Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 468




Ngay khi Tư Vũ thương tâm muốn chết. Thời điểm đó cô liền té xỉu thì di động của Bùi Tạp Tư bỗng nhiên vang lên....

"Ông - - "

"Ông - - "

Một đám muỗi chi chít không ngừng đốt lên hai thân thể nhỏ bé đang bị nhốt tại nơi này, hai thân thể nhỏ bé không ngừng vặn vẹo muốn phòng tránh bị muỗi đốt.

“A....” Hoan Hoan bỗng nhiên thét lên chói tai.

“Làm sao vậy?” Lạc Dật bị trói cùng cô bé lưng tựa lưng, cố gắng xoay người, quan tâm hỏi “Làm sao vậy?”

“Trên trán của tớ rơi xuống một con nhện, hu hu....” Hoan Hoan hoảng sợ kêu to, dùng lực lay động mặt mình.

Lạc Dật để ý cách chỗ bọn họ không xa đang đứng hai người đàn ông canh gác nên hô to: “Này. Tôi đã gọi điện thoại cho ba tôi, ông ấy lập tức sẽ mang tiền đến đây, các ông sao vẫn không chịu cởi trói cho chúng tôi? Tôi nói thật....., nếu các ông đối với chúng tôi tử tế một chút, nhất định sẽ cho các ông nhiều tiền. Mà cha tôi sẽ cảm tạ các ông thật tốt, bởi vì các ông đã không giết chết chúng tôi...” (lemon phan = tên này còn nhỏ mà gan cùng mình, k hổ danh là con của LNK ^.^)

Thật sự là ý hay, nói đúng nói sai đều nói hết rồi thế mà hai người kia vẫn đứng tại chỗ không hề bước tới.

Hoan Hoan trong lòng run sợ hỏi: “Lạc Dật, cậu nói bọn họ có phải đang nghiên cứu phương án giết chết chúng ta không?” Suy nghĩ đến tình cảnh mình sẽ bị giết, nước mắt của cô bé liền không thể khống chế nổi chảy ra ngoài.

Lạc Dật nhìn chằm chằm vào hai người đàn ông đó và nhớ lại hai lần khởi nghĩa lâm thời bị biến thành vơ vét tài sản tiền bạc và bắt cóc. “Rất có khả năng đó, bởi vì bọn họ đều nhìn về chúng ta, em thấy được bọn hắn đã lớn lên trong hoàn cảnh nào rồi!”

“Vậy là chúng ta ở đây để chờ chết sao? Lạc Dật tớ không muốn chết, nếu có chết tớ cũng muốn chết cùng một c hỗ với mẹ, tớ còn không biết ba tớ là ai nữa kìa? Lạc Dật, cậu mau mau nghĩ biện pháp đi. Chúng ta không thể bị giết chết như thế.”

“Bọn chúng trói chúng ta rất chặt, em đã thử nhiều lần rồi mà vẫn không mở trói được đây.” giọng nói Lạc Dật thất bại. “Nhưng mà em nghĩ ba em, chú Tạp Tư lợi hại như vậy sẽ không để cho chúng ta đến mức thật sự bị giết chết đâu nhỉ?”

“Cậu có vẻ chuyện gì cũng không nóng nảy nhỉ.” Hoan Hoan nức nở nói. “Hiện giờ chúng ta thật sự là rất nguy hiểm, nói xui xẻo, có thể chúng ta không được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa ....hu hu....hu hu....”

“Em cảm thấy được vận mệnh của em không có gì là không tốt cả, chị cũng sẽ không. Tục ngữ không phải có câu gặp đại nạn không chết tất có hạnh phúc cuối đời sao? Chị nghĩ lại xem. Hai chúng ta đã trải qua không ít những tình huống kinh khiếp và nguy hiểm, em vừa sinh ra đã mang tâm trạng bệnh, còn chị vừa sinh ra bị bỏ rơi lại được cô Tư Vũ tìm lại được. Cho nên hai chúng ta nhất định sẽ lớn lên trong yên bình.” Lạc Dật nói tự tin, vừa rồi cậu vẫn rất sợ hãi, mà lúc này lại hết sợ rồi.

“Thật không?” Hoan Hoan yếu ớt hỏi cậu.

Đúng lúc này, cách đó không xa có hai người với vẻ mặt hung ác đã đi tới.

“Các ông không phải muốn thả chúng tôi sao?” Hoan Hoan nơm nớp lo sợ hỏi, cô bé có thể cảm giác được nguy hiểm ngày càng nhiều nhưng chính bản thân cô bé lại không muốn tin điều này.

