Xông Vào Ngõ Âm Dương

Chương 133




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thường tiên sinh kể lại: “Hai tháng trước chúng tôi dọn vào đây ở, không hề phát hiện có gì bất thường, sau đó ác quỷ bắt đầu trêu chọc con gái tôi. Con gái tôi còn nhỏ, cái gì cũng không biết, còn chơi với ác quỷ. Cho đến khi con trai tôi phát hiện con gái tôi thường chơi đùa trong phòng một mình, không có ai mà con bé cứ lẩm bẩm một mình, thằng bé nghi ngờ có chuyện nhưng cũng không nghĩ quá nhiều. Sau đó nó thấy con gái tôi bay giữa không trung mới giật mình phát hiện tình hình rất nghiêm trọng, nó chạy đến nói cho chúng tôi biết, nhưng chúng tôi không tin.”

Khấu Tuyên Linh nhìn con trai lớn của Thường tiên sinh, đối phương khoảng 17 tuổi. Bà Thường đang ôm vai con trai, tỏ vẻ an ủi cùng áy náy, bà tiếp lời: “Lúc thằng bé gọi chúng tôi chỉ vào căn phòng có quỷ đã chọc giận ác quỷ đó, chúng nắm mắt cá chân thằng bé kéo ra ngoài, thả xuống từ trên cao ngay trước mặt chúng tôi. Chúng tôi kéo một lúc lâu mới cứu được thằng bé.” Bà Thường kéo ống quần con trai lên, trên mắt cá chân có một vòng tím đen cực kỳ nổi bật: “Sau đó chúng tôi vội vã rời đi, nhưng chạy không thoát.”

“Ý bà là sao?”

Thường tiên sinh nói: “Mấy ác quỷ đó đuổi theo chúng tôi đến tận khách sạn, quấy rối uy hiếp chúng tôi phải về nhà. Chúng tôi về nhà nhưng an toàn tính mạng vẫn bị uy hiếp như cũ. Thế nhưng tình hình vẫn khá hơn ở ngoài, lúc ở ngoài chúng tôi suýt chết đến hai ba lần.” Nói xong ông kéo tay áo lên, trên cánh tay có vô số vết bầm xanh tím: “Tất cả đều do ác quỷ gây ra, không chỉ tôi mà vợ và người nhà tôi đều bị. Hiện tại chúng tôi không dám đi ngủ cùng một lúc, sợ bị kéo đi trong lúc ngủ.”

Khấu Tuyên Linh trầm ngâm rồi nói nói: “Ác quỷ bình thường không thể rời khỏi nơi mà nó chết, căn cứ theo lời mọi người, có khả năng ác quỷ đã chết ngay trong nhà này. Tìm được thi thể là có thể giải quyết đơn giản thôi. Có điều, tại sao ác quỷ có thể theo dõi mọi người ở khách sạn, thậm chí ra tay hại mọi người, đó chính là vấn đề. Còn nữa, tại sao nó không giết mọi người ở ngoài luôn mà ép phải về lại biệt thự? Tại sao phải dồn ép cả nhà ông đến suy sụp tinh thần mà không giết chết? Chẳng lẽ nó không biết mọi người có thể mời thiên sư đến đối phó ác quỷ sao?”

Cả nhà Thường tiên sinh ngơ ngác: “Đúng vậy, tại sao?”

Khấu Tuyên Linh lấy la bàn trong ba lô ra, kim la bàn quay điên cuồng, hắn lắc đầu cảm thán: “Thật tà môn.” Sau đó hắn xoay người nói với cả nhà Thường tiên sinh: “Hiện tại vẫn không rõ vấn đề đầu tiên: Tại sao chúng có thể rời khỏi nơi chúng đã mất. Ba vấn đề khác thì có thể đoán đại khái đáp án.”

Thường tiên sinh vội hỏi: “Là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là chúng tôi đắc tội chúng nó? Nhưng từ trước đến đây, trong việc làm ăn tôi đều chừa một đường lui, tuyệt đối không ép người ta đến đường cùng.”

“À, hẳn là không liên quan đến trả thù, có khả năng mọi người chỉ đơn thuần không may đụng phải.” Kim la bàn chuyển động điên cuồng rồi từ từ dừng lại, chỉ về phía cửa sổ sát đất trong thư phòng. Khấu Tuyên Linh đi đến kéo rèm cửa, trời đã hoàn toàn tối đen, mấy vì sao trên trời lóe lên vài tia sáng. Trong sân biệt thự có trồng một cây bạch quả trên trăm năm, thân cây to lớn ước chừng hai người ôm. Lá cây vàng óng sáng như ngọc, trong cực kỳ chói mắt.

