Tsuki Ga Michibiku Isekai Douchuu

Chương 123: Lốc Xoáy Trước Cơn Bão.




Dành cho những ai có cùng sở thích...

Bên team Val hình như đang gỡ dần chương... Thấy mấy bạn theo dõi bên đó cũng tội... Nếu ai có nhã ý thì giới thiệu dùm mình cho mọi người cùng đọc...

Mình qua bên đó lôi kéo thì ko tiện lắm... Chỉ là dành cho ai có lòng yêu thích với bộ truyện này thôi...

Thân....

~~~~~~~~~~~~~

Chương 120: Lốc Xoáy Trước Cơn Bão.

Chúng tôi đang trên đường.

Mio mặc kimono và Tomoe, cũng như thanh niên đẹp mã Root trong trang phục màu trắng tinh khiết. Không đúng, ở những nơi công cộng, cậu ta tự gọi mình là Falz. Oh vẫn ổn thôi, chẳng có vấn đề gì khi tôi chỉ gọi cậu ta là Chủ Hội mà.

Dù sao, đi cùng ba người như này, thậm chí tôi còn nổi bật hơn mức cần thiết nữa.

Tôi cho rằng, khi mọi người trông thấy cảnh tượng hai nam hai nữ sẽ suy diễn về một ngày hẹn hò đôi. Nhưng trước hết, sự hiện diện của Root rất hoàn hảo đi bên cạnh tôi, thế nên yếu tố thì có hơi lạ một tí. Và còn chính vì Mio, người đang đi phía sau khá tức giận nữa.
Dường như dạo gần đây, cô ấy không chỉ biết hét lên hoặc cố tấn công, mà còn học được cách tức giận trong im lặng và quan sát bằng ánh mắt lạnh lùng. Mặc dù tôi thì không thật cần một sự phát triển trong cách biến đổi của sự tức giận đâu.

Bốn người chúng tôi đang trên đường hướng đến sự kiện và thu hút hết sự chú ý của tất cả mọi người, nơi tổ chức bóc thăm chia cặp trong giải đấu võ thuật.

Lúc này, chúng không hẳn là phần chính của sự kiện trong ngày hôm nay, tuy nhiên, số lượng người đến đây thật đáng kinh ngạc. Con đường thường tôi nghĩ rất rộng rải, nhưng giờ đây, chúng tôi khá chật vật để tiến bước.

Thực tế giải đấu sẽ bắt đầu vào ngày mai. Theo lối suy nghĩ hôm nay chỉ để ra mắt các sinh viên tham gia trong giải đấu này thôi, số lượng người sẽ còn tăng lên rất nhiều vào ngày mai luôn ấy chứ.
Một tiềm năng nhằm thu hút khách hàng. Tôi có thể hiểu được tại sao đặt một chiếc xe bán hàng rong ở đây lại có chi phí nhiều hơn so với các con đường khác.

Trông thấy rất nhiều người, tôi thật sự nghĩ rằng thương đoàn Kuzunoha không đặt một chiếc xe bán hàng ở đây thế mà tốt. Hình như tôi vẫn cần quyết tâm để thành một thương gia đúng nghĩa đây.

"Thật tuyệt. Đi bộ bên cạnh người mà mình thích, như thế này đây"

'Hãy thôi ngay những nhận xét đi kẻ biếи ŧɦái, chủ Hội-dono'(Makoto)

"Lạnh lùng quá~. Mặc dù ta đã chân thành thú nhận cảm giác của mình mà"(Root)

'Bên cạnh đó, những cặp mắt bị tổn thương đang bao quanh, thế nên cậu hãy đi xa ra một chút được không?'(Makoto)

"Bởi đây là một đặc ân. Ta không có ý định để nó trôi qua hoặc rút luôn đâu. Hôm nay là một buổi sáng tự do, vì vậy thật tốt khi nhìn ngắm xung quanh theo ý thích"(Root)
Yare-yare. Có lẽ Root đã tích lũy khá nhiều căng thẳng ở mọi nơi mỗi ngày bởi những vị khách.

Đêm qua, khi tôi trở về, cả ba bọn họ đã say xỉn sấp mặt. Tôi cũng đã tự hỏi này vào thời điểm ở Gotetsu nhưng, tại sao mỗi người bọn họ lai say xỉn trong Lễ hội trường chứ? Có lẽ Root miễn dịch với rượu là tốt đấy, nhưng vào lúc ấy cậu ta đã nhăng răng cười với một khuôn mặt hơi hơi đỏ. Trên thực tế thì bọn họ uống cho đến sáng, và có vẻ giữa họ đã có một trận đấu xem ai sẽ được đi bên cạnh tôi.

