Việt Nam vô địch rồi các bác ạ...
Chương 183: Lại Một Lần Nữa Đàm Đạo Cùng Shiki-sensei.
Lúc trước khi đặt chân đến vùng Bạch Sa, tôi đã nghĩ rằng thế giới này vẫn còn nhiều nơi đầy bí ẩn chưa được khám phá đến.
Không ngoài mong đợi của tôi về một thế giới giả tưởng.
Được Io và Rona đón tiếp, chúng tôi du ngoạn với họ trong vài ngày.
Vào mỗi buổi sáng sẽ có một trận bão tuyết, chuyện như vậy ngày nào cũng xảy ra ở nơi đây. Bọn mamono đều bị đội quân quỷ xử lí hết.
Các mamono ở đây khá giống với Kaleneon, vì vậy tôi đã quan sát phương pháp của họ và lấy nó làm tham khảo để lần sau biết cách xử lí chúng.
Điều làm tôi ngạc nhiên là buổi trưa ngày thứ hai.
Dù đang là buổi trưa, ngay lúc tôi vừa mới nghĩ trời đang tối dần, nó bỗng đen kịt luôn.
Chúng tôi đi được khoảng 1 tiếng thì trời đã tối rồi.
Mặt đất dần bị bao phủ bởi băng, cảm giác như thể chúng tôi đang lướt trên bề mặt của nó vậy. Cơn bão tuyết trở nên mạnh hơn, tôi nghĩ hân tộc sẽ không thể nào sống nổi ở cái chốn này đâu.
Nhưng có lẽ đây là chuyện thường ở nơi này, phe quỷ tộc chẳng có vẻ gì là hoảng loạn cả. Họ vẫn từ tốn tạo ra cái kết giới chống rét kể từ khi chuyến đi bắt đầu.
Quốc gia phía Bắc đáng sợ thật.
Cuối cùng, chúng tôi phi qua một cơn bão che khuất toàn bộ tầm nhìn, rất tối tăm. Đối với tôi, đây là trải nghiệm có một không hai.
Vào ngày thứ ba… trời không còn sáng nữa.
Kể từ 5 giờ chiều của ngày thứ hai, màn đêm vẫn bao trùm nơi này.
Những nơi kiểu này tồn tại mà không có ánh mặt trời ư? Bảo sao lạnh thế.
Trong ngày hôm đó, phe quỷ tộc có hơi hoảng loạn.
Chỉ có đúng một loại mamono thôi. Đáng nhẽ đây không phải điều tạo nên sự khác biệt. Nhưng chắc cấp độ của kẻ địch cao hơn họ nghĩ.
Một con sư tử to lớn hung bạo. Lông nó chỉ có mỗi một màu trắng.
Chưa có báo cáo nào ở Kaleneon ghi lại sự xuất hiện của con vật này, đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy nó.
Vài con sư tử đực (chắc vậy) với quả bờm vĩ đại tấn công chúng tôi.
Con đực đi săn là điều khá đáng ngạc nhiên đấy.
Khi chúng nhảy đến gần, tôi mới biết được kích thước của những con đó.
Lấy mấy tên lính quỷ tộc ra để làm thước đo.
Nó to bằng cái xe tải cỡ lớn.
Và cũng rất nhanh nữa.
Những tên lính quỷ tộc đang cố sắp xếp lại đội hình bị nghiền nát ngay tức khắc. Một số đã sống sót, nhưng mấy tên trước mặt tôi thì không.
Họ có thể mới chỉ nói với tôi vài câu đơn giản, nhưng nó vẫn làm tôi cảm thấy buồn.
Tôi không chắc đây có phải hành động tưởng nhớ họ không, nhưng ít nhất tôi sẽ củ hành mấy con kia. Khi tôi chuẩn bị lâm trận, tay Shiki va vào tay tôi.
Khi tôi quay lại, anh ta bèn lắc đầu.
Mặc dù không rõ nguyên nhân, tôi quyết định quan sát tình hình thêm chút nữa.
Cuối cùng, Io và Rona đành phải tham gia, mấy con sư tử đã bị đánh bại.
Sau đó, những điều bất ngờ liên tiếp xảy đến.
