Chương 167: Makoto, Khắc Phục Chuyện Ấy.
Hoàng tử của Limia, huh.
À không, công chúa mới đúng chứ nhỉ?
Nếu tôi không nhầm, tên cô ấy là Joshua-sama.
Thực ra, tôi ngạc nhiên là cô ấy vẫn còn ở Rotsgard.
Đó chính là cảm giác của tôi khi được cô ấy gọi để gặp mặt.
Công việc của cô ấy có thể liên quan đến giới tính, nhưng tôi biết mình cần phải làm gì trước tiên.
Nói lời xin lỗi.
Vậy thôi.
Không có giải pháp nào đơn giản hơn thế.
Và nếu cuộc trò chuyện tiến đến chủ đề về đất nước hoặc thương đoàn, sẽ ổn nếu tôi nói với cô ấy rằng mình không thể trả lời ngay và để nó lại cho một ngày khác.
Tôi vẫn đang học hỏi thêm những cụm từ tiện dụng mà mình có thể sử dụng trong công việc.
Trong khi đang xem xét điều đó, tôi gõ cửa phòng họp.
"Mời vào”
Câu trả lời đến ngay.
Đó đích thị là giọng của Joshua-sama.
Chà, một người như hoàng tử của một nước lớn sẽ không làm mấy việc như lợi dụng cơ sở của các quốc gia khác để tạo ra một cái bẫy đâu.
Có lẽ tôi đang lo lắng quá nhiều thôi.
“Đã lâu rồi, Joshua-sama. Thần rất vinh dự khi được gọi đến đây hôm nay “(Makoto)
Tôi sẽ cố thể hiện rằng mình là người có vị thế thấp hơn.
Thật tình cờ, vẻ ngoài của hoàng tử vẫn như trước; cô ấy đang mặc bộ thường phục của nam giới.
Tôi sẽ không bị bất ngờ nếu cô ấy có mặc váy hay mấy thứ tương tự đâu.
“Ta có nghe rằng giờ cậu đã có thể nói rồi; có vẻ cậu đã trở nên thành thạo với việc đó. Ta cũng muốn cảm ơn vì cậu đã chấp nhận yêu cầu gặp mặt, Raidou-dono “(Joshua)
Hoàng tử đang nói bằng chất giọng lịch sự như thường lệ.
Tôi hơi mệt mỏi vì giọng nói của mình luôn bị nhắc đến mỗi khi gặp gỡ ai đó.
“Vậy thì, ngài cần thứ gì ở thần sao?” (Makoto)
Theo kế hoạch, tôi sẽ xin lỗi và mong cô ấy tha thứ cho sự thô lỗ của mình ngày hôm trước.
Tôi không hoàn toàn chắc chắn về cách ăn nói với người của hoàng tộc, vì vậy tôi đã chấp nhận rằng mình sẽ cố tỏ ra lễ phép và lắng nghe những điều cô ấy muốn nói.
... Vì mấy ngày nay khá bận rộn, tôi muốn làm xong chuyện này càng sớm càng tốt.
"...Được rồi. Vậy thì ta sẽ đi thẳng luôn vào vấn đề chính” (Joshua)
“Xin cứ tự nhiên” (Makoto)
“Thứ nhất, cái mà cậu đã phát hiện ra hôm nọ, rằng ...” (Joshua)
Joshua có vẻ đang gặp khó khăn khi nói ra điều này.
Cô ấy chắc đang muốn nói về điều đó đây mà.
“Thực tế rằng ngài là một người phụ nữ sao?” (Makoto)
"... Đúng vậy. Tôi chắc cậu sẽ biết được điều đó khi thấy được vẻ ngoài của tôi, nhưng sự thật này chỉ có rất ít người trong vương quốc Limia biết được. Nó vẫn chưa bị lộ ra các nước khác, hoặc ít nhất, đó là vấn đề ở đây“(Joshua)
Đó là vấn đề, huh.