Thường tiên sinh vội chạy tới kéo rèm cửa lại: “Mau kéo lại, chúng nó không phát hiện được chúng ta.”

“Ác quỷ không ở trong nhà à?”

“Không ở.” Thường tiên sinh kéo rèm kín mít, thuận tiện kiểm tra xem cửa sổ có khóa kín chưa, vẻ mặt ông cực kỳ căng thẳng: “Buổi tối ác quỷ sẽ xuất hiện tìm chỗ có thể vào nhà. Cửa ra vào, cửa sổ, ô thông gió, bất kỳ nơi nào thông với bên ngoài chúng nó đều có thể chạy vào. Chúng nó vào không được sẽ lảng vảng quanh nhà, nếu chúng nó thấy đèn sáng, phát hiện chúng tôi sẽ ùa đến kính thủy tinh… Cậu nhìn xem.”

Khấu Tuyên Linh nhìn theo ngón tay của ông Thường, chỉ thấy kính thủy tinh trên cửa sổ trong góc phòng bị nứt ra như mạng nhện, xoa tay lên còn có bột phấn. Hắn hỏi: “Đây là ác quỷ tấn công?”

“Đúng vậy. Đây là thủy tinh đời mới nhất, độ cứng và rắn chắc vượt qua tất cả thủy tinh hiện giờ. Tôi không tưởng tượng nổi, nếu không có kính thủy tinh ngăn cản, chúng sẽ trực tiếp xông vào giết chết chúng tôi. Quan trọng hơn là tôi phát hiện sức lực của chúng ngày càng mạnh hơn. Tôi nhớ lúc trước, chúng đập cửa kính sẽ bị cản bên ngoài, kính thủy tinh cũng không chút sứt mẻ.” Thường tiên sinh lo lắng nói.

“Vậy đại khái có thể xác định, thi thể của ác quỷ không ở trong nhà, hẳn là được chôn trong sân.” Khấu Tuyên Linh vén rèm nhìn ra góc sân, không biết nhìn thấy cái gì, hắn đột nhiên khựng lại, nhìn chằm chằm ra cổng: “Thường tiên sinh, ngài còn mời thiên sư khác à?”

“Hả? … Ha ha ha, đúng vậy.” Thường tiên sinh cười ngượng, trong lòng cũng biết Khấu thiên sư có thể sẽ không vui bèn vội giải thích: “Không phải chúng tôi không tin ngài, nhưng vì trước đây chúng tôi quá tuyệt vọng, chuyện gì cũng dám thử nên tìm bạn bè nhờ giúp đỡ. Bạn tôi nói có cách, bảo là giới thiệu thiên sư đến. Một người bạn khác lại nói có thể trực tiếp đặt đơn hàng, tôi tranh thủ thời gian nên đặt đơn hàng mời ngài tới. Còn về thiên sư bạn tôi mời, đến nay vẫn chưa đến, tôi nghĩ hẳn là không có tin tức.”

“Đến rồi.” Khấu Tuyên Linh buông rèm. Thường tiên sinh hoảng hốt nói: “Cái, cái gì tới? Ác quỷ tới rồi?” Ông vừa nói xong, bà Thường và hai đứa con cũng sợ hãi đầy mặt.

Khấu Tuyên Linh: “Thiên sư kia.”

Ông thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy xấu hổ. Cùng lúc mời hai thiên sư, lẽ nào nói năng lực của họ không cao? Có chọc giận họ không? Thường tiên sinh bên này lo lắng không yên, Khấu Tuyên Linh lại đi ra cửa: “Đi mở cửa thôi.”

Ông vội vã đuổi theo, vừa đến phòng khách thì nghe thấy tiếng chuông cửa. Thường tiên sinh vội chạy đến, vừa mở cửa vừa nói: “Xin chào, ngài đây là…” Câu nói bỗng ngưng bặt, ông Thường trợn to hai mắt nhìn ác quỷ đáng sợ đứng trước mặt. Ác quỷ giả trang thành người ấn chuông cửa lừa ông ra mở không phải là lần đầu tiên, nhưng lần này ông sơ suất. Thường tiên sinh vừa mới nhích chân định chạy thì ác quỷ đã giơ tay bóp cổ ông.