Lũ mamono càng ngày càng mạnh, những người lính đi cùng chúng tôi đã bị thương hoặc tử ẹo.
Kết giới chống rét vẫn còn đó, tiến độ không có dấu hiệu thay đổi, nhưng ngày hôm nay làm tôi cảm thấy như thể chính mình đang bị thương khắp người vậy.
Khi nhìn lại, tôi mới thấy nó rất không bình thường.
Lúc này chúng tôi đang có thời gian nghỉ ngơi, trong túp lều Shiki đã chuẩn bị trước.
Rona cũng có chuẩn bị một cái lều cho chúng tôi, nhưng chúng tôi đã từ chối.
Tôi nói rằng mình sẽ tự cung tự cấp, nhưng có lẽ họ muốn bảo đảm chúng tôi có đủ đồ để chống lại cái lạnh. Vậy nên họ đã chuẩn bị thêm cả phần cho chúng tôi luôn.
“Shiki, anh đã biết trước nhiệt độ của nơi này rồi sao? Căn lều này chống rét rất tốt” (Makoto)
"Vâng. Lãnh thổ quỷ tộc là nơi có nhiệt độ cực kì thấp. Tôi đã thiết kế để căn lều này có thể chuẩn bị ngay lập tức và chống lại bất cứ môi trường nào” (Shiki)
“Điều đó rất có ích. Nhưng anh biết đấy, phe quỷ tộc cũng đã chuẩn bị cho chúng ta mà, vậy có ổn không?” (Makoto)
“Đúng vậy. Cho dù chất lượng của nó không được cao, buổi tối ta sẽ về nghỉ tại Asora cơ mà, chấp nhận yêu cầu của họ không phải tốt hơn à?” (Mio)
Ah, Mio cũng nghĩ giống tôi.
Nếu là vậy, điều đó có nghĩa việc này sẽ có vấn đề.
Tôi hiểu rồi.
Có khả năng ta sẽ bị theo dõi nếu mượn đồ của quỷ tộc.
“Những thứ đó chỉ để phòng khi chúng ta chưa chuẩn bị trước thôi, ngoài ra, tôi không muốn phải dựa vào mấy thứ đồ của Rona” (Shiki)
Đúng như tôi nghĩ.
“À thì, tôi đùa về chuyện Rona đấy, nhưng nếu xét đến vị thế của từng người, cô ta không thể làm những thứ kì lạ được” (Shiki)
…
Hệt như tôi nghĩ, may mà chưa nói gì cả.
Tôi có thể hỏi lí do không nhỉ?
Việc này làm tôi hơi do dự.
“Tại sao-desu?” (Mio)
Tốt lắm-desu Mio.
“ Bởi vì ta là những vị khách đã nhận lời mời của họ, và cũng bởi chính Quỷ vương đã ra lệnh cho Rona phải làm việc dẫn đường. Mặc dù có cái tính cách như thế, Rona vẫn trung thành với Quỷ vương, cô ta sẽ không từ bỏ nhiệm vụ của mình. Vậy nên nếu ta sử dụng căn lều họ chuẩn bị và quay về Asora, sẽ không có vấn đề nào cả. Chắc chắn cô ta cũng sẽ không dám vào trong lều kiểm tra” (Shiki)
"Chẳng phải cô ta chỉ cần không bị phát hiện là được sao?" (Mio)
"Tôi đang ở đây. Cô ta biết rằng nếu bị tôi phát hiện, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn. Cả sức mạnh của Waka nữa, cái đó cũng có phần liên quan” (Shiki)
Shiki hiểu Rona thật đấy.
Thay vì bạn bè, hai người họ giống chó và khỉ hơn.
“Hah… nản quá mà” (Mio)
Mio thở dài.
Mấy ngày nay, cô ấy vẫn chưa được ăn bữa nào ra hồn cả.
"Waka-sama, tôi xin lỗi vì lúc nãy đã dừng tay ngài lại” (Shiki)
Anh ta cúi đầu.
Đó không phải thứ anh ta cần xin lỗi tôi đâu.
Mặc dù tôi muốn biết lí do.
