Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 352: Mèo vờn chuột




Cũng chỉ có một lý do duy nhất mới giải thích được việc này. Một con yêu thú cấp mười thì bọn họ còn đối phó được, nhưng bây giờ thành hai con, bất lợi đang dồn về phía họ. Diêm Pháp đã phải cố gắng hết sức mới đối phó được với Quái Hồ, trong lúc này chẳng có ai có thể làm đối thủ của Huyền Thiên Tuyết Sư. Mọi người đều hốt hoảng, không thể không dừng tay.



“Dong dài làm gì, còn không mau giải quyết bọn chúng.”



Quái Hồ thẹn quá hóa giận, câu nói của Huyền Thiên Tuyết sư đã dẫm trúng chân đau của ả. Tuyết Sư cười mỉa một tiếng, lơ đãng nói: “Sợ cái gì, những kẻ này đã thành cá trong cậu, cả đám còn chẳng có nổi một tên cường giả Đế cảnh, còn cần lo bọn chúng sẽ chạy thoát sao?”



Khuôn mặt Quái Hồ lạnh lùng, cười lạnh: “Cái thái độ ba lăng nhăng này của ngươi, nếu xảy ra chuyện xui xẻo, ngươi có muốn gánh chịu toàn bộ hậu quả không?”



Tuyết Sư nhíu mày, không nhịn được: “Được rồi, cứ giao Diêm Pháp và mấy lão già kia cho ta đi, ngươi giải quyết mấy đứa khác, được chưa?”



Quái Hồ gật đầu thỏa mãn, ánh mắt bỗng chuyển về phía Lăng Tiêu, lạnh lẽo như băng, sát khí trong con ngươi màu đỏ như cuồng phong lốc xoáy, dường như chỉ hận không thể lột da cạo xương Lăng Tiêu vậy đó, u ám nói: “Ta xem ngươi còn trốn đi đâu!”



Nói xong, Quái Hồ thoáng chốc đã biến mất, lao thẳng về phía Lăng Tiêu đang đứng. Diêm Pháp nói thầm không được rồi, cơ thể khẽ động muốn xông qua ngăn ả lại. Nhưng Tuyết Sư đã nhanh hơn một bước, ngăn cản Diêm Pháp chỉ trong chớp mắt, cười châm biếm: “Diêm Pháp, đừng vội, chơi với ta trước đã, hy vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút.” Sắc mặt Diêm Pháp đã âm u đến đang sợ.



Bên kia, trong lúc Quái Hồ lao tới, đám Ngân Qua cũng định chạy qua giúp Lăng Tiêu, trong suy nghĩ của họ, có lẽ Lăng Tiêu có thể đấu được với yêu thú cấp chín, nhưng tuyệt đối không thể làm gì yêu thú cấp mười, nhưng dù có muốn thì họ cũng bị thuộc hạ của Quái Hồ cuốn lấy không thể thoát ra nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quái Hồ tới gần Lăng Tiêu. Còn Lăng Tiêu, y nhanh quay quơ lấy Du Tiểu Mặc, sau đó… Chạy thoát!



Quái Hồ cười lạnh, đuổi theo không chút do dự. Trong ánh mắt của ả, Lăng Tiêu đang có ý định muốn trốn khỏi vòng chiến, để tránh lan tới các vị đồng môn hoặc là muốn giúp bọn họ giảm bớt áp lực, cho nên mới lựa chọn cách chạy thật xa. Ý nghĩ kiểu này, thật quá ngu xuẩn! Vì vậy, trò chơi mèo vờn chuột đã xảy ra như thế! Quái Hồ cố ý muốn xem nét mặt hoảng hốt giãy dụa của họ, cho nên cố gắng kìm tốc độ, một trước một sau cứ chạy như vậy, chạy mãi tới ngàn dặm xa. Đến khi…



Đây là một vùng biển trắng xóa, chẳng biết nằm ở góc nào của Huyễn Sa hải, nhìn xung quanh đều không thấy bóng dáng của hải đảo, chỉ có nước biển mênh mông vô tận, không hề có một bóng người, có thể nói, đây là nơi gây án số một. Rốt cục thì Lăng Tiêu cũng ngừng lại, sau đó mới buông Du Tiểu Mặc xuống, “Được rồi, khoảng cách này chắc cũng tàm tạm.” Phía sau, Quái Hồ phát hiện bọn họ đã ngừng lại, trong mắt không nén nổi ý nghi hoặc, nhưng ả không nghĩ nhiều, có lẽ hai người kia biết mình không thể chạy thoát, định buông tay đánh cược một lần cũng nên.