Hai mắt ông lồi ra, lưỡi thè ra, hô hấp khó khăn, gương mặt phồng lên xanh tím. Khấu Tuyên Linh vội chạy tới, đang định đâm kiếm gỗ đào vào ngực ác quỷ thì bỗng nghe thấy một giọng nói thanh nhã ôn nhuận, như tiếng ngọc thạch đụng vào ngực, dây buộc bỗng đứt, từng viên ngọc rơi xuống, liên tục vang lên âm thanh mỹ diệu.

“Triệt kiến biểu lý, vô vật bất phục, cấp cấp như luật lệnh.”

Một chuỗi ngọc màu tím trong suốt quấn lấy rồi siết chặt cổ ác quỷ, nó gào lên thảm thiết, thoáng cái đã bị thu vào xúc xắc bằng gỗ. Cạnh viền của xúc xắc được một vòng bạc xuyên qua cùng với chuỗi hạt trong suốt. Chuỗi hạt màu tím quấn ba bốn vòng ở cổ tay, cùng xúc xắc làm đồ trang sức vô cùng đặc biệt.



Người đàn ông trước mặt cao hơn Khấu Tuyên Linh một chút, nhưng đứng xa thì lại không nhìn ra khác biệt chiều cao. Hắn mặc đường trang màu trắng mới tinh, chân đi giày vải, mái tóc đen dài phủ trên vai, ngoại hình đẹp đến quá mức, đôi mắt  hẹp dài ánh lên ý cười, giống như nét mực vẩy nên. Hắn nói với Khấu Tuyên Linh: “Chào cậu, tôi là Lục Tu Chi.”

Khấu Tuyên Linh sực tỉnh: “Tôi là Khấu Tuyên Linh, thành viên phân cục Đại Phúc. Anh là?”

“Tu hành trong rừng sâu núi thẳm, vừa mới xuống núi hai ngày trước.”

“À.” Khấu Tuyên Linh không hỏi kỹ, hắn biết có vài thiên sư có truyền thừa riêng, có thể cả đời chỉ có một đệ tử, mỗi một đời chỉ truyền cho một đồ đệ. Thiên sư như vậy không thuộc về bất kỳ tổ chức nào, bởi vậy họ thường lẫn trong phố xá đông người hoặc tu hành trong rừng núi.

Thường tiên sinh sống sót sau tai nạn, vô cùng cảm kích Lục Tu Chi, thái độ hết sức ân cần: “Lục tiên sinh… Không, Lục thiên sư, mời ngài vào, mời vào nhà.”

Lục Tu Chi cười cười nhìn Khấu Tuyên Linh: “Cùng vào?”

Khấu Tuyên Linh nhún vai, không để ý. Nhưng Lục Tu Chi lại sóng vai với hắn, dù không nói câu nào nhưng cảm giác tồn tại quá mức mạnh mẽ khiến người ta không cách nào làm lơ. Trong nhà quá tối, Khấu Tuyên Linh không cẩn thận vấp phải tấm thảm, suýt nữa ngã sấp xuống, Lục Tu Chi đúng lúc đỡ được hắn, hơi cúi người xuống. Mái tóc đen dài sau lưng rũ xuống, vài sợi tóc chạm vào gương mặt Khấu Tuyên Linh, cảm xúc lạnh buốt mà bóng loáng.

“Không sao chứ?”

Câu hỏi đột ngột vang lên, cắt đứt suy nghĩ muốn vùi mặt vào mái tóc của Lục Tu Chi lăn qua lăn lại, Khấu Tuyên Linh hoảng hốt, cố trấn định nói: “Không có việc gì.” Trong bống tối, hắn vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt vô cùng nóng bỏng của Lục Tu Chi đang nhìn vào mặt hắn, điều này làm hắn không được tự nhiên. Khấu Tuyên Linh giãy khỏi cánh tay Lục Tu Chi, lùi ra sau vài bước nói: “Tôi không sao.”

Lục Tu Chi nhìn chằm chằm Khấu Tuyên Linh: “Bật đèn đi, Thường tiên sinh.”

Khấu Tuyên Linh dời tầm mắt: “Có chúng tôi ở đây, bật đèn không sao đâu.”

Ông Thường bất đắc dĩ: “Được rồi.”

