Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 235




Người đàn ông ngoại quốc không hiểu rõ nội tình , vô cùng thân thiện nói chuyện cùng với Vũ Nghê , thái độ trên mặt cũng rất buồn cười , làm cho người khác nhìn vào sẽ dễ hiểu lầm quan hệ của hai người bọn họ .

Gương mặt của Lạc Ngạo Thực tối sầm lại , tất cả động tác thân mật từ nãy giờ đối với Hoàng Minh Nguyệt hoàn toàn ngừng hẳn .

Dù sao cũng là ngày sinh nhật của quan chức , mở màn là mọi người giới thiệu chào hỏi nhau , đồng thời cũng biến thành buổi tiệc ‘tự do hoạt động’ . Mặc dù đôi tình nhân trước mặt khiến cô chướng mắt , nhưng mà không thể vô phép bỏ đi như vậy .

Không biết Hoàng Minh Nguyệt nhắc tới chuyện gì , bỗng nhiên thấy Lạc Ngạo Thực đề cập vấn đề hôn nhân .

"Áo cưới sao ?! Đương nhiên là phải thiết kế của nước Pháp rồi , mẹ anh từng nói sẽ dẫn em đi qua đó đặt may . Mặc dù em cũng muốn vậy , nhưng em cảm thấy dường như anh không yêu mến em . . . . . ." Giả vờ lịch sự nói , nhưng biểu hiện trên mặt so với trước kia chín chắn hơn nhiều

Cô phải thừa nhận rằng Hoàng Minh Nguyệt ngày càng quyến rũ , nhất định sẽ được anh ta yêu mến , nếu không bọn họ bàn chuyện hôn nhân làm gì !

"Ai nói rằng anh không yêu mến em ?! Em thật sự là người con gái duyên dáng , trẻ đẹp lại đầy tài năng , làm sao anh lại không thích ?! Em cứ nghe theo lời của mẹ anh , chuyện này anh nghĩ sẽ sớm quyết định . . . . . ." Cố ý lớn tiếng , muốn để ‘người nào đó’ nghe được.

Nhưng ‘người nào đó’ hầu như ngồi yên bất động , không còn phản ứng được gì . Ngược lại một số đối tác ở bàn bên cạnh đứng dậy cạn ly chúc mừng , nhiệt tình hỏi . "Lạc tổng , không ngờ anh và bạn gái mình sắp kết hôn , thế anh đã dự định ngày cưới chưa ?! Đến lúc đó nhớ phải mời chúng tôi !"

Trong lòng bắt đầu thầm rủa , những con người này lỗ tai thính thật ?! . "Ha ha , các vị cứ yên tâm , khi nào định ngày kết hôn , tôi sẽ sai người gửi thiệp mừng tới , đến lúc đó mong là mọi người tham dự đầy đủ . . . . . ."

"Đương nhiên , đương nhiên . . . . . ."

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Đâm lao thì phải theo lao , anh nghiêng người qua tiếp tục trêu cô :"Đến lúc đó mong em nể mặt anh nhận lời làm người điều khiển chương trình –"

Môi cô nhếch lên , tròng mắt hơi ngấn lệ

"Sao vậy ?! Chẳng lẽ anh kết hôn em không chúc mừng anh ?! Đáng ra em phải vui mừng mới đúng ?!" Anh nâng cánh môi đỏ mọng của cô lên , nhẹ nhàng hỏi

Trong lòng cô kiềm chế không được , dường như rối bời sắp điên .

Đúng vậy , mình không thích người phụ nữ khác đi cùng với anh ta , không thích anh ta nắm tay bọn họ , càng không muốn anh ta kết hôn –

"Đừng quên anh đã hứa với em sẽ không kết hôn cùng người con gái khác !" Cô chớp chớp mắt , tỏ rõ lập trường .

"Ha ha , điều kiện đó thành lập trừ phi em phải yêu anh . Đã không yêu anh , cứ lững lờ không muốn , giờ lại không cho anh cưới người khác ?!" Lần này anh bắt đầu gàn dỡ , dùng những lời lẽ khó nghe .

Trong lòng Vũ Nghê gõ trống ‘bang bang’ , cô muốn nói cho anh biết , thật sự cô rất yêu anh , chỉ là chuyện kia khiến cô bứt rứt không thể nào quên .

