Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 351: Quấy rối




Huyễn Sa hải là một trong những hiểm cảnh của biển Vô Tận, dễ thủ khó công.



Dù chỉ có một lớp khói độc ở bên ngoài, một khi đặt chân vào trong sẽ không không còn nguy cơ gì, nhưng vẫn cản trở không ít yêu thú và loài người. Nhìn thì như một lớp sương mù trắng xóa rất bình thường, thực ra lại ẩn chứa kịch độc, chỉ cần hít vào một chút, người nào thực lực kém sẽ lập tức độc phát thân vong, chỉ có cường giả Tiên cảnh trở nên mới bình yên vô sự.



“Vậy đan sư thì sao?” Du Tiểu Mặc thấy bọn họ chỉ nhắc tới tu luyện giả, không nén nổi tò mò, liệu nó có hạn chế với cả đan sư nữa không.



“Đan sư cũng có hạn chế, nhưng không phải là hạn chế về cấp bậc, em cứ vào rồi sẽ biết, nhưng yên tâm là không ảnh hưởng gì tới em đâu.” Lúc trước Lăng Tiêu chưa hiểu lắm, nhưng y vừa xem xét đã đoán được càn khôn trong đó rồi.



“Ồ.”



Để xác nhận con yêu thú cấp mười ở Huyễn Sa hải đã mời được bao nhiêu người giúp đỡ, đoạn thời gian trước, Phù Dung tiên tử phải phái người lẻn vào Huyễn Sa hải, sau khi hi sinh mấy mấy nữ đệ tử mới nhận được tin tình báo. Yêu thú cấp mười kia cũng tự biết mình không thể độc chiếm toàn bộ linh mạch, hắn dùng linh tinh làm mồi nhử, mời những yêu thú cấp mười ở vùng biển phụ cận tới giúp đỡ. Cường giả cấp mười ở biển Vô Tận còn nhiều hơn cả vùng phía bắc nữa, con yêu thú kia vì muốn bảo vệ nguyên tố chi tâm, mời tới mười yêu thú cấp mười khác, mỗi người nhận lời sẽ được chia một phần linh tinh.



Cũng may mà, thực lực của đám yêu thú đến trợ giúp kia không cao hơn yêu thú nọ, chỉ là tổng cộng lại có cả thảy mười một yêu thú cấp mười, bên phía bọn họ chỉ có tám cường giả Đế cảnh, nếu như một đấu một thì vẫn thừa lại hai tên, cũng may mà hôm qua bọn họ đã bàn qua về chuyện này.



“Tư liệu về tất cả yêu thú trong Huyễn Sa hải đã được chuyển cho các ngươi, lúc vào trong, mọi người hãy tự tìm đối thủ của mình, có vấn đề gì thì hãy liên lạc qua đá truyền âm, nếu các vị không có dị nghị gì thì bắt đầu hành động đi.” Giọng nói dịu dàng của Phù Dung tiên tử vang lên, bởi vì tất cả tin tức đều do Phù Dung tiên tử phái người nghe ngóng, cho nên trong đại hội hôm đó, mọi người đành phải chia cho nàng một phần mười. Sau đó, mọi người bắt đầu chia đội.



Ban đầu chỉ có tám đội, nhưng học viện Đạo Tâm đã chia làm ba đội, lần lượt do Hắc Thiên, Đoàn Kỳ Thiên và Diêm Pháp dẫn đầu, thực lực của Diêm Pháp hơi kém một chút, nếu đánh với yêu thú cấp mười thì phải gắng gượng, cho nên lão sẽ dẫn đầu tất cả các học sinh. Tiếp theo, các vị cường giả Đế cảnh đi trước mở đường, mười đội ngũ bắt đầu tiến vào trong Huyễn Sa hải.





Tuy khói độc của Huyễn Sa hải chỉ xuất hiện ở bên ngoài, nhưng mà cái bên ngoài này cũng kéo dài vạn thước, tiêu hao rất nhiều sức mạnh linh hồn. Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao làn khói độc kia lại không hạn chế cấp bậc của đan sư, bởi vì thứ bị tiêu hao nhiều nhất chính là sức mạnh linh hồn, nếu như có thể tùy thời bổ sung sức mạnh linh hồn bị hao hụt, thì đan sư cấp thấp cũng có thể ra vào tùy ý. Vạn mét cũng không dài lắm, không đến một giờ bọn họ đã xuyên qua lớp khói độc. Tầm mắt thoáng cái đã hiện ra một mảnh bao la, biển xanh trời xanh, thậm chí còn có một loạt tiên hạc bay qua, như thể tiên cảnh chốn nhân gian, khó mà tưởng tượng nổi nơi đây sắp xảy ra một vụ đại chiến.



