Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 132




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Từ trước đến nay Khấu Tuyên Linh sùng kính có hai, một là bức tranh sư tổ luôn mang theo bên người, hai là cục trưởng tổng cục Độ Sóc. Nhưng gần đây thái độ thiên vị của cục trưởng Độ đối với phân cục Đại Phúc quá rõ ràng, có cảm giác phân cục giống như con trai riêng yêu dấu, thân là cha, cục trưởng Độ không chỉ ngầm nâng đỡ con riêng mà còn dự định âm thầm chuyển tài sản ra ngoài.

Khấu Tuyên Linh không khỏi sinh ra địch ý với phân cục Đại Phúc, vì vậy lúc những người ở tổng cục không thích cùng nhận đơn hàng với phân cục, hắn lập tức đồng ý nhận. Lúc gặp Trần Dương và Mao Tiểu Lỵ, hắn phát hiện thì ra không phải tất cả thành viên phân cục đều là gà ốm, chí ít Trần Dương chưa thụ lục vẫn mạnh hơn hắn. Sau đó hắn đến phân cục chuyển lời, trùng hợp ăn chực một bữa, thế là, tư tưởng con trai trưởng phòng ngừa con riêng vốn rất kiên định của hắn bắt đầu lung lay không ngừng.

Sau khi ăn chực hai bữa và uống rượu Mã Sơn Phong tự ủ, Khấu Tuyên Linh hoàn toàn phản chiến, thừa dịp đồng nghiệp còn chưa kịp phản ứng, hắn cấp tốc trình đơn xin chuyển đến phân cục. Đương nhiên cơ sở thiết bị và điều kiện ở phân cục kém hơn tổng cục, ngay cả một chiếc xe hơi cũng không có, đơn hàng thì nhiều nhất một tháng được hai ba đơn, trong ba đơn chỉ có một vụ lớn. Giá cả đương nhiên không sánh bằng tổng cục, nhưng phân cục ít nhân viên, cạnh tranh theo đó ít đi rất nhiều.

Thỉnh thoảng Khấu Tuyên Linh cảm thấy kinh ngạc, bởi vì ở tổng cục, họ sẽ giành đơn hàng, mà người ở phân cục lại lười biếng, sau khi nhận một đơn hàng cần nghỉ ngơi một tháng, dù có đơn hàng mới cũng từ chối. Tuyệt đối xếp hạng nhất về khoản ăn chơi, nói cho đúng chính là hưởng lạc.

Sau đó Khấu Tuyên Linh mới biết được, đám đồng nghiệp kia đều là thiên sư tam đại, trong nhà có sản nghiệp chờ kế thừa, dù chỉ du lịch cũng không lo cơm áo. Thảo nào không hề có chí cầu tiến!

Khấu Tuyên Linh đã nghĩ như vậy, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ, có một ngày hắn lại sa ngã, đồng thời tốc độ sa đọa còn nhanh đến nỗi hắn phản ứng không kịp. Thỉnh thoảng nhớ lại, phản ứng của hắn chỉ có “À” một tiếng mà thôi. Có điều chuyện kiếm tiền thì hắn vẫn rất chịu khó, dù sao hắn vẫn nhớ được, hình như bản thân phải kiếm thật nhiều tiền cưới vợ.

Lễ nghi phép tắc tế bái thần linh có rất nhiều, cơ bản nhất là ba quỳ chín lạy, yêu cần phải có cống phẩm và dâng hương. Nghi thức cung phụng phức tạp long trọng một năm chỉ cử hành một lần, Khấu Tuyên Linh cung phụng sư tổ là dâng hương và múa kiếm. Múa kiếm mỗi sáng sớm, không có chiêu thức hoa lệ như trong phim ảnh, chỉ là đạp bước múa kiếm khiến thần linh vui vẻ.

Đạo do tâm học, tâm tá hương sinh. Khấu Tuyên Linh niệm xong, châm ba cây nhang to, hai tay cầm nhang giơ cao lên trán, thành kính cúi đầu bái, bái xong cắm vào lư hương. Kiểm tra hoa thơm ngũ cung, đổi hoa quả hôm qua, rửa rồi thay chén nước khác. Hắn vừa dọn dẹp vừa nói với sư tổ Lục Tĩnh: “Sư tổ, ngài ban cho con nhân duyên đi. Mọi người trong phân cục đang cười con là cẩu độc thân, ngay cả con mèo mập 25kg kia cũng có vô số mèo cái. Tuy còn có Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo cùng là cẩu độc thân, nhưng hai đứa nó còn trẻ. Con lớn tuổi rồi, đến tuổi lập gia đình mà chưa một lần yêu đương.”