Nghi thức phiền phức của buổi tiệc rốt cuộc cũng xong , thời gian ăn món tự chọn bắt đầu

"Anh , hay là chúng ta đi qua bên kia nói chuyện phiếm đi , bên kia tương đối yên tĩnh . . . . . ." Hoàng Minh Nguyệt chỉ chỉ hồ suối phun nhân tạo , nơi đó còn có lá cây um tùm , nhánh cây tán ra nhiều phía , thoạt nhìn giống nơi hẹn hò bí mật

". . . . . . Ừ !" Lạc Ngạo Thực chần chờ giây lát , sau đó mới ậm ừ nói . "Vậy chúng ta đi thôi !" Anh chủ động kéo cánh tay 'người bạn gái' mới .

Nhìn thấy bọn họ sắp phải rời đi , rốt cuộc cô cũng lên tiếng . "Không được đi , Lạc tổng , tôi có chuyện muốn nói với anh , anh nhất định phải nghe !"

Người đàn ông đút tay trong túi quần , nghiêng người một góc 45 độ , khẽ mỉm cười . "À , có gì thì mai hãy nói , bây giờ cũng không tiện , bạn trai em còn đang đợi !"

"Đúng vậy , người đẹp , đừng quá lạnh nhạt với tôi có được không ?! Nào , đi theo tôi , chúng ta phải ăn no nê trước đã , hiện tại bụng tôi rất đói !" Tiết Tư Viễn than oán chua ngoa

"Thật ngại quá , bây giờ tôi có chuyện quan trọng !" Vũ Nghê cắt đứt lời của đối phương , nhanh chóng đi về phía Lạc Ngạo Thực , cố gắng lặp lại lần nữa . "Em có chuyện muốn nói cùng anh , anh nhất định phải nghe !"

"Để khi khác . . . . . ."

"Không được ——" Lập tức cắt lời , chủ động kéo anh đi ra trước mắt bao người

Bọn họ đi tới vườn hoa bên ngoài , gió lạnh thấu xương thổi vào , khiến trái tim cô càng thêm lạnh lẽo , giọng nói run rẩy , nước mắt lăn dài :"Coi như em cầu xin anh , đừng cưới người khác được không . . . . . ."

Tiếng khóc réo rắt thảm thiết như vỗ mạnh vào người anh , khiến anh trở nên động lòng , nhưng vẫn cảm thấy trêu đùa chưa đủ "Vì sao phải khóc ?! Căn bản em không yêu anh , anh kết hôn với ai , em cần gì quan tâm ?!"

"Đừng . . . như vậy . . ." Hét to một tiếng đồng thời chắn ngang lời kia . "Không có , em yêu anh , rất yêu là đằng khác . . . . . ." Cô nhỏ giọng nói , nhưng anh nghe rất rõ ràng

Trong lòng anh chợt thoải mái nhưng trái tim chưa đủ rung động , cũng không quá tin tưởng . "Trông em có vẻ miễn cưỡng , làm sao anh tin em được ?!"

"Không , em không có miễn cưỡng , em yêu anh là thật , yêu anh từ lâu lắm rồi . Nếu như em không yêu anh , năm đó em sẽ không gài bẫy anh . Mong ước được gả cho anh là vì em đã yêu anh , yêu anh không phải vì tiền !" Cô vừa rơi lệ , vừa cất tiếng nói . "Hai ngày nay tâm trạng của em không tốt , rõ ràng là rất nhớ anh . Hình bóng của anh , giọng nói của anh như thể ẩn sâu trong tiềm thức em . . . . . ." Lại càng muốn ôm chặt anh cả đêm để ngủ , sẽ cùng nhau mở mắt đón chào bình minh .

Lạc Ngạo Thực đẩy Vũ Nghê ra , kéo rộng khoảng cách cả hai . "Không tin , nếu như em thật sự yêu anh , tại sao đêm đó không giải thích rõ ?! Hai ngày sau liền nói yêu anh ?! Xem ra là yêu tiền của anh . . . . . ."

"Không phải như vậy . . . . . ." Vũ Nghê sốt ruột muốn nhảy cẩng lên , anh ta vẫn không tin mình . . . bây giờ mình nói yêu anh ta , anh ta cũng không tin tưởng .

"Lời nói thật thiếu thuyết phục !" Lạc Ngạo Thực xoay người sang chỗ khác , chuẩn bị bước đi.

Chợt cô tiến lên ôm chầm anh từ phía sau , gương mặt dựa vào đầu vai rắn chắc . "Ngạo Thực , em cảm giác được mình không đủ tư cách yêu anh , em đã từng , đã từng . . . . . . thật sự em rất sợ anh để bụng chuyện kia , cho dù bây giờ anh nói không ngại , tương lai biết đâu lại khác . . . . . em sợ . . . . . ."