Chương 167.5: POV: Shiki Tại Rotsgard.
Tôi nhớ lại những sự kiện đã xảy ra kể từ lúc còn đi cùng với Waka-sama.
Tôi nghĩ rằng mình luôn nắm bắt được nó, nhưng một lần nữa, cơ thể này lại nhận ra tiềm năng thực sự của mình.
Đây là cảm nhận của tôi trong thử thách lần này.
Xa về phía Bắc của Rotsgard, hân tộc và quỷ tộc lại khởi đầu cuộc chiến của bọn chúng. Và giờ, chúng lại mang chiến tranh tới Rotsgard bằng cuộc tấn công quy mô lớn.
Đứa con trai thứ hai của nhà Hopelace ở Limia, cậu ta đã can thiệp một cách kì diệu.
Cuộc gặp gỡ độc đáo và liên kết của chúng tôi với đội Hiệp sĩ rồng đến từ Lorel.
Lần chạm trán với Nữ thần …không, cuộc hội ngộ giữa Waka-sama và bà ta chứ nhỉ?
À phải rồi, nhắc đến hội ngộ, trận tái đấu của Waka-sama với Sofia và long thượng đẳng Lancer.
Khoảng thời gian đó đúng là rất hỗn loạn.
Những người đã lập khế ước với Waka-sama; Makoto-sama, theo thứ tự gồm có: Tomoe-dono, Mio-dono và tôi.
Tomoe-dono và Mio-dono không tham gia vào trận chiến với Lancer và Sofia, nhưng họ đã được giao cho một nhiệm vụ khác là tái chiếm Kaleneon.
Tôi đã đi theo Waka-sama và … gϊếŧ chết một long thượng đẳng, Lancer.
Đó chính là giây phút vinh quang nhất cuộc đời tôi, cảm giác đó rất rõ ràng.
“Giờ nhớ lại, mình nghĩ đó là một trận chiến có phần liều lĩnh … Nhưng mình đã vượt qua thử thách đó, mặc dù đối thủ là một long thượng đẳng” (Shiki)
Tôi vẫn chưa thấm vào đâu so với Tomoe-dono và Mio-dono nếu xét về sức mạnh, nhưng tôi đang tiến từng bước chậm mà chắc, với vai trò một tùy tùng của chủ nhân.
Ngoài ra, tôi nghĩ điều này rất rõ ràng, nhưng trong một khế ước sở hữu, khi chúng tôi chiến đấu vì lợi ích của Waka-sama, một thứ cảm giác đã truyền đến chúng tôi.
Mặc dù vẫn còn lạ lẫm, đó vẫn là một trong những cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Nhớ về ngày trước, khi chưa gặp Waka-sama, tôi chỉ sống để nghiên cứu, không còn mục đích nào khác cả.
Đúng là nếu bạn điều tra gốc rễ của chuyện này … bạn có thể nói rằng đó là vì một người bạn. Nhưng càng tiếp tục, tôi càng nhận ra rằng mình chỉ làm việc để hoàn thành nghiên cứu.
Tôi không có mục đích, chỉ còn ý nghĩa mà thôi.
Làm một việc gì đó mà không có mục đích là hành động vô nghĩa.
Cuộc sống hiện tại của tôi là vì Waka-sama.
Và để có thể tiếp tục dõi theo con đường ngài ấy đã chọn, tôi cần phải trở nên mạnh hơn.
“Còn nữa, hai cái cô quái vật đó, mình biết họ cũng muốn đập Sofia và Lancer. Nhưng để bắt mình đấu tập với họ … huấn luyện mình ngay sau vụ đó là điều tàn nhẫn” (Shiki)
Thật sai lầm khi tôi nói rằng mình đã tình cờ chạm trán với Lancer trong bản báo cáo. Nhờ có điều này, sau khi trở về, tôi hầu như chẳng được nghỉ ngơi tí nào, họ đã bắt tôi dọn dẹp nốt các dị thể trong thành phố.
Chà, những người khác cũng đang phải làm việc nên không có vấn đề gì.
Chúng tôi, Thương đoàn Kuzunoha, đã làm hết những gì cần làm trong thành phố này rồi.
Tôi chỉ làm việc mà chủ nhân bảo mình làm thôi.
Bây giờ, tôi sẽ ngồi đợi kết quả.
Lâm quỷ tộc và tộc người lùn đã dọn dẹp hết các bộ phận còn sót lại của bọn dị thể trên những con phố, công đoạn này được thực hiện rất an toàn.
