Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Truyền Thuyết Không Sánh Bằng - Chương 45: Đau ngắn, đau dài




Trời chưa hừng nắng, Lý An lại phải bật người dậy vì tiếng chuông cửa réo liên tục không ngừng nghỉ. Cô bực mình xỏ dép bước ra xem là ai mà phá giấc ngủ của cô.

Tối hôm qua cô cày phim mới của Alan đến 3 giờ sáng mới đi ngủ. Cô đang lim dim thì nhức đầu, khó chịu bởi tiếng chuông mình cài, nó vang đến độ đập ba chiếc gối lên đầu vẫn còn nghe.

Lúc bước ra phòng khách, nhìn lên đồng hồ treo tường cũng vừa mới 6 giờ sáng, cơn giận dữ càng bốc lên ngùng ngục.

Mợ nó! Dám phá giấc ngủ của bà, bà bằm ra cho xem!

Cô dùng lực mạnh mở cửa, mắt hừng hực lửa, muốn mở miệng chữi thì lập tức ngậm miệng lại, xém cắn vào lưỡi.

Trước mắt cô bỗng xuất hiện hai bóng dáng người cao lớn, ăn mặc comple chỉnh tề, khí khái cao ngạo, bức người. Cô nhìn người bên tay phải cô, khuôn mặt lạnh nhạt, đôi mắt đen nhưng sắt bén đang nhìn cô dò xét, khiến lòng cô bất an lại càng bất an.

Không có điềm lành! Không có điềm lành!!!

“Chủ chủ tịch Hàn... Hàn... Hàn tổng?” Quá bất ngờ nên nói lắp bắp cả ra. Rồi cô nghiên mình một bên, muốn mời hai người đàn ông cực phẩm này vào nhà.

Hàn Mặc Niên lạnh nhạt khi nhìn Lý An trong trạng thái bơ phờ của người ngủ không đủ, anh cũng chẳng muốn làm phiền Lý An, nhưng hiện tại, chỉ có Lý An mới có thể cho anh biết điều anh cần biết.

“Tôi sẽ không vòng vo, hỏi xong sẽ đi, không cần mời vào nhà.” Hàn Mặc Niên thẳng thắn mở lời. Anh hắng giọng, vào chủ đề chính: “Thắng Nam đang ở đâu?”

Một câu hỏi đơn giản mà làm Lý An rợn cả sống lưng. Cô lại lắp bắp: “Tôi... không không biết.”

“Thật?!” Hàn Mặc Niên nheo mắt, khuôn mặt áp bức người nhìn.

“Thật!” Sau đó cô gật đầu lia lịa.

Hàn Mặc Niên không có thói quen kiên nhẫn với người lạ, anh hít thở mạnh, “Lý An, nếu cô thực sự quan tâm đến Thắng Nam thì hãy cho tôi biết hiện tại cô ấy đang ở đâu! Tôi và cô ấy có sự hiểu lầm với nhau... cô hiểu ý tôi chứ?”

“Hiểu lầm?” Lý An trợn tròn mắt. Cô đinh ninh rằng Thắng Nam rời đi vì làm người thứ ba, nhưng nếu phải tin giữa Hàn Mặc Niên và Thắng Nam, có lẽ nên tin Hàn Mặc Niên thì hơn. Ở anh có cái áp lực làm người khác phải hoảng sợ, nhưng cũng ở anh có gì đó luôn khiến người ta tin tưởng ở lời nói.

Dù sao cũng là hợp tác đôi bên, tính cách Hàn Mặc Niên luôn thẳng thắn trong công việc cũng như lời nói, ai tiếp xúc mà không biết.

Còn Thắng Nam? Hôm nói chuyện với cô, dù có thật thành khẩn, nhưng cô cũng thấy sự hoảng loạn trong đôi mắt em ấy.

Hàn Mặc Niên muốn nói tiếp, Hàn Kiềm nãy giờ đang đứng sau lưng anh vỗ vai trấn an, sau đó Hàn Kiềm bước ra phía trước, nhìn Lý An nở nụ cười.

