Chương 119: Đủ Thứ Chuyện.
Sau khi trở lại từ tầng dưới, Sairitz tách khỏi đám hộ vệ và quay về căn phòng tiếp đón những vị khách cấp cao.
Một tấm thảm màu đen mềm mại đã được trải ra trong căn phòng và những vị khách đến từ các quốc gia khác nhau giờ đây chia thành từng nhóm nhỏ hết mình với mấy cuộc chuyện trò, hay tập trung về phía ban công ở xa quan sát diễn biến dưới hội trường. Sairitz đến từ Liên minh Lorel, cũng là một trong những người nắm giữ địa vị cao cấp. Trước khi rời khỏi sự kiện này, cô quay lại chỗ ngồi được sắp xếp sẵn, rồi tiếp đón một vài hân tộc đến trò chuyện. Trong lúc trao đổi khéo léo với họ, đột nhiên cô nhận ra một điều gì đó và quay đầu hướng về một vị trí xác định.
Ánh mắt Sairitz thu hẹp. Từ nơi cô cảm nhận được ánh nhìn ấy, một người thật bất ngờ.
(Công chúa thứ hai của Đế quốc, Lily, mặt trận Gritonia. Người này như hình với bóng theo sau vị Anh hùng của Đế chế. Sau khi Anh hùng xuất hiện, cô ta đã từ bỏ tất cả quyền lực chính trị của mình như thể chạy trốn khỏi chúng, và phục vụ dưới quyền anh ta. Chỉ là, như một người đã chứng kiến cách cô ta từng hành động trước đó, càng tăng thêm sự nghi ngờ. Sự cảnh giác với môi trường xung quanh của cô ta thật đã phát triển chặt chẽ hơn trước khi vị anh hùng xuất hiện, nên khoảng thời gian điều tra về tình trạng hiện tại của cô ả khiến phe ta gặp khó khăn. Một sự cảnh giác đến bất thường. Giờ đây, trên thực tế không có sự tương tác giữa mình và cô ấy. Phía ta đã không thực hiện bất kỳ việc tiếp cận không cần thiết nào với người anh hùng bên cạnh họ, và hiện cũng chẳng có kế hoạch làm như vậy) (Sairitz)
Sau khi kết thúc một vòng các cuộc chuyện trò, Sairitz cáo lỗi đến những người xung quanh và tìm cách tiếp cận Lily, người đang đứng gần ban công. Lily không nhìn Sairitz nữa, cô ấy đang quan sát tình hình ở tầng dưới.
(Bọn họ đang đến, Lorel à. Mình từng nghĩ sẽ lơ chúng trong một khoảng thời gian đấy, kể từ khi năng lực Tomoki không hoạt động trên Nữ tu sĩ, và hơn hết, không cần thiết gia tăng thêm công việc cho mình. Suy nghĩ bọn họ đang liên lạc với thương đoàn Kuzunoha. Đừng đùa chứ. Từ lúc nhận được cảnh báo từ người phụ nữ tên gọi Tomoe, thậm chí nếu cô ta chỉ là một nhân viên trong thương đoàn, âm thanh ấy không như một trò đùa đâu. Tomoki đang chuẩn bị xâm chiếm nơi ấy, đã say mê người phụ nữ đó, thế nên, chỉ là mình không thể bỏ qua cho thương đoàn Kuzunoha hoàn toàn được. Thanh niên khó coi này dường như là chủ sở hữu nơi đó, Raidou, và cũng có khả năng là chủ nhân của Tomoe luôn. Đấy thật là một thời gian mình đã hoạt động cùng Tomoki và những người khác, nếu bọn họ kinh doanh gần đó, mình không thể nhúng tay nhưng khá quan tâm đến. Thật tốt nếu bọn họ chỉ loanh quanh tại Tsige. Trên hết, cô gái tiếp cận đang nói với mình rằng bọn họ đã liên kết cùng Lorel đầy bí mật rồi ư? Trời, họ thực sự đang đến. Một trở ngại, trở ngại, trở ngại, trở ngại!!) (Lily)
Mặt khác, Lily biết được Sairitz tìm cách đến gần. Cô ta quan sát tầng dưới không phải vì đòn nghi binh đến Sairitz đâu. Chỉ là cô kiểm tra Raidou thôi, người đang quay trở lại hội trường.