Phòng khách lập tức sáng trưng, Khấu Tuyên Linh ngước mắt nhìn Lục Tu Chi, nhưng đối phương lại rũ mắt nhìn chằm chằm chuỗi hạt màu tím trong suốt trên cổ tay, tay kia thì gảy gảy hạt châu lên xúc xắc gỗ. Đối phương vốn không nhìn hắn, Khấu Tuyên Linh cho rằng ánh mắt nóng bỏng trong bóng tối ban nãy chỉ là ảo giác của hắn mà thôi.

Thường tiên sinh xoa xoa cần cổ nói: “Tôi đi gọi bà nhà và mấy đứa nhỏ ra đây.”

Ông vừa dứt lời, trong thư phòng bỗng vang lên tiếng hét chói tai của bà Thường, ông lập tức nhảy dựng chạy lên, Khấu Tuyên Linh cũng vội chạy theo. Lục Tu Chi đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới đi theo.

Chẳng biết từ lúc nào, kính thủy tinh bị nứt trong thư phòng đã bị đâm vỡ, một cánh tay cháy khét đen thui thò vào nắm lấy chân của con gái của Thường tiên sinh kéo ra ngoài. Bà Thường và con trai lớn đang ôm lấy cô con gái, vật lộn với cánh tay quỷ, mà lúc này, bé gái đã bị kéo ra ngoài đến đùi, rõ ràng ác quỷ muốn kéo cô bé ra ngoài qua cái lỗ trên cửa, một khi bị kéo ra ngoài thì chỉ có chết.

Bắp đùi bé gái bị kính thủy tinh làm chảy máu, khiến cô bé đau đớn oa oa khóc lớn. Khấu Tuyên Linh chạy tới, đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài sân, thế nhưng bên ngoài trống không, ngay cả phần chân của cô bé bị kéo ra cũng không thấy đâu, giống như bị kéo vào trong vách tường. Hắn không chút do dự lấy bùa Ngũ Lôi vung lên không trung: “Đô thiên lôi công…Văn hô tức chí, tốc phát dương thanh, cấp cấp như luật lệnh!”

Tiếng sấm ầm ầm vang dội, điện quang lóe lên. Ác quỷ gào lên một tiếng, sợ hãi chạy trốn. Cánh tay quỷ đang tóm chân bé gái bỗng buông ta, người nhà họ Thường đang ôm cô bé như kéo co theo quán tính ngã ngửa ra sau. Nhưng lúc này, các món đồ trang sức sắc bén trong phòng như giá cắm nến đột ngột xuất hiện sau lưng người nhà họ Thường, giống như có thứ gì đó cố ý di chuyển mấy vật bén nhọn qua đó.

Hai mắt Lục Tu Chi lạnh lùng, giơ chân đá ghế sô pha, cả nhà họ Thường lảo đảo ngã xuống ghế, bình an vô sự. Khấu Tuyên Linh đạp lên bệ cửa sổ, đang định vào nhà thì chợt cảm thấy rùng mình, quay đầu lại liền thấy một người phụ nữ mặc váy đen đứng dưới tàng cây bạch quả. Người phụ nữ này trang điểm rất đậm, hai má hõm sâu, xương gò má cao đến nỗi muốn đâm thủng lớp da mặt, lộ xương trắng bên trong.

Hai mắt đối phương cực kỳ ác độc và thù hận nhìn chằm chằm Khấu Tuyên Linh, hắn vừa chớp mắt thì ả ta đã biến mất. Hắn vừa định nhìn kỹ lại, chợt nghe giọng Lục Tu Chi bên tai: “Vào nhà.” Khấu Tuyên Linh bị giật mình, chân không vững trực tiếp ngã sấp xuống, bỗng cổ tay hắn bị nắm lấy, cả người bị kéo mạnh, sau đó gò má đụng vào một lồng ngực ấm áp, một mùi hương thơm mát dịu nhẹ tràn vào vào mũi hắn.

Khấu Tuyên Linh đỏ cả hai mắt, nước mắt ẩm ướt dâng lên. Lục Tu Chi kéo hắn ra kiểm tra thì thấy một màn này, lập tức sốt ruột hỏi: “Bị đụng đau à?”