Từ nơi này, mười đội ngũ bắt đầu chia ra. Diêm Pháp mang theo bọn họ đi vào một nơi nước cạn, chung quanh là những dãy núi yên bình, sương trắng mênh mông bao phủ, bên tai còn có tiếng sóng biển dạt dào, gió biển ấm áp thổi tới mang theo cảm giác buồn ngủ.



Du Tiểu Mặc nhắm mắt hít vào một hơi, cơn buồn ngủ dâng trào, bỗng nhiên ai đó tát hắn, một tiếng ‘Bốp’ vang dội, mở mắt ra xem xét mới biết Lăng Tiêu chính là hung thủ, Du Tiểu Mặc ôm gò má đau nhức, tức giận lên án: “Sao anh lại đánh em?”



Lăng Tiêu thở dài một tiếng, “Đây là ảo cảnh?”



Du Tiểu Mặc sững sờ: “Ảo cảnh? Không phải chứ, nhìn đâu có giống?”



Lăng Tiêu đáp: “Bởi vì kẻ tạo ảo cảnh chính là một con yêu thú cấp mười, mọi người nhìn không ra cũng là bình thường.” Chớ nói chớ bọn họ, ngay cả Diêm Pháp cũng không phát hiện ra ngay. Mới đó mà đã đụng phải yêu thú cấp mười, cũng may ghê.



Lúc hai người nói chuyện, Diêm Pháp cũng phát hiện ra, đồng tâm hiệp lực cùng mấy vị trưởng lão, công pháp ảo cảnh nhanh gọn, trước mắt đâu có trời xanh biển xanh gì, vùng đất dưới chân biến thành một hòn đá to tướng mọc đầy rong rêu, đằng trước thì xơ xác, là một vùng sơn lâm không có lấy một ngọn cỏ, không khí trầm lặng, chẳng hề có dấu hiệu của sự sống.



“Ha ha… Nghe nói ông chính là phó viện trưởng Diêm Pháp của học viện Đạo Tâm, lời đồn quả không sai, có thể giải trừ ảo cảnh của tiểu nữ nhanh như vậy, đúng là ông rất mạnh.” Một tiếng cười duyên vang lên, mọi người vừa nhìn lên đỉnh núi đã phát hiện ra một đám người, dẫn đầu là một nữ nhân xinh đẹp, dung mạo còn quyến rũ hơn Phù Dung tiên tử, trên người chỉ mặc một bộ đồ làm từ lụa mỏng, miêu tả hai ngọn núi và cặp đùi thon dài một cách sinh động, quả là một báu vật, nếu là yêu thú cấp mười, lại còn am hiểu tạo ảo cảnh, hẳn là nữ nhân duy nhất trong số mười yêu thú cấp mười kia —— Quái Hồ.




Tên của Quái Hồ cũng là Quái Hồ, cũng như Mao Cầu, ả thuộc về yêu thú dạng cáo, nhưng huyết mạch không cao quý như Mao Cầu, tổ tiên của Mao Cầu là Cửu Vĩ Yêu Hồ, nếu Mao Cầu kiên trì tu luyện, một ngày nào đó, nó sẽ đạt tới độ cao mà Quái Hồ không bao giờ với tới. Quái Hồ chỉ có một cái đuôi, cái đuôi kia tương đương với mạng của ả, một khi bị mất, không chỉ mất hết linh lực, mà còn không thể khôi phục trong vòng vạn năm, rất khắc nghiệt, cho nên tộc Quái Hồ quý trọng cái đuôi của mình ghê lắm. Nữ nhân trước mắt này mặc một bộ đồ lụa mỏng màu đỏ rất đẹp, giờ phút này ả đang ở trong bộ dạng của loài người, nhưng phía sau lưng lại có một cái đuôi lớn màu trắng đong đưa qua lại. Mặc dù cái đuôi kia chính là nhược điểm của Quái Hồ, nhưng cũng là công cụ chiến đấu mạnh mẽ nhất, vì vậy mà ả mới dám lộ đuôi ra, phải biết càng dấu đầu thì càng dễ lòi đuôi, có khi còn thua nhanh hơn.



“Cứ giao con Quái Hồ kia cho ta và ba vị trưởng lão, những kẻ khác thì giao cho các ngươi.” Nét mặt của Diêm Pháp lúc này rất nghiêm túc, tuy bọn họ có nhiều người, nhưng nói sao thì đối phương cũng là một yêu thú cấp mười, sự chênh lệch giữa một cấp không đơn giản như một sao, đó là một bức tường khó mà leo qua nổi.



