Truyền Thuyết Không Sánh Bằng

Truyền Thuyết Không Sánh Bằng - Chương 46: Không cam lòng nên cố chấp




Nếu Thắng Nam đã bình tĩnh hỏi như vậy, Hàn Mặc Niên anh cũng điềm tĩnh trả lời, trong đầu còn suy nghĩ, Hàn Kiềm không nói dối anh, Thắng Nam biết rồi, cô chỉ muốn hỏi cho chắc từ chính người trong cuộc thôi.

Cô biết hết rồi, anh nói dối cũng vậy thôi.

Anh thong thả đáp: “Ừm, có thể cho là vậy.”

À, tất cả Thắng Nam cô nhìn thấy là thật. Cô không bất ngờ lắm với lời nói của Hàn Mặc Niên, chỉ là hỏi lại như muốn tìm kết quả khiến mình bớt bất an và hoảng sợ thôi, nhưng Hàn Mặc Niên từ khi cô quen biết, anh không nói dối cô điều gì, lại rất thẳng thắn.

“À... em biết rồi.” Thắng Nam khẽ à, trái tim cũng chùng xuống. Cô không dám đối diện cùng anh nữa, chỉ muốn trốn đâu đó gặm nhấm nổi đau một mình.

Nhìn anh một giây, cô thổn thức một đời. Tiếc nuối nhưng cô không hề hận.

“Vậy, anh đến đây chỉ vì thông báo em việc này chắc không cần đâu... dù sao, bây giờ mọi chuyện cũng rõ rồi... nên anh về đi.” Cô cười, nói thêm: “Em luôn chúc phúc cho hai người.”

Em luôn chúc phúc cho người em yêu...

Hàn Mặc Niên bất ngờ đến độ sửng người không thể thốt được nên lời. Thắng Nam đang nghĩ cái gì vậy? Anh đến đâu phải vì việc đó?

Chúc phúc?

Càng thấy sắc mặt Hàn Mặc Niên âm u, Thắng Nam chột dạ, cô ngậm miệng lại, chẳng thốt nửa lời.

Hai người như vậy rất lâu, im lặng rất lâu. Thắng Nam còn cảm nhận trong phòng còn lạnh lẽo hơn cả khi cô đứng trên Mê Hồn Đài ngắm bầu trời toàn cảnh Viên Gia Giới cao chót vót hơn 820m với mực nước biển, lạnh đến thấu xương.

Hàn Mặc Niên gằng giọng nói ra từng chữ như muốn đông lạnh căn phòng: “Em nghĩ tôi đến đây vì thông báo cho em cái việc vớ vẩn không thể xảy ra đó?”

Vớ vẩn không thể xảy ra? Thắng Nam nghi hoặc nhíu mi nhìn anh.

Anh tức giận, nhưng không thể trút lên cô gái trước mặt được, nên cứ dùng tay vuốt tóc mình, cứ vuốt, mà khuôn mặt lại càng sa sầm nghiêm trọng.

Thắng Nam: “...”

Thắng Nam biết khi anh rối hoặc không thể tìm được lời để nói thì luôn vuốt tóc mình. Không lẽ cô nói sai gì sao? Hay chưa đủ? Thật khó hiểu.

...

“Thắng Nam, tôi và Thu Nguyệt chẳng có gì xảy ra cả, ngoài cái ôm em thấy hôm đó.” Anh giải thích, không quên nhìn thẳng vào cô, đôi mắt rất kiên định.

Cô mông lung nhìn anh, giọng hờ hững: “Tại sao anh lại phải giải thích?”

Anh dứt khoát nói: “Tại vì tôi không muốn em hiểu lầm.”

Thắng Nam đau đầu. Vừa đau đầu lại đau cả tim, anh cứ luôn đối tốt với cô như thế mãi, khiến cô vừa tức giận vừa xót xa.

“Mặc Niên, đừng đối tốt với em nữa.” Cô nuốt nước bọt, giọng chất chứa đầy thê lương. “Em không thể chịu nổi nữa!”

“Em thà bỏ chạy, chứ không muốn đợi đến lúc phải bị đuổi đi! Em muốn níu kéo gì đó một chút lòng tự tôn để chẳng phải dùng khuôn mặt thảm hại khi tiếp nhận nghe những lời đau lòng. Em tự nhận rằng bản thân chẳng có gì đáng để so sánh với Bạch Thu Nguyệt, nhưng em... cũng là một đứa cần chở che như bao cô gái khác thôi, chỉ là đã nhắm sai đối tượng...”