“Anh không cần phải xin lỗi làm gì. Nhưng sao lại thế? Nãy tôi mới chỉ định giúp họ chút ít thôi mà” (Makoto)
"Vấn đề là ở chỗ đó. Lúc nãy là một vở kịch của Rona, Waka-sama ạ” (Shiki)
“… Eh?” (Makoto)
“Tôi không chắc liệu cô ta có thu xếp cả số lượng hay không, nhưng người phụ nữ đó muốn ngài hợp tác trong một cuộc tấn công của kẻ địch” (Shiki)
Không không, chắc anh chỉ đang quá đa nghi thôi, phải không?
Binh lính của họ cũng phải chịu tổn thất còn gì.
“Không đâu, việc đó…” (Makoto)
“Bằng chứng là họ đã xử lí tất cả mà không cần chúng ta phải động tay, đúng chứ? Xử lí mọi thứ ấy” (Shiki)
…
Một con sư tử trắng, con chó tuyết hộ vệ, con rồng băng vảy xanh; đúng là phía quỷ tộc có thể tự giải quyết bọn chúng.
Nhưng nhiêu đó có đủ để làm bằng chứng không?
“… Tôi vẫn còn vài điểm đáng lưu ý đây. Ngay cả trong tình huống như thế, họ vẫn không cần hủy bỏ cái kết giới, và khi lực lượng giảm đi, họ nhanh chóng ổn định đội hình. Thoạt nhìn thì đúng là rất có kỉ cương, nhưng tôi lại nghĩ họ làm được thế do đã tập trước rồi” (Shiki)
Cái kết giới chống rét không hề tan biến trong suốt trận chiến.
Họ cũng nhanh chóng lấp đầy lỗ hổng trong đội hình.
“Nhắc mới nhớ, vài người trong số họ hay quan sát chúng ta trong lúc chiến đấu. Rona thì vẫn tỏ ra bình thường” (Makoto)
Tôi đã không nhận ra điều đó.
Trong cơn bão tuyết dày đặc, rất khó để tôi chú ý đến mọi thứ xung quanh.
Phải nghĩ thêm về việc này mới được.
“Vâng. Phía quỷ tộc sẽ không trực tiếp yêu cầu sự hợp tác. Nhưng nếu chúng ta hành động, điều đó sẽ càng có khả năng xảy ra. Họ sẽ được chứng kiến một ít sức mạnh của chúng ta, đồng thời cả hai phe cũng sẽ trở thành bạn của nhau” (Shiki)
"Vậy anh đang muốn nói rằng họ đã lên kế hoạch cho những cái chết rồi ư?" (Makoto)
“Chắc chắn họ sẽ phải làm thế. Muốn biết được bức tranh toàn cảnh thì cần phải có sự hi sinh. Quỷ tộc chưa nắm bắt ta hoàn toàn, nhưng họ sẽ đối xử với chúng ta như những vị khách cấp quốc gia” (Shiki)
Mặc dù bản thân điều đó là vô ích.
“Đối với một đại diện Thương đoàn như tôi, màn chào đón này có hơi quá rồi. Dù sao thì cũng có tận hai tướng quỷ ở bên họ mà” (Makoto)
“Vâng. Ngoài ra, ngài có nhận ra điều khác lạ trong lời giới thiệu của Io và Rona không?” (Shiki)
Cái đấy sao.
Tôi cũng cảm thấy có chút gì đó lạ lùng.
Nhưng tôi bình thường sẽ không chú ý đến một thứ như thế, trừ khi có ai đó chỉ ra.
“Đúng vậy, có chút kì lạ. Io hành xử như thể đây là lần đầu gặp mặt, Rona thì lại thẳng thắn như cái lúc sự cố dị thể còn chưa xảy ra” (Makoto)
"Chính xác. Io không muốn nhắc đến sự việc ở thủ đô Vương quốc, Rona lại muốn chứng minh rằng đó mới là tính cách thực sự của cô ta” (Shiki)
Thế thì sao nhỉ?
“H-Hai người đó không được khỏe à?” (Makoto)
Nhưng nếu là thế … may mà tôi chưa hỏi rằng: “Không phải ta đã gặp nhau ở thủ đô Vương quốc rồi sao?”.
