Tổng Giám Đốc, Anh Thật Là Hư

Chương 469




"A - - "

"A - - "

Hai tên cướp trước sau đều kêu lên một tiếng, sau đó bưng kín lấy đầu vai của mình!

Tiếp theo là mấy tiếng “Pằng pằng” vang lên, chỉ thấy trước sau hai tên bắt cóc hai chân đã bị trúng đạn, không thể không quỳ ở trên mặt đất!Chỉ có thể nhìn hai đứa trẻ, mà không thể còn có những động tác uy hiếp bọn trẻ được nữa! “Két két' tiếng phanh xe bên ngoài khu đất trống trải vang lên!

Gần như đồng thời cả Lạc Ngạo Kiệt và Bùi Tạp Tư từ trong xe nhảy ra chạy thẳng đến phía bọn cướp cùng lũ trẻ!

"Ba, chú Tạp Tư ... hai người mau tới cứu Hoan Hoan, Hoan Hoan sắp chết rồi !" Lạc Dật một tay đỡ thân thể Hoan Hoan, một tay không ngừng vung qua lại xua bọn ruồi bọ muỗi lẫn bươm bướm! Lạc Dật khóc đến thất kinh, nhưng khi thấy ba ba và chú xuất hiện, trong ánh mắt lại đầy hi vọng!

Cậu cúi đầu nhìn Hoan Hoan ở trong lòng khóc gọi: "Hoan Hoan, ba ba và chú Tạp Tư tới cứu chúng ta rồi, chị nhất định phải sống, chị nhất định phải sống nghe không!"

"Uh`m ..." Miệng vết thương vẫn không ngừng chảy máu, nhưng Hoan Hoan gật gật đầu."Tớ biết rồi, tớ sẽ nỗ lực cố gắng để sống!"

Lạc Ngạo Kiệt giơ chân nhằm vào bọn cướp đá một phát, dồn hai tên cướp vào một chỗ, tránh bọn chúng tiếp tục hạ độc thủ!

Bùi Tạp Tư chạy về phía hai đứa trẻ, nhìn thấy Hoan Hoan toàn thân đầy máu, không kịp nghĩ ngợi nhiều anh ôm lấy: "Nhanh lên cậu mau lái xe lại đây, nhanh lên... "

Rất nhanh, xe chạy ngang đến chỗ bên cạnh anh, cửa xe cũng đã được mở sẵn ra từ trước!

Bùi Tạp Tư ôm Hoan Hoan ngồi vào trong xe, Lạc Dật chạy đuổi theo sát phía sau, không trì hoãn nửa phút, xe cấp tốc chạy về hướng bệnh viện.

Xe thoáng xóc nảy, Bùi Tạp Tư gần như cố gắng hết sức để ổn định thân thể nhỏ bé của Hoan Hoan, không để cho xóc nảy dẫn đến làm động mạnh, vết thương chảy ra càng nhiều máu hơn. Nhớ lúc trước Hoan Hoan vẫn còn là một đứa trẻ vui vẻ, nhảy tưng tưng, hiện giờ cả người toàn là máu, đang hấp hối nằm ở trong lòng mình, trong lòng Bùi Tạp Tư đau xót đến cuộn lại thành một đoàn, trong ánh mắt lo lắng chảy ra một dòng chất lỏng ướt át. Cho dù Hoan Hoan có phải con gái cốt nhục của anh hay không, từ trong lòng cho đến bên ngoài anh đều rất thích đứa nhỏ này, con bé chính là con gái của anh!

"Hoan Hoan, hôm nay tại trường học Lạc Dật có còn đùa giỡn các bạn gái khác nữa hay không?" Anh đè chặt lại miệng vết thương, vừa tùy tiện nói chuyện phiếm với cô bé. Hiện tại cái anh chỉ có thể làm chính là giữ cho cô bé được tỉnh táo, không thể để cho cô bé ngủ thiếp đi!

Hoan Hoan nghĩ nghĩ, nở nụ cười mỏi mệt, yếu ớt nói: "Chú Tạp Tư, Lạc Dật mỗi ngày đều cùng một đám bạn nữ sinh nhỏ chơi đùa, cháu muốn đến nói chuyện với cậu ấy một câu đều phải hét váng cả đầu lên giữa đám bạn gái nhỏ ấy, mới có thể đến gần cậu ấy được!"

Bùi Tạp Tư cố gắng tạo cho mình một nụ cười rộ lên thật thoải mái, tiếp tục hỏi: "Vậy Hoan Hoan lúc ở trong trường học có bạn nhỏ nam sinh nào cực kỳ thích trêu chọc cháu hay không?"

"Vâng cũng có, nhưng cháu rất ghét bọn họ, các bạn ấy chỉ thích dán tờ giấy ở phía sau lưng cháu, hoặc là thích kéo tóc cháu thôi, cực kỳ đáng ghét!" Hoan Hoan cau cái mũi, bày tỏ sự cực kỳ phiền lòng!

Bùi Tạp Tư nhìn chằm chằm vào cô bé khuôn mặt nhỏ nhắn đã trở nên cực kỳ trắng nhợt, Bùi Tạp Tư thật sự là ảo não chỉ muốn giết chết chính mình... Sao anh lại có thể chậm một bước như vậy, nếu sớm hơn một chút có phải con bé sẽ không bị xảy ra chuyện gì rồi không? "Vậy cháu đã xử lý loại chuyện này như thế nào? Đánh lại sao? Cũng đi tóm tóc của bạn nam sao ?"