Giờ thì cả thành phố đã nghĩ chúng tôi như những vị cứu tinh rồi … không ai có thể biến chúng tôi thành một mối đe dọa trong mắt người dân nữa. Ngài Hiệu trưởng và Chủ Hội thương nhân Zara cũng đã hỗ trợ chúng tôi.
Waka-sama muốn tiếp tục hợp tác để phục hồi thành phố.
“Mọi người đã đến cả rồi sao?” (Shiki)
Tôi đang làm việc tại một quán cà phê gần Học viện.
Cô bồi bàn nói với tôi rằng khách đã tới.
Tôi nhìn thấy ngay một gương mặt quen thuộc.
Hôm nay, các học viên cứ nằng nặc đòi Waka-sama giảng dạy, và kết quả là Waka-sama đã cho họ một hình phạt mang tên “đấu tập” với các Thằn lằn sương.
Lần này, có đến 3 tộc nhân Thằn lằn tham gia, và người cuối cùng đã sử dụng kĩ năng mới để gieo rắc nỗi tuyệt vọng cho cậu học viên tên là Jin Roan.
Tôi chỉ biết cười gượng gạo khi xem trận đấu đó, nó chỉ là một màn chà đạp không hơn không kém.
Hơn nữa, trong tương lai gần, Waka sẽ bắt họ phụ giúp công cuộc tái thiết thành phố, vì vậy họ không còn lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận tình cảnh này.
Một học viên nam đã gọi tôi ra để bàn chuyện riêng.
Waka-sama đã cho phép tôi phụ trách việc này, ngài ấy còn đưa cho tôi một số tiền khá lớn nữa.
“Nếu cần, anh có thể dùng bao nhiêu cũng được ” (Makoto)
Ngài ấy đã để tôi tùy ý sử dụng số tiền đó nếu thấy cần thiết.
Mặc dù giữa hai người tồn tại một khế ước sở hữu, ngài ấy đã tin tưởng tôi đến mức này.
Ngoài ra, lí do cho việc ngài nói thế là bởi chúng tôi vẫn còn rất nhiều tiền nhưng lại không biết làm gì với chúng cả.
“Shiki-san, em xin lỗi vì đã bắt thầy đợi” (Misura)
“Không, trò đừng lo, thầy đâu có đợi lâu đến thế. Misura, sao em không để thầy tự mình đến nơi thầy muốn? Em lại muốn dẫn thầy đi là sao hả?” (Shiki)
Cậu ta là Misura Kazak.
Cha mẹ cậu ta đều là những con chiên của Nữ thần, và chính cậu ta cũng đã tham gia vào các hoạt động trong đền thờ.
Tuy nhiên, nếu bạn nói rằng Misura cũng là một con chiên, tôi phải nói là bạn đã sai.
Cậu ta là người luôn bị cuốn theo dòng chảy và không thể chống lại nó.
Nói cách khác, cậu ta rất vâng lời cha mẹ và chỉ đang thực hiện những hoạt động đó cho họ thôi.
Về mặt tôn giáo, Misura thích đứng trung lập hơn.
Phong cách chiến đấu của cậu ta là phòng thủ, bậc thầy về hồi phục, và vai trò như một tấm khiên của cả đội đã khiến Misura khá là đáng ngưỡng mộ.
“Em xin lỗi, chỉ là nơi thầy muốn đến nằm cạnh đền thờ, và em cũng đã được Tổng giám mục triệu tập, vì vậy đích đến của chúng ta là giống nhau” (Misura)
Tôi đứng dậy và đi cùng Misura.
Có một nơi ở Rotsgard mà tôi muốn ghé thăm, vậy nên tôi đã hỏi một học viên đã sống lâu năm ở đây để đi cùng mình. Có vẻ Misura biết nơi đó ở đâu, vì vậy cậu ta đã nói sẽ hướng dẫn tôi.
Amelia cũng muốn đi theo nhưng tôi đã từ chối.
Vậy ra nơi đó nằm cạnh đền thờ sao?
Đúng là tôi vẫn chưa quen với khu vực này của thành phố.
Tôi sẽ tạo ra một cái bản đồ trong đầu luôn.
“Tổng giám mục đã cho gọi trò đúng không? Chà, Misura đúng là một đầy tôi trung thành của Nữ thần giống cha mẹ mình nhỉ” (Shiki)
Tôi chọc Misura một chút.