“Chú và ba tôi tới rồi sao? Tôi nghĩ muốn họ đưa tiền trước cũng được nhưng ông nhất định phải cho tôi gọi điện cho họ, hai người bọn họ quan sát rất cẩn thận, nếu không nghe được tiếng nói của chúng tôi, tôi nghĩ họ sẽ tưởng tôi và Hoan Hoan đã chết, họ tuyệt đối sẽ không đem tiền tới đây đâu, vả lại ba tôi cực kỳ ngốc nghếch và nhát gan, nếu lúc này không nghe được giọng của tôi thì ông ấy nhất định báo nguy với....” Lạc Dật ra vẻ khờ dại hỏi, thật ra cậu bé đang ám chỉ hai người đàn ông kia, nếu hiện tại bọn hắn dám giết con tin, thì nhất định bọn hắn sẽ không lấy được tiền bạc, mà còn có thể bị cảnh sát bắt nữa. “ Ha ha, tôi nói các ông nên suy xét cẩn thận, nhắm chuẩn xác thời gian, lúc nào nên làm cái gì, khi lấy tiền thành công thì có năng lực thuận lợi thoát ra không, đây mới là kế hoạch hoàn mỹ bắt cóc tống tiền chứ, ông thấy tôi nói đúng không?” ( Lemon Phan = Lạc Dật à, chị càng ngày càng thích em nha. )

“Đại ca, thằng nhóc này có đầu óc không hề tầm thường nha. Cứ nói dong dong dài dài vậy chi bằng chúng ta nên bắt hắn giải quyết trước đi!” một tên thấp lùn đá Lạc Dật một cước, hỏi đại ca mình. “Chết tiệt, vốn tao cảm thấy kế hoạch của bọn mình rất hoàn mỹ không sơ hở chỗ nào, thấy hắn như vậy cứ dong dài khiến tao hiện giờ cảm thấy sợ rồi đó.”

Tên cao cao ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, rút ra một con dao. “ha ha, thằng nhóc này nói rất đúng, lát nữa bọn họ gọi điện tới, chúng ta thật sự phải hành động, nhưng thằng này quá gian xảo, giữ nó lại không chừng lát nữa nó lại hại chết chúng ta. Như vậy đem đứa con gái này giữ lại còn thằng này xử tử nó đi cho xong chuyện!”

“Vâng, Đại ca!” tên thấp bé lên tiếng, dùng dao găm mở dây thừng cho Lạc Dật, một tay giữ chặt Lạc Dật. “Ha ha, nhóc con, theo tao đi thôi, không có biện pháp nào cả, nếu mày bị mù thì tụi tao có thể tha mạng cho mày nhưng thật xui xẻo là không phải như thế.”

“Ha ha, các ông giết tôi thì nhất định có thể sống sót sao? Thật là ngu ngốc, nếu các ông giết tôi, các ông nhất định đều không sốt sót được!” Lạc Dật điểm nào cũng không hề lo sợ, bởi vì hiện tại cậu biết có lo sợ cũng không hề có tác dụng gì cả.

“Thằng nhóc này đúng là có khả năng làm cho người ta mê hoặc mà, nó khiến cho tao hoảng rồi đấy. Chẳng lẽ chúng ta hai người lớn lại không bằng thằng nhóc này sao?” tên thấp bé cầm dao găm hướng Lạc Dật khoa tay múa chân, dầu dao sắc bén được di chuyển từ khuôn mặt của cậu rồi chậm dần xuống ngực. “Hừ, tao hiện giờ rất muốn làm thịt mày.”

Tên thấp bé nhanh động một cái muốn hướng lên người Lạc Dật đâm tới....

Lạc Dật mở to hai mắt.

“Không, ông không được làm tổn thương Lạc Dật.” Hoan Hoan hô lên một tiếng, hai chân đang được tự do lập tức chạy hướng về phía trước Lạc Dật.

Đầu dao sáng bóng lập tức xuyên qua bụng dưới của Hoan Hoan. “Phựt” một tiếng, dòng máu ấm áp lập tức văng lên đến trên mặt bọn bắt cóc.

Hoan Hoan ngã xuống trên người Lạc Dật, chuyện này khiến Lạc Dật kinh sợ, khóc không ra tiếng, cậu bé kin sợ rống lên “Hoan Hoan, sao chị ngốc quá vậy? Chị không nên đỡ nhát dao đó cho em!

“Cậu....là em trai của tôi, tôi là chị của cậu, tôi muốn bảo vệ cậu.” Hoan Hoan bắt đầu suy yếu nói, máu tươi không ngừng từ trong cơ thể nhỏ bé của Hoan Hoan trào ra ngoài.

Lạc Dật khóc nấc, nghẹn ngào, hai tay dùng lực đánh vào thân thể mình nói. “Đúng, nhưng em là con trai mà, chị làm như vậy thật khiến cho em mất mặt. Hoan Hoan, chị nói chị muốn sống mà, không phải chị vẫn muốn biết ai là ba ruột của mình sao? Chị không nhớ rõ sao?”

“Tớ nghĩ muốn chú Tạp Tư là ba của mình thôi!” Cô bé cố gắng nâng lên mi mắt, nhìn bọn bắt cóc. “Các ông nhất định phải để cậu ấy lại..., nếu các ông làm cậu ấy bị thương, vậy thì thật sự không lấy được bất kỳ thứ gì rồi!”.

Y phục của tên thấp bé bị nhuộm đỏ máu của Hoan Hoan, hai chân không thể khống chế được run run. “Con bé này thật là dũng cảm a .... được, tao đáp ứng nguyện vọng của mày, nhất định giữ lại em trai của mày...”

Lời hắn còn chưa dứt, trong không trung bỗng nhiên vang lên hai tiếng “Bang...bang...”.