Khấu Tuyên Linh hít mũi một cái, cắn răng chịu đau xua tay nói: “Không sao.” Gò má bị đụng mạnh đương nhiên sẽ đau, nhất là hàm răng bị đập vào, đau đớn đột ngột kích thích đến tuyến lệ, đây là phản ứng bình thường thôi. Một lúc sau là đau đớn sẽ giảm bớt, nhưng Lục Tu Chi bị hắn đụng hẳn cũng đau.

“Anh bị tôi đụng không sao chứ?”

Lục Tu Chi lắc đầu: “Không sao, không đau.”

“À.” Khấu Tuyên Linh nhún vai lùi ra, đi về phía người nhà họ Thường. Lục Tu Chi cau mày, ánh mắt lạnh băng như lưỡi dao, hắn giơ tay đè lồng ngực vừa bị Khấu Tuyên Linh đụng vào, hơi thất vọng mất mát.

Biết vậy đã nói là rất đau…

Bà Thường nghẹn ngào nói: “Lúc nãy tôi nghe phòng khách mở đèn bèn muốn dẫn bọn nhỏ đến phòng khách. Không cẩn thận chiếu đèn lên rèm cửa sổ, lúc đi ngang qua cửa sổ, đột nhiên có cánh tay quỷ thò vào nắm lấy cổ chân con bé kéo ra ngoài.”

Khấu Tuyên Linh: “Chó cùng rứt giậu.”

Bà Thường hỏi lại: “Cái gì?”

“Không có việc gì.” Khấu Tuyên Linh bảo tất cả ra phòng khách ngồi, mọi người cùng tụ lại một chỗ. Đến khuya, Thường tiên sinh nói ác quỷ thường quấy phá vào giờ này, hẳn là trong khoảng 11 giờ đến 1 giờ khuya.

Ông hỏi Khấu Tuyên Linh: “Hai vị thiên sư, rốt cuộc tại sao quỷ quái trong biệt thự lại hại cả nhà tôi? Tôi thật sự không biết đã làm chuyện thương thiên hại lý lúc nào.”

“Kẻ ác sẽ không vì ông có lỗi với hắn mà hại ông, tương tự, ác quỷ cũng vậy. Nếu ác quỷ muốn hại người thì không cần lý do, lúc ông vào ở biệt thự là đã trở thành món ăn bày sẵn trên bàn cho nó rồi.”

Ông Thường nghe vậy cực kỳ tức giận: “Người môi giới nhà không hề nhắc đến chuyện ma trong biệt thự với tôi.”

“Chỉ sợ hắn cũng không biết biệt thự có ma, hẳn là sau khi mọi người vào ở mới bị theo dõi, sau đó liên tục gặp chuyện ma quái. Có điều người môi giới không nói cũng đúng một phần, ít nhất hắn không nói chuyện từng xảy ra trong căn biệt thự này cho ông biết.”

“Chuyện trước kia?”

“Nói cho đúng, chắc chắn biệt thự từng xảy ra vụ án giết người.” Khấu Tuyên Linh đăng nhập diễn đàn thiên sư, tìm kiếm tin tức về căn biệt thự này. Diễn đàn này được thành lập còn sớm hơn app Đại Phúc mấy chục năm, trong diễn đàn có các bài viết nặc danh, bàn về Đạo thuật, truyền thuyết dân gian và các sự kiện thần quái. Mấy vụ án mười mấy năm trước đều tìm được trong này.

Thường tiên sinh rất ngạc nhiên: “Căn biệt thự này còn liên quan đến án giết người sao?”

Đầu tiên Khấu Tuyên Linh nhập địa chỉ vào, nhưng không tìm được bài viết nào liên quan, sau đó hắn tìm trên Baidu, thì ra biệt thự này là một căn biệt thự cổ xưa, hắn bèn nhập tên biệt thự vào diễn đàn thiên sư, thế là nhanh chóng tìm được bài viết có liên quan. Bài này có đến hai ngàn bình luận, chứng tỏ từng rất hot một thời gian dài.

Đọc sơ qua vài viết, Khấu Tuyên Linh hiểu đại khái tình huống bèn nói với mọi người đang chờ: “Tiền thân của căn biệt thự này là một căn biệt thự kiểu Tây, hộ gia đình từng sống ở đây cũng có bốn người, tương tự gia đình ông. Hai vợ chồng kia có một trai một gái, tuổi tác cũng xấp xỉ. Nhưng họ bị nghi ngờ đã sát hại bảy người, chặt xác chôn trong sân. Sau đó họ vị vạch trần, cả nhà bốn người thắt cổ tự sát trên cây bạch quả ngoài sân. Sau khi chết lại quấy phá, thiên sư đến trấn áp.”