Với Lily, thương đoàn Kuzunoha và chủ sở hữu, Raidou, chính là một phần lý do cô có mặt tại Học viện trấn này. Tomoe, một kiếm sĩ mạnh mẽ mà bọn họ đã gặp gần Vương quốc Limia. Sự tồn tại ấy, không chỉ trở thành một vết rạn lớn trong trái tim Anh hùng, một con chốt mạnh nhất của Đế quốc, mà còn với cả Công chúa Lily. Riêng anh hùng, lần đầu tiên bị đối xử rất phủ đến vậy, ngày ấy, cô sở hữu một thanh kiếm mà anh ta không thể nào rút ra khỏi vỏ, mặc dù anh có thể sử dụng bất cứ một loại ma cụ nào. Lily đặt lời cảnh báo của Tomoe trong tim, thành thử hạn chế điều tra về thương đoàn Kuzunoha đến mức tối thiểu, cũng như không can thiệp bằng bất cứ giá nào. Cô đã có thể kiểm soát sự quyến luyến của Tomoki đến Tomoe, vì lý do ấy, anh ta vẫn chưa đi đến những hành động cụ thể. Sự tồn tại của Tomoe hiện trở thành mầm móng đau khổ của Lily, thế nên cô không màn đến các vấn đề rắc rối chỉ để đến được Học viện trấn này.
"Lily-sama. Làm thế nào lại nhìn xuống hội trường vậy? Đã có ai đó khiến cô quan tâm sao?"
'Ồ, không phải Kahara-sama đây ư'(Lily)
"Sử dụng -sama à, tôi chẳng bận tâm nếu cô có dùng kính ngữ hay không đâu. Một vị công chúa từ Đế quốc mà, một quốc gia đang chiến đấu với Quỷ tộc trên tiền tuyến sau tất cả"(Saritz)
"Tôi đã từ bỏ mọi quyền thừa kế với ngai vương rồi. Ngoài ra, tôi chỉ là kẻ trụy lạc đang tham gia kiểu Lễ hội trong thời gian này thôi"(Lily)
"Bằng cách hỗ trợ vị Anh hùng, cô đã sở hữu đủ sự cống hiến rồi. Tôi, không đúng, Lorel chúng tôi muốn-"(Saritz)
"... Hãy đi vào vấn đề chính thôi, Kahara-sama. Cô, một trong những người cầm quyền tại Liên minh Lorel, vượt qua mọi rắc rối chỉ để xuống dưới và gặp gỡ thanh niên đó là sao vậy? Tôi rất bận tâm đấy"(Lily)
Cách nói của Lily ngăn cản những lời tâng bốc từ Sairitz. Chiếc quạt gấp che đi nửa dưới khuôn mặt, và ánh mắt Lily nhẹ nhàng mỉm cười. Nhưng Sairitz lại cảm nhận chắc vì cô ấy không mấy vui vẻ nên mới thốt ra những lời ấy.
"Người đàn ông... Ah, chỉ là liên hệ cá nhân thôi. Tôi nghe báo lại từ cấp dưới rằng có một cửa tiệm trong thị trấn này buôn bán các loại thuốc rất hiệu nghiệm cùng các loại trái cây đặc biệt. 'Cậu ta là một chủ tiệm vô cùng đặc biệt, vì vậy ngài sẽ nhận biết được trong nháy mắt thôi' là những gì bọn họ nói cứ như nửa đùa nửa thật, nhưng khi nhìn thấy cậu ấy mới một lúc trước, tôi rất ngạc nhiên. Thực sự chỉ trong một cái nháy mắt, hơn nữa, từ khoảng cách xa. Thế nên vô thức tôi bước đến và nói chuyện với cậu ấy mà chẳng suy nghĩ về địa vị của riêng mình luôn. Có lẽ đã làm phiền cậu ta rồi"(Sairitz)
"Fufufu, đúng vậy. Thậm chí đứng từ đây, cô có thể ngay lập tức biết đó là cậu ta, Raidou-dono"(Lily)
Ánh mắt Lily đã nhận diện được Raidou. Và kế đến, sau khi xác nhận Raidou, lần này đến lượt Sairitz tỏ ra quan tâm.
"... Lily-sama cũng biết về Raidou-dono sao?" (Sairitz)
"Ừm. Về phía tôi, chủ yếu là từ những tin đồn thôi. Những điều như, nhân viên của họ hầu hết đều là bán nhân, và cậu ta còn là một giáo viên tạm thời trong Học viện nữa. Dường như cậu khá thú vị đấy. Tôi cũng muốn có một cuộc chuyện trò với cậu ấy"(Lily)
"... Ra vậy, nói chuyện à. Thế mà cậu ta đã là một giáo viên thời vụ, huh. Hơn nữa, còn gắn bó với bán nhân..."(Sairitz)
(... Cô ả chẳng biết nhiều về cậu ta ư? Hay đang giả nai đây?) (Lily)
Trông thấy khuôn mặt Sairitz như thể lần đầu nghe nhắc về mối liên kết giữa cậu ta với bán nhân, cũng như một giáo viên tạm thời, Lily suy tư.