“…Không ạ, đó chỉ là mong muốn của cha mẹ em thôi. Trong đền thờ có rất nhiều con chiên, nhưng em không phải một trong số họ. Rất dễ để người khác hiểu nhầm, nhưng ngài Tổng giám mục đương nhiệm là một người thú vị, em không thấy phiền khi đến đó đâu” (Misura)
“Hmm, Tổng giám mục là một người thú vị sao…có phải là vì bà ấy rất xinh đẹp không?” (Shiki)
“Không phải đâu, Shiki-san, mặc dù là Tổng giám mục, một tu sĩ cấp cao, bà ấy vẫn hút thuốc. Không có ý kiến nào nói rằng người đó xinh đẹp cả. Thật ra, hầu hết mọi người đều nghĩ bà ấy khá xấu, bởi vì chẳng có người đẹp nào lại có thể leo lên đến chức vụ đó” (Misura)
“À, thuốc lá … thật sao?” (Shiki)
Người phụ nữ đó nghiện thuốc à?
Điều này rất không bình thường đây.
Waka-sama rất ghét những người hút thuốc, ngài ấy còn bảo cư dân của Asora nên hút càng ít càng tốt. Nhưng nếu muốn làm điều đó, người hút bắt buộc phải tránh xa khỏi trẻ nhỏ.
Tôi biết rằng thứ đó không tốt cho sức khỏe, nhưng tôi vẫn chưa thể xác nhận nó có khả năng ảnh hưởng đến sắc đẹp hay không.
Cũng có những người hay hút thuốc trong số các già lùn và tộc Orc cao nguyên.
“Tổng giám mục có nói thế này: ‘Ngay cả khi nó không tốt cho cơ thể, giúp trái tim khỏe mạnh sẽ làm vẻ đẹp của ta bền lâu hơn’ “ (Misura)
“Quan điểm đó rất thành thật, bà ấy đúng là khá thú vị” (Shiki)
Ý bà ta là căng thẳng sẽ ảnh hưởng đến mình hơn là hút thuốc sao?
Đối với tôi, người đã biết được sự thật, đây chỉ là một cái cớ để tiếp tục nghiện hút.
“Người đó cũng khá nhạy bén khi nói đến đức tin và phục sự cho đền thờ … vậy nên em khá là thích vị Tổng giám mục hiện giờ, một người luôn giải quyết vấn đề theo cách mềm mỏng” (Misura)
“Hmm, một quan điểm thành thật nữa … vậy ra Tổng giám mục đương nhiệm khá nhạy bén … hmm, có đúng không thế?” (Shiki)
“Bà ấy không chỉ khen ngợi các con chiên ngoan đạo mà còn cả những người có vai trò thấp bé nữa” (Misura)
“Thầy hiểu rồi” (Shiki)
… Đó là kiểu người rắc rối đây.
Dường như bà ta muốn nhanh chóng kết nối tất cả mọi người trong đền thờ.
Chà, chúng tôi không còn phải lo người dân sẽ quay lưng lại với mình nữa.
Tôi có nên cảm ơn bọn dị thể và quái vật đã tấn công nơi này không nhỉ?
“Hôm nay, bà ấy muốn lắng nghe về chuyện tái thiết thành phố” (Misura)
“Oh, có phải bà ta đang cố lôi kéo trò không?” (Shiki)
“Em quen biết với cả đền thờ lẫn học viện mà, chắc họ đang quan sát em từ nơi nào đấy” (Misura)
“Dùng Misura như một cây cầu để kéo người khác vào cùng sao” (Shiki)
Bà ta có định dùng Misura để lôi cả chúng tôi vào không vậy?
Nếu đúng, tôi đã đánh giá thấp con người này rồi.
“À thì, đó là một cách kì lạ để nói về việc này, nhưng vâng ạ, có thể bà ấy định làm thế” (Misura)
“…Không, nói thế thì thật thô lỗ, thầy không nên gọi Tổng giám mục là một kẻ mưu mô. Thầy xin lỗi, Misura” (Shiki)
Sau tất cả, bà ta vẫn chưa để ý đến chúng tôi.
Thật đáng tiếc.
Tôi thấy thoải mái hơn rồi.
“Oh, Shiki-san … kia là nơi thầy muốn đến. Chỉ cần rẽ trái rồi đi thẳng là tới” (Misura)
“Oh, thật sao? Cảm ơn, Misura. Đúng là nó nằm ngay cạnh đền thờ. Mong trò hãy nói lại với Tổng giám mục rằng thầy xin lỗi vì đã khiến em dẫn đường và bắt bà ấy chờ” (Misura)
“…Không, không sao đâu ạ … ngoài ra …” (Misura)
“Hmm, chuyện gì thế?” (Shiki)
“Thầy có việc gì ở khu dân cư phía trước vậy? Là người yêu của thầy sao?” (Misura)
“Haha, Misura, có phải Amelia đã bảo trò thám thính công việc của thầy không?” (Shiki)
“Không, tất nhiên là không rồi, Shiki-san, cô ấy chưa từng bảo em phải tìm ra người yêu hay thậm chí là con của thầy đâu” (Shiki)
… Cô ấy nói vậy là có ý gì?