Tốc độ của Quái Hồ rất nhanh, bọn họ mới dừng lại chưa đến năm giây ả đã chạy tới, thân hình hạ xuống một nơi cách đó mười mấy mét. Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn quyái hồ đang hả hê đắc ý, “Chẳng lẽ anh biết Tuyết Sư kia đang núp trong bóng tối tùy thời xông ra, cho nên mới cố gắng đùa giỡn Quái Hồ, làm cho ả giận điên lên, dẫn Tuyết Sư kia ra, sau đó mượn cơ hội thoát khỏi Cao đại ca bọn họ hả?”



Lăng Tiêu không phủ nhận, “Em không thấy đó là một cơ hội rất tốt sao?”



Du Tiểu Mặc tặng cho Quái Hồ một ánh mắt đồng tình, đại khái thì cô ả vẫn nghĩ mình là mèo kìa, “Mặc dù là cơ hội tốt, nhưng thực lực của Tuyết Sư kia còn cao hơn Quái Hồ một chút, liệu những người khác có bị nguy hiểm không?”



Lăng Tiêu đáp: “Nếu có nguy hiểm, thì vẫn còn Ngân Qua, hắn rất bất thường, chắc chắn sẽ không trơ mắt mặc kệ đâu, còn nữa, Diêm Pháp cũng không phải đèn đã cạn dầu.”



Du Tiểu Mặc kinh ngạc: “Sao Ngân Qua lại bất thường?”



Lăng Tiêu níu vai hắn lại, ánh mắt nhìn về phía Quái Hồ đang ngờ vực, cười dịu dàng: “Chuyện này sẽ nói cho em biết sau, bây giờ… Giải quyết ả trước đã.”



Khóe miệng nam nhân hiện lên một sự vui vẻ mập mờ, không hề có dáng vẻ của một người đang lo lắng cho tình cảnh của mình, cảm giác kỳ lạ trong lòng Quái Hồ càng ngày càng dâng cao, ả nghĩ mãi mà cũng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng kéo ả ra đây là thành công rồi sao? Quái Hồ nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát ném mấy ý nghĩ này qua bên, lại biến trở về cái vẻ mặt tràn đầy tự tin lúc trước, âm u nói với Lăng Tiêu: “Nể mặt ngươi là học sinh của Đạo Tâm, ta cho ngươi một cơ hội, giết bạn của ngươi, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái một chút.”



Lăng Tiêu phớt lờ ả, nghiêng đầu nói với Du Tiểu Mặc: “Trước hết cứ để Lam Cầu ra đã.”




Du Tiểu Mặc không hiểu lắm nhưng vẫn thả Lam Cầu ra, đôi cánh xám xịt trên lưng hắn tróc ra, sau đó hóa thành một bóng người màu đỏ tươi trước mắt. Từ lúc Ngạo Mạn điểu bắt đầu hiện hình, khí thế của yêu thú cấp mười đã ùn ùn khuếch tán ra xung quanh.



“Khí tức của yêu thú cấp mười?” Đồng tử Quái Hồ co lại, bảo sao bọn họ không hề sợ hãi, hóa ra là đã có một con yêu thú khế ước cấp mười, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, “Các ngươi có yêu thú cấp mười thì sao chứ, nói cho cùng cũng chỉ là yêu thú có tu vi cấp mười.”



Tuy thứ hạng của Quái Hồ áp chót trong mười một yêu thú có mặt tại Huyễn Sa hải này, nhưng không phải là người đứng cuối, bởi vì nàng có tu vi cấp mười hai sao, đã đến cấp bậc như bọn họ, sự chênh lệch giữa một hai sao là một khoảng cách vô cùng lớn.



Lam Cầu ban cho ả một ánh mắt như nhìn kẻ ngu, sắp chết đến nơi mà còn không biết. Lăng Tiêu nói với Lam Cầu: “Bảo vệ Tiểu Mặc cẩn thận, ta đi một chút sẽ trở lại.”



Lam Cầu cung kính đáp: “Dạ, Lăng Tiêu đại nhân.”