(Hiện nay, thương đoàn Kuzunoha chẳng còn dấu hiệu tồn tại ở bất cứ nơi nào khác ngoài Tsige và Rotsgard. Và cô gái này rời khỏi quốc gia là điều gì đó rất hiếm xảy ra. Tình huống này, Lorel và thương đoàn Kuzunoha có đủ sự gắn kết cô ả rời khỏi đất nước sao? Một yếu tố không chắc chắn, thương đoàn Kuzunoha hiện không đối kháng với chúng ta. Điều tra về các yếu tố bất ổn khác, Ác Quỷ chẳng hạn, có lẽ tốt hơn. Ác quỷ, kẻ sở hữu sức mạnh chiến đấu quá bá, và trên hết, giữ mối liên hệ với Nữ thần. Hơn nữa, không thành vấn đề nếu có là hân tộc hay quỷ tộc, hắn sẽ đồ sát hết mà không cần phân biệt. So với hắn, thương đoàn Kuzunoha đứng ở vị trí trung lập. Hãy lợi dụng một quốc gia ngẫu nhiên để điều tra triệt để hơn. Nếu Đế quốc ra mặt,mọi chuyện sẽ biến chuyển xấu đi một khi Tomoe biết được) (Lily)
"Nếu dược phẩm của họ tốt như những gì thuộc hạ nói, tôi nghĩ sẽ mua về một ít làm quà tặng" (Lily)
"Ara, một ý tưởng sáng suốt. Nếu muốn, tôi có thể chuẩn bị luôn phần cho Lily-sama không?"(Sairitz)
'Không cần cô làm nhiều vậy đâu'(Lily)
"Không vấn đề gì với địa vị như công chúa Lily-sama mà. Ngoài ra, tôi không thể để một công chúa như này lại chen chút xếp hàng chờ đợi được."(Sairitz)
"... Hiểu rồi. Tôi sẽ nhận lấy thiện ý này vậy"(Lily)
(Có phải cô ta không muốn mình tiếp xúc với Raidou? Hãy chấp nhận vào lúc này. Vẫn còn những điều mình muốn nghe từ miệng cô ta) (Lily)
"Giao cho tôi. Tôi sẽ gửi chúng đến cô trong vài ngày tới"(Sairitz)
"Tôi sẽ đợi. Thay đổi chủ đề nào, tôi có thể dựa vào thiện chí tốt đẹp ấy một lần nữa không vậy? Thật ra, có điều này tôi muốn hỏi Kahara-sama cho bằng được"(Lily)
"Hỏi tôi sao? Bởi địa vị của tôi, rất nhiều vấn liên quan về quốc gia của tôi cũng sẽ không tiết lộ được đâu, thế nên nếu cô đừng đụng chạm đến nó thì ổn thôi"(Sairitz)
(Cô ta muốn hỏi điều gì đây? Cô đã thu lượm thông tin từ kẻ nằm vùng và mọi thứ rồi mà) (Sairitz)
"Dĩ nhiên rồi. Tôi biết đất nước của cô phát triển kỹ thuật đặc biệt mạnh mẽ. Trên thực tế, quốc gia của tôi gần đây quan tâm đến thuốc súng. Tôi nghĩ nếu có thể hỏi thẳng cô về cách quản lý thuốc súng của Lorel cũng như việc sử dụng ấy mà"(Lily)
"Thuốc súng, huh. Lần đầu tiên trong suốt từng ấy thời gian, tôi được nghe đất nước của cô lưu tâm đến một thứ như vậy đấy. Nếu là thế, tôi có thể cho cô biết tất cả những gì tôi từng biết"(Sairitz)
(Thuốc súng à. Bất ngờ đấy. Thật có nhiều cách sử dụng rất nguy hiểm, nhưng chúng lại kém quá xa so với phép thuật. Đúng là, chúng khiến người ta ấn tượng đó, nhưng mức nguy hiểm lại không mấy thiết yếu, tại sao lại... Chỉ dạy cô ta những điều ấy cũng chẳng trở ngại gì. Những điều cô ta chắc đã từng nghe qua. Có lẽ mình nên cảnh báo những người chịu trách nhiệm trong việc này phải cẩn thận hơn) (Sairitz)
"Vâng. Nếu cô thấy hợp lý"(Lily)
(Đế chế tìm hiểu về thuốc súng, nếu họ điều tra, tất nhiên sẽ phải thận trọng. Trong những khoảng khắc, sự thận trọng đôi khi lại để lộ nhiều thông tin hơn. Đừng đánh giá thấp sức mạnh trí tuệ từ chúng ta. Mình sẽ để cô ta rơi vào tầm mắt Tomoki, và biến cô ả thành người làm việc dưới sự chỉ đạo của chúng ta) (Lily)
Trong lúc lắng nghe cách sử dụng cũng như tầm quan trọng mà cô đã biết sơ qua về thuốc súng, Lily mặt đối mặt và tiếp tục mĩm cười với Sairitz.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
"Rembrandt, thì ra ông ở đây"
"Ổn cả, chẳng phải Tướng quân đây ư. Nếu biết ngài đến, tôi đã có thể đi chào hỏi rồi. Nhớ không lầm, những người lẽ ra đến Rotsgard phải là gia tộc Ryujin chứ?"(Rembrandt)
"UMU, ta không có kế hoạch tới đây đâu. Một chiến dịch liên quan đến chiến lược Stella Fort mà ông biết đấy. Theo cách ấy, vừa rơi đúng vào thời gian Lễ hội trường, như một phần trong cuộc hành quân ấy, chúng ta đang nghĩ chân tại đây. Sau đó, ta nhìn thấy ông. Hôm nay, người quản gia không có mặt ở đây sao?"