Đối với quỷ tộc và Đế quốc, liệu cô ấy có nghĩ rằng bí mật này đã bị lộ tẩy không ta?
Ah, tôi tự hỏi nếu căn phòng này có bị thủng ở chỗ nào không.
Thấy rằng Joshua-sama đang nói về một vấn đề nghiêm trọng, việc đó cũng ổn thôi.
Chúng tôi không thảo luận về những điều xấu đối với tôi, vì vậy không cần phải lo lắng làm gì cả.
“Thần hiểu rồi” (Makoto)
“Tất nhiên là ta hiểu rằng đó chỉ là một tai nạn trong khi cậu đang cố để cứu mạng ta. Tuy nhiên, về chủ đề này ... Ta muốn yêu cầu cậu không được nói cho bất cứ ai về nó“(Joshua)
Một yêu cầu.
Zara-san nói một cách mỉa mai, nhưng xét theo vị trí của chúng tôi, yêu cầu này giống một mệnh lệnh hơn.
Ít nhất là nó có cảm giác giống vậy.
Chà, người này có thể đến từ vương quốc Limia, nhưng có vẻ cô ấy đang ủng hộ Thương đoàn Kuzunoha.
Ngay cả tôi cũng biết rằng việc tiết lộ giới tính của hoàng tử là đúng hay sai nữa mà.
“Thần hiểu rồi” (Makoto)
“... Huh?” (Joshua)
“Eh, err. Thần hiểu mà. Thần sẽ không nói với ai hết“(Makoto)
“Umm. Nhưng cậu đã biết bí mật của ta“(Joshua)
Cô ấy nhìn như thể đang đợi tôi ra điều kiện để giữ kín miệng vậy.
Biểu hiện của cô ấy vốn đã dần trở nên nghiêm túc hơn từ đầu cuộc gặp rồi, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, nó đã hoàn toàn biến mất.
“Thần sẽ không nói với ai hết đâu” (Makoto)
Tôi nói rõ hơn với cô ấy.
Đúng hơn là giúp cô ấy nghe lọt lỗ tai.
Tôi có thể làm gì khác khi biết được bí mật của hoàng tử một nước lớn chứ?
Đe dọa cô ấy sao?
Cái đó chắc chắn sẽ trở nên rắc rối.
Muốn cô ấy giữ một mối quan hệ tốt với tôi chăng?
Mặc dù vị trí xã hội của chúng tôi không ngang bằng và tôi là người duy nhất biết được bí mật của người kia?
Tôi không thể hình dung nổi việc cô ấy trở thành bạn mình.
Ngoài ra ... Limia là đất nước mà Hibiki-senpai sinh sống.
Tôi không muốn tranh cãi với hoàng tử của một nơi như thế.
“... Xin lỗi, nhưng tôi không thể tin tưởng cậu” (Joshua)
“Cho dù ngài có nói thế-“ (Makoto)
“Cậu không mong muốn điều gì sao? Nếu nó nằm trong quyền hạn của ta, ta sẽ cố gắng để thực hiện nó“(Joshua)
Cô ấy nghĩ rằng trên đời này không có gì gọi là miễn phí hết.
“Hiện tại thì chưa có gì đâu. Mặc dù thần nghĩ tốt nhất là ngài nên nhanh chóng quay về đất nước của mình và góp sức để phục hồi nó đi“(Makoto)
"... Ta thật không nói nên lời. Quả thực, đó là điều ta nên làm lúc này” (Joshua)
Ngay từ đầu, thật kỳ lạ khi hoàng tử vẫn còn ở Rotsgard mặc dù nhà vua đã quay về.
“Vậy thì xin hãy cứ làm như vậy đi”(Mokoto)
Thực ra, đôi khi tôi nhận thấy rằng vẻ mặt của cô ấy như đang muốn quay trở lại.