“... Không có đâu, cháu trực tiếp nói với thày giáo, để thày giáo phê bình các bạn ấy!" Nói tới đây, giọng Hoan Hoan lớn hơn một chút, thật sự cô rất chán đám bạn nam kia, họ gây ra đủ loại phiền phức !

Bùi Tạp Tư nở nụ cười tìm niềm vui trong đau khổ, sau đó cau cái mũi lại."Bạn nam dán tờ giấy sau lưng cháu, kéo tóc đều là vì thích cháu thôi, họ nghĩ muốn gây sự chú ý của cháu đó thôi! Kết quả cháu lại mách với thày giáo, ha ha, cháu làm những việc ấy thì những cậu bé kia làm sao mà chịu nổi hả?"

"Cháu mặc kệ bọn họ, cháu không thích họ ..." Hoan Hoan cong miệng nói!"Cháu ghét các bạn nam lắm!"

"Về sau khi lớn lên cháu sẽ thích bạn nam chứ?"

"Chắc chắn là không, ngay cả khi cháu trưởng thành cũng sẽ không thích bạn nam, cháu chỉ muốn vĩnh viễn ở cùng một chỗ với mẹ và chú Tạp Tư!" Sau khi nói ra những lời này, trong mắt Hoan Hoan ứa ra hai dòng nước mắt."Chú Tạp Tư, chú nói cháu sẽ còn lớn được sao?"

"Con gái ngốc nghếch của tôi, có ba ba ở đây, đương nhiên con sẽ lớn lên... Hoan Hoan, con có nguyện ý gọi chú Tạp Tư là “ba ba” được không?!" Tạp Tư nghẹn ngào hỏi.

"Con nguyện ý, ba ba, ba ba ..." Hoan Hoan lộ ra vẻ hưng phấn tươi cười, gọi liền hai tiếng."Rốt cục. . . Rốt cục con đã có... đã có ba ba. . . Rồi !" Sau khi nói xong, Hoan Hoan từ từ nhắm hai mắt lại. . .

"Hoan Hoan ... tỉnh tỉnh ... Hoan Hoan ..." Bùi Tạp Tư sốt ruột lắc lắc cô bé, từng tiếng từng tiếng gọi tên cô bé thật lớn!

"Hoan Hoan, chị hãy tỉnh lại đi!" Lạc Dật đỡ thân thể Hoan Hoan, khóc nức nở nói: "Hu hu, chị hãy tỉnh lại đi, nếu chị tỉnh lại, về sau em sẽ không chơi với các nữ sinh khác nữa, em sẽ chơi đùa cùng với chị, có được hay không? Nếu như bạn nam sinh kia còn dám trêu chọc chị nữa, em nhất định sẽ giáo huấn hắn thật tốt... "

E rằng Hoan Hoan thật sự đã quá mệt mỏi, bất kể bọn họ có gọi như thế nào cũng không hề mở mắt. . .

Tư Vũ như bị mất đi linh hồn đứng bên ngoài phòng cấp cứu, toàn thân cô không ngừng run rẩy, nước mắt từ trong đôi mắt bất động của cô chảy ra thành dòng không ngừng!

"Hoan Hoan ..." Sau đó thật lâu, cô bỗng hét to một tiếng, rồi bắt đầu khóc to nức nở, thân thể trượt theo vách tường màu trắng từ từ sụp xuống."Con gái của tôi sao lại có thể chảy nhiều máu như vậy chứ, Hoan Hoan, con không thể không cần mẹ, con không thể rời bỏ mẹ mà đi... "

Quần áo Bùi Tạp Tư thấm đầy máu đỏ tươi của con gái, giữ chặt lấy thân thể không ngừng trượt xuống của Tư Vũ: "Tư Vũ, trước hết em không nên quá thương tâm, hãy tin tưởng anh, con gái sẽ không có chuyện gì đâu!"

Từ trong đau thương Tư Vũ giơ cánh tay lên tát một cái thật mạnh vào mặt Bùi Tạp Tư: "Bùi Tạp Tư, anh là đồ vô lại, sao anh lại để cho Hoan Hoan bị dao đâm chứ, con bé vẫn còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được loại thương tổn này đây?"

"Thật có lỗi, Tư Vũ, lúc anh đến nơi tất cả sự việc đều đã xảy ra, anh...” Bùi Tạp Tư tự trách mình, vừa đau buồn vừa nói đầy bi thương. Nghĩ đến toàn bộ sự việc không sao xoay chuyển lại được, anh cũng hận không thể một đao giết chết mình!

Tư Vũ hất gò má vạn phần bi thương, trừng mắt trách móc anh:"Có phải bởi vì anh cho rằng việc trao đổi này không phải là con gái của anh, cho nên anh tuyệt đối không dùng toàn lực để ứng phó, cho nên anh đã để cho con bé bị thương, đúng không?"

"Anh không có mà, anh cũng không cho rằng Hoan Hoan không phải là con gái của anh, mà không đem hết toàn lực cứu con bé... "

Tư Vũ nâng lên hai quả đấm, không ngừng ra sức đánh đấm vào ngực mình, kêu khóc như người bị bệnh tâm thần: "Vì sao anh lại không chịu tin tôi, Hoan Hoan thật sự là con gái của anh, nó thật sự là con gái của anh mà, vì sao anh lại không tin, vì sao anh không hăng hái đi cứu nó chứ?"