"Vâng. Tôi mang vợ đi cùng, vì vậy đã giao lại những vấn đề của cửa hàng cho anh ấy"(Rembrandt)
"Không có cận vệ, huh. Thủ lĩnh của Tsige không thể thế này được"
"Không không, thay vào đó, tôi đã dẫn theo một người đáng tin cậy. Thương gia mới nỗi từ thương đoàn Kuzunoha mà tôi từng kể lúc trước ấy. Hôm nay tôi đi cùng cậu ta"(Rembrandt)
Chẳng thể nào phủ nhận mình là người đứng đầu của Tsige được, Rembrandt giờ đã hiểu lý do vị Tướng quân này lại liên lạc với mình rồi.
"... Fuh, mặc dù ta muốn tư vấn cho ông về vấn đề này. Hiểu rồi. Ông đã thuần phục được cậu ta thế là tốt. Ta nghe kể cậu ta là kiểu thanh niên gây dựng cơ sở ở nơi đây và không muốn làm bất cứ điều gì cống hiến cho quốc gia của ta sau tất cả"
'Ông đang cầm dây cương của thương đoàn Kuzunoha ư?' Rembrandt cho rằng lý do này đến cũng tự nhiên thôi, và hình như ông đã đúng.
Thế nên ông không phủ nhận hình tượng của mình được Tướng quân gán ghép vào vị trí lãnh đạo ở Tsige, và cùng lúc ấy, đề cập đến việc dẫn theo Raidou sẽ khiến hắn hiểu lầm mối quan hệ quyền thế giữa họ.
Sự thành công này có thể nhận biết qua lời đáp trả từ vị Tướng quân của Aion.
"Đến cuối cùng thì cậu ta cũng chỉ là một thanh niên trẻ tuổi thôi. Đồng thời trên thực tế, ngay bây giờ cậu ấy đang thuê một không gian bên trong thương đoàn của tôi, và thương đoàn Kuzunoha cũng trực thuộc Tsige, thành thử hãy nhẹ nhõm đi. Ah phải rồi, Tướng quân thích rượu đúng chứ? Một người phụ nữ có mang theo loại rượu khá ngon. Vậy thì, vui lòng bên cạnh tôi một khoảng thời gian nhé. Đi nào"(Rembrandt)
"O-oh. Rembrandt, đừng thúc giục như thế. Xin lỗi quý cô nha. Ta mượn chồng cô một lúc vậy"
"Đừng quá lo. Sau đó, nhảy cùng em một điệu nhạc được chứ? Em sẽ đợi"(Lisa)
Vợ Rembrandt, Lisa, tiễn hai người đàn ông biến mất vào đám đông. Với một nụ cười trọn vẹn, cô nhìn phần lưng của vị Tướng quân Aion khi mất hút. Từ cô, một tiếng thở dài được thốt ra. Thứ âm thanh ấy đủ nhỏ để những người xung quanh không thể nhận biết. Khu vực cô quan sát giờ đây duy nhất chỉ còn những vị khách khác, và cô cũng chẳng biết chồng và người đàn ông kia đi đâu nữa.
(Thuần phục cậu ấy, hừ. Một thằng cha ngu ngốc thậm chí còn không phân biệt ai đang thuần phục ai. Và hắn ta hành động như thể chẳng thèm chú ý gì đến mình. Có lẽ hắn ta còn không nhận ra hắn bị lôi đi để khỏi phải có những cái nhìn phóng đãng đến hai đứa con gái của mình ấy chứ) (Lisa)
Lisa không trao đổi một lời nào với chồng, nhưng cô chỉ mất một khoảng khắc để hiểu những hành động của ông ấy. Ngay cả khi đang nắm giữ một trong những địa vị cao nhất tại Aion, hắn ta thật là một thằng ngốc có được địa vị từ cha chú mà thôi. Vào lúc đó, hắn thấy phụ nữ ở đâu thì bắt ép họ làm vợ ngay.
(Mình tự tin vào khả năng che giấu cảm xúc trên nét mặt, nhưng thậm chí mình đã phải trưng ra một gương mặt chết lặng lúc bấy giờ. Trông thấy con trai tán tỉnh Sif, hắn ta cũng đã cố gắng tán tỉnh con bé và biến con bé thành vợ lẽ. Thật rất sửng sốt. Cha và con trai tranh giành nhau một người phụ nữ, quá kinh tởm) (Lisa)
Lisa nhớ lại một ký ức trong quá khứ. Vào khoảng thời gian khi hai cô con gái Sif và Yuno đều khỏe mạnh, có khá nhiều lời cầu hôn gửi đến. Khi cả hai trở thành sinh viên tại học viện, số lượng càng gia tăng nhiều thêm. Đứa con trai của người đàn ông này cũng là một trong số đấy. Một ký ức cô muốn quên đi.