“Ngoài ra, điều tra và đàm phán với cậu cũng là những thứ mà ta cần phải làm” (Joshua)
Joshua-sama nở một nụ cười bối rối.
Có lẽ đó là vì nó liên quan đến chủ đề thứ nhất mà chúng tôi vừa thảo luận.
Tuy nhiên, tôi không có ý định thực hiện cam kết hay yêu cầu nào cả. Bởi Rotsgard và Asora đều đang trong tình trạng hỗn loạn.
“Thần sẽ yên tâm nếu ngài báo cáo lại rằng chưa có vấn đề gì xảy ra vào lúc này. Hiện tại thần đang bận bịu với việc phục hồi Rotsgard. Có lẽ ngài đã biết điều này nếu điều tra từ trước, nhưng chúng thần không thể hợp tác với quốc gia nào hiện giờ đâu“(Makoto)
“... Có vẻ là vậy. Các quốc gia khác dường như đang nghĩ cách để kéo cậu về phe họ, mặc dù vẫn chưa đạt được thành quả nào“(Joshua)
"Vâng. Và thần nghĩ họ không nên mong đợi điều gì từ giờ trở đi nữa“(Makoto)
Đó là điều chắc chắn, bởi chúng tôi sẽ không gắn bó với quốc gia nào khác.
Sự thật là chúng tôi còn không chắc mình sẽ chỉ liên minh với hân tộc không thôi đâu.
... Mặc dù tôi chưa thể chắc chắn về viễn cảnh đó.
“... Khi ta muốn cậu báo cáo lại chính xác những điều mình vừa nói, đây là chuyện sẽ xảy ra sao. Hmm ... “(Joshua)
“Thần không có ý định đe dọa ngài. Tuyệt đối không phải với thần, người muốn đưa ra một lí do. Thần chỉ lấy một gợi ý bởi nếu ở vị trí của ngài, ngài nên trở về đất nước của mình càng sớm càng tốt thay vì dây dưa với một kẻ như thần, thưa điện hạ“(Makoto)
Nếu chỉ mỗi tôi là mối quan tâm duy nhất, cô ấy nên quay về thì hơn.
“Ta hiểu, ta sẽ chấp nhận đề xuất của cậu. Có vẻ lời cảnh báo của ta đã trở thành thứ vô nghĩa trong cuộc nói chuyện này rồi “(Joshua)
“Giữa học viện, Hội thương nhân, Falz-dono của Mạo hiểm Hội và những vị khách đến từ đền thờ, chúng ta không có thời gian để quan tâm đến các vấn đề khác nữa đâu” (Makoto)
“... Ta có một số ảnh hưởng đối với đền thờ. Dù không nhiều nhặn gì, nhưng ta sẽ bảo họ kiềm chế bản thân “(Joshua)
“Điều đó sẽ giúp ích rất nhiều” (Makoto)
Thực sự là vậy.
Thực tế rằng không có công việc nào có thể hoàn thành chỉ bằng lời nói đã làm tôi căng thẳng rất nhiều.
“Ta xin lỗi vì đã làm cậu tốn thời gian khi còn đang bận rộn như vậy. Ta không còn ... Không, Raidou-dono. Ta có thể hỏi cậu một điều nữa không? “(Joshua)
“Xin cứ nói” (Makoto)
“Cậu nghĩ gì về ta?” (Joshua)
Oi, đó chẳng phải là một câu hỏi mơ hồ sao?
Tôi nghĩ gì về cô ấy á?
Về thực tế rằng cô ấy đang giả mạo một người đàn ông?
Hay là hoàng tử muốn hỏi về ấn tượng của tôi với cô ấy như một người phụ nữ?
Thực tế rằng cô ấy đang ở đây nói chuyện với tôi thay vì quay trở lại đất nước của mình ư?
Thật khó để quyết định câu trả lời.