“Chặt xác?”

Người nhà họ Thường sởn tóc gáy, rốt cuộc bốn người từng sống ở đây là loại ma quỷ gì? Có thể giết bảy người, chặt xác còn chôn trong sân? Chẳng lẽ bọn họ sống ở đây mà không thấy sợ sao?

“Tại sao lại chặt xác?”

Khấu Tuyên Linh nói: “Một là cầu tài hại người, hai là tà thuật.”

“Tà thuật?”

“Đạo thuật có nguồn gốc là Vu thuật, Vu thuật chia thành Bạch Vu thuật và Hắc Vu thuật. Đạo thuật Mao Sơn mà mọi người thường nghe là Bạch Vu thuật, còn Hắc Vu thuật là tà thuật, thường dùng mạng người để làm phép, uy lực rất lớn nhưng thủ đoạn tàn nhẫn. Theo điều tra, họ giết người phân xác vì cử hành tà thuật nào đó, để được bất tử.” Khấu Tuyên Linh nhìn bốn người nhà họ Thường: “Tình cảnh và tuổi tác của gia đình ông khá tương tự hộ gia đình kia, thế nên bị coi thành thế thân. Chúng nó muốn lấy thể xác của cả nhà ông để hoàn dương, vì vậy tìm mọi cách để mọi người quay lại biệt thự, hù dọa mọi người mà không lập tức lấy mạng.”

Người nhà họ Thường ôm chặt lấy nhau đầy sợ hãi. Cậu con trai lớn hỏi: “Chúng định khi nào thì lấy mạng chúng tôi?”

“Nói bát tự của mọi người xem.”

Bà Thường nói ngày giờ sinh của người nhà cho Khấu Tuyên Linh biết, hắn đổi sang bát tự, tính toán hơi khó khăn. Lục Tu Chi vẫn luôn im lặng bỗng mở miệng nhắc nhở: “Đêm nay.”

Khấu Tuyên Linh nhìn qua, vừa nhìn thẳng vào đối phương, tim hắn bỗng đập mạnh. Hắn cứ có cảm giác trông Lục Tu Chi rất quen, hình như là đã gặp ở đâu rồi, hắn buột miệng nói: “Chúng ta từng gặp nhau chưa?”

Lục Tu Chi dời tầm mắt, một lúc lâu mới trả lời: “Đã gặp.”

Khấu Tuyên Linh hỏi tới: “Lúc nào? Tôi không nhớ gì hết.” Hắn nghĩ ngoại hình của Lục Tu Chi rất hợp “gu” của hắn, nếu đã từng gặp, không có lý do gì hắn lại không nhớ.

“Cậu không nhớ rõ.”

“Vậy sao?” Khấu Tuyên Linh gật đầu, lát sau lại hỏi: “Anh có chị em gì không?”

Lục Tu Chi cắn răng: “Không có!”

Khấu Tuyên Linh thấy vọng: “Tiếc quá.”

Lục Tu Chi lạnh lùng nhìn hắn, Khấu Tuyên Linh không được tự nhiên cười gượng. Người sau hừ một tiếng, đưa lưng về phía Khấu Tuyên Linh, không để ý đến hắn nữa.

Khấu Tuyên Linh sờ mũi, ngẩng đầu liền thấy bốn cặp mặt nhiều chuyện của người nhà họ Thường, hắn co rút khóe miệng nói: “Đêm nay ác quỷ sẽ đến cướp cơ thể của mọi người, chuẩn bị sẵn sàng đi. Chúng tôi đối phó với ác quỷ, tốt nhất mọi người đừng làm bừa, dù nghe thấy bất kỳ âm thanh gì cũng không được đáp lời, ác quỷ giỏi nhất là lừa người.”

Người nhà họ Thường liên tục gật đầu: “Chúng tôi nghe theo ngài.”

Bốn người, tám con mắt cứ quét qua quét lại trên người Khấu Tuyên Linh và Lục Tu Chi, tính nhiều chuyện làm họ việc quên sinh mạng đang bị uy hiếp.

Khấu Tuyên Linh đứng dậy, lấy một sợi dây đỏ trong ba lô ra quây một vòng tròn trong phòng khách, treo tám cái chuông trong vòng dây rồi bảo người nhà họ Thường bước vào trong, sau đó hắn cẩn thận dặn dò: “Qua 11 giờ không được ra khỏi vòng tròn này, trong thời gian này, dù là ai tới hay xảy ra chuyện gì cũng không được bước ra.”