Lăng Tiêu đại nhân? Một yêu thú cấp mười mà dùng thái độ cung kính với nam nhân kia như vậy sao? Mặt mũi Quái Hồ tràn đầy sự khiếp sợ, đương nhiên là ả không hề biết, Lam Cầu cố ý để cho ả nhìn mà, tuy rằng đây cũng là sự thật. Quái Hồ không ngu, ả nhanh chóng ý thức được có chỗ không ổn, từ đầu tới cuối hai người kia chẳng hề biểu lộ một chút sợ hãi nào, bình tĩnh như thể nàng mới là con chuột trong cuộc rượt đuổi này, chỉ có một lời giải thích cho toàn bộ câu hỏi.




Sau khi ý thức được điều này, Quái Hồ tham sống không thèm quan tâm tới tôn nghiêm gì hết, mười ngón tay ả nhanh chóng kết thành mấy thủ ấn, nhẹ nhàng lên giọng: “Kính Hoa Thủy Nguyệt.” Kính Hoa Thủy Nguyệt* là tuyệt chiêu của yêu hồ, cũng là một chiêu thức cực kì lợi hại, loại ảo cảnh bao gồm cả công và thủ, vì đây là tuyệt chiêu, cho nên Quái Hồ ít khi sử dụng. Nam nhân bị ảo cảnh kéo vào xong bắt đầu nhìn xung quanh, đây là một thế giới đẹp đẽ với cánh hoa đào bay đầy trời, nhìn thì rất đẹp, nhưng mỗi cánh hoa đều là một vũ khí, chỉ trong nháy mắt đã biến thành những lưỡi dao sắc bén, xuất hiện đầy trời, bay tới phía nam nhân.



Nam nhân nhếch khóe miệng thích thú, đôi môi mỏng chậm mãi nhổ ra một chữ: “Phá!” Theo tiếng nói kia, tất cả các cánh hoa đều tự bốc cháy, bị một đám lửa màu tím nho nhỏ đốt thành hư vô, ảnh cảnh vỡ vụn. Đây là cách phá trận rất bạo lực, gần như cả đời Quái Hồ chưa bao giờ gặp kẻ nào đám thẳng tay đốt tất cả cánh hoa thế này.



Nam nhân vừa bước ra khỏi ảo cảnh, Quái Hồ đã chạy thoát. Sở dĩ ả sử dụng tuyệt chiêu này cũng là vì muốn cầm chân nam nhân một lát, để ả có cơ hội bỏ chạy, nhưng ả không ngờ được, nam nhân lại phá ảo cảnh nhanh đến thế, từ đầu tới cuối chẳng tốn mất ba giây. Nhìn bóng người sắp biến mất ở phía chân trời, nam nhân không nói hai lời liền đuổi theo.



Du Tiểu Mặc vội vàng quay sang nói với Lam Cầu: “Nhanh nhanh mang ta đi xem.”



Lam Cầu đáp: “Lăng Tiêu đại nhân sẽ quay lại.”



Du Tiểu Mặc nói: “Ta muốn để cho ảnh bớt được một quãng đường không được à?”



Làm Cầu: “… Được.”



Tốc độ của Lăng Tiêu vẫn nhanh như mọi khi, đợi tới lúc bọn họ chạy tới, hai người đã xuất hiện trên một hòn đảo vô danh, Quái Hồ bị Lăng Tiêu dẫn dưới chân, yếu đuối không thể phản kháng, vô cùng chật vật, nào còn khí phách như lúc đầu, hơi hở của ả hơi yếu, có vẻ suýt nữa thì đã hiện ra nguyên hình.



“Đại nhân muốn hỏi gì cứ hỏi, tiểu nữ nhất định sẽ nói tường tận, chỉ cầu xin đại nhân buông tha cho tiểu nữ.” Quái Hồ khóc thút thít, khuôn mặt vốn quyến rũ bây giờ điềm đạm đáng yêu làm sao, khiến cho người ta cảm thấy thương hại. Lam Cầu mang Du Tiểu Mặc chạy tới cũng thấy cảnh tượng này, nét mặt lập tức trở nên mơ nàng, mãi cho tới khi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn mới dần dần tĩnh táo lại. Tập trung nhìn kĩ mới thấy, bàn chân của Lăng Tiêu không hề biết thương hoa tiếc ngọc, đang dẫm ở trên… ngực Quái Hồ, mặt thì mang theo nụ cười ác ma, “Nếu để ta nhìn thấy ngươi sử dụng thuật quyến rũ một lần nữa, ta sẽ lột da mặt của ngươi, muốn thử không?”



Quái Hồ vội vã van xin: “Tiểu nữ không dám.”



Thô bạo quá đi!