Nếu tôi nói vậy, sự mong đợi của Io sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
“Quỷ Vương chắc sẽ nói đến việc đó ... Nhưng tôi nghĩ chuyện này phải có ý nghĩa nào đấy. Nói cách khác…” (Shiki)
Shiki dừng lại một lát và nhắm mắt lại.
“ ‘Chúng tôi muốn xóa bỏ những điều tồi tệ lúc trước và tạo ra một mối quan hệ hòa đồng’. Dường như quỷ tộc rất muốn có được Waka-sama và Thương đoàn Kuzunoha. Nếu cứ thế này, có khi họ sẽ làm hẳn một cuộc diễu hành ấy chứ. Kufufufu” (Shiki)
Đừng có cười “kufufu” nữa.
Anh đang ngày càng giống Tomoe rồi đấy, Shiki.
Nếu anh đi theo con đường đó, ruột gan tôi sẽ bị đảo lộn lên mất.
Xin hãy vì tôi mà dừng lại đi.
"Diễu hành sao. Nếu có cả tiệc thì sẽ tốt hơn” (Mio)
“Mio-dono, đã là diễu hành thì không thể thiếu tiệc tùng được đâu. Để đón khách, một bữa tiệc lớn là thứ tiên quyết cần phải có mà” (Shiki)
“… Thế thì được-desu ne” (Mio)
Được ở chỗ nào chứ?!
“Lấy một ví dụ về cách nấu nướng của quỷ tộc, chẳng hạn như miếng thịt thái mỏng ướp lạnh, họ sẽ ăn chúng trực tiếp luôn. Sử dụng rất nhiều loại băng khác nhau, cách nấu của họ cũng trở nên rất đa dạng. Lần trước đến đây tôi mới chỉ thấy được từng đó, nhưng họ đang sống trong một môi trường hay thay đổi, vậy nên hiện tại chắc sẽ có nhiều thứ hơn để thưởng thức” (Shiki)
“Chúng ta sẽ đến được thủ đô nội trong hôm nay sao?” (Mio)
“Không, tôi nghe nói hôm nay chúng ta sẽ qua đêm ở một thị trấn gần đó. Mai ta sẽ đến thủ đô” (Shiki)
“À, ừ, tôi cũng rất mong đợi … cái kĩ thuật nấu nướng đông lạnh đó” (Makoto)
Tôi vô thức trả lời anh ta.
… Món lạnh vào mùa đông à.
Ăn kem trong tấm kotatsu là chuyện bình thường, nhưng tôi tự hỏi lần này có giống vầy không.
Tôi đứng dậy và nhìn ra ngoài.
Một vùng đất băng giá làm ta không thể thấy được cái gì ở phía trước nữa, đến cả mấy ngôi sao còn chả thấy đâu. Chỉ có một màu đen kịt, gió và tuyết thổi ào ào.
Chỉ còn tiếng gió thổi là vẫn đang vang vọng.
Thậm chí nếu người ta có bảo tôi ăn thử thịt đông lạnh và các món lạnh khác ở một nơi thế này, tôi chẳng cảm thấy thèm một tí nào cả.
◇◆◇◆◇◆◇◆
* Cạch *
Cánh cửa đóng lại một cách lặng lẽ.
"Root! Cô … tự nhiên gửi đi một sự tồn tại kinh hoàng cùng quả trứng của Lancer tới vùng Bạch Sa. Cậu ta đã làm loạn hết lên đấy, cả cái từ Oba-san đó nữa !! ”
Người phụ nữ trẻ tuổi tiếp tục hét toáng lên về những điều không liên quan cho đến khi cô bình tĩnh lại. Bỏ chiếc mũ trùm đầu xuống, cô tiến lại gần người đang ở cuối căn phòng.
Cô cởi chiếc áo khoác dài có mũ trùm đầu và ném nó lên cái ghế sôfa cạnh đó.