Cầm nước bẩn vào toilet đổ xong, Khấu Tuyên Linh quay ra tố khổ với sư tổ Lục Tĩnh: “Con thấy điều kiện của con cũng được, thế mà không ai nhìn trúng con. Bây giờ con 24 rồi, từ khi sinh ra đã FA suốt 24 năm… Sư tổ có biết FA là ý gì không? Thôi bỏ đi, không phải chuyện quan trọng. Sư tổ, ngài xem năm nay ban nhân duyên cho con được không? Nếu không lúc về nhà ăn tết con lại phải nghe niệm, có người đến cho có là được rồi.”

Khấu Tuyên Linh nói xong, khóe mắt thoáng nhìn ba cây nhang trong lư hương, trong đó hai cây đã đứt một đoạn ở giữa, thành hai ngắn một dài. Khấu Tuyên Linh xoa cằm nhìn ba cây nhang: “Người sợ *ba dài hai ngắn, hương kị hai ngắn một dài.” Hắn trầm ngâm một lát rồi buông tay nói: “Làm người không thể mê tín, mấy lời này không có căn cứ Đạo gia.”

*三长两短, Tam trường lưỡng đoản, ba dài hai ngắn: Chỉ việc xảy ra ngoài ý muốn.

Khấu Tuyên Linh lắc đầu, xoay người đi xuống lầu, hoàn toàn không chú ý thấy, khi hắn vừa xoay người thì ba cây nhang đột nhiên bùng cháy, trong vòng vài giây đã cháy sạch thành tro. Cửa phòng đóng lại, trong căn phòng không một bóng người bỗng vang lên một tiếng hừ khẽ không vui.

Khấu Tuyên Linh đi xuống lầu, bị Mã Sơn Phong gọi lại: “Vừa lúc có cháu ở đây, có một đơn hàng mới, cháu nhận không?”

Khấu Tuyên Linh hỏi giá cả, tính toán bảng giá rồi đồng ý nhận. Không thấy Mao Tiểu Lỵ và Trương Cầu Đạo đâu bèn hỏi hai người chạy đi đâu rồi.

Mã Sơn Phong nói: “Tiểu Lỵ chạy ra chợ đêm chuẩn bị bán bùa, Cầu Đạo thì đến thăm nhà của thiên sư tử vong ở Thôn Không Người trong vụ trước. Lúc trước Trần Dương đã đến Thôn Không Người, Cầu Đạo vốn muốn đi theo, đáng tiếc đạo hạnh không đủ nên không được đi. Phỏng chừng thằng bé đang phiền muộn trong lòng.”

Khấu Tuyên Linh nhìn đồng hồ: “Đang sáng sớm mà, đến chợ đêm gì giờ này?”

“Giành chỗ.” Mã Sơn Phong giao tài liệu mới in ra cho Khấu Tuyên Linh: “Cháu xem trước đi rồi đến biệt thự này ở mấy đêm. Người trong nhà này bị ác quỷ quấn lấy, dù chạy ra khách sạn ở cũng không được, càng chọc giận ác quỷ mà bị trả thù nghiêm trọng hơn. Một mình cháu phải cẩn thận.”

Khấu Tuyên Linh nhận tài liệu, vừa đọc vừa nói: “Cháu biết.”

Tài liệu ghi lại sự kiện linh dị phát sinh lần này. Một hộ gia đình sống trong ngôi biệt thự trong một khu biệt thự bị ác quỷ tấn công, gia đình kia vừa mới chuyển vào ở không đến hai tháng thì lần lượt gặp chuyện không may, vốn đứa nhỏ trong nhà phát hiện chuyện kỳ quái, nhưng người lớn lại không tin. Sau đó người con trai lớn bị ác quỷ đẩy từ lầu hai té gãy chân, con gái thì bị treo lên không trung, bay vòng vòng trên không rồi treo trên đèn chùm, lúc rơi xuống may mà bà mẹ chụp được mới không có việc gì.

