Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 237




"Dừng xe ——"

Vũ Nghê nắm chặt lòng bàn tay , hét to một tiếng

Hiện tại bọn họ đang ở giữa dòng xe cộ , nơi nào có thể dừng xe ?!

"Em bảo anh dừng xe , dừng xe ——" Uất ức đến độ nổi đóa , từ con cừu non biến thành một sư tử cái , uy lực rống to .

Cô càng rống , anh càng vui vẻ , nụ cười trên mặt kéo rộng mang tai . "Ha ha. . . . . ." Thậm chí còn phấn khích cười to

Thật không uổng phí công sức , rốt cuộc cô ấy cũng không chịu nổi . Khiến đối phương mất khống chế , hiệu quả thành công càng cao

"Lạc Ngạo Thực , anh thật khốn kiếp , rốt cuộc vợ anh là người nào ?!" Muốn so sánh xem , cô thua cô ta điểm nào

"Để làm gì ?! Em định đánh nhau với cô ấy sao ?! Không được , anh tuyệt đối phải bảo vệ an toàn cho cô ấy !"

"Sai rồi ~ em muốn nói rõ cho cô ấy biết , anh là con người tồi tệ , lại hay lạm tình . . . . . . ở bên ngoài vẫn giữ quan hệ với vợ trước , mỗi ngày đều ở chung một chỗ !" Anh ta . . . . . . anh ta kết hôn khi nào ?! Lạc Dật có mẹ ghẻ , lẽ nào thằng bé không biết ?!

Phẫn nộ rống to , trong đầu lập tức suy nghĩ , sau đó tiến hành phân tích ——

Không đúng , nếu như anh ta có vợ mới , ít nhất Lạc Dật phải biết . Thằng bé vốn dĩ thông minh , không thể nào không biết ?!

Hơn nữa bây giờ đã là thế kỷ hai mươi mốt , người phụ nữ nào có thể để chồng của mình làm càn ?!

Mấy ngày trước mẹ của anh ta còn tới tìm mình , chuyện anh ta có vợ , lý nào không thèm nhắc đến ?!

Anh ta có vợ mới , mọi người cũng không biết ?! Chẳng lẽ ——

Vũ Nghê chợt mở to hai mắt , định thần lại

~Nhìn biểu tình căng thẳng đấu tranh tư tưởng của cô , khiến anh ung dung huýt gió , bộ dạng trông rất vui vẻ

"Vợ của anh là em sao ?! Chúng ta vẫn chưa ly hôn ?!" Vũ Nghê nhẹ giọng hỏi

"Em hỏi như vậy , không sợ anh phủ nhận sao ?! Uầy , thật sự không hề muốn em tổn thương thế này !" Cuối cùng cô cũng suy nghĩ thông suốt , tâm tình anh vô cùng dễ chịu

Nhìn thấy bộ dạng hả hê kia , trong lòng cô lại càng sôi máu , bao nhiêu cảm xúc vướng mắc đều bật ra ngoài . "Khốn kiếp , Lạc Ngạo Thực , anh dám trêu em . . . . ." Không biết là do uất ức hay vì vui sướng , Vũ Nghê lớn tiếng nức nở .

Nước mắt chảy xuống ngày một càng nhiều , tiếng khóc mang theo sầu não . Mặc kệ là anh đang lái xe , cô trực tiếp ôm chặt người anh . "Em ghét anh , rất ghét . Anh là đồ tồi , xấu xa , tệ bạc . . . . . ."

"Này , em điên rồi à ?! Có biết là anh đang lái xe không ?!" Chiếc xe chậm rãi lái vào khu vực biệt thự , giờ này cũng không còn xe lui tới

"Anh là tên bại hoại , anh dám công khai bắt nạt em , dám đem em ra làm trò cười cho mình , khiến em khóc lóc sướt mướt từ nãy đến giờ , anh cho rằng nước mắt em không đáng giá , có đúng hay không ?!"

Cô nghiêm túc quấy nhiễu , vì lý do an toàn , anh đành dừng xe lại ——

"Đấy , bây giờ có thể rồi , hoan nghênh em ôm hôn anh , hoặc là cởi quần áo , thậm chí cường bạo anh . . . . . ." Lạc Ngạo Thực vui vẻ cười nói

Vũ Nghê mở miệng ra , dùng sức hôn chặt miệng Lạc Ngạo Thực , hết sức thô bạo , từ cắn cho đến mút , đồng thời giày xéo đối phương

Ngón tay trắng noãn điên cuồng cởi bỏ quần áo của người đàn ông trên xe , cánh môi vẫn không ngừng hôn .

