Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 234




Bằng tốc độ chạy nhanh nhất hướng phía đường rẽ , anh vẫn không thể thấy hình bóng cô .

Lạc Ngạo Thực liên tục gọi điện thoại , vẫn không có người bắt máy , anh nổi điên ném điện thoại vào trong một góc ——

"Phó Vũ Nghê , em đúng là không có đầu óc , nhưng lại có đôi chân dài chạy quá nhanh ——" Chưa từng hốt hoảng qua , tâm trạng của Lạc Ngạo Thực có chút phức tạp , trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh cô gặp kẻ xấu .

Đầu óc anh lẫn lộn đến nỗi suy nghĩ lung tung , thật lâu sau đó mới chợt bừng tỉnh ——

"Quan Tĩnh , xem giúp anh Vũ Nghê thế nào ——" Lạc Ngạo Thực nhanh chóng nhặt lại điện thoại , ấn một dãy số quen thuộc , ba phút sau , Quan Tĩnh chủ động gọi lại

"Hiện tại Vũ Nghê đang ở trong căn hộ , thế nào , hai người gây gổ sao ?!"

Nghe được tình trạng an toàn hiện giờ của cô , anh thở phào nhẹ nhõm , tức giận cùng điên cuồng trước đó đều hòa tan hết :"Không gì , anh và cô ấy không sao cả . . . . . ." Nói xong trực tiếp quay đầu xe , hướng phía biệt thự lái đi

Lãng mạn , cái gì gọi là lãng mạn ?! Giống như người phụ nữ kia , căn bản không xứng đáng nhận được lãng mạn

Lạc Dật và Hoan Hoan phờ phạc ỉu xìu , đùa bỡn chén cơm , khi ăn cứ cảm giác không ngon . Thấy người trên lầu đi xuống , cậu bé vội vàng buông đũa , chạy tới phía trước . "Ba . . . . . . Mẹ , mẹ khi nào thì về !"

"Lạc Dật , không phải còn ba đây sao ?!" Anh sửa sang cà vạt , chuẩn bị đi ra cửa . Tối hôm nay anh còn có cuộc xã giao , là tiệc sinh nhật của người trong giới chính trị , nên anh đáp ứng lời mời . Nếu là lúc trước , anh nhất định kêu trợ lý Lưu tự ý sắp xếp , bởi vì khi ấy anh muốn dành nhiều thời gian ở lại trong nhà với cô , hưởng thụ đón cô tan việc

Nhưng mà bây giờ cảm thấy rất phiền , không khí ảm đạm trong nhà làm anh phát chán

Nghe ba nói như thế khiến cậu bé chỉ biết vò đầu bứt trán :"Ba , con biết , nhưng mà mẹ thì sao . . . . . . Mẹ đã đi khỏi đây hai ngày rồi . . . . . . Chẳng lẽ ba không quan tâm đến mẹ chút nào hay sao ?!"

"Nếu con nhớ đến mẹ , tự mình đi mà hỏi !" Lạc Ngạo Thực lạnh lùng nói . "Ba có chuyện phải đi ra ngoài , nhớ , các con không được chơi bời quá muộn , nhất định phải đi ngủ sớm !"

"Vâng . . . . ạ . . . . . " Hoan Hoan vẫn tính khí như cũ , ngoan ngoãn lễ phép trả lời .

Lạc Dật chu môi , trợn mắt , đáng thương ngấn lệ nhìn ba . Hi vọng ba mình có thể đưa mẹ trở về . Anh cố ý tránh đi tầm mắt kia , nặng nề bước chân ra ngoài , thiết nghĩ tất cả những tình huống này đều do cô ta tạo ra . Liên tục hai ngày nay anh không hề nghe được tin tức gì về cô , nếu như có lòng , ắt hẳn sẽ tự trở về . Xem ra tính cách của cô quá kiên quyết .

Vừa đi ra cửa nhà chính , liền thấy một chiếc xe con chậm rãi lái tới ——

"Khéo thật , mẹ vừa mới tới , con đã ra đây !" Một chiếc xe dừng lại , Chu Hân Lan bước xuống xe , bên cạnh còn có một cô gái trông rất khả ái . "Anh , anh còn nhớ em không ?!"

Tầm mắt Lạc Ngạo Thực dừng lại trên người cô gái có mái tóc màu vàng , nhìn qua trông rất quen mắt , định thần lại cũng không nhớ nổi là gặp ở đâu . Không nhớ hẳn là người không quan trọng , không cần thiết phải để ý tới . "Nơi này không thích hợp với mẹ , có gì cứ nói chuyện qua điện thoại được rồi !" Trực tiếp nói thẳng , tỏ rõ thái độ không để cho bà một chút thể diện .