“Màn chào hỏi thật đặc biệt đấy-ja na, Sa Triều. Lâu rồi mới gặp lại nhau mà cô tự dưng lại đến như thế này”
“? !! À, rất xin lỗi. Tôi chỉ theo phản xạ… ”(Grount)
“Đúng như mong đợi của tôi. Tôi biết Makoto-kun có thể làm điều đó mà. Vùng hoang mạc là nơi nằm ngoài phạm vi quan sát của tôi, vào những lúc thế này, tôi thấy tiếc vì đã không được chứng kiến cảnh đó!” (Root)
Người phụ nữ nghĩ rằng anh ta chỉ có một mình, nhưng khi thấy người đang đứng bên cạnh, cô bèn xin lỗi và còn không nói nên lời.
Người đó nở một nụ cười và bước đến chỗ Graunt.
“Cô, Shin đấy ư?! Eh, nhưng tôi cảm thấy cô có hơi khác … ”(Grount)
“Tôi là Shin-ja yo. Không, từng là Shin thì đúng hơn. Tôi đã lập khế ước sở hữu với một người, như cô thấy đấy. Và giờ vai trò của tôi là hầu cận của ngài ấy” (Tomoe)
“Khế ước? Sở … sở hữu á?” (Grount)
Grount không nghĩ ngợi được gì nữa, cô chỉ trả lời như một con vẹt.
“Đúng thế. Bây giờ tên tôi là Tomoe. Gần đây tôi cũng có ghé thăm Đế quốc mà. Cùng với chủ nhân của mình” (Tomoe)
“Ara. Nếu cô đã ghé thăm, tôi đáng ra phải chuẩn bị ít trà mới phải. Đừng có cư xử như những người xa lạ thế chứ. Ừ thì tôi lúc đó cũng đang bận nên không thể tiếp cô được. Tôi xin lỗi vì đã không chào đón cô tử tế. Mặc dù cô đã phải lặn lội từ vùng đất hoang” (Grount)
Trải qua một cuộc hội ngộ bất ngờ với bạn rồng cũ, người phụ nữ - long thượng đẳng Sa Triều tên Graunt – đón tiếp Tomoe.
Tất nhiên cô vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Kuku, vậy thì Graunt, cô có việc gì với tôi sao?” (Root)
Root ngồi lên cái ghế đối diện với Tomoe và nhìn Grount, người vẫn đang đứng.
“!! Đúng thế, Root! Cậu hân tộc đó là sao hả ?! Đó là trứng của Lancer, quả trứng của long thượng đẳng đấy ?! Và cô lại đi tin tưởng giao nó cho một hân tộc ư!! ”(Grount)
“Nhưng cậu ta rất mạnh mà, đúng chứ?” (Root)
“C-Cái đó…” (Grount)
"Quả không sai, mạnh hơn cả tôi nữa nhỉ?" (Root)
"Ít nhất, tôi thấy tuyệt vọng hơn lúc đấu với cô" (Grount)
“Hah… ra là vậy. Đau lắm đúng không? Một long thượng đằng lại phải đến tận đây để nói với tôi điều đó. Makoto-kun đang cố trở thành cái gì vậy trời?” (Root)
Root ngả lưng xuống ghế sôfa và ngước lên trần nhà.
Trái với lời nói của mình, anh ta trông rất vui vẻ.
“Makoto? Không, cậu ta nói tên mình là Raidou cơ mà” (Grount)
“Không sai, cái nào cũng được hết. Makoto-kun cũng chính là Raidou. Cô biết đấy, cậu ta cũng có hai cái tên như những người ở đây. Đừng bận tâm nhiều làm gì” (Root)
“Nếu vậy thì…thì… làm gì có chuyện tôi chấp nhận cái câu trả lời đó! Cô sẽ phải giải thích tất cả cho tôi! Về cậu hân tộc mạnh đến đáng sợ kia, về lí do Lancer biến thành trứng, và vì sao tôi phải chăm sóc cho nó!!” (Grount)
“… Nhưng cô cũng biết Tomoe rồi, thật tuyệt phải không? Từng này long thượng đẳng tập trung trong căn phòng mạo hiểm Hội. Đây giống như hội nghị vậy, cô có nghĩ như tôi không? Họp mặt năm người ấy?” (Root)
Thái độ của Graunt đang tràn đầy sự đe dọa. Cô ngồi đối diện với Root và lại gần anh ta hơn.
Nhưng Root vẫn bình thản trước vẻ nghiêm túc của cô và nói chuyện với Tomoe.