Cậu con trai nghe vậy hỏi: “Ngay cả các anh tới gọi, chúng tôi cũng không nghe sao?”

Khấu Tuyên Linh nghiêm túc căn dặn: “Đúng vậy. Dù chúng tôi tới gọi mọi người bước ra thì mọi người cũng không được đi ra.” Sắp xếp xong xuôi mọi việc, hắn lấy bùa Ngũ Lôi và kiếm gỗ đào trong ba lô ra, ngồi đối mặt với Lục Tu Chi chờ ác quỷ đến.

Thời gian chờ đợi hơi buồn chán, hắn lấy di động chọn vài phần mềm nhỏ trong WeChat chơi. Lục Tu Chi ngồi đối diện nhìn hắn chằm chằm không hề dời mắt. Dưới tình huống như vậy, dù là đầu gỗ cũng nhận ra. Càng chơi càng không được tự nhiên, Khấu Tuyên Linh hùng hổ ngẩng đầu: “Nhìn tôi chằm chằm làm gì?”

Lục Tu Chi vô thức trả lời: “Vì cậu đẹp.”

“A~~~~.”

Khấu Tuyên Linh trừng mắt nhìn người nhà họ Thường, bà Thường ngượng ngùng che lỗ tai và miệng cô con gái nhỏ, ngại ngùng cười nói: “Hai người cứ tiếp tục đi, chúng tôi không nghe không thấy gì hết.”

Khấu Tuyên Linh nhích đến gần Lục Tu Chi ép hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Anh biết tôi từ trước đúng không?”

“Đúng là tôi đã biết cậu. Còn chuyện khác, chờ khi chúng thân thiết, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

“Anh có mục đích gì?”

“Muốn làm quen với cậu. Trước tiên làm bạn bè…” Sau đó là người yêu, cuối cùng là vợ chồng. Thế nhưng Lục Tu Chi lại nghiêm trang nói: “Sau đó làm anh em.”

Khấu Tuyên Linh khiếp sợ không thôi, do dự một lúc mới nói nhỏ: “Anh nói thật với tôi đi…. Anh là con riêng của cha tôi đúng không?”

“… Không phải.” Tâm trạng Lục Tu Chi vô cùng phức tạp.

Khấu Tuyên Linh thở phào nhẹ nhõm: “Vậy tại sao anh muốn làm anh em với tôi?”

Lục Tu Chi cân nhắc câu chữ: “Tôi đối với cậu vừa gặp đã thân.”

Khấu Tuyên Linh bán tín bán nghi, vài phần tin tưởng ít ỏi vì ngoại hình của Lục Tu Chi mà tăng lên đôi chút. Hắn quyết định bỏ qua đề tài này, chỉ vào xúc xắc trên cổ tay Lục Tu Chi nói: “Ác quỷ bắt được ban nãy là người cha trong hộ gia đình trước kia đúng không?”

“Ừ.” Lục Tu Chi gẩy gẩy xúc xắc nói: “Cậu muốn xem không?”

“Tôi cũng có. Nhưng chuỗi hạt tím này là pháp khí của anh à? Thoạt nhìn giống tràng hạt, không giống pháp khí Đạo gia… Càng giống pháp khí của phụ nữ.”

Lục Tu Chi rũ mắt, không biết phải giải thích thế nào, kỳ thật chuỗi hạt này không phải là pháp khí của hắn. Chẳng qua đeo trên cổ tay nhìn đẹp mắt, phối với quần áo càng tăng thêm khí chất riêng. Hắn còn hỏi riêng nhân viên bán hàng, mặc như vậy có theo đuổi được người ta không, đối phương chỉ lên trời mà thề, nếu hắn không theo đuổi được người yêu thì tất cả đàn ông trên đời này sẽ độc thân hết. Bây giờ nghĩ lại, quả nhiên là người làm ăn, nói dối bốc phét không có lương tâm gì đó đều được.

_______________

Tác giả Nói ra suy nghĩ của mình

Lục Tu Chi: Anh đối với em nhất kiến như cố, còn em đối với anh là nhất kiến chung tình.

_______________

A Linh, chàng có nhớ hồ tiên ở Tiên Linh Đình năm nào không?