Nước mắt cô trực rơi trên má, cô khẽ lau đi, càng lau lại càng nhiều. Cô hơi xấu hổ khi phải để Hàn Mặc Niên nhìn thấy trong sự tồi tệ này của mình.

Lúc chia tay còn chẳng tỏ ra được bình thường như mỗi lần đã tập trước. Thảm hại, thực sự lúc này cô thảm hại vô cùng.

Mà cũng đúng, đây cũng có thể là lần cuối cùng tiếp xúc với người mình yêu, không đau khổ muốn bật khóc mới là lạ. Cô chẳng mạnh mẽ gì đâu, nên cứ mãi theo đuổi bóng hình suốt ba kiếp. Nếu mạnh mẽ, quật cường, đã chẳng phải khổ sở dây dưa đến tận bây giờ. Ai lại đi thích dây dưa với người không thuộc về mình, do cô cố chấp thôi.

Do không cam lòng, nên cố chấp.

Hàn Mặc Niên phào nhẹ nhõm đem theo cái rung động không ngừng, anh bỗng nhiên nhào lên giường còn quên cả cởi giày, chỉ vì muốn ôm cô gái của mình vào lòng.

Thắng Nam quá bất ngờ với hành động của Hàn Mặc Niên, nhưng vài giây sau lại bình tĩnh, cũng choàng tay ôm anh lại, siết chặt.

Một cái ôm cho lần cuối cùng ư? Thế là cô khóc rống lên, áp khuôn mặt vào lồng ngực anh mà nấc nghẹn. Cô chỉ sợ sau này luôn phải nuốt ngược nước mắt vào lòng, cố gắng sống cho thật tốt.

Tiếng khóc của cô làm lòng anh tê tái, anh muốn mở lời để giải toả hiểu lầm này, rồi anh và cô sẽ hạnh phúc bên nhau. Chỉ là chưa kịp nói, Thắng Nam đã như con mèo hoang đẩy anh ra, nhìn anh đăm đăm, cười cười nói tràn gian đại hải.

“Hàn Mặc Niên! Sau này em phải gọi anh đầy đủ họ tên, không thể gọi thân mật nữa rồi. Em cũng không thể bước vào căn hộ của anh mà dọn dẹp, nấu ăn nữa.”

“Em sẽ nhớ căn phòng của anh rất nhiều!”

“Những vật dụng em từng mua nếu anh không cần hãy gửi lại cho em nhé, em muốn giữ chúng như kỷ niệm. Nếu anh không gửi em mà vứt đi, em sẽ mỗi ngày đến lục tìm thùng rác ở Lâm Viên Đinh Hoàng đấy!”

Hàn Mặc Niên chuyển từ ngạc nhiên sang bất lực mà cười khổ, “Thắng Nam, nghe anh nói này...”

“Khoan!” Thắng Nam lau vội nước mắt, cô đưa tay ra hiệu anh im lặng, “Hãy để em nói hết.”

“Anh là mối tình đầu đẹp nhất trong đời em, mặc cho sau này có thể chúng ta không gặp mặt nhau nữa thì xin anh giữ một chút kỷ niệm đẹp về em được không?” Để có thể em từ bỏ trong thoả mãn và chẳng tiếc nuối gì, ba kiếp đã đủ em nhận ra anh không dành cho em.

“Hàn Mặc Niên, anh sẽ sống tốt, tốt hơn em nhiều! Sẽ có cuộc sống đầy đủ và hạnh phúc nhất trên trần đời này với người vợ tương lai của anh. Em chỉ muốn nói nhiêu đó thôi.” Xong cô cười, nụ cười tươi tắn. “Xong rồi, qua hôm nay chúng ta vẫn là ông chủ và người làm.” Ít nhất trước khi hợp đồng công việc giữa cô và Hưng Thịnh chấm dứt vào mùa xuân năm sau.

“Ý em nói như thế có nghĩa là muốn rũ bỏ mối quan hệ giữa anh và em ư? Em muốn chấm dứt?” Hàn Mặc Niên khó chịu, giọng cũng lạnh lẽo hẳn đi.

Thắng Nam mím môi, gật đầu.

Hàn Mặc Niên bùng lên cơ giận dữ, “Thắng Nam! Tại sao em nói em yêu tôi mà lại muốn rời xa tôi?”

“Chứ anh muốn em phải làm sao?” Thắng Nam mếu máo, một giây sau lại bật khóc đến nơi.

Hàn Mặc Niên: “...”

Cơn lửa giận của anh lần nữa dập tắt vì người anh thương đang khóc đến thương tâm như vậy. Anh vội nâng cằm cô lên, ngón tay cái đặt lên nước mắt cô, lau đi. Giọng anh khẽ khàn: “Yêu tôi em đau khổ lắm sao?”