"Hả? Chỉ mama ở đây sao? Còn papa đâu?"
"Yuno, gọi Oka-sama hoặc mẹ. Cẩn thận với cách xưng hô của con. Nếu không làm được, ta sẽ phải kỷ luật con ở nhà đấy, rõ chưa?"(Lisa)
"Ugh! Con sẽ cẩn thận, Oka-sama"(Yuno)
'Tốt'(Lisa)
'Oka-sama, lúc nãy, nếu con nhớ không lầm thì đó là...'
"Đúng rồi, Sif. Cả người cha và đứa con trai đều cầu hôn con đấy. Dường như hắn ta dừng lại đây để nghỉ ngơi trong cuộc hành quân đến pháo đài Stella. Lúc này, hắn đang bị kẹp chặt, nhưng phải cẩn thận đấy"(Lisa)
"... Vâng. Nhân tiện, Raidou-sensei đâu rồi ạ?"(Sif)
"Cậu ấy được mời đi bởi Lorel... có thể một nhân vật quan trọng nào đó liên quan đến Nữ tu sĩ-sama, nhưng chắc cậu ta đã quay trở lại rồi. Dù con cố gắng ăn diện hết mình, quá tệ luôn. Hình như Raidou-sama không hay tham gia những kiểu tiệc như này"(Lisa)
"Vâng. Đúng thật Raidou-sensei không được hướng dẫn lễ nghi và các sau tất cả"(Yuno)
Yuno thốt lên những lời này với một nụ cười gượng gạo. Ngay cả với cô, thường ngày rất mạnh mẽ, khi khoắc lên mình một chiếc váy, sửa soạn lại mái tóc, để trần phần vai và thay đổi hoàn toàn cách giao tiếo quanh mình. Thì cảm giác này thật chẳng mấy dễ chịu.
"Fufufu, cậu ta đã nhìn thấy mấy đứa, thành thử hãy hỏi cậu về ấn tượng ấy sau này vậy. Một loại thả thính với kiểu thanh niên như thế. Ngoài ra, Yuno và Sif"(Lisa)
'Gì thế ạ?'(Sif)
'Chuyện gì ạ?'(Yuno)
"Có vẻ hai cô nàng đã chơi bời trong Học viện khá hào nhoáng ha? Cái tên Rembrandt chẳng có lấy tiếng tăm tốt đẹp quanh đây mấy đứa biết không?"(Lisa)
"?! M-mẹ đã điều tra sao?"
"Dĩ nhiên. Chỉ với thành tích học tập, ta không tài gì biết được cách sống của hai đứa ở đây như thế nào. Có vẻ hai đứa trở nên ngoan ngoãn khi ở nhà, nhưng trong quá khứ thì cả hai chẳng khác nào cặp bài trùng nhỉ"(Lisa)
'Uhm'
Hai cô nàng tập trung sự chú ý từ mọi người, đang khép nép và thu mình lại.
"... Có lẽ ta nên nói với Raidou-sama" (Lisa)
"Đừng mà!"
Sif và Yuno đều đồng thanh. Sắc thái ảm đạm của bọn họ cũng trông khá phù hợp nữa.
"Sau này, tai tiếng ấy, xoá tan chúng cho đến khi tốt nghiệp. Hiểu chửa? Thay đổi điều đó được không? Gạt bỏ tai tiếng của hai đứa. Một công việc khá khó khăn đấy. Những người thích xem thường người khác và đánh giá cao chính mình. Điều này chắc chắn sẽ giúp ích hai đứa trong tương lai đây, nên hãy thực hiện việc ấy hết sức mình. Thôi được rồi, nếu cả hai đã hiểu, nhanh lên và quay trở lại bữa tiệc đi!"(Lisa)
'Y-Vâng!'
Những lời nói từ mẹ thúc dục Sif cùng Yuno, và cả hai quay về nơi rực rỡ. Hai người họ cùng chia sẻ những cảm xúc tương tự nhau. Đầu tiên và cũng là hiển nhiên, sự bối rối khi biết Raidou sẽ tìm hiểu về những hành vi trước đây của mình, và sau nữa, nỗi sợ hãi của việc Raidou nhận ra được sự thật và sẽ làm điều gì đó vô cùng đáng sợ với cả hai để sửa chữa tính cách ấy. Bởi một số lý do, trong tâm trí cả hai, không tồn tại suy nghĩ cậu ấy sẽ từ bỏ họ, bị cậu khinh miệt hay những thứ tương tự vậy. Hơn thế nữa, chỉ sợ cậu ta sẽ làm điều gì đó khiến họ phải chứng minh lòng tin của mình với cậu, hoặc có lẽ lớp học sẽ đóng băng trong một khoảng thời gian.
