"Này, Natsu, cô đã giấu Makoto ở đâu rồi hả!" (Genichi)
Một người đàn ông vạm vỡ khoảng tầm 40 tuổi tới thăm võ đường.
Vóc dáng của ông ta rất phù hợp với giọng nói ồm ồm của mình. Tiếng gọi đó chạm đến tai của người phụ nữ đang nhấp ngụm sake ở đằng sau căn phòng. Khi cô nheo mắt lại, bạn có thể hiểu rằng vị khách đang gào lên trước cửa không phải người cô muốn gặp. Bực mình, cô lắc đầu và thở dài.
"Tên ngốc đó ... mới chỉ được ba ngày kể từ lần cuối ông ta đến đây, ông ta không có đứa học trò nào để trông nom à…" (Natsu)
Không gây ra một tiếng động nào, cô đứng dậy và hướng đến lối ra. Cô đứng ngay trước chỗ giọng nói vừa vang lên và mở cửa. Xuất hiện hình bóng của một người đàn ông trung niên tầm 30-40 tuổi. Khuôn mặt ông ta rất trưởng thành, bao trùm quanh người là một bầu không khí đầy phẩm chất. Nhưng nói rằng ông ta mới chỉ hơn 40 sẽ là một điều sai lầm … trông ông ta như một người có đủ năng lực và thể chất để tự mình hạ cả một trung đội.
“Đừng có đến đây và nói đi nói lại một câu như thế nữa, Genichi” (Natsu)
Cô không giấu đi sự khó chịu của mình với người đàn ông đó.
Người phụ nữ tên gọi Natsu luôn tìm cách đuổi khách đi, bất kể họ có là ai. Người cô luôn phát ra một thứ sát khí đầy hăm dọa. Mặc dù cô bằng tuổi với người đàn ông trước mặt, có lẽ là trẻ hơn vài năm, làn da của cô vẫn rất trắng hồng và mịn màng. Tuổi của cô cũng vào tầm giữa trung niên rồi, nhưng nếu có vị khách qua đường nào thấy được, họ sẽ nói cô mới chỉ khoảng 20.
“Makoto đâu rồi! Cô giấu cậu ta ở đâu?” (Genichi)
"Tôi không biết! Tôi không quan tâm! Về đi!” (