Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 463: Đối đãi khác biệt




Trong khi Nam Lục đang sôi trào vì vị cường giả Thánh cảnh bí ẩn kia, bốn người đã trên đường tới bổn gia của gia tộc Xích Huyết rồi.



Ngân Qua có phụ thân là cường giả Thánh cảnh, cho nên phụ thân của hắn luyện chế ra không ít không gian phù, lúc bỏ trốn, Ngân Qua tiện tay lấy mấy cái, trước kia Du Tiểu Mặc còn nghĩ có nên để Lăng Tiêu thử luyện vài chiếc không, nhưng ai mà ngờ Ngân Qua lại là Thánh nhị đại.



Nhờ có không gian phù, bọn hắn chỉ tốn chút thời gian đã chạy tới thành trì mà gia tộc Xích Huyết đang ở, ngay bên ngoài thành Xích Huyết.



Tuy Âm Dương Cốc và Ngọc Tiên Thành là hai thế lực bàng chi của gia tộc Xích Huyết, nhưng cả hai đều không ở gần bổn gia mà còn cách một quãng đường khá dài.



Thành Xích Huyết không phải là thành trì phồn hoa nhất Nam Lục, nhưng lại là thành trì được canh phòng nghiêm ngặt nhất, người ra vào thành Xích Huyết sẽ bị kiểm tra nghiêm khắc, cũng phải dựa theo quy tắc của gia tộc Xích Huyết đặt ra để hành xử.



Chính vì những quy củ phiền toái này, có rất ít tu luyện giả hay đan sư chịu tới nơi đây, dù sao thì có phải ai cũng bị cuồng ngược đãi đâu.



“Bọn họ tra hỏi nhiều như vậy, chúng ta cũng phải bàn trước mới được.”



Du Tiểu Mặc đứng cạnh một cây đại thụ bên ngoài thành, nhìn thấy mỗi người vào thành đều bị tra hỏi gần mười lăm phút, cảm thấy thật câm nín, hành vi này như thẩm tra phạm nhân ấy, bảo sao cái thành trì này không phồn hoa nổi.



Rõ ràng gia tộc Xích Huyết là một thế lực mạnh, mà hành động lại nơm nớp đề phòng, như thể chỉ cần một tên trộm chạy vào thành sẽ tạo cho họ tổn thương khó bù đắp nổi không bằng, phong cách của thế lực lớn ở đâu chứ!



Có vẻ Triển Vũ Hiên cũng nhìn ra nghi hoặc của hán, “Nghe nói từ đầu gia tộc Xích Huyết không làm quá đến mức này, chỉ có điều mấy năm gần đây càng ngày càng nghiêm khắc.”



Du Tiểu Mặc trầm mặc.



“Tiếp theo, chúng ta muốn dùng thân phận gì để vào thành?”



“Bình thường có hai lựa chọn, một là tiểu thương, hai là khách du lịch, có điều lựa chọn trước có thể giúp chúng ta che giấu kỹ hơn.”



“Nhưng làm tiểu thương phải có thương phẩm chứ hả, chúng ta đi đâu mà tìm bây giờ?”



“Thế thì chỉ còn lựa chọn thứ hai rồi.”



Du Tiểu Mặc nhìn nhìn Ngân Qua đang che chắn kín mít dưới lớp áo choàng, “Nhưng bốn người chúng ta cùng vào chung sẽ gây chú ý lắm, hơn nữa mái tóc của Ngân Qua quá đặc biệt, phải nghĩ cách giải quyết, hay là, chúng ta chia nhau ra?”



Đề nghị của hắn lập tức nhận được hai tiếng “ha ha” của Triển Vũ Hiên.



“Cách này cũng được.” Ngân Qua là người đầu tiên phụ họa.



Chia ra là biện phát đảm bảo nhất, nhưng không thể lấy lý do giống nhau, nếu không thì càng gây chú ý, cho nên Triển Vũ Hiên đề nghị, tất cả phải tự nghĩ cách riêng.



Du Tiểu Mặc cảm giác, tên này đang trả thù.



Có điều rất nhanh thôi, Triển Vũ Hiên sẽ không cười được nữa rồi, bởi vì…



Du Tiểu Mặc với bề ngoài non nớt đáng yêu thực ra trong lòng đang không ngừng oán thầm chớp chớp cặp mắt to tròn đen láy, dùng vẻ mặt ta thật ngây thơ nhìn thủ vệ trông coi cổng thành.