Lisa quan sát Raidou, người tình cờ tựa lưng vào tường. Như thể cậu đang suy tư điều gì đó, hoặc giả chẳng nghĩ ngợi về thứ gì cả. Trông thấy ân nhân mà không thể đoán trước được việc gì, quý bà vô thức mỉm cười một cách sảng khoái.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
"Cảm ơn vì ngày hôm nay, Raidou-dono. Nhờ cậu mà tôi đã có thể chiêm ngưỡng hai cô con gái ăn diện đấy"
Rembrandt gửi lòng biết ơn đến Raidou với một nụ cười.
Trên đoạn đường trở về, bầu trời vừa nhá nhem tối. Lễ hội đêm cũng chỉ mới bắt đầu thôi. Hiện tại, các sinh viên đã tham gia trong bữa tiệc nhiều khả năng đang lắng nghe điểm số của mình, và thể hiện niềm vui hay nỗi thất vọng đây. Bọn họ nên mỉm cười khi nhận đặc ân là trở thành những vị khách được mời mới phải chứ. Về các cô con gái của cặp vợ chồng này, cả hai được giao một nhiệm vụ khác từ bậc phụ huynh, và từ lúc quay lại bữa tiệc chẳng hề thấy nở lấy một nụ cười nào nữa.
[Về phía tôi thì rất ổn, tôi đã có thể tiếp xúc với rất nhiều người rồi. Rất cảm kích luôn]
"Con gái của chúng tôi thì sao? Bọn họ có khiến đôi mắt của cậu vui tươi hơn không?"(Lisa)
Quý bà hỏi thăm Raidou về sự đánh giá trước sự xuất hiện khác thường của hai cô con gái.
[Họ vô cùng xinh đẹp. Hoàn toàn khác xa so với khi trong lớp học của tôi, và còn hơn cả sự vui mừng, tôi rất ngạc nhiên]
"Hahaha! Một vẻ đẹp khiến cậu ngạc nhiên. Raidou-dono chỉ được cái nói đúng!"(Rembrandt)
Tựa như một bậc phụ huynh quá nuông chiều con trẻ, Rembrandt nhấn mạnh ý nghĩa lời nói Raidou và khen ngợi con gái mình.
"Anh yêu... Những cô gái khác cũng như Raidou-sama sẽ nhìn vào đó, thế nên em đã nghiêm túc chọn lựa những bộ y phục đấy. Là một người mẹ, em thấy thật an lòng"(Lisa)
[Những lời ấy quá lãng phí dành cho tôi đấy, quý cô à]
"Nhân tiện, Raidou-dono, tôi chưa kịp giới thiệu cậu với anh ta nhưng, trên thực tế, Tướng quân của Vương quốc Aion cũng đến" (Rembrandt)
Nụ cười trên nét mặt và tính vui vẻ trong giọng nói Rembrandt đều biến mất khi ông đề cập như thế với Raidou, người đang dạo bước phía trước ông.
[Tướng quân-sama của vương quốc Aion à?]
"Ừm, có vẻ anh ta đang ở giữa chặn hành quân đến Stella Fort. Anh ta hỏi về cậu, nên tôi nói rằng mình đã thuần phục cậu khá tốt. Cậu khá nổi tiếng nhỉ. Hình như Liên minh Lorel cũng đã bày tỏ sự quan tâm đến cậu ha"(Rembrandt)
[Cảm ơn nhiều. Ông cũng biết đấy. Dường như bọn họ nghe được sự nổi tiếng về các loại dược liệu của tôi, nên đã hỏi thăm nếu tôi muốn mở một cửa hàng ở Lorel. Ngay lúc này tôi quá bận biệu tại Tsige và cả ở đây rồi, vì vậy tôi từ chối họ]
"Rất ấn tượng. Chỉ là, trên thực tế cậu đã có một lời đề nghị cho cửa hàng tiếp theo. Nhưng trong những tình huống ấy, hãy cẩn thận vị thế của cậu, có thể một cái bẫy cũng không chừng"(Rembrandt)
[Cám ơn những lời khuyên]
"Anh yêu, Raidou-sama có Tomoe-sama và Mio-sama, cũng như một ai đó tên gọi Shiki-sama rồi mà"(Lisa)
"Oh đúng vậy. Tôi vô tình nói điều gì đó không cần thiết rồi. Xin lỗi vì đã quá tọc mạch, Raidou-dono"(Rembrandt)
[Không đâu, đừng bận tâm. Thật vui khi nhận lấy sự quan tâm chăm sóc từ ông đấy]
"... Raidou-dono, cậu thấy đấy, thời gian gần đây, tôi đã chứng kiến sự chuyển mình của Tsige mỗi ngày. Những gì tôi sắp nói không chỉ đơn giản là cảm xúc về lòng biết ơn đâu. Trong tương lai, không thành vấn đề với bất kỳ loại kẻ thù nào cậu có, tôi sẽ sát cánh bên cạnh cậu. Như một ân nhân của chúng tôi và còn là một thương gia hợp tác. Đấy là quyết định của tôi. Thế nên, khi gặp rắc rối từ một việc gì đó, đừng ngần ngại kể lại. Tôi đây sẽ trở thành một phần sức mạnh của cậu"(Rembrandt)
Khi Rembrandt hoàn tất lời nói, Raidou đi phía trước đột ngột dừng bước.