Cô giống như một con thú hoang bị bỏ đói lâu ngày , phút chốc tìm được miếng mồi ngon gặm nhắm , chủ động đem thân mình ngồi lên người anh , điên cuồng cọ sát thân mật

Cả hai khéo léo hòa nhịp tiết tấu cùng nhau va chạm

Cái miệng nhỏ nhắn di chuyển xuống dưới phần cổ của người đàn ông , khẽ ngậm vào yết hầu , dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp . . . . . .

"Hự . . . ." Anh khống chế không được phát ra âm thanh khàn khàn , như con dã thú bất chợt gầm nhẹ . "Ngoan , thỏa mãn anh . . . . . ." Bàn tay to phút chốc lột đi từng lớp quần áo trên người Vũ Nghê . "Shit , mùa đông thật bất tiện , biết bao nhiêu là lớp vải ~"

Trong lúc này mà còn đùa giỡn được , mình rất ghét tính cách này của anh ta . Dứt khoát cô liền cắn chặt vào cánh môi mỏng kia ——

"A . . . Ừ ~ " Lạc Ngạo Thực khổ sở gào thét.

Thân thể cô đè lên người anh , mười đầu ngón tay luồn sâu vào mái tóc anh , khiến anh khó khăn di chuyển ——

Thật lâu sau đó , cô mới thả lỏng miệng , ngẩng đầu , thưởng thức kiệt tác của mình ——

Xung quanh bờ môi của anh vừa đúng hiện lên dấu răng của cô , còn mang theo một chút máu , hì hì , nhìn thế nào thì mấy ngày sau mới lành !

Lạc Ngạo Thực thở dốc chịu đựng , quệt vết máu trên môi . "Phó Vũ Nghê , em tính cắn chết anh à ?!"

"Bây giờ anh chính là người của em , về sau không cho phép anh xằng bậy cùng phụ nữ khác ——" Vừa nói cô vừa nhẹ nhàng vuốt ve dấu vết bên miệng anh

"Ha ha , được lắm . Em dám lưu lại vết tích trên người anh , thế thì đừng trách anh đối xử với em thô bạo !" Lần này anh lấy thế chủ động , đặt cô xuống phía bên dưới

"Hì hì . . . . . ." Tức giận thở hổn hển cười duyên.

Trực tiếp đẩy cao chiếc áo lông chồn , lộ ra làn da trắng tuyết , áo lót hồng nhạt nhìn vào trông rất tự nhiên , làm cho người ta nổi lên thú tính ——

Miệng anh không những đỏ chót , tầm mắt cũng trở nên đỏ ngầu .

"Anh muốn em , hiện tại rất muốn . . . . . ." Đã hai ngày không chạm qua rồi , đây là kỷ lục lâu nhất từ khi bọn họ ở chung

"Tốt hơn là chúng ta nên về nhà đã . . . . . ." Lần này cô chủ động nói ra , chữ ‘nhà’ sao mà khó khăn đến vậy .

"Không được , ở chỗ này , bây giờ , chỉ có chúng ta . . . . . ." Về đến nhà , hai đứa bé nhất định sẽ chiếm lấy cô ấy , anh còn vị trí nào nữa ?!

"Được rồi . . . . . ." Cô ngượng ngùng cười , trước khi nhắm mắt còn cố ý nói ra một câu khiến huyết mạch anh sôi sục . "Thật ra thì em cũng rất nhớ anh . . . . . . Mỗi tối mà không có anh bên cạnh , em cảm thấy mình bứt rứt khó chịu . . . . . . Có phải em rất kỳ lạ ?!"

"Nghê , xem ra anh chiều hư em rồi , tiết chết ham muốn của em ngày càng cao !" Tay anh lần mò tới eo cô , chuẩn bị cởi chiếc quần lót ——

"A , không . . . . Không được . . . Em quên mất . . ." Vũ Nghê đè lại bàn tay của Lạc Ngạo Thực , vội vàng mở to đôi mắt .

"Chết tiệt , em làm sao thế ?!" Bắt đầu nổi gân xanh , sắc mặt cũng dần biến đổi . "Thế nào . . . . . .?!"

Vũ Nghê phiền não nhíu mày , sau đó tiếp tục chau mũi .

Lạc Ngạo Thực day day thái dương , muốn mình tỉnh táo một chút ."Đừng nói với anh rằng , em tới thời kỳ kinh nguyệt ?!"