“Trong phòng này chỉ có ba người thôi” (Tomoe)
“Tiếc thật đấy. Nếu Graunt mang thêm Lancer, con số sẽ là sáu” (Root)
"Ngay cả khi ngươi tiếp tục nói thêm những câu linh tinh, nó sẽ không có ích gì đâu" (Tomoe)
"Đối với chúng ta, những người hiếm khi tụ họp, đây là sự kiện lớn đấy ..." (Root)
"Root!! Cô đang nói cái quái gì vậy!! Tôi sẽ không bị lừa đâu !! ” (Grount)
Thái độ đe dọa của Grount sẽ không dừng lại.
"Tôi biết rồi. Về Lancer đúng không? Tôi sẽ giải thích ngay đây, trời ạ. Nhìn đây này” (Root)
“… Hả?” (Grount)
Root lấy ra hai quả trứng từ hư vô và đặt chúng lên bàn.
Mắt Grount mở to.
Bởi vì cô biết những quả trứng đó.
“Đây là Hắc Ngục , còn đây là Thuỷ Phách . Dù rất tiếc. Nhưng ngoài chúng ta ra, các long thượng đẳng khác đều đã bị hạ ~ !! ”(Root)
“… Uhm, eh?” (Grount)
“Đầu tiên là Thần Kiếm, Lancer. Tiếp theo là Thuỷ Phách và kế đến Hắc Ngục. Cuối cùng thì Kim Xích . Một kẻ nào đó đã gϊếŧ chết họ” (Root)
"Tôi chưa từng nghe về vụ này" (Grount)
"Các long thượng đẳng đã trở thành mục tiêu, cô không nghĩ rằng người chịu trách nhiệm đã làm điều cần thiết để ngăn chúng thoát ra ngoài sao?" (Root)
“!!! Đừng nói với tôi cậu hân tộc đó đã làm điều này đấy ?! ”(Grount)
“Hể. À, không phải đâu. Cậu ấy là người đã xử lí mọi chuyện. Cậu ta đã đánh bại kẻ chủ mưu. Và rồi họ đã biến thành trứng. Về Lancer, nó không có ai chăm sóc cả, vậy nên tôi đã nghĩ sẽ để nó ở chỗ cô. Makoto-kun làm việc này là vì thế đấy” (Root)
“ … Thế đứa nào là kẻ chịu trách nhiệm?” (Grount)
“Dù thật đáng xấu hổ, nhưng đó là một kẻ lai tạp giữa hân tộc và rồng, nó được dung hợp thêm cả máu của tôi nữa. Cô thấy đấy, kẻ đó đã hấp thụ sức mạnh của những con rồng bại trận và trở thành một vấn đề làm tôi đau đầu. Đến cả anh hùng-kun của Đế quốc cũng suýt phải bỏ mạng. Ah~ Tôi thực sự rất xin lỗi” (Root)
“Anh hùng Đế quốc. À, cái tên quyến rũ ấy hử. Bởi thứ đó đã xuất hiện, tôi phải trở về lúc còn trẻ và đang định đi khỏi đó một thời gian” (Grount)
Vẻ mặt của Grount trông khá đau đớn, như thể cô đang chống lại cơn đau đầu.
“Chúng ta đang trong hoàn cảnh như thế này, xin đừng bắt tôi làm việc đó. Khi mọi thứ đã ổn định, cô có thể làm tùy ý. Trường hợp của cô sẽ vẫn giữ lại được kí ức sau khi tái sinh. Tôi muốn cô dạy tôi cái kĩ thuật đó” (Root)
“Điều đó là không cần thiết bởi cô có cần tái sinh đâu. Còn bây giờ…” (Grount)
"Bây giờ gì?" (Root)
“Cậu hân tộc đó, sao cậu ta lại đánh bại được con quái vật đã hấp thụ sức mạnh của 4 long thượng đẳng thế? Cô cũng đã hỗ trợ đúng không? ”(Grount)
“Hm, trận chiến đó chỉ thiên về sức mạnh. Tôi chỉ ra đòn kết liễu vào phút cuối thôi. Nhờ vậy, tôi được nói chuyện nhiều hơn với cậu ấy. Hmm, đó là một cậu trai thú vị mà, tôi không ngại đâu” (Root)
Đôi mắt của Grount mở to một lần nữa.