Lần này Thắng Nam lắc đầu, nước mắt như mưa ướt ngón tay anh, “Không, em chỉ đau khổ khi không được ở cạnh anh thôi.”

Một câu nói của cô thôi, lòng anh lại được sưởi ấm lên, không cưỡng lại được sung sướng, anh cúi xuống hôn cô, khi hai đôi môi đã rất lâu không tìm được hơi ấm nhau, khẽ run khi cảm nhận những cảm xúc cũ.

Thắng Nam cứng đơ người, đôi môi trong phút chốc ấm nóng, mùi hương bạc hà từ anh khiến cô tê tê đầu môi, há miệng ra theo thói quen, cho anh tiến vào công phá.

Đôi mắt cô mơ màng trong màng sương mỏng, môi lưỡi cùng anh quyện chặt, hơi thở gấp gáp cô dựa cả cơ thể vào lòng anh, lắng nghe từng nhịp thở của anh.

“Thắng Nam... tôi tưởng mất em rồi...” giọng anh nghe thật dịu dàng, đôi môi mấp máy vài lời như tìm dưỡng khí xong lại tiếp tục nụ hôn lở dỡ.

Trong phút giây đắm chìm, bàn tay anh từ gấu áo cô luồng vào bên trong, lướt trên từng da thịt nóng hổi, đến nơi nhô cao chẳng có phòng bị, đặt bàn tay thô ráp của mình lên, cảm nhận đỉnh nhỏ nào đó dưới lòng bàn tay khiến cả mạch máu anh tê rần.

Giật mình, Thắng Nam dùng cả hai tay chặn lại bàn tay càng quấy kia của anh, hai má cô cũng ửng đỏ cả lên, rời môi anh cô xấu hổ can ngăn, “Anh... anh...”

Không thể thốt nên lời, Thắng Nam ngượng hết cả mặt. Trời ơi, sao lại quên mặc bra vào lúc này chứ?!

Bèn lật lại trí nhớ...

Cô vừa tắm xong, bra cầm không chặt rớt xuống đất ướt mèm, nên thế là cô cứ thả rông ra cho thoải mái, dù sao cũng nghĩ rằng tối nay không đi đâu ngoại trừ khi nãy bụng nhắc nhở cô hơi đói thì cô sẽ đi ngủ, chỉ là không ngờ Hàn Mặc Niên xuất hiện thôi, cô còn chưa kịp phòng bị.

Bàn tay to lớn kia nóng dần trên ngực cô, đôi mắt anh cũng trở nên đen thẳm, nhìn cô chỉ hận không thể cắn xé rồi nuốt cô vào bụng.

Nơi đồi núi nhỏ đó sao thật mềm mại, thật mướt, anh muốn vuốt ve kinh khủng, đành nhượng bộ xuống nước, buông tay khỏi áo cô, anh khẽ nghiên đầu hôn vào má cô, giọng thỏ thẻ: “Anh đã huỷ hôn ước cùng Thu Nguyệt rồi, vấn đề ba mẹ cô ấy trả lời cho anh chỉ còn là thời gian một hoặc hai ngày nữa, hãy tin anh.”

“Anh không muốn ai ngoài em cả, Thắng Nam.” Anh nỉ non nói lời thật lòng.

Đầu óc Thắng Nam nổ cái “bùm”.

Thắng Nam không thể tin nổi, há hốc mồm kinh ngạc nhìn anh, cả lời nói cũng lắp bắp: “Không phải chứ... Mặc, Mặc Niên... tại sao... em em không hiểu?”

“Chẳng có gì không hiểu cả.” Anh cười: “Anh và cô ấy chỉ là trên danh nghĩa hai người có hôn ước với nhau, còn lại, anh không đi quá giới hạn bạn bè với cô ấy. Người anh cần là em, muốn bên cạnh cũng là em.”

Thắng Nam dùng một tay che miệng mình lại không cho vì những lời bất ngờ này mà xúc động thét lên.

“Vậy... anh anh có để ý đến em không?” Đây là lời nói sau khi thất thần mấy giây của cô.

“Nếu không có thì anh đã không đến đây.” Hàn Mặc Niên chậm rãi đáp. Anh dùng cả hai tay ôm lấy mặt cô, hai đôi mắt nhìn thẳng vào cô.

Anh với đôi mắt chân thành, trái tim còn hoang mang của cô nay đã đập liên hồi vì sung sướng, cô chỉ còn không hét lên nữa thôi.