Bởi vì Lăng Tiêu quá nổi tiếng, để tránh bị gia tộc Xích Huyết nghi ngờ, hai người liền trở về bộ dạng lúc trước, dù sao ngoại trừ Du Thiên Nam và Mục Thân, những người khác không biết tướng mạo thực sự của họ, hơn nữa Du Tiểu Mặc lo lắng nếu cứ đổi tới đổi lui mãi, một ngày nào đó hắn sẽ quên luôn khuôn mặt thật của bản thân mất




Thủ vệ nghiêm mặt, không vì hắn có vẻ vô hại mà buông lỏng cảnh giác, chỉ là sau khi gã kiểm tra thấy tu vi của người này không cao, vẻ mặt nghiêm túc cũng hơi thả lỏng một chút, tiện thể cũng tin tưởng lý do thoái tác của hắn —— Đến ngắm cảnh, sau đó để cho hắn vào thành, toàn bộ quá trình chẳng tốn tới năm phút.



Đến phiên Triển Vũ Hiên…



“Tên là gì? Tới từ đâu? Vì sao muốn vào thành? Tại sao lại chỉ đi một mình…” Thủ vệ mang bộ mặt vô cảm, đọc lại lời thoại đã từng nói mấy ngàn mấy vạn lần.



Triển Vũ Hiên: “…”



Đợi lúc Triển Vũ Hiên được qua cửa, đã là nửa giờ sau.



Du Tiểu Mặc đứng ở nơi thủ vệ không thấy được, cười rất hả hê, người nọ trợn mắt lườm hắn rất không ưu nhã. Ngân Qua thì phiền toái hơn, cũng may mà lần trước y đã nghỉ cách xử lý mái tóc bạch kim của mình, tuy cũng bị thủ vệ tra hỏi lâu thật là lâu, nhưng cuối cùng vẫn bình an vô sự mà vào thành.



Thời điểm đến phiên Lăng Tiêu…



“Ta muốn vào thành để tìm tiểu tình nhân của ta.”



“Tình huống thế nào, làm phiền ngươi nói rõ một chút.” Thủ vệ vẫn vô cảm như trước, gã đã làm thủ vệ ở cổng thành nhiều năm rồi, nghe được đủ mọi lý do ly kỳ cổ quái.



“Hắn mới giận dỗi với ta, liền bỏ ta lại tự vào thành một mình.”



“Tên hắn là gì?”




“Lăng Tiểu Hắc.”



Thủ vệ tra lại, đúng là có người này, hơn nữa gã ấn tượng rất sâu, bởi vì đó là một thiếu niên có tướng mạo khả ái, dĩ nhiên là nam nhân. Có điều không thể chỉ vì lời từ một phía của Lăng Tiêu mà tin tưởng y ngay được, có lẽ y đã núp ở đâu đó nghe lén đối thoại của họ, cũng có lẽ đã nghe thấy tên của thiếu niên kia.



Vì vậy, thủ vệ bảo người ta dẫn Du Tiểu Mặc tới đối chất.



Du Tiểu Mặc không hiểu gì đã bị dẫn tới trước mặt họ, hắn vẫn đang ngơ ngác.



Thủ vệ chỉ vào Lăng Tiêu hỏi: “Hắn nói ngươi là tiểu tình nhân của hắn, nếu đúng, vì sao các ngươi lại một trước một sau vào thành.”



Lăng Tiêu khẽ nhíu lông mày, gã thủ vệ này còn thông minh hơn y tưởng.



Du Tiểu Mặc xoắn xoắn ngón tay, bất mãn nói: “Ai bảo mới nãy hắn không chịu cõng ta vào thành, ta không thèm đi cùng hắn.”



Thủ vệ gật gật đầu, “Được rồi, các ngươi có thể vào thành.”



Mãi tới khi cửa thành khuất sau lưng, Du Tiểu Mặc đột nhiên nắm tay Lăng Tiêu cắn thật mạnh, sắp chảy máu tới nơi rồi. Lăng Tiêu rút tay về, “Nổi điên gì thế?”



Du Tiểu Mặc lau lau miệng, hừ hừ nói: “Em đang giận dỗi anh đây!” Dám không nói với hắn tiếng nào, làm hắn phải diễn trò ngay lúc ấy, hắn có phải con hát đâu.



Tuy thành Xích Huyết không phồn hoa, nhưng người trong thành không ít, gia tộc Xích Huyết dù có cảnh giác tới mấy, cũng không thể phái người theo dõi mỗi người vào thành, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tiến vào một khách sạn, còn Ngân Qua và Triển Vũ Hiên ở tửu lâu đối diện.




Trước khi mặt trời lặn, bọn họ không lập tức tập hợp, mà mỗi người đi dò xét một phen mới trở về, thời điểm thành Xích Huyết bị bóng tối bao phủ, Ngân Qua và Triển Vũ Hiên lẻn vào khách sạn tập hợp, sau đó chia xẻ tin tình báo mình lấy được. Bên trong gia tộc Xích Huyết được canh phòng nghiêm ngặt, nếu không phải thời gian này tu vi của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên tăng lên không ít, có khi đã bị phát hiện rồi, may mà cũng nhận được tin tình báo.



