Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 464: Giả chết




�T



Du Tiểu Mặc kéo Thôn Kim thú xuống, nó còn bất mãn giãy giãy dụa dụa, bị hắn vỗ mông một cái mới chịu yên.



Hai con Kim Sí trùng cười đắc ý.



Thôn Kim thú khinh bỉ, không thèm chơi với các ngươi.



Ôm Thôn Kim thú, Du Tiểu Mặc đi vào trong nhà gỗ lấy ra một cái chậu, pha loãng một thùng linh thủy, mang tới trước linh thảo điển, sau đó đặt mông ngồi bên cạnh thùng gỗ.



Du Tiểu Mặc đặt Thôn Kim thú lên đùi, hai con Kim Sí trùng đang bay vo ve lập tức đậu trên đầu hắn, tỏ vẻ muốn bám rễ ở đây. Du Tiểu Mặc cứng người, đành phải cố gắng bỏ qua sự hiện diện của chúng, cũng may mà hai đứa khá ngoan.



Hai trùng một thú nhìn chằm chằm vào chủ nhân nhà mình, hắn muốn làm gì?



Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, dạo gần đây hắn đã dùng quá nhiều linh thảo, chỗ linh thảo hái cùng với Lăng Tiêu lần trước đã sắp hết rồi, cho nên hắn định tranh thủ bây giờ có thời gian, thu hoạch hết linh thảo đã thành thục trong ruộng.



Có điều lần này hắn không định tự làm, bởi vì lần trước có Lăng Tiêu, hai người cùng làm việc khá có thú, bây giờ chỉ có mỗi mình hắn, đương nhiên phải chọn cách nhanh chóng đơn giản hơn.



Thời gian lặng lẽ trôi qua…



Thôn Kim thú ngẩng cái đầu nho nhỏ của nó, dùng cặp mắt tròn vo ngây thơ nhìn chủ nhân nhà mình.



Đột nhiên, phía ruộng linh thảo truyền tới động tĩnh, lỗ tai của tiểu yêu thú giật giật, quay đầu về phía ruộng linh thảo, tròng mắt màu xanh lam phản chiếu hình ảnh làm cho người ta giật mình.



Trong ruộng linh thảo xanh mơn mởn, một nhóm linh thảo chập chờn như được ban cho sinh mệnh, tự động rút ra khỏi bùn đất, bị một sợi tơ vô hình dẫn dắt, linh thảo lần lượt tự bay vào thùng gỗ chứa linh thủy bên cạnh Du Tiểu Mặc, một cây rồi lại một cây, cứ thế nhiều lần, mãi tới khi thùng gỗ tràn đầy linh thảo mới dừng lại.



Du Tiểu Mặc mở to mắt, cái lưng cứng đơ cuối cùng cũng cong xuống, đồng thời thở dài một tiếng, bởi vì ít khi làm việc này cho nên hơi mệt.



Bỏ Thôn Kim thú lên vai, Du Tiểu Mặc đứng dậy phủi phủi bùn đất và vụn cỏ trên người, chuẩn bị tiến hành bài tập thứ hai.



Đúng lúc này, Thôn Kim thú đột nhiên nhảy xuống khỏi vai hắn, vung vẩy bốn cái chân ngắn be bé của nó chạy về phía nhà gỗ, lúc Du Tiểu Mặc còn đang nghi hoặc, nó đã kéo một cái sàng có thể tích còn lớn hơn mình chạy qua, đặt dưới chân chủ nhân, rồi lại tiếp tục kéo một cái khác.



Kim Sí trùng thấy thế, cũng bay đi như thể không muốn yếu thế.



Có điều do miệng hai đứa nhỏ quá, cắn mãi cắn mãi cũng không ngậm được một cái sàng, nhưng cả hai đều tiếp tục phấn đấu không biết nhụt chí.



Du Tiểu Mặc phải tranh thủ gọi chúng trở về, “Được rồi, ngần này đã đủ, không cần lấy thêm đâu.”



Sau đó, Du Tiểu Mặc rửa sạch linh thảo cất vào trong sàng, lại đặt vào trong sân, đặt hết linh thảo lên kệ mới quay lại, bắt đầu làm việc tiếp.



Một canh giờ trôi qua như thế, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng sắp xếp được hơn phân nửa linh thảo, tốc độ nhanh hơn lúc làm cùng với Lăng Tiêu nhiều nhiều nhiều luôn.