“Sư phụ, các ngài cứ chuyên tâm đối phó với Quái Hồ.” Cao Dương cất cao giọng. Diêm Pháp nhẹ nhàng gật đầu với y, rồi lập tức dẫn theo ba vị trưởng lão nghênh tiếp Quái Hồ.



Quái Hồ cũng là chúa tể một phương trong biển Vô Tận, thuộc hạ của ả không thiếu cường binh mãnh tướng, trong đó còn có ba con yêu thú cấp chín, hai vị trưởng lão khác chia nhau ra đối phó với một con yêu thú cấp chín, còn dư lại đành phải giao cho đám Cao Dương bọn họ vậy, cả đám đều đã đối chiến với yêu thú cấp chín rồi, tất cả hợp lực lại sẽ không bị yếu thế.



Cuộc chiến diễn ra rất căng thẳng, loạn thành một đoàn. Sức chiến đầu của Du Tiểu Mặc khá yếu, nhưng hắn cũng muốn góp sức, chỉ là…




Du Tiểu Mặc xạm mặt nhìn Lăng Tiêu bên cạnh, “Anh đi ra đây làm gì, không phải nên giúp đỡ hả?” Với sức chiến đấu của Lăng Tiêu, đối phó với mấy gã binh tôm tướng qua đúng là lãng phí thật, nhưng không góp sức thì sẽ bị người ta nói này nọ, bởi vì thứ hạng của y không hề thấp.



“Làm gì mà nghiêm túc thế, bọn họ sẽ thắng.” Lăng Tiêu thản nhiên. Quái Hồ mang tới khá ít thuộc hạ, mà đám Ngân Qua cũng không phải là cường giả Tiên cảnh bình thường, nguyên một đám phải có ít nhất một đại sát chiêu nào đó, đương nhiên cũng không thiếu cách bảo mệnh. Du Tiểu Mặc câm nín, đương nhiên là hắn biết bọn họ sẽ thắng, nhưng hắn đâu có lo việc này đâu.



Lăng Tiêu đá bay một tên có ý đồ lén tập kích Du Tiểu Mặc, sau đó kéo Du Tiểu Mặc chạy đến chỗ khác, lại đá bay thêm tên nữa, cũng chẳng biết có phải y cố ý không mà cái đám bị y đá đi cứ bay thẳng về phía Quái Hồ. Mấy vũ khí hình người kia còn chưa kịp tới gần đã bị Quái Hồ bắn cho rơi lả tả, mặc dù chỉ là một việc nho nhỏ xen giữa nhưng cũng tạo cơ hội cho Diêm Pháp trong giây lát ấy…




Du Tiểu Mặc nói: “Anh cố ý hả?”



Lăng Tiêu quay sang nhìn hắn, “Em có ý kiến gì không?”



Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng: “Không, em chỉ muốn nói, anh cứ đá thêm mấy tên qua bên đó đi.”



“Được…”



Nhờ sự can thiệp của Lăng Tiêu, Quái Hồ bị đánh tới trở tay không kịp, Diêm Pháp bọn họ cũng chiếm được thượng phong, cứ đà này mà tiến thì thắng lợi đã trong tầm tay rồi.



Sau lần thứ mười đánh bay thuộc hạ của mình, Quái Hồ đã giận điên người, cơ thể cũng không thong dong như trước nữa, ngược lại còn hơi chật vật. Ả hung tợn lườm về phía thủ phạm, ả đã phát hiện ra bọn họ rồi. Diêm Pháp cũng phát hiện. Có vài người muốn học theo lăng Tiêu, nhưng mà… Bọn họ không có kỹ thuật đó. Trận chiến của cường giả cấp mười không phải cứ muốn nhúng tay là có thể nhúng đâu nhé, làm không cẩn thận còn thêm phiền nữa. Có nhiều lần Quái Hồ chỉ muốn thoát khỏi mấy người này để xông tới giết quách Lăng Tiêu cho rồi, nhưng thoát mãi mà không được, rốt cục không thể nhịn nổi nữa, ả hét lên giận dữ: “Tuyết Sư, ngươi còn định xem cuộc vui tới khi nào nữa, còn không đi ra mau?”



“Ha ha!! Quái Hồ, không ngờ đường đường là bá chủ ở biển Vô Tận như ngươi mà cũng bị một tên tiểu bối bức đến tình cảnh thế này, thật là mất mặt quá đi mất…” Một gã nam tử bước ra sau tiếng hét của Quái Hồ, gã có một máu tóc màu xanh lam, khí thế hung hãn thế này, tuyệt đối là một yêu thú cấp mười, giống y hệt trên tư liệu, chính là Huyền Thiên Tuyết Sư. Mọi người hoảng hốt mở to mắt, sao Huyền Thiên Tuyết sư lại xuất hiện ở đây?