ngồi dậy, ả không kêu gào cũng chẳng còn vẻ mặt gây chiến, chỉ có sự u uất nghẹn ngào nhìn Hoàng Phong và Ngọc Khánh. Lời nói nghẹn lại trong cổ họng đã khô khốc, từng dòng huyết lệ chảy xuống ướt đẫm khuôn mặt.

Chẳng phải vì bị bài kinh tụng khiến quỷ lực suy giảm, hay bởi con dao kia. Lúc này Sa Ly có lẽ đã nhận ra sự thật phũ phàng trước mắt.

Dù ở đâu, dù có là ai hay trong hình hài nào, thì tình cảm của vị đế vương ấy vẫn chỉ hướng về một người. Một người phàm đang ôm lấy một thân thể quỷ mà khóc lóc đau thương, trong giây phút nào đó hình bóng Thanh Vân hiện ra.

Nhẹ nhàng thanh thoát, nàng khiến Sa Ly tự thấy bản thân thua kém hoàn toàn, huyết lệ vẫn chảy dài xuống gương mặt quỷ xanh xao, Sa Ly cất tiếng yếu ớt.



"Hoàng Phong! Chàng có khi nào yêu thương ta không?"

Hoàng Phong lúc này đã gượng dậy được, bên cạnh là Ngọc Khánh đang dìu anh. Cố gắng điều hòa lại khí tức, Hoàng Phong chậm rãi trả lời.

"Sa Ly, ta rất tiếc cho sự hy sinh của nàng khi phải sang Đại Thành để hòa hoãn. Đã có lúc ta ước bản thân ta chỉ là một kẻ thường dân, không phải gánh vác cả giang sơn đất nước, không cần lo cho an nguy trăm dân..."

"Ta thà là một thường dân để tình yêu của ta trọn vẹn với một người..."

Hoàng Phong khẽ nhăn mặt, anh nhận ra bàn tay mình đang nhạt đi đôi chút, thời gian của anh lưu lại nơi trần gian cũng đã sắp hết.

Sa Ly hé môi cười, câu trả lời không đi thẳng vào vấn đề nhưng lại rõ ràng cho một sự thật mà ngay cả Sa Ly cũng nhận ra. Quay sang nhìn Ngọc Khánh, Sa Ly biết cô gái này chỉ là một chuyển kiếp của Thanh Vân, hiện tại cô ấy có phần kí ức của nàng ấy.

Nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Ngọc Khánh, Sa Ly thấy bản thân mình méo mó trong đôi con ngươi đầy nước.

"Thanh Vân, ta đã từng ngưỡng mộ tình yêu mà chàng dành cho tỷ, ta cũng đã từng mong được hưởng một chút tình cảm ấy dù chỉ là sự giả dối của chàng. Vậy mà dù ta làm mọi cách thì chàng vẫn chẳng hề...dù chỉ là thương hại ta..."

Lời nói vừa dứt, Sa Ly ngửa cổ ra sau cười vang lên, tiếng cười xen lẫn tiếng nức nở. Lan Anh lúc này mới khẽ mở mắt tỉnh lại, cô sợ hãi khi trông thấy Sa Ly mà không biết ả đang khóc hay cười.

Tường Quân ôm lấy vai cô trấn an.

"Không sao, Sa Ly bị khống chế rồi."

Bàn tay lạnh toát của Tường Quân làm Lan Anh giật mình, cô khẽ run lên. Nhận thấy được sự ấy, Tường Quân liền rút tay lại, Lan Anh bấy giờ mới quay lại nhìn người vừa nói, cô nhận ra anh chàng luôn đi theo Hoàng Phong.

Lan Anh lắp bắp hỏi.

"Anh...và Hoàng Phong không...không phải người sao?"

Tường Quân không trả lời mà chỉ gật đầu xác nhận.