"Mẹ muốn vào nhà ngồi một lát , đừng quên rằng mẹ là mẹ của con . . . . . ." Lần này bà đắc ý đưa cô gái này tới đây chủ yếu là muốn giới thiệu cho con trai mình , lên kế hoạch phá hỏng tình cảm giữa Vũ Nghê và Lạc Ngạo Thực , nhất định không chấp nhận cô là con dâu .

"Hiện tại con phải đến tham dự một buổi tiệc , không có thời gian cùng mẹ tán gẫu , thật ngại quá . . . . . ." Lạc Ngạo Thực ngang nhiên đứng chặn trước cửa , căn bản không muốn bà Lạc vào nhà

Chu Hân Lan là người luôn chú trọng thể diện , dĩ nhiên không muốn chuyện nhỏ hóa to , da mặt dày cộm tỏ vẻ thẹn thùng :"Ừ , đây là trợ lý riêng của mẹ . Tham gia tiệc rượu , hay là con cứ dắt theo cô ấy . . . . . ." Chu Hân Lan vội vàng đẩy đẩy cô gái bên cạnh .

"Anh , em là em gái họ hàng của chị Vũ Nghê , chẳng lẽ anh không nhớ sao ?!" Cô gái chớp chớp mắt , ngược lại còn phản tác dụng hiện rõ mi giả dày cộm .

Lạc Ngạo Thực khẽ nheo mắt , chợt nhíu mày cười :"Để cô ấy theo con thế này , chẳng lẽ mẹ yên tâm sao ?!" Không để cho mẹ vào nhà , vì không muốn bà khi dễ Lạc Dật .

"Không sao , không sao !" Bà Lạc vẫy vẫy tay , giả lả cười

"Lên xe !" Anh kéo cửa xe , để Hoàng Minh Nguyệt tự ngồi vào trong ——

Tiệc rượu được tổ chức ở trên tầng hai của một khách sạn năm sao , khách mời là những doanh nghiệp nổi tiếng . Lạc Ngạo Thực vốn dĩ là người đầu tư buôn bán lớn nhất , anh được chuẩn bị hẳn một bàn riêng cùng với những gương mặt quan trọng khác , vả lại ngồi ở chỗ này , các vị quan khách sẽ có cơ hội nhìn chính diện nữ phát thanh Phó Vũ Nghê .

Ánh mắt anh nháy mắt nhìn lên người cô , tàn bạo bao gồm cả giận dữ . Cùng nhau chào hỏi người ngồi bên cạnh , Vũ Nghê không cảm nhận được sát khí của người đối diện

"Khéo thật , không ngờ lại gặp được cô ở đây !" Vừa ngồi xuống , bên tai cô liền vang lên âm thanh lơ lớ của người ngoại quốc , nhìn lại hóa ra chính là anh ta .

"Người Trung Quốc thường nói đây chính là duyên phận , chúng ta thật có duyên , cô thấy đúng không ?!" Tiết Tư Viễn phát âm không rõ lắm , nói chuyện đồng thời bàn luận vấn đề văn hóa Trung Quốc

"Vâng , thật trùng hợp !" Vũ Nghê cải chính nói , rốt cuộc không biết anh ta bảo duyên phận gì .

"Ha ha . . . . . . Không ngờ chỉ mới đây thôi em đã có ngay một người bạn trai khác ?!" Lạc Ngạo Thực dắt Hoàng Minh Nguyệt đi tới , chủ động thay đổi chỗ ngồi .

Thanh âm quen thuộc khiến cô vô cùng bỡ ngỡ , vừa định mở miệng giải thích nhưng nhìn thấy người bên cạnh lại càng ngạc nhiên . Cô ta . . . . . . là Hoàng Minh Nguyệt , vì sao lại ở chỗ này ?!

"Chị , không ngờ lại gặp chị nhanh như vậy . Ngạo Thực , anh xem , có phải là em và chị ấy rất có duyên đúng không ?!" Hoàng Minh Nguyệt đến chết cũng không biết xấu hổ , cố ý nhìn về Lạc Ngạo Thực , dùng ánh mắt hâm mộ nịnh bợ

"Hai người vẫn giữ liên lạc với nhau ?!" Khống chế không được đành hỏi , thanh âm cố sức đè nén

Ghen , biểu hiện này cho thấy là cô ấy đang ghen ?! Anh cố ý đưa ‘người phụ nữ của mình’ vào chủ đề , cuồng ngạo cười nói . "Đúng vậy , đáng yêu thế này , làm sao có thể buông tay !"

Dẫu biết rằng trong lòng đau đớn xót xa , cô vẫn cố gắng kiềm chế cảm xúc . Trái tim cô giống như bị ai xé nát , toàn thân đều giận phát run . Anh ta và Hoàng Minh Nguyệt vẫn còn quan hệ ?! Không thể nào tưởng tượng đến việc anh ta ở cùng với mình , lại còn bí mật hẹn hò cô ta . . . . . .