Miệng cô cũng đang há hốc ra.
Tomoe, người im lặng nãy giờ, lấy tay che cái miệng đang cười của mình.
“… Root, cô định đùa cợt bao lâu nữa đây? Tôi nên nghiêm túc lắng nghe từ đoạn nào hả?” (Grount)
"Thật thô lỗ mà. Lời đùa giỡn duy nhất là thông điệp tôi nói với Makoto-kun thôi. Những thứ khác đều là sự thật” (Root)
"Thông điệp nào?"
“À... Tôi nói với cậu ấy rằng ở Đế quốc có Oba-san của tôi, tên bả là Graunt, mong cậu hãy mang quả trứng của Lancer đến chỗ người đó” (Root)
"Vậy ra cô chính là đứa đầu têu !!!" (Grount)
Trong một khoảnh khắc, Graunt ngay lập tức giẫm chân lên bàn và túm lấy cổ áo Root, sau đó lắc như điên.
Đây là việc đáng chú ý nhất trong ngày hôm nay của họ.
"Đợi-, ugah, bình tĩnh … đi mà !!" (Root)
“Làm gì có chuyện tôi bình tĩnh được nữa!! Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy tuyệt vọng đến thế đấy?! Ngọn lửa của tôi còn chả thể làm bộ đồ của cậu ta xây xát gì; phép thuật của tôi cũng không thể tới được và đã bị xóa bỏ. Móng vuốt của tôi cũng vậy, bất kể tôi có cào bao nhiêu, cậu ta chỉ biết cúi đầu một cách hối lỗi thôi!!” (Grount)
“Acha ~. Cái giáp ma lực đó mạnh đến thế cơ à. Có vẻ nó đang dần ổn định lại rồi. Đáng sợ thật” (Root)
“Nó không chỉ đáng sợ đâu! Móng tay tôi đã bị nứt rồi này, đau lắm đấy?! Nhìn đây nè!!” (Grount)
Trong khi đang dùng một tay túm cổ Root, cô chìa bàn tay phải trước mặt anh ta.
Những ngón tay của cô rất đẹp, nhưng đúng như lời nói vừa rồi, móng tay cô đã bị nứt khá nhiều. Chúng sẽ khiến người khác phải nhăn mặt nếu nhìn thấy.
"Cô không chữa trị cho chúng à?" (Tomoe)
Tomoe hỏi Grount trong khi đang uống tách trà.
“Cậu ta cũng có hỏi tôi rồi. Nhưng sao tôi có thể nói: “được thôi, làm ơn” nữa hả?! Cơn khát máu của tôi chạm đến cực điểm, điên cuồng tấn công, và sau khi tôi đã mệt lử, cậu ta nhấc tôi lên mà ném đi. Sau đó cậu ta mới hỏi thế đấy!! Tôi phải gắng gượng chút sức còn lại để nói: ‘Đừng có coi thường tôi, việc của cậu là cái gì?’, vậy đó!!” (Grount)
"Tôi hiểu rồi. Đối với một con rồng bại trận như cô. Waka không thể nói thêm gì nữa” (Tomoe)
"Tôi cũng có lòng tự trọng của loài rồng chứ … Waka?" (Grount)
Grount mới nãy còn trả lời Tomoe mà không cần nhìn mặt, giờ cô lại quay ra đằng sau.
“Đúng đấy. Tôi có nói rằng tôi đã đến Đế quốc mà, phải không? Cùng với chủ nhân của mình” (Tomoe)
“Ờ” (Grount)
“Chủ nhân của tôi tên là Raidou-ja” (Tomoe)
Bầu không khí trong căn phòng bỗng đông cứng lại.
Người vừa làm ầm ĩ hết cả lên là Graunt, và giờ cô đang đứng đơ tại chỗ.