Thực ra hai ngày trước thành Xích Huyết không bị canh phòng nghiêm ngặt như hiện nay, cứ đi vài bước là gặp một trạm dịch, sở dĩ kiểm soát gay gắt như như thế này, hình như có liên quan tới một quyết định của lão gia chủ, có điều không ai dám bàn tán, cho nên cũng không nghe ngóng được đáp án thực sự.



“Nhất định là lão đang chuẩn bị tự thân xuất mã.” Du Tiểu Mặc kích động nói.



“Đúng vậy, hai ngày trước cũng là lúc có tin cường giả Thánh cảnh xuất hiện ở thành Bắc Dương, chắc sẽ khiến lão gia chủ kia không ngồi yên được rồi.” Triển Vũ Hiên gật gật đầu.



Lăng Tiêu suy tư nói: “Phải biết chắc chắn thời gian lão ta lên đường.”



Chỉ còn năm ngày nữa là yến hội sẽ được tổ chức, mà lão gia chủ kia lại để ý tới tin tức về cường giả Thánh cảnh như vậy, chắc có lẽ sẽ không đợi tới ngày cuối cùng mới xuất phát đâu. Bởi vì bọn họ cũng được mời, nếu không xuất hiện thì cũng khó nói, cho nên phải hành động trong khoảng thời gian cho phép, sau khi cứu được Phong Trì Vân là lập tức lên đường tới yến hội ngay.



“Nhưng làm sao để biết được?” Du Tiểu Mặc thất vọng hỏi: “Hình như đám đệ tử của gia tộc Xích Huyết đã bị cảnh cáo, nguyên một đám đều kín miệng.”



Vốn tưởng rằng phải có một vài kẻ nhiều chuyện cơ, không ngờ toàn một đám vỏ sò không à.



“Ta đi hỏi thăm một chút.”



Người lên tiếng là Lăng Tiêu, thực lực của y cao nhất, ngoại trừ vị lão gia chủ kia, tuyệt đối không có ai có thể phát hiện ra sự hiện diện của y, đúng là lựa chọn tốt nhất. Du Tiểu Mặc sợ làm vướng chân y, lần này không có đi theo, ở trong phòng một mình, Ngân Qua và Triển Vũ Hiên không thể rời đi quá lâu, liền trở về.



Tiễn hai người, Du Tiểu Mặc dứt khoát tiến vào không gian.



Đám Xà Cầu đi rồi, trong không gian chỉ còn lại Thôn Kim thú và hai con Kim Sí trùng mới tiến hóa, tên đứa nào cũng có chữ Kim, bề ngoài thì lấp lánh ánh vàng, có điều thể tích của Kim Sí trùng nhỏ hơn Thôn Kim thú nhiều nhiều nhiều.



Hình như linh trí của hai con Kim Sí trùng còn trưởng thành hơn lúc trước, rất thích đứng trên người Thôn Kim thú, nếu không nhìn kỹ, chắc chắn không phát hiện ra trên lưng Thôn Kim thú có hai con côn trùng.



Có lẽ là vì không thể biến hóa, cho nên có chủ đề chung, phải không?



Cảm ứng được chủ nhân mới tới, Thôn Kim thú đột nhiên đứng lên.



Kim Sí trùng trên lưng không kịp trở tay, cả hai đứa đều rơi khỏi lưng nó, lăn vào trong bụi cỏ, không bao lâu, hai đứa đập cánh bay ra, chạy tới trước mặt Du Tiểu Mặc nhanh hơn cả Thôn Kim thú.



Du Tiểu Mặc còn đang cười sung sướng, thấy cảnh tượng này lại sượng ngắt, hắn cảm thấy mình phải học cách để thích nghi với “hai con gián biết bay” này.



Hai con Kim Sí trùng đứng trên đầu hắn, sau đó kêu xì xèo với Thôn Kim thú mới tới chậm một bước.



Thôn Kim thú cảm thấy bị khiêu khích, nhe răng trợn mắt, chạy đến dưới chân Du Tiểu Mặc, rồi bò lên vai hắn như đang leo núi, sau đó leo lên trên đầu, dùng một móng vuốt đập bay hai con Kim Sí trùng, tiếp theo là đặt mông rồi trên đỉnh dầu Du Tiểu Mặc, phát ra tiếng cường ‘quác quác quác’ rất đắc ý.



Kim Sí trùng bay tới bay lui chung quanh nó, tức giận đến mức réo lên ‘chít chít chít’ không ngừng.



Rõ ràng mới một phút trước còn ra vẻ anh em thân thiết lắm, bây giờ đã trở mặt thành thù ngay được.