Lý An cảm nhận Hàn Kiềm còn có sức áp bức cô hơn cả Hàn Mặc Niên, trán cô liền đổ tầng mồ hôi mỏng. Nhìn Hàn Kiềm với đôi mắt dè chừng.

Mợ nó! Mới sáng sớm thôi mà lại phải đối diện với hai thế lực áp đảo tinh thần thế này, cảm giác muốn tuột huyết áp đến nơi.

“Cô Lý nè.” Hàn Kiềm chờ Lý An ngẩng đầu nhìn mình thì tiếp tục, “Cô rất thích Alan đúng không? Tôi nghe nói Alan đang chuẩn bị ra mắt một quyển lookbook số lượng có hạn vào đầu tháng 6 tới, còn kèm chữ ký và lời chúc cho 10 người đặc biệt... tôi có thể giúp cô lấy được 1 quyển có cả chữ ký và...”

Mắt Lý An bỗng sáng rực như hai bóng đèn pha, cô cười ngoác cả miệng, “Thật hả? Anh quen với Alan thật sao?”

Hàn Kiềm nhướng mày: “Tất nhiên!”

Rồi sau đó, Lý An bỗng cau mày, lộ ra khuôn mặt nghi ngờ, “Tôi không tin đâu! Chẳng có bằng chứng thiết thực gì cả!”

Hàn Kiềm rất thoải mái lấy điện thoại từ trong túi, ấn một dãy số gọi đi, sau đó bật loa ngoài, nụ cười anh ngày càng lộ rõ ranh mãnh.

Sau ba giây, đã có một giọng nam nghe thật trong, vang lên từ đầu dây bên kia, “Anh Kiềm?”

“Ừ, tôi đây.” Hàn Kiềm trả lời, không quên nhìn Lý An.

Tiếp theo đó là giọng cười thật khẽ, tiếng người nam đó nghe thật êm dịu như tiếng piano, “Hôm nay lại rãnh rỗi gọi điện thoại cho em à? Hay cổ phiếu của em có biến động?”

Lý An nghe vậy tim đập trống, tay chân muốn quắn quéo vào nhau. Nhìn Hàn Kiềm ra khẩu hình miệng rằng: “Chủ tịch Hàn đẹp trai, hãy nói vụ lookbook đi! Nói đi...”

“Hiện tại thì rãnh rất có thời gian, muốn nói với cậu một số vấn đề về cổ phiếu.” Hàn Kiềm thầm khinh bỉ khuôn mặt như muốn nở hoa của Lý An.

Lý An nhảy dựng lên, lỡ miệng hét: “Chủ tịch Hàn, tôi đồng ý! Tôi sẽ nói!”

Quyển lookbook Alan của cô! Cô không thể đánh mất được!

Chị xin lỗi em, Tiểu Nam!

...

Ngồi trên xe đến sân bay, Hàn Mặc Niên sốt ruột lại càng sốt ruột. Sau khi Lý An kể đại khái lại câu chuyện ngày Thắng Nam rời đi, khiến anh nhìn nhận lại vấn đề. Anh chưa từng cho Thắng Nam sự tin tưởng trong lời nói của mình, khiến cô phải bỏ đi vì luôn nghĩ mình đã phá hoại hạnh phúc của người khác.

Anh cũng rất căm giận Bạch Thu Nguyệt tự ý đến gây phiền phức cho anh và Thắng Nam. Chuyện này, khi tìm được Thắng Nam, anh sẽ giải quyết triệt để chuyện huỷ hôn này, anh không nhân nhượng nữa.

...

“Alan là em trai của Thiên Tường.” Lần này là Hàn Kiềm lái xe đưa Hàn Mặc Niên đến sân bay. Thấy không khí im ắng quá nên mở lời.

Hàn Mặc Niên khá ngạc nhiên, anh đang ngắm cảnh bên ngoài cửa chắn gió phải quay lại nhìn anh trai mình, “Em chỉ biết Thiên Tường còn một người em, chưa hề biết là nam hay nữ!”