“Thần nghĩ gì sao? Thần không chắc đây có phải là câu trả lời cho câu hỏi của ngài hay không, nhưng thần nghĩ ngài đang gặp khó khăn“(Makoto)
“Gặp khó khăn sao?” (Joshua)
"Vâng. Thực tế là ngài phải dùng đến vẻ ngoài đó, thực tế rằng ngài là người hoàng tộc, thực tế rằng ngài đang phải có những cuộc trò chuyện với một đứa trẻ kì lạ như thần đây. Thần cảm thấy rằng ngài đang ở một vị trí khó khăn“(Makoto)
“... Fufu, xin lỗi. Cậu nói vị trí sao? Dường như cậu có một cách suy nghĩ khá kì lạ đấy“(Joshua)
Tôi tự hỏi nếu mình vừa đưa ra một câu trả lời bất ngờ.
Nhưng đó là những cảm xúc thật sự của tôi mà.
“Vậy thì, thần xin cáo lui, thưa điện hạ” (Makoto)
Để đề phòng, tôi nói "điện hạ" để không phải đề cập đến sự thật rằng cô ấy là một người phụ nữ.
Tôi cúi đầu trước Joshua-sama và tạm biệt cô ấy.
◇◆◇◆◇◆◇◆
“Ôi trời, không phải Raidou-dono đó sao. Cũng đã lâu rồi kể từ khi chúng ta gặp nhau như thế này, phải không?”
“... Falz-dono. Tôi đang rất bận rộn đấy” (Makoto)
Tôi vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Joshua-sama và gặp gỡ thêm một số giảng viên.
Khi đang đi qua hành lang để rời khỏi học viện, tôi đụng phải Root.
Như Root đã nói, hiếm khi anh ta xuất hiện trong học viện này.
Tôi cũng không gặp anh ta một thời gian rồi.
...Khi nghĩ lại, hình như tôi có cho anh ta mượn cái gì đấy thì phải?
Mặc dù tôi dự định bảo anh ta trả lại nó khi mạo hiểm Hội thừa nhận sự tồn tại của Kaleneon.
“Cậu có thể dành ra chút thời gian cho tôi không?” (Root)
“Nếu chỉ là một chút thì được” (Makoto)
“Thật tốt quá. Vậy thì ngay đằng kia có một cái tháp chuông ít người qua lại, hãy đến đó nào” (Root)
“Được thôi” (Makoto)
Đi theo Root, tôi leo lên tầng trên của cái tháp đó.
Uầy.
Quang cảnh khá rộng lớn đấy.
Tôi có thể có một cái nhìn toàn cảnh về thành phố đã bị phá hủy một nửa ở đằng kia.
“Thật xin lỗi vì tai nạn lần này. Tôi không nghĩ rằng mạo hiểm giả Sofia lại ngáng đường cậu. Mặc dù không thể lường trước được sự can thiệp của Nữ thần, tôi cảm thấy có lỗi với cậu và những người khác nữa, Makoto-kun”(Root)
“Anh quan sát tôi qua mắt Sofia và cảm thấy có lỗi ư?” (Makoto)
Thật ngạc nhiên khi tên này lại có thể nói vậy.
Một phần lý do tôi đi theo anh ta đến nơi vắng người này là vì anh ta đang mắc nợ với tôi.
Một phần khác của tôi lại nghĩ rằng nếu anh ta xử lí vấn đề theo các cách thức khác biệt, tôi sẽ đá tên này ra ngoài.
Phẩm giá là một thứ quan trọng mà.
“Ahahaha ... Thực ra, tôi đã biến những mạo hiểm gia cấp cao thành một cái lưới an toàn -” (Root)
“Thật không bình thường khi anh lại nói xạo một cách rõ ràng như vậy đấy, Root. Lý do Sofia có thể làm vậy là vì cô ta có một mối quan hệ mật thiết với loài rồng - không, với anh mới phải chứ, đúng không hả?“(Makoto)
Tôi đã nhận thấy nó lúc trước, vậy nên giờ đây tôi cũng có thể nhìn vào mắt tên này và nói vậy.