Con gái? Người yêu?
Trò đang nghĩ cái gì thế hả Amelia? Lại còn kéo cả Misura vào vụ này nữa.
Chắc cậu ta đã gặp nhiều rắc rối rồi.
Nhưng … việc này sẽ hay ho đây.
Hãy chơi với chúng một chút nào.
“Oh, thật thông minh làm sao” (Shiki)
“Hmm?” (Misura)
“Em nói đúng rồi đấy, Misura. Phía trước có một người phụ nữ và một đứa trẻ. Mong trò hãy giữ bí mật với những người khác. Rồi, thầy sẽ gặp lại em sau” (Shiki)
“À, vâng” (Shiki)
Tôi đặt tay lên miệng và cười.
Ừ thì đúng là có một phụ nữ và một đứa trẻ thật.
… Có điều họ không liên quan đến tôi.
Sau đó, Misura không còn đi cùng tôi nữa, cậu ta chỉ dõi theo cái lưng tôi đang đi khuất.
Thực ra, cậu ta đã thoát khỏi trạng thái đơ máy và trở lại đền thờ.
Fufu.
Khi tôi nói hãy giữ bí mật, tôi biết rõ Misura là người không bao giờ có thể làm được điều đó. Cậu ta sẽ đi rêu rao khắp thành phố rằng tôi có vợ và một đứa con.
Vui thật đấy.
Tôi vẫn còn cười một lúc nữa.
Oh, tôi tới rồi.
Tôi dừng chân trước cửa một ngôi nhà.
Tôi bèn gõ cửa và chờ đợi.
“Xin thứ lỗi, tôi là người của Thương đoàn Kuzunoha, đây có phải nhà của Chloe Narga không?” (Shiki)
Mặc dù đây là điều tôi đã lên kế hoạch trong trận chiến đó.
Mạo hiểm giả đó đã giúp tôi đánh bại Lancer.
Tôi không rõ những lời cuối cùng của anh ta là gì.
Anh ta đã bị Lancer biến thành kiếm và tan vào hư vô.
Những cử chỉ, linh hồn, suy nghĩ không thể truyền tải đến tôi nữa.
Nhưng ít nhất. Hãy để tôi bày tỏ sự biết ơn của mình với anh ta.
…Tôi biết điều này thật ích kỉ.
“Thương đoàn Kuzunoha, tôi rất xin lỗi, nhưng hãy giữ lại món hà- “ (Chloe)
“Mạo hiểm giả Seelie Bait đã qua đời … Tôi đến đây để thông báo về cái chết của anh ấy, với tư cách là một người lính và cũng là một người bạn… Tôi cũng đã được Seelie tin tưởng để giao di vật này lại cho cô” (Shiki)
Tôi kể lại toàn bộ câu chuyện cho người phụ nữ vừa xuất hiện.
Có tất cả là 5 người phụ nữ liên quan đến anh ta.
Mặc dù là một mạo hiểm giả, dường như Seelie vẫn dư thời gian để rong ruổi khắp nơi.
Anh ta là một mạo hiểm giả thành đạt.
Anh ta vẫn có thể gửi thêm tiền cho những người phụ nữ mà mình chưa từng chung sống dù chỉ 1 lần.
Người tên Chloe này đứng đầu danh sách của tôi.
Sau cuộc ghé thăm này, tôi vẫn còn tận 4 nơi khác để đi … tôi phải nói với họ về cái chết và di vật của anh ta.
Cho dù họ có quan hệ thân thiết với anh ta như người phụ nữ vừa mới gục xuống này hay không, đó chả phải vấn đề của tôi.
Nhưng tôi sẽ đảm bảo bọn họ nhận được hết các di vật.
Tất nhiên đây là đồ giả, tôi đã chuẩn bị một số tiền phù hợp theo sự cho phép của Waka-sama.
Tôi chắc chắn họ sẽ cần đến nó trong tương lai.
Seelie Bait đã biến mất cùng với linh hồn của mình.
Nếu không có anh ta, tôi sẽ không thể đánh bại Lancer. Sự yếu kém của tôi đã khiến anh ta phải bỏ mạng.
Vì lẽ ấy, tôi sẽ đảm bảo họ nhận được khoản đền bù xứng đáng.
Tôi biết đây chỉ là sự ích kỉ của riêng mình, nhưng tôi vẫn muốn làm điều này.
Mong rằng anh sẽ được ra đi thanh thản, Seelie Bait.
---------END CHAP----------