“… Cô nói gì cơ?” (Grount)
“Tôi vừa nói đấy thôi. Tôi đã lập khế ước sở hữu với một người. Người đó tên là Raidou, gọi cách khác là Makoto-sama. Chủ nhân tôi đó-ja” (Tomoe)
“Một khế ước … sở hữu. Ban nãy cô đã nói rồi … EEEEH?! Cô lập khế ước sở hữu … với một HÂN TỘC á?! ”(Grount)
“Não cô mất bao lâu để thông ra vậy? Cô đang muốn diễn kịch đấy à?” (Tomoe)
“Ế, nhưng Tomoe, một long thượng đẳng và một hân tộc … sở hữu; với cậu trai đó, Raidou sao?” (Grount)
“Đúng thế. Oh, đừng thả Root xuống vội. Cứ giữ hắn như thế đi-ja” (Tomoe)
Tomoe dừng Grount lại, người đã mất hết sức lực ở tay bởi tâm trí đang bay cao bay xa.
“Eh, sao cô lại nói thế hả Tomoe? Không phải đây là buổi uống mừng cuộc hội ngộ của các long thượng đẳng sao? Nếu tôi không nhầm, cô còn mang theo loại sake tự làm rất ngon nữa mà” (Root)
Root cảm thấy một luồng khí bất an tạt vào má mình.
Anh ta rụt rè hỏi Tomoe.
“Tất nhiên cái đó không phải nói dối đâu. Nhưng ngươi thấy đấy... ”(Tomoe)
Tomoe đối mặt với Root, người vẫn đang bị Graunt túm lấy. Ánh mắt cô trở nên sắc bén hơn bao giờ hết.
“Trước khi uống mừng, ta muốn hỏi một câu trước đã. Thực ra đã có lời thú nhận rồi. Sao ngươi dám sắp đặt để Waka-sama nói những từ thiếu lễ phép với Graunt hả? Hơn nữa, bởi sự hiểu lầm, ngài ấy còn nói đến tận hai lần” (Tomoe)
“K-Không phải thế đâu, cô thấy đấy .. tôi chắc chắn 100% rằng Makoto sẽ không gϊếŧ người mà. Ngoài ra tôi cũng biết Graunt sẽ không thể gϊếŧ cậu ấy, vậy nên … chuyện là thế đó. Nếu cô nghiêm túc suy nghĩ, không phải cách tốt nhất để hiểu Makoto-kun là chiến một trận với cậu ấy sao?” (Root)
"... Mặc dù vì cái đó, tôi đã phải chịu một vết thương lòng ư?" (Grount)
“G-Grount, ta hãy bình tĩnh lại đã. 1 đánh 2 không phải việc các long thượng đẳng nên làm đâu. Cô có nghĩ vậy không?” (Root)
“Nhẹ tay thôi nhé, Graunt. Lát nữa tôi sẽ chữa lành vết thương của cô bằng loại sake tốt nhất luôn. Còn bây giờ … chắc cô cũng hiểu rồi chứ?” (Tomoe)
Tomoe thốt ra những lời ấy rồi cùng Graunt hướng ánh nhìn thẳng đến Root.
"Tôi hiểu rồi. Bây giờ tên cô là Tomoe nhỉ? Chúng ta phải “trò chuyện” đôi chút với tên ngốc này thôi, đúng chứ?” (Grount)
“Umu. Dĩ nhiên sẽ là bằng nắm đấm rồi” (Tomoe)
“Đúng, bằng nắm đấm. Sau khi việc này xong xuôi, tôi sẽ phải chăm sóc móng tay của mình” (Grount)
“Tomoe, cô đến đây với cái ý định đó trong đầu phải không?” (Root)
“Ngươi đã vượt quá giới hạn rồi đó, Root. Còn lâu trời mới tối. Đây là thời điểm tốt để nghỉ ngơi!!” (Tomoe)
"Tôi sẽ làm cô hiểu được nỗi khϊếp sợ mà tôi đã trải qua!!" (Grount)
“Đợ- ?! Hôm nay tôi vẫn còn rất nhiều việc~ u-- agaaaaaa” (Root)
*Bốp bốp*
Đêm hôm đó, hai nàng long công chúa đã sưởi ấm cổ họng và trái tim họ bằng sake Nhật Bản.
Ngoại trừ thanh niên bị thương đầy người đang nằm ở đằng kia.
----------END CHAP----------