Sẽ là cả một vấn đề nếu bọn họ giao đấu công khai, thế nên nếu tôi có gọi đấy là một trận quyết đấu đi chăng nữa, thì bọn họ đã quyết định giải quyết bằng một cách thức hoà bình hơn. Lúc đầu, tôi nghĩ đến *bao, búa, kéo - gõ đầu*, nhưng cái phần sau hơi bạo lực, thành thử tôi đã thay đổi để "trông cũng giống vậy". Một lựa chọn thật sáng suốt mà. Và thế là, cuộc chiến ngã ngũ với phần thắng nghiêng về Root. Không sai khi gọi đây là đặc quyền dành cho cậu ta. Còn với hai người đánh mất quyền lợi ấy, họ đang đi bộ phía sau đây này.
chapter content



Tuy nhiên, vì một vài lý do nào đó, khi căng tai lắng nghe xung quanh, tôi nhận được các bình luận từ mọi phía cho rằng Root mang theo hai cô gái này đến theo dõi những thí sinh tham gia giải đấu, và rằng cậu ép buộc tôi phải đi cùng. Có gì đó sai sai. Những cáo buộc hoàn toàn chẳng hợp lý tí nào. Mấy người đang đánh giá ngoại hình quá khác biệt nên bất chấp sự thật cậu ta đang lén phén bên cạnh tôi sao? Fuh ~, tôi chẳng thể nào xử trí mớ sai lầm trong nhận thức về mặt giá trị của từng người với đám hân tộc này được. Bọn họ nên xem xét tình hình một cách trung thực hơn mới phải đạo.
"Vậy là, Lorel thực sự đã học chữ kanji à? Trong trường hợp này, chắc bọn họ cũng hiểu được tiếng Nhật ở một mức độ nhất định đấy"(Root)

"Họ gọi chúng là 'văn tự của sự thông thái'. Dường như họ đã kế thừa một phần tiếng Nhật rồi, nhưng chúng bị biến đổi khá nhiều và cũng có thể xem như một điều gì đó hơi khác biệt tí"(Makoto)

"Một loại tiếng địa phương bị thay đổi hả?" (Root)

"Không phải ở mức độ đấy đâu. Ehm, phải rồi, có một ví dụ điển hình đây. Cũng tựa như ngôn ngữ Latin chúng tôi có ở Trái đất vậy"(Makoto)

'... là gì thế?'(Root)

"Nghĩa là chúng được sử dụng một phần trong xã hội loài người, nhưng chúng thường được coi là ngôn ngữ của các học giả. Khi chúng được viết trong một tài liệu, có khả năng một phần nào đó mọi người sẽ hiểu được chúng"(Makoto)
"... Một cụm từ ta hoàn toàn không biết. Cậu, chỉ là cậu trao đổi với người Nhật bằng cách nào?"(Root)

'Chà, tôi luôn bảo rằng mình là người bình thường mà, kể cả với cậu'(Makoto)

Uh, thực sự thì tôi được liệt vào hạng người bình thường. Về ngôn ngữ Latin, tôi chỉ biết tên thôi. Một việc cũng bình thường nốt.

"Tóm lại, có khả năng bọn họ sẽ hiểu được tiếng Nhật Bản nếu trò chuyện ư?" (Makoto)

"Vậy là cậu đã quyết ngưng suy nghĩ về chúng một lần nữa, huh. Tốt hơn cậu nên khắc phục thói quen ấy đi. Hãy suy nghĩ về những câu hỏi đúng cách và tìm ra những câu trả lời cho riêng mình. Bỏ qua chúng nếu cần thiết, thế thì sự hối tiếc sẽ ít đi. Về tiếng Nhật cậu đang lo ngại, không thành vấn đề. Chừng nào các Anh hùng không truyền dạy chúng, chẳng có cơ hội nào cho thế giới này học được tiếng Nhật đâu. Lorel đang sử dụng một loại thông tâm thuật đặc biệt để giao tiếp với những vị khách đến từ thế giới khác mà. Ngoài ra, trong nhiều trường hợp và trong một khoảng thời gian ngắn, bọn họ có thể sử dụng một loại ngôn ngữ chung do một Tinh linh ban phước"(Root)
'Lại một thông tâm thuật đặc biệt à'(Makoto)

Bọn họ đã chung sống với người Nhật đến mức phát triển một kỹ thuật hả? Nếu bị ném vào một thế giới vô định, bạn sẽ không biết được từ trái sang phải đâu. Tồn tại một nơi sẽ chào đón bạn là một điều chắc chắn tốt, nhưng ...