"A , không phải , bây giờ vẫn chưa , nhưng hôm nay vừa khéo gần sắp tới ngày . Em sợ em sẽ . . . . . ."

"Không phải rất bình thường sao !" Bàn tay to tiếp tục mò mẫm phần eo mảnh khảnh

"Không được , ngày mai còn có một tiết mục ở hồ bơi , em phải mặc đồ bơi xuống nước . Vả lại cũng quên chuẩn bị thuốc . . . . . . trì hoãn chu kỳ kinh nguyệt . . . . . . Hơn nữa nếu bây giờ chúng ta thân mật , không chừng chuyện đó sẽ tới !" Sợ anh cự tuyệt ý nghĩ của mình , cô vội vàng bổ sung thêm .

"Thật không khoa học chút nào , dùng thuốc riết rồi thân thể sẽ không khỏe mạnh ——" Người nào đó phản đối dữ dội

"Biện pháp tránh thai an toàn hơn , vả lại còn có thể hoàn thành tốt công việc ngày mai . Phía trước có một tiệm thuốc , tiện thể mình ghé qua đó đi anh , làm ơn mà . . . . . ." Một bên cầu khẩn , một bên chớp chớp mắt . "Công việc quan trọng , hẳn là anh phải hiểu chứ ?!"

Lạc Ngạo Thực kéo quần lên , sửa sang lại chính tề , biểu tình xem như thỏa hiệp , ngồi trở lại vị trí . "Về sau nhất định không được dùng thuốc trì hoãn kinh nguyệt nữa , cho dù là công việc !"

"Em biết rồi !" Cô chòm người tới hôn lên mặt anh . "Ha ha , có người quan tâm thật tốt !"

Anh cong lên khóe môi , lắc đầu một cái . Cô ấy ngoan ngoãn như vậy , thật giống như một đứa trẻ , cuối cùng hai người bọn họ không đối nghịch nữa

Chiếc xe chậm rãi lái tới hiệu thuốc , nụ cười trên mặt của cô bỗng dưng tươi rói . "Ngạo Thực , anh xuống mua giúp em được không ?!"

"Trước giờ anh chỉ mua bao cao su , làm gì mua thuốc ngừa thai . . . . . ."

Chợt gò mà Vũ Nghê ửng hồng , ai da , vì sao anh ta có thể vô sỉ nói ra đến mấy chữ kia vậy chứ ?! . "Nhưng . . . . . . Nhưng nếu anh mua giúp em cũng chính là quan tâm em , chẳng lẽ không được sao ?! Xin anh đó . . . . . ."

Bị lời nói nũng nịu của cô làm cho say tình , cuối cùng anh phải ngoan ngoãn vác mặt xuống xe . . . . . .

"Anh mặc áo khoác vào đi , bên ngoài rất lạnh !" Cô lấy chiếc áo khoác từ trên ghế sau đưa qua cửa kính xe

Đứng ở bên ngoài , Lạc Ngạo Thực lắc đầu một cái . "Không cần , anh sẽ trở lại ngay thôi !"

"Anh thật không muốn mặc sao ?!" Vũ Nghê nháy nháy mắt hỏi (Đã hỏi lần thứ hai rồi mà vẫn không chịu mặc , mời đọc giả xem tiếp đoạn sau )

Không nói không rằng anh đi qua bên đường đối diện ——

Lập tức cô cười ngây ngốc , vội vàng đóng cửa xe , đổi vị trí qua phía tay lái . Đạp chân ga , xe lập tức tiến vào đường lớn , tốc độ tương đối nhanh . "Người xấu , ha ha , dám trêu chọc em , không báo thù anh thì khó giải quyết nỗi hận trong lòng của em . . . . . ."

"Vẫn chưa ly hôn cũng không nói cho em biết , đã thế còn dám đùa bỡn em , rất thú vị đúng không ?! Hừmmm , Lạc Ngạo Thực , em muốn anh nếm thử cảm giác chạy bộ về nhà với bộ tây trang mỏng manh trên người . Nào gió mùa đông ơi , hãy thổi mạnh lên ——"

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ run rẩy của anh , trong lòng cô hết sức phấn khích ——

Cầm thuốc tránh thai từ trong hiệu thuốc đi ra , nhìn quanh hồi lâu , không nhìn thấy chiếc xe của mình , rốt cuộc anh cũng hiểu rõ . "Phó Vũ Nghê , em thật đốn mạt , về đến nhà xem anh xử em thế nào ——"