“Mặc Niên, em... em... vui lắm.” Đôi mắt to tròn của cô long lanh như hồ nước đêm được ánh trăng chiếu sáng, ôm chầm lấy anh mà không ngần ngại nữa, tỏ bài lời yêu: “Em yêu anh, yêu nhiều lắm! Rất nhiều!”

Hàn Mặc Niên lại thấy xót xa cho Thắng Nam, cô yêu anh nhiều như thế mà anh lại không thể để cô có thể tin tưởng mối tình này, luôn nơm nớp lo sợ giữa việc được và mất. Anh dặn lòng, từ nay về sau sẽ chăm sóc cô thật tốt, vì anh cũng yêu cô... chẳng biết từ khi nào.

“Anh biết.” Anh cười, xoa đầu cô.

Thắng Nam càng kích động, “Em sẽ cố gắng làm anh yêu em!”

Chỉ là một câu đơn giản, lại làm Hàn Mặc Niên, người sống trong cô đơn và những ác mộng luôn dồn dập kéo đến phải mềm lòng đi. Anh chưa từng nghĩ, sẽ có một người con gái bước vào đời mình, lại quá thuần khiết lại đáng yêu quá đỗi như thế. Nhưng nay anh tin, ông trời không bạc đãi anh mới cho Thắng Nam xuất hiện trước anh như một vị thần, cứu rỗi linh hồn anh.

Càng làm niềm vui sướng này nhân đôi vì cô chính là người con gái luôn hiện trong những giấc mơ hằng đêm khi những tháng đầu trở về Thành phố S.

Nhìn đôi mắt to tròn thơ ngây của cô, đôi môi nở nụ cười tưởng chừng như chưa bao giờ được tươi tắn như thế, cô nói cô yêu anh, rất nhiều.

Thắng Nam đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc bất ngờ, bỗng nhiên bị người ta đè xuống giường, thân thể cao lớn kia bao phủ lấy cô.

Lời chưa khỏi miệng, đã bị người ta ngăn chặn, hôn say đắm.

Những hành động mút mát khiến đầu óc Thắng Nam như muốn nổ tung, cô choàng tay lên ôm cổ anh muốn thêm nữa, tìm kiếm và đáp trả nụ hôn anh như thói quen.

Lần này, Hàn Mặc Niên chẳng còn vướng bận gì nữa mà không chiếm lấy người con gái này, mọi khúc mắc cũng đã được giải quyết, thời điểm này, anh không muốn chần chừ nữa.

Những lần hôn cô, ôm cô hay chỉ là cái nhìn chằm chằm vào cô cũng khiến anh nổi dục vọng, nhưng thời điểm đó, anh vẫn chưa giải quyết được tâm lí bất an của mình, không giải quyết được chuyện hôn ước cùng Bạch Thu Nguyệt, không thể chấp nhận cô trong khi mình vẫn còn quá nhiều thứ kiềm chân mình lại không bước tiếp được.

Nhưng hiện tại, anh đã tự do. Anh có thể yêu cô gái anh yêu, ôm cô ấy vào lòng, nâng niu như vật báu, khiến cô ấy cả đời này được hạnh phúc.

Hai bàn tay anh luồng vào gấu áo rộng thênh của Thắng Nam, chạm vào da thịt trơn nóng, anh gục đầu vào hỏm vai nhỏ bé của cô, thở những nhịp thở khó khăn.

“Thắng Nam... anh đã từng mơ được làm chuyện đó cùng em... mơ rất nhiều lần, lần nào cũng thức giấc với nỗi tiếc nuối...” Anh thì thầm bên tai cô, nghe sao sầu khổ thê lương.

Thắng Nam ngượng chín cả mặt, nhưng cũng xót thương cho anh vô vàn. Những lần anh tiếp xúc với cô, cô có ngờ ngệch đến đâu vẫn biết anh có phản ứng, chỉ là cô chưa chuẩn bị, anh lại không có những hành động đi quá giới hạn, thế là vẫn chưa đến mức cuối cùng.

Cô biết anh nhịn, tuy nhiên cô không hề biết được suy nghĩ của anh. Nhưng bây giờ, anh khẽ tỏ bài như thế, đến lúc cô phải đưa ra quyết định rồi.

Hàn Mặc Niên vẫn chần chừ, nửa buông nửa nắm, hơi thở càng nặng nề khi lòng bàn tay lại tiếp xúc một bên đẩy đà của Thắng Nam, tròn tròn, mịn mịn, không có gì che chắn.

“Mặc Niên... đừng nhẫn nhịn nữa.”

Đây là lời nói cô đã suy nghĩ rất lâu mới dám nói, hai má cũng nóng bừng.