“Ừm, anh cũng biết tầm gần đây thôi. Có hợp tác với Alan ở Bắc Kinh về bất động sản, rồi dần quen biết. Tính tình cậu ta khá tốt, không như ông anh dễ gợn đòn của mình.” Hàn Kiềm cảm thán.

Hàn Mặc Niên: “...”

“Chuyến đi này, em cứ nghỉ xả hơi, công ty anh sẽ quản tốt! Cũng từ lúc em trở về chưa được nghỉ ngơi đàng hoàn rồi.” Hàn Kiềm mỉm cười nhìn người em trai đã cùng mình gây dựng lại Hưng Thịnh mấy tháng nay.

“Được! Vậy em không khách sáo!” Hàn Mặc Niên thấy thoải mái hẳn lên, mỉm cười đồng ý.

*

Trời tối rất nhanh, Thắng Nam quay về khách sạn, sắp xếp đồ lại, ngày mai đến Phượng Hoàng Cổ Trấn.

Mấy ngày ở Trương Gia Giới quả thật làm Thắng Nam như quên đi cả thành phố xô bồ kia.

Cô đã được uống trà đạo, xem tranh cát, đến Thiên Môn Sơn tiên cảnh đắm chìm vào những khung cảnh hoang sơ tuyệt đẹp cổ xưa kia...

Buổi tối cô ở Vũ Lăng Nguyên, ngồi ở một quán pub nhỏ, uống vài chai bia, ngắm cảnh phố đêm ven sông, tâm trạng rất thoải mái, thế là từ một chai lên vài chai, cuối cùng khi thanh toán người nhân viên không khỏi há hốc mồm kinh ngạc, còn cô thì má ửng hồng cười hì hì.

Khi đã dọn xong đồ đạc, cô ngăm mình trong bồn tắm xả hơi, khuôn mặt mãn nguyện vô cùng.

Khi bước ra khỏi phòng tắm đã là ba mươi phút sau. Khuôn mặt cô đỏ bừng lên vì men say và hơi nóng, còn ợ liên hồi mấy cái.

Cô mặc qua loa chiếc áo thun rộng gấp đôi thân mình và chiếc quần ngắn củn, nhìn cứ như cô đang chui vào thùng phi. Sau đó cô ngồi trên giường, kiểm tra lại những thứ mình mua được sau mấy ngày lang thang, còn có cả chụp hình cổ trang lưu niệm.

Cô cảm nhận đi núi ở mùa hè quả là không tệ, mát mẻ không nóng bức, dù buổi tối có hơi lạnh nhưng vẫn thấy không có gì đáng phải than phiền.

Ngày mai theo lịch trình sẽ đến Phượng Hoàng Cổ Trấn, nơi cô muốn được đi một lần trong đời. Chỉ nhìn những bức ảnh trên các trang mạng thôi đã thấy hưng phấn vô cùng.

Cô cũng đã báo lại với Lý An lịch trình và ngày mai đến nơi sẽ mua sim khác sử dụng, đơn giản chỉ vì cô nghĩ không nên luyến tiếc gì nữa, nên đã thay sim rác được hai lần chỉ để liên lạc cho Lý An yên tâm.

Có khi trở về, cô lại được nhận tin tức gì đó khiến tim cô đau đớn, thì với chuyến đi du lịch bụi này, cô sẽ làm hết sức mình để quên những gì phải quên.

Đang ngẩn ngơ thì bụng cô biểu tình, mới sực nhớ ra, ở pub cô chỉ uống bia ăn bậy bạ vài món vặt, bây giờ khi nước đã lọc hết thì cơn đói ập đến nhanh chóng. Cô xoa cái bụng xẹp dù uống hơn nửa kết bia vẫn không xi nhê gì của mình, rồi nhìn thời gian, chỉ hơn 8 giờ tối, thế là cô đành vòng quanh khách sạn kiếm gì lót dạ vậy.