"Theo cách ấy, các kiến thức về phép thuật mà Lorel từng sử dụng là nền tảng thông tâm thuật nâng cao cho Quỷ tộc dùng hiện nay. Kể từ khi cậu tiếp xúc với một vị tướng quỷ, như mong đợi, cậu rất quan tâm"(Root)

'Y-Yeah'(Makoto)

Thật vậy ư? Mặc dù tôi nghĩ về một điều gì đó hoàn toàn khác.

Nhưng tốt rồi, dường như cậu ấy thực sự biết khá nhiều điều. Và cậu đã không nói chúng với hân tộc. Có lẽ cậu ta buộc miệng nói ra một chút thông tin, nhưng cũng như thường lệ, một người tôi không thể hiểu hết mục đích của cậu ta.
Cậu bảo từng trân quý thế giới này, thế nên đã tạo ra thám hiểm Hội. Tuy nhiên, sự 'trân quý" chỉ là trong quá khứ. Và có thể là một cách nói của cậu ta, thế nhưng, kỳ lạ làm sao, chúng vẫn lỡn vỡn trong tâm trí tôi. Câu hỏi đặt ra là, hiện tại Root là người thế nào đây? Nếu tôi hỏi, cảm giác sẽ nhận được câu trả lời: "Chỉ là bạn", thành thử chẳng có nhiều kỳ vọng rồi.

"Về một điều gì đó vừa nãy ra trong tâm trí tôi..." (Makoto)

"Waka-sama! Đây này, em chỉ vừa cầm lên, nhưng khá ngon đấy. Nếu ổn, ngài hãy thử chúng"

Mio à. Cô đang đi bộ và ăn hàng như thể sở hữu 8 tay để giữ hết mọi thứ ấy, nhưng nếu cô đã chọn một món cụ thể trong số chúng, tôi cũng đắng đo đây. Vâng, cô đã trải qua những rắc rối để mang chúng đến cho tôi, vì vậy hãy chấp nhận thôi.
"Cảm ơn Mio. Những đề cử của cô luôn rất đặc biệt, thế nên tôi rất hạnh phúc"(Makoto)

"Vâng!" (Mio)

Cô ta vui vẻ đưa tôi một gói hình trụ. Trong hộp chứa các tam giác ngược, có rất nhiều hình màu cam kích thước lớn bằng ngón tay cái. Một mùi thơm từ dầu bóc lên. Một món chiên, huh. Tôi xiên một miếng bằng một cây tăm và cho vào miệng.

Lớp phủ bên ngoài giòn tan, bên trong chứa thịt mềm. Hương vị thịt gần giống với thịt trắng . Nước sốt thịt khá ngon lành và một cảm giác về một thịt đặc trưng. Có lẽ bọn họ băm nhuyễn nhiều loại thịt với nhau chăng? Từ lớp phủ bên ngoài, tôi có thể ngửi thấy một vài loại gia vị, và chúng bổ sung thêm hương vị cho món thịt. Kế đến, sự cân bằng tinh tế của muối được rắc lên.

Rất ngon.

Với tôi, sẽ tuyệt hơn nếu họ cho thêm nước chanh, hoặc một số loại nước trái cây để nhấn mạnh thêm về phương diện hương vị. Cái hương vị thế này ổn rồi, tốt đẹp, đủ để liệt chúng vào một trong những món ăn yêu thích của tôi rồi.
"Heh ~, trông ngon quá. Mio-chan, chia sẻ cho ta với được không?"(Root)

"Không đời nào, ngươi quá biếи ŧɦái. Ta không nhớ cho phép ngươi gọi ta với -chan. AAAhh ?!"(Mio)

"Ah, Raidou-dono, ta mượn tăm của cậu vậy. Fumu, heh ~, đây là ... Hương vị thịt chủ đạo, nhưng đây là lần đầu tiên ta nếm qua phương pháp nấu ăn như này. Ừm, ngon quá đấy"(Root)

"... Ngươi muốn chết ngay lập tức hả? Hay ngươi muốn chết tức khắc?"(Mio)

Mio, cô ta đang nói điều tương tự vậy. Cây tăm tôi đang cầm bị Root chụp lấy trong một tích tắc và cậu ta chôm một miếng thịt như thế bên trong chiếc hộp. Quá nhanh, quá nguy hiểm.