Một lời nói dối dở tệ của Root.
“...Hôm nay cậu sắc bén hơn bình thường đấy, Makoto-kun. Cậu đã để ý đến bí mật của Sofia sao? “(Root)
“Tôi không biết chính xác nó là cái gì. Nhưng tôi biết nó có liên quan đến anh. Tôi nghĩ hân tộc không bao giờ có thể biến đổi và sở hữu sức mạnh của loài rồng như thế được“(Makoto)
“Tôi hiểu rồi” (Root)
“Và nỗi ám ảnh của cô ta với anh không phải là chuyện đùa ... Cả hai người họ. Đó là lý do tôi cho anh mượn cái đó. Nó dường như đã khiến Shiki gặp khó khăn đấy” (Makoto)
“Đối với các long thượng đẳng thì hắn đúng thật là một trò hề. Nhưng thật kỳ lạ khi nghĩ rằng hắn đã bị đánh bại bởi một Lich, ngay cả khi đó là người đã lập khế ước với cậu. Tôi có dạy cho Shiki nhiều thứ khác nhau, nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta lại tiêu diệt được Lancer “(Root)
Bản thân Shiki cũng có nói rằng anh ta chỉ suýt soát làm được điều đó.
Vì lợi ích của anh ta, Root không được phép biết về chuyện này.
“Tôi sẽ nói lại với Shiki” (Makoto)
"Xin hãy cứ làm vậy. Dù sao đi nữa, tôi rất biết ơn vì cậu đã chăm sóc cả hai kẻ đó“ (Root)
Này này, anh lại định giả điếc đấy hả Root?
"... Quay mặt lại đây. Anh vẫn chưa nói hết đúng không? “(Makoto)
“... Eh?” (Root)
“Những gì tôi đang muốn nói là, tôi đã ‘giao’ việc quản lí nó cho anh, nhưng ý tôi chỉ là cho mượn thôi“(Makoto)
"!"(Root)
“Ngày mai, không, sớm nhất là tối nay, được chứ? Trời ạ, hôm nay có gì đó không ổn với anh hay sao vậy? Tôi đã nhìn thấu hết những chiêu trò của anh quá dễ dàng đấy“(Makoto)
“Makoto ... kun. Cậu ... “(Root)
“Khi chúng ta dọn dẹp xong, tôi sẽ ra đằng đó để đòi hỏi một phần thưởng cho mình. Hãy kiềm chế bản thân lại đi, chủ nhân-dono của mạo hiểm Hội“ (Makoto)
"..."(Root)
Không có dấu hiệu của vẻ tưng tửng thường ngày, anh ta chỉ nhìn tôi.
Nên nói thế nào nhỉ. Tên này đánh giá thấp tôi đến vậy sao chứ?
Tôi vô cùng ngạc nhiên.
Sofia, tôi đoán trong trường hợp này, Lancer và những con long thượng đẳng khác nữa. Tôi đã giao phó sứ mệnh của chúng cho Root.
Đó là thứ tôi cho anh ta mượn.
Tomoe có chút lo lắng, nhưng tôi không có ý định hỏi chi tiết đâu.
Sau ngày mai, tôi sẽ nhờ Root chăm sóc cho Kaleneon.
Tôi ổn với điều đó.
“Mọi người trưởng thành trong một cái chớp mắt ... Quan niệm đó thực sự phù hợp với cậu đấy...” (Root)
"Cảm ơn vì lời khen. Vậy thì, tôi sẽ quay trở lại làm việc đây. Tôi cũng cần phải có mặt trong văn phòng chứ nhỉ; lượng công việc tôi phải làm lúc này hiện đang quá tải rồi“(Makoto)
Để lại tên Root đang kinh ngạc lại nơi đó, tôi rời khỏi tòa tháp chuông.
---------END CHAP----------