Nói là làm, cô nhích mông mình xuống giường, bỗng nhiên chuông cửa phòng mình reo.

Lúc đầu cô nghĩ là phòng bên cạnh, nhưng tiếng vọng vào trong phòng cô, nên đứng dậy, cô bước ra mở cửa vừa tò mò.

Lạ thật! Ai tìm cô vào giờ này? Ở đây cô đâu có quen ai? Nghĩ thế vẫn bẻ chốt tay cầm, kéo nhẹ cửa ra xem là ai.

Khi đôi mắt cô vừa nhìn ra phía ngoài cánh cửa, bỗng nhiên đôi mắt càng trợn lên, miệng chẳng khép nổi.

Kinh hoảng cộng bất ngờ vô cùng.

“Hàn Mặc Niên?” Thắng Nam buột miệng hét lên. Nói xong không đợi người bên ngoài phản ứng, đóng sầm cửa lại.

...

Hàn Mặc Niên nụ cười cứng đơ trên môi, cảm thấy có đàn quạ đang bay ngang đầu anh.

Hàn Mặc Niên còn trưng ra khuôn mặt vui vẻ rồi tự nhiên cánh cửa đóng sầm mạnh lại, đối diện anh là cánh cửa gỗ nâu còn người anh kiếm trốn anh thì tâm trạng như ngàn mây kéo đến.

Thái dương anh giật giật đau nhức. Hai tay siết lại, giơ lên đập vào cánh cửa liên tục, còn hét phụ hoạ: “Thắng Nam! Em dám đóng cửa?!”

“Mau mở cửa ra cho anh!”

“Thắng Nam!”

Thắng Nam vẫn còn bất động vì kinh ngạc, từ từ nghe tiếng phẫn uất của anh thì nỗi sợ hãi trực trào. Anh đến đây làm gì? Ai đã cho anh biết? Tại sao anh lại đến đây?

Cô sợ, rất sợ anh đến chỉ vì Bạch Thu Nguyệt, muốn vì cô ấy làm tổn thương cô. Cô sợ sệch lấy hai tay che tai mình lại, như con rùa rụt cổ nhảy lên giường lấy chăn cuộn tròn lại, mong cho Hàn Mặc Niên rời đi.

Hàn Mặc Niên càng giận dữ vì bị Thắng Nam lơ đẹp, anh hết đập cửa thì nhấn chuông.

“Thắng Nam! Em ra đây cho anh!”

Nói mãi vẫn không thấy động tĩnh gì, anh bực mình đi xuống quầy lễ tân.

Điều đầu tiên anh nói khi nhìn cô lễ tân là: “Phiền cô cho tôi chìa khoá dự phòng của phòng 315, tôi là chồng của người đặt phòng đó, hiện tại cô ấy đang đau bụng không thể xuống giường mở cửa được, thời gian gấp lắm, cô làm ơn!”

...

Thắng Nam ở trong chăn suốt một lâu, bên ngoài không nghe động tĩnh gì nữa, bỗng nhiên lại thấy vừa buồn bực vừa nhẹ nhõm đan xen.

Cô tốc chăn ra, bĩu môi mắng Hàn Mặc Niên là người không kiên nhẫn!

Nhưng nước mắt cô lại rơi đầy mặt. Vì tủi thân!

Chưa kịp lau nước mắt thì cô nghe tiếng “tách” rồi tiếng chốt cửa cô bật mở, sau đó là tiếng bước chân chạy vào.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cô liền bị một bóng đen ôm chầm lấy, mùi hương tưởng như chẳng bao giờ cô được ngửi thấy nữa nay lại sồng sộc vào mũi, khiến cô bỗng chốc run lên.

“Vợ! Em có sao không?” Hàn Mặc Niên siết chặt cái ôm, khuôn mặt tỏ ra đau đớn lắm.

Thắng Nam sửng sốt, há miệng nghẹn lời.