Lý do thì có đến hai. Đầu tiên, bởi sự bày tỏ lòng biết ơn mà cậu cảm nhận từ những lời của Rembrandt. Và lý do còn lại là vì những gì đang lọt vào tầm mắt cậu. Một số sinh viên trong những bộ trang phục. Rõ ràng bọn họ thể hiện thái độ thù địch. Và chính xác chúng đang nhắm đến Raidou.
Rembrandt cũng nhận thấy sự bất thường và dừng chân.
"Này, Raidou"
[Tôi chưa bao giờ cho phép sinh viên gọi mình mà không dùng kính ngữ. Chắc chắn tôi là Raidou, nhưng cậu vẫn gọi như thế dù hoàn toàn biết tôi là một giáo viên tạm thời sao?]
"Dĩ nhiên. Ta không cho phép ngươi nói đã quên ta. Ta đây, người gần như bị gϊếŧ chết bởi ngươi"
Raidou nghiêng đầu. Một sinh viên à, cậu chẳng nhớ ra gì cả.
Nếu anh ta thu nhận gần như sắp chết, ắt phải là một sinh viên từng tham gia lớp học của cậu. Nhưng khi suy nghĩ đến các sinh viên hiện tại cũng như những sinh viên từng bị thương trong lớp trước đây, không hề có ai biểu hiện sự phẫn nộ.
[Thật lấy làm tiếc. Tôi không biết anh là ai]
"? !! Đừng giỡn mặt!"
[Tôi không đùa đâu. Thật chẳng có lấy một manh mối nào. Nhưng, nếu từng làm như thế, hãy để tôi tạ lỗi. Thật lòng xin lỗi. Anh cũng biết rồi đấu, hiện tôi đang sống ở thương đoàn. Nếu cần than phiền, tôi sẽ lắng nghe vào ngày mai tại cửa hàng. Vậy thì]
"Ngươi!! Ngươi thực sự không nhớ ra ta hả?!"
[Có phải anh là sinh viên từng đến lớp học của tôi không? Mặc dù Tôi không cho rằng anh từng đến]
"Đừng mơ ta sẽ đến cái lớp học ấy!! Ta khinh, giai cấp này, tầng lớp này! Lớp học của ngươi, ngay bây giờ có phải chỉ có bảy người đúng chứ? Hơn nữa, chẳng có lấy lời đề nghị tham gia nào phải không? Bởi ta đang gây sức ép, thế nên điều đó hiển nhiên thôi!"
Raidou đang vướn vào rắc rối.
Thanh niên trước mặt cậu gằng giọng quá nhiều đến mức nước bọt văng tung toé. Nếu anh ta thực sự cận kề cái chết, không cách nào Raidou lại không nhớ ra. Tuy nhiên, sự thật cậu lại nhớ mang máng. Trên thực tế, cậu chỉ cảm giác đây không phải lần đầu tiên họ gặp nhau.
Ngoài ra, về lớp học, hiện tại cậu nhận được một số lượng lớn các đơn kiến nghị. Chỉ là cậu không phê duyệt chúng thôi. Cậu đã suy nghĩ về việc cho phép bảy người đang theo học sẽ giảng dạy lại cho những người mới khi họ đạt được một chút gì đó gọi là mạnh mẽ hơn, nhưng trên khía cạnh lâu dài thì việc này sẽ mất thời gian, thế nên cậu chưa có ý định gia tăng số lượng sinh viên vào lúc này. Và đó là lý do tại sao chỉ có bảy người. Cậu thật không hiểu nỗi thanh niên trước mặt ngày càng nhiều hơn.
[Tôi nói sẽ lắng nghe anh vào ngày mai mà. Để tôi cho anh biết điều này. Những người ở đây đều là một trong những vị khách mời danh dự. Nếu sinh viên động tay vào họ, anh cũng hiểu điều gì sẽ xảy ra nhỉ?]
Trao đổi ánh nhìn với Rembrandt, Raidou đến bên cạnh ông. Có lẽ lời cảnh báo đã hoạt động, bọn họ không hề bộc lộ sự manh động đến cặp vợ chồng.
"... Ta sẽ không tha thứ cho ngươi! Ta chắc chắn sẽ khiến ngươi phải hối tiếc khi đã chọc giận ta! Trong giải đấu ngày mai, đầu tiên ta sẽ đè bẹp cái đám đang tham gia lớp học của ngươi. Dù thế nào đi nữa! Việc ấy sẽ lan truyền ngay lập tức rằng thực tế ngươi không đủ năng lực!"