Làm xong hết thảy, Du Tiểu Mặc tính toán thời gian, thấy trời sắp sáng liền chuẩn bị rời khỏi phòng, ống quần đột nhiên bị Thôn Kim thú níu lại, hình như nó muốn đi cùng với hắn, cứ cắn chặt không chịu nhả.



Du Tiểu Mặc ôm nó lên, “Tiểu Kim, ngoan ngoãn chờ ở đây, đợi ta làm xong việc sẽ thả các ngươi ra chơi.”



Thôn Kim thú ư ư một tiếng, bất đắc dĩ nhả ra.



Du Tiểu Mặc xoa xoa cái đầu nhỏ của nó, sau đó sờ sờ trên đỉnh đầu, vốn muốn lấy hai con kim sí trùng xuống, nhưng sờ mãi mà chẳng thấy gì.



“Ơ?”



Du Tiểu Mặc tìm khắp nơi mà không thấy được chúng, còn tưởng rằng chúng đã bỏ ra chỗ khác chơi rồi chứ, không để tâm lắm, có điều chờ hắn quay đầu lại, Thôn Kim thú cũng biến mất, quả nhiên là con nít, đại khái là ham chơi quá mà.



Ra khỏi không gian, Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, phát hiện Lăng Tiêu vẫn chưa trở lại, đang lúc định đi ra ngoài, trước ngực đột nhiên có cái gì đó đang nhúc nhích.



Du Tiểu Mặc vén áo lên xem xét, mặt đầy hắc tuyến.



Hóa ra ba tên nhóc kia đều trốn trong áo hắn, vậy mà hắn không hề phát hiện.



Du Tiểu Mặc đen mặt xách từng đứa ra, “Các ngươi giỏi ghê ha, còn dám đùa nghịch trước mặt ta.”



Hai con Kim Sí trùng ỷ mình nhỏ, bay vèo lên giường trốn vào trong chăn, nhìn thoáng qua không phát hiện có gì kì lạ.



Thôn Kim thú thấy thế cũng học theo, có điều do nó to hơn, vừa chui vào đã làm chăn phồng lên một cục thật lớn.



Làm sai còn muốn bỏ trốn hả?



Du Tiểu Mặc xốc chăn lên, hai trùng một thú lại bạo lộ trước mặt hắn, hốt hoảng bò qua bò lại.



Du Tiểu Mặc chuẩn bị răn dạy vài câu, Thôn Kim thú đột nhiên ngã sang bên cạnh, lộ ra cái bụng trơn mượt của nó, nó đang… Giả chết?



Kim Sí trùng thấy cách này có vẻ hiệu quả, cũng khoe hai cái bụng. Mà phải nói mấy đứa giả chết cũng chuyên nghiệp lắm cơ, mười sáu cái chân không có cái nào động đậy luôn.



Du Tiểu Mặc bị chọc cho giận quá mà cười lên.




“Nói cho các ngươi biết, đừng tưởng giả chết là trốn được, đã nói lần này không thể thả các ngươi ra là không thể, dù các ngươi có giả chết cũng vô dụng, về ngay!”



Kim Sí trùng và Thôn Kim thú vẫn không động đậy, đúng là chuyên nghiệp.



Du Tiểu Mặc thò tay chộp tới một con Kim Sí trùng ở gần nhất, ngay tại thời điểm hắn sắp đụng phải, chân nó đột nhiên nhúc nhích, tiểu tử, xem ngươi còn nhẫn nhịn được đến bao giờ!



Đúng lúc này, cửa phòng bị ai đó đẩy ra.



Hai tay Du Tiểu Mặc theo bản năng rụt lại, ở nơi hắn không thấy được, mấy cái chân cứng đờ của Kim Sí trùng đột nhiên buông lỏng, đại khái là ăn mừng vì thoát nạn.



Du Tiểu Mặc liếc chúng cảnh cáo, tạm thời bỏ qua cho các ngươi.



Lăng Tiêu đã về, lúc Du Tiểu Mặc đi ra, y đang ngồi bên cạnh bàn uống nước.



Đánh giá y từ trên xuống dưới, xác định y không có chuyện gì, Du Tiểu Mặc mới hỏi: “Sự tình ra sao, có thăm dò được là ngày nào không?”



“Sáng ngày hôm sau, sẽ có rất nhiều người đi theo, có điều chắc lão già kia sẽ không tham gia yến hội ngay đâu.” Lần này Lăng Tiêu không thừa nước đục thả câu, nói thẳng đáp án cho hắn, nhìn dáng vẻ của y, dường như không được thoải mái lắm.