Phía sau lưng cô còn có một người nam nhân viên khách sạn và cô gái lễ tân, khuôn mặt họ lo lắng chẳng khác gì Hàn Mặc Niên.

Khi nhìn thấy cô vợ ấy nước mắt đầy mặt thì càng tin tưởng Hàn Mặc Niên nói thật. Cô lễ tân gấp gáp đưa một vỉ thuốc giảm đau khi đến kỳ dúi vào tay Thắng Nam đang ngớ ngẩn qua với suy nghĩ chắc cô vợ này đau quá mất cảm giác rồi.

“Cô uống vào đi, công hiệu lắm.” Đây là thuốc thường xuyên để trong túi của cô lễ tân, bây giờ có dịp dùng rồi.

“Hả?” Thắng Nam đưa khuôn mặt ngơ không hiểu gì ráo nhìn hai người nhân viên khách sạn.

Hàn Mặc Niên dùng bàn tay to lớn lau nước mắt trên mặt cô, ánh mắt xót xa: “Không sao rồi, anh ở đây.” nói xong anh nhận thuốc từ tay cô gái lễ tân, không quên mỉm cười cám ơn.

Má cô gái lễ tân đỏ lựng, ngại ngùng.

“Này! Khoan đã...” Thắng Nam muốn hỏi xem chuyện gì đang xảy ra thì Hàn Mặc Niên nhanh hơn, cướp lời cô, anh lên tiếng đuổi khéo hai người nhân viên khách sạn đã giúp mình.

“Đã làm phiền hai người, cám ơn.” Nói xong anh cười giả lả kéo hai người họ ra khỏi phòng, khoá phía trong lại.

Thắng Nam nuốt một ngụm nước bọt, nhìn Hàn Mặc Niên đang bước tới gần lại mình.

Theo phản xạ, cô càng lùi về sau đầu giường.

Ánh mắt Hàn Mặc Niên sâu thẳm, khuôn mặt hầm hầm muốn đông đá người trước mặt, áp bức từ anh quả nhiên làm người ta phải sợ hãi.

Anh bỗng nhiên cười, “Khá lắm! Thắng Nam, tôi đã đánh giá thấp em rồi.”

Gáy Thắng Nam toát ra khí lạnh, rùn mình. Cô càng lùi về sau, khi lưng đập vào đầu giường, xem như cô chẳng còn chỗ trốn nữa.

“Dám bỏ trốn? Đi du lịch một mình, tự ý khoá sim, không báo cho tôi một tiếng. Em đang nghĩ gì vậy?” Hàn Mặc Niên càng cười, nụ cười méo xệch khó tin.

Thắng Nam trợn tròn mắt, tại sao lúc này Hàn Mặc Niên tạo cho cô có cảm giác anh đang cô đơn và ánh mắt bi thương quá đỗi, ngược lại, cô chính là kẻ đã làm anh ra nông nổi đó.

“Mặc Niên, em không bỏ trốn, em chỉ muốn đi du lịch giải khuây.” Cô giải thích.

“Vậy tại sao không nói tôi? Em còn khoá cả sim, tôi điện thoại em mãi không được! Em biết tôi sẽ lo lắng cho em mà?” Anh thở gấp gáp, trên trán cũng hiện gân xanh.

Trái tim Thắng Nam siết lại, đau nhói. Cô cười thê lương: “Mặc Niên, anh hiểu vì sao mà. Em không thể ở lại và tiếp tục làm phiền anh nữa.”

“Thắng Nam, em đang nói gì vậy?” Hàn Mặc Niên kinh ngạc đứng ở cuối giường, nhìn Thắng Nam như muốn lột trần cô ra.

“Hàn Mặc Niên, có phải anh đã khỏi chứng bệnh ám ảnh cưỡng chế rồi đúng không?” Thắng Nam thẳng thừng hỏi.

Mặc kệ, hôm nay kết thúc cũng được, đau ngắn hơn đau dài. Dù sao, đau mấy cô cũng chịu được, chỉ là một phần trong trái tim cô không cho mình làm kẻ ác.