[Hiểu luôn. Cứ làm bất cứ điều gì anh muốn]
Raidou quay lưng tiếp bước, bỏ lại các ký tự phía sau cho thanh niên vẫn còn đang đứng la hét. Những lời lẽ chế giễu cứ tiếp nối, nhưng Raidou chẳng còn nghe lọt.
"R-Raidou-dono. Chỉ là đám sinh viên lúc nãy, tôi nghĩ bọn họ sẽ làm điều gì đó gây tổn thương đến con gái của tôi"(Rembrandt)
[Ừm, hình như là vậy. Nhưng xin đừng lo lắng quá. Thay vào đó, việc này sẽ biến thành sự huấn luyện tốt đến bọn họ. Hơn thế, khả năng họ bị thương chưa đạt đến một phần một triệu đâu]
Xoa dịu cặp vợ chồng, Raidou hướng dẫn họ đến địa điểm nghĩ ngơi.
Dù có cố thế nào, cậu vẫn không thể nghĩ ra thanh niên ấy là ai. Chẳng nghi ngờ gì khi cậu đã gặp anh ta trong thời gian sống tại Học viện Trấn này, vì vậy khi quay về thương đoàn, Raidou kể lại câu chuyện với Shiki.
Trong không gian nhỏ, khoảng thời gian Shiki đang suy ngẫm, cậu vẫn giữ im lặng.
"Waka, có lẽ nào?" (Shiki)
"Anh nhớ điều gì đó sao? Tôi thì chẳng nhớ gì cả"(Makoto)
"Vâng. Một việc đã xảy ra ngay khi chúng ta đặt chân đến đây. Mấy sinh viên quấy rối Ruria trước Gotetsu ấy, và chúng ta đã trừng phạt họ"(Shiki)
"Ồ, anh nhắc tôi mới nhớ đấy. Tôi đã cứu cô ây theo sở thích của mình. Tuy nhiên, thanh niên đó lại bảo gần như sắp chết, anh biết không? Tôi nghĩ chỉ làm họ sợ đôi chút thôi mà"(Makoto)
"Họ đã rơi từ độ cao đó xuống đá lát đường, thành thử cũng có khả năng tử ẹo lắm ạ. Quan trọng nhất, không ai trong số họ đã đi chầu ông bà mà"(Shiki)
"... Đúng vậy. Như thế đấy. 'Gần như sắp chết', hừ"(Makoto)
Raidou buông lỏng vai một cách nặng nề kèm theo tiếng thở dài. Bởi cậu đã kiệt sức sau khi nhận ra anh chàng ấy cưa bơm chém gió đến nỗi 'gần chết', quá phóng đại. So với những gì cậu từng trải qua khi đến với thế giới này, việc ấy chẳng là nghĩa lý gì.
"Tình huống này, tôi sẽ điều tra những sinh viên đó vào ngày mai. Tôi cũng đã hứa với Gin sẽ bên cạnh cậu ta rồi mà"(Shiki)
"Ra vậy. Bóc thăm cho giải đấu, đúng không? Tôi cũng sẽ lén quan sát cùng với Root. Lúc đó, anh có thể hẹn Gin và những người khác bỏ ra chút thời gian được chứ? Tôi sẽ gửi lời cảnh báo rằng bọn họ có thể sẽ bị quấy nhiễu"(Makoto)
'Cảnh báo đến họ?'(Shiki)
"Đúng vậy, cảnh báo. Nếu không thể đối phó với những kiểu rắc rối của riêng mình khi gặp phải, bọn họ không thể được tín nhiệm đâu. Trong phòng giáo viên chính thức, có người đã nhắc nhở tôi nhiều lần rằng hãy tăng số lượng sinh viên của lớp học. Chẳng cần phải nghe theo, nhưng chúng lại biến thành tảng đá khiến tôi bị mắc kẹt, và tôi càng cảm thấy thương hại đôi chút đến giáo viên chính thức. Khi bảy học sinh tiến bộ đến một mức độ nhất định, tôi có kế hoạch sử dụng họ nhằm chỉ dạy những người sau, rồi sẽ thông qua vài rắc rối thôi"(Makoto)
Shiki gật đầu trong im lặng trước những lời nói của Raidou.
(Vậy thì, hãy đến cửa tiệm nơi Tomoe và Mio, cũng như cái đuôi chẳng cần thiết, Root, đang chờ đợi. Mình phải hỏi bọn họ đã làm những gì trong hôm nay mới được. Chắc bọn họ lại lên kế hoạch nóc rượu rồi, và ngày mai mình sẽ phải đi cùng với Root nữa. Vẫn còn nhiều nơi phải đi đây, nên hãy lấy lại thần thái nào!) (Makoto)
Một ngày khá dài đấy. Raidou rời khỏi thương đoàn trong lúc nở một nụ cười gượng.
--------END CHAP--------