"Chúng có hương vị rất tuyệt, thế nên hãy tha thứ cho cậu ấy chỉ lần này thôi, Mio à. Nhờ cô mà tôi có thể tìm ra một món ăn hợp khẩu vị đến thế đấy"(Makoto)

"Ngài thích ha! Sau này, trong thời gian tới, em sẽ sắp xếp chúng trên bàn ăn luôn. Em sẽ cho ngài thấy rằng em có thể-desu wa!"(Mio)
"Tôi rất mong đợi đấy. Ah, đến lúc ấy..."(Makoto)

"Em sẽ cố gắng sử dụng muối chanh hoặc nước cốt để làm tăng hương vị của chúng. Ngài thích như thế đúng chứ?"(Mio)

'... Ừm'(Makoto)

Làm sao cô ta biết được? Chúng biểu hiện ra bên ngoài sao ta? Tôi hơi bối rối đấy.

"..."

"Chủ hội-dono, sao ngươi lại im lặng rồi?" (Tomoe)

Tomoe, người chỉ nhai mọi thứ trong thời gian này, phát ra tiếng nói. Có phải vì Root im lặng bất thường? Tomoe có 20% là ăn và 80% là uống. Hôm nay, một lần nữa, cô ta lại say xỉn. Buổi sáng đã uống rồi, và cuối ngày lại tới bến thêm một lần nữa.

Tuyệt vời khi thấy cô ta đang tận hưởng chúng.

Đội hình hai trước hai sau giờ đổi thành: tôi cùng Mio, Root bên cạnh Tomoe.

"Chỉ là ta đang nhớ đến một thứ. Khoảng thời gian dài trước đây, người ta yêu bảo rằng anh ấy muốn ăn thịt trắng chiên. Và trong một khoảng thời gian, ta đã sử dụng loại thịt này cần cù nấu nướng. Anh ấy ca ngợi ta, rằng hương vị thật rất giống... Chúng khiến ta đau đớn"(Root)
"Anh ta ca ngợi ngươi đúng chứ? Kế đó, chẳng phải ngươi sẽ hạnh phúc sao?"(Tomoe)

"Ta đã nhắm đến những hương vị tương tự thế. Nhưng không thể hoàn thành tâm nguyện của anh ấy. Thật đau đớn. Ngươi cũng sẽ không muốn bị gọi là 'nhìn giống samurai' hoặc 'tựa như samurai', mà là 'một samurai thật thụ' đúng chứ?"(Root)

"... Ra vậy" (Tomoe)

"Ah, Waka-sama. Chiếc xe ấy, em muốn kiểm tra- "(Mio)

"Được rồi, mấy cô đi hơi xa rồi đấy. Người thua cuộc không nên đánh cắp cuộc tản bộ trên sự chiến thắng như thế, Mio-chan. Tomoe cũng thế, lùi lại nào. Hôm nay, ta là người đi bên cạnh cậu ấy. Ngay cả trong các địa điểm tụ tập, hai cô cũng nên hiểu đúng vị trí đi"(Root)

'Ku'

'Tch'

Chúng tôi đã đặt chân đến địa điểm tổ chức, huh. Shiki được cho là đang ở đây rồi. Khi tôi bên cạnh ba người này, thời gian trôi qua thật nhanh chóng.
Tôi cũng đã có thể trông thấy một sự kết hợp ăn chơi thú vị giữa Tomoe và Mio. Đêm qua và hôm nay, Root chưa có ý định quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ với tôi. Tôi cầu nguyện cậu ta không làm điều ấy vì nghĩ về những địa điểm như này, cũng như các thành viên Tomoe và Mio.

Tại các địa điểm đông đúc, chắc chắc có những con người biết đến Root như Chủ Hội ha. Hôm nay cậu ta không ghé đến vì vị thế của mình, hoặc có thể vì vấn đề cá nhân. Thậm chí nếu ai đó yêu cầu, cậu ta chỉ cần giới thiệu tôi như một người bạn hay một điều đó tương tự.

Tôi quan tâm đến cách thức các sinh viên dễ thương của tôi đang hành động hơn. Tôi không nghĩ bọn họ đang bị tân bốc quá mức chỉ với việc bốc thăm trong giải đấu đâu.

Vâng, nếu ngược lại, họ không bị thổi phồng lên, tôi sẽ đáp ứng việc ấy, bởi tiếng tăm sẽ bay xa qua việc tâng bốc chúng lên mà.
Và như thế, chúng tôi bước vào hội trường.

--------END CHAP-------

Bữa chơi ngu format cái điện thoại nên mất sạch mấy chap chuyện... Giờ ngồi dịch lại...

Ae thông cảm cho sự chậm trễ... :v