“Vậy Phong Trì Vân thì sao?”



“Không thấy.”



Trả lời thẳng thắn gọn gàng quá vậy!




Có điều thời gian xuất phát là ngày hôm sau, có nghĩa là bọn hắn có tận ba ngày, nhưng vì đề phòng lão gia chủ kia sẽ quay về, còn cần chừa chút thời gian để bọn họ chạy nữa.



Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng khác, không khỏi do dự.



Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, “Em muốn nói gì?”



Du Tiểu Mặc ấp a ấp úng nói: “Thế, thế cái vị phụ thân đã bỏ rơi mẫu thân của em ấy, có phát hiện gì mới không?”



Lăng Tiêu cười nhạo: “Lão đâu phải cha em, em quan tâm làm gì? Còn nữa, cũng biết lão đã bỏ rơi mẫu thân và ‘em’, chẳng lẽ còn muốn tìm lão hả?”



Du Tiểu Mặc gãi gãi đầu, “Nói sao thì trên danh nghĩa ông ấy cũng là cha em mà.”



“À, vậy cha em tên gì?” Lăng Tiêu không phản bác lại hắn, hỏi thẳng.



“Ha?” Du Tiểu Mặc lập tức choáng váng.



Lăng Tiêu cười mắng: “Ngốc, ngay cả tên cũng không biết thì làm sao mà tìm được?”



Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy trên trời đang giáng một tia sét xuống đánh thẳng vào người hắn, cháy khét lẹt luôn, lúc trước tới thôn Đào Hoa ‘nhận thân’ mà lại bỏ sót chi tiết quan trọng như vậy, bây giờ nghĩ lại, hình như người trong thôn luôn dùng ‘người nam nhân kia’ để chỉ cha hắn. Hiện tại hắn chỉ biết cha mình họ Du, nhưng tất cả những người ở bổn gia của gia tộc Xích Huyết đều mang họ Du, làm sao mà biết được ai mới là cha hắn.



“Thuận theo tự nhiên.” Lăng Tiêu không có cảm giác gì với người nọ, tuy rất có thể lúc trước vì muốn bảo vệ hai mẹ con Du Tiểu Mặc mới phải rời đi, nhưng hành vi này cũng là biểu hiện của việc vô trách nhiệm, người chồng mình yêu thương đột nhiên mất tích, đối với một nữ nhân thì việc này chả khác gì trời sập.



“Vậy nếu mất tự nhiên thì phải làm sao đây?”



Suy nghĩ của Du Tiểu Mặc cũng gần giống Lăng Tiêu, nhưng hắn đã chiếm mất thân thể người ta, nói sao thì nói cũng phải giúp người ta tìm được cha ruột chứ hả.



“Là có duyên mà không có phận, em cứ coi như lão đã chết.”



“Ây, suy nghĩ quá vô trách nhiệm.”



“Còn có cách vô trách nhiệm hơn kia, muốn nghe không?”



“… Không cần.” Vừa nghe đã thấy không có chuyện gì tốt, còn lâu hắn mới tự làm mình khó chịu.



“Thế thì đáng tiếc quá.”



Không, không hề đáng tiếc!



Cũng không lâu lắm, thành Xích Huyết đã dần dần tỉnh khỏi giấc ngủ, đường phố lại trở nên náo nhiệt, sau khi Ngân Qua và Triển Vũ Hiên tới, Du Tiểu Mặc nói cho họ về tin tức mà Lăng Tiêu đã thăm dò được, trải qua thương lượng, bọn họ quyết định tối nay sẽ ra tay, đêm đen gió mạnh, đúng là thời gian tốt để làm mấy chuyện mờ ám.



Sau đó bốn người bọn họ tách ra để du ngoạn, trở thành một vị khách du lịch có trách nhiệm. Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu đi ăn hết mỹ thực trong thành Xích Huyết, có điều mỗi loại chỉ ăn rất ít là ngừng rồi, bởi vì đắc quá thể quá đáng, đúng là cướp linh tinh.



Thương phẩm ở thành Xích Huyết đều được định giá bằng linh tinh, mặc dù có vài nơi rất bình dân, nhưng một tô mì mà hét giá tới năm khối linh tinh.



Mới đầu, Du Tiểu Mặc còn tưởng rằng đây là loại mì đặc biệt nào đó, ăn rồi mới biết thành phẩm chỉ tốn vài kim tệ mà thôi, một tô mì mà đòi ăn lãi nhiều như thế.



Gian thương!