Đến tận lúc này gia đình kia mới tin trong nhà thật sự có quỷ, đáng tiếc đã bị quấn lấy, căn bản không thể rời đi. Không còn cách nào khác, họ nhờ người quen giúp đỡ, cuối cùng đặt đơn hàng trên app Đại Phúc.

“Trưa nay cháu sẽ đến đó xem tình hình.” Khấu Tuyên Linh cất tài liệu, đi ra ngoài một vòng, ăn điểm tâm xong mới quay về kể lại chuyện này với sư tổ: “Có lẽ con phải ở lại căn biệt thự kia hai ngày. Hai ngày sau trở về sẽ đổi hoa tươi và trái cây, sư tổ chịu khó một chút nha?”

Khấu Tuyên Linh thu dọn hành lý đơn giản rồi ra khỏi phòng, căn phòng không một bóng người, bầu không khí bỗng nhiên trở nên ngưng đọng. Quần áo tùy tiện ném trên sô pha bị cuốn lên không trung, hùng hổ ném vào tủ quần áo. Tất cả đồ đạc trong phòng chấn động kịch liệt trong phút chốc, khí thế hung hăng như có người bị chọc giận, mấy giây sau, căn phòng vốn lộn xộn đã gọn gàng sạch sẽ hơn rất nhiều.

Tiếng hừ lạnh khe khẽ lại vang lên, một giây sau, cửa phòng bật mở, Khấu Tuyên Linh chạy vào chắp tay hành lễ trước bức họa sư tổ: “Sư tổ Lục Tĩnh, con vẫn nên cất ngài trong túi, hai ngày không gặp, nghĩ đã thấy khó chịu.”

Bầu không khí nặng nề ngột ngạt trong mắt nháy mắt lưu thông, giống như xuân về hoa nở. Đáng tiếc Khấu Tuyên Linh không chú ý tới, hắn cuộn bức tranh cất vào túi rồi chạy xuống lầu, lên xe lái đi, trước hoàng hôn đã đến nhà khách hàng.

Chủ nhà họ Thường, Thường tiên sinh nấp sau cửa xem camera giám sát, tinh thần căng thẳng cực độ, nhìn thấy Khấu Tuyên Linh vẫn cực kỳ cảnh giác: “Cậu là ai?”

Khấu Tuyên Linh nhìn điện thoại vô tuyến trước cửa: “Chào Thường tiên sinh, tôi là thành viên Khấu Tuyên Linh của phân cục Đại Phúc, nhận được đơn hàng của ngài nên đến xử lý. Phiền ngài mở cửa.”

Một lúc lâu sau, cánh cửa được mở ra từ bên trong, Khấu Tuyên Linh nhìn thấy Thường tiên sinh, một người đàn ông trung niên có vẻ mất tinh thần, mặt đầy sợ hãi và căng thẳng. Thường tiên sinh kéo cửa, ánh mắt căng thẳng và bất an nhìn cây bạch quả trong sân: “Mau vào đi.”



Khấu Tuyên Linh vừa đi vừa quay đầu nhìn cây bạch quả ngoài sân: “Thường tiên sinh đang nhìn gì vậy?” Ông không trả lời mà vội vã đẩy mạnh hắn vào nhà, “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Khấu Tuyên Linh vào nhà, phát hiện tất cả các phòng, ngay cả phòng khách đều kéo rèm kín mít, đèn cũng không mở, cả căn nhà tối om không thấy đường mà đi.  Ông Thường mở một cái đèn bàn nhỏ, quay sang Khấu Tuyên Linh cười gượng nói: “Ngại quá, chúng tôi sợ ác quỷ trong nhà nên không dám bật đèn.”

“Có mở đèn hay không cũng không có tác dụng phòng quỷ.”

“Có tác dụng.” Thường tiên sinh vội nói: “Rất hữu dụng. Nếu chúng tôi bật đèn sẽ có vô số ác quỷ xuất hiện xung quanh nhà. Tất cả cửa sổ đều có dấu tay đen thui, chúng đập cửa rầm rầm. Nếu chúng tôi tắt đèn, ác quỷ bên ngoài đi một vòng, không phát hiện được chúng tôi sẽ không náo loạn.”

Khấu Tuyên Linh nhìn gương mặt tái nhợt, trông cực kỳ tiều tụy của Thường tiên sinh dưới ánh đèn bàn yếu ớt, hiển nhiên ông bị dọa không nhẹ, tâm lý bị đả kích nghiêm trọng khiến thần kinh luôn căng thẳng. Hắn không đành lòng nói cho ông biết, tình huống này thì chỉ có ánh mặt trời mới khiến quỷ hồn bị thương. Đèn cũng vậy, quỷ dựa vào sinh khí lưu động mà phát hiện vị trí con người, không phải nhìn xem.

Nói cách khác, mở đèn hay tắt đèn không ảnh hưởng gì đối với việc ác quỷ phát hiện ra cả nhà Thường tiên sinh. Xem ra ác quỷ kia đang trêu chọc cả nhà ông, khiến họ phải sống trong sợ hãi cực độ.

Ông Thường dẫn Khấu Tuyên Linh đi vào gặp con trai, con gái và vợ ông đang trốn trong thư phòng, ai cũng mặt mày mệt mỏi và tiều tụy, bị ác quỷ quấy suốt hai tháng không được nghỉ ngơi đàng hoàng. Bà Thường vừa thấy Khấu Tuyên Linh lập tức cầu xin: “Khấu thiên sư, cầu ngài cứu hai đứa con của tôi.”

“Ngồi xuống trước đi, phiền hai người kể lại tỉ mỉ tình huống.” Khấu Tuyên Linh ngồi xuống đối diện họ, nhìn mọi người một lúc rồi nói: “Bật đèn đi.”

Thường tiên sinh cương quyết từ chối: “Không được, nhất định ác quỷ sẽ phát hiện chúng ta, khẳng định tối nay sẽ xông vào nhà.” Bà Thường và con trai cũng gật đầu, kiên quyết từ chối đề nghị của Khấu Tuyên Linh.

Thấy họ thật sự sợ hãi, hắn thở dài nói: “Đã như vậy, tôi sẽ khiến mọi người an tâm hơn. Yên tâm đi, tôi có mang bảo vật đến, chỉ cần có bảo vật ở đây, bất kỳ tà ma nào cũng không dám đến gần.” Nói xong hắn thò tay ra sau ba lô, người nhà họ Thường tưởng hắn sẽ lấy pháp khí Đạo gia hoặc thần linh, ai ngờ hắn rút ra một cuộn tranh.

“Thường tiên sinh, có thể treo tranh ở đâu trong thư phòng?”

Ông Thường hơi ngơ ngác, chỉ chỉ bức tranh sơn thủy có vẻ hơn trăm ngàn tệ trên tường: “Vậy được sao?”

“Được.”

Khấu Tuyên Linh mở cuộn tranh, treo tranh sư tổ Lục Tĩnh lên tường, sau đó hắn lại lấy ba nén nhang, đèn chong, lọ dầu vừng nhỏ và lư hương loại nhỏ, quay đầu hỏi bà Thường: “Có gạo không?”

“Có…” Bà thường lấy một chén gạo đưa cho Khấu Tuyên Linh. Hắn đổ gạo vào lư hương, đốt nhang rồi thành kính lạy ba lạy, sau khi cắm nhang vào lư hương, hắn thở phào một hơi: “Bật đèn đi.”

Người nhà họ Thường: “…”

Thường tiên sinh: “Có tác dụng không?”

“Có sư tổ ở đây, ông nói có tác dụng hay không?” Khấu Tuyên Linh hỏi ngược lại.

Ngay cả sư tổ cũng mời tới?! Ông Thường vội bật đèn, vẻ mặt vô cùng kỳ quái, không ngờ Khấu Tuyên Linh lại chuyên nghiệp như vậy. Mang tranh sư tổ theo không nói, còn mang nhang đèn lư hương, loại này bỏ vào ba lô có thể vượt qua kiểm tra an toàn sao?

Khấu Tuyên Linh lắc đầu: “Tôi lái xe tới, không đi tàu điện ngầm.”

Thường tiên sinh nói: “Đây là vị sư tổ nào?”

“Sư tổ Khấu gia nhà tôi.” Khấu Tuyên Linh trịnh trọng trả lời: “Được rồi, bây giờ mọi người kể lại chuyện gặp quỷ đi.”

____________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình

Khấu Tuyên Linh ra khỏi nhà nhất định mang theo: nhang đèn, dầu vừng, lư hương… và sư tổ!

________________________

Thế mà sư tổ còn giận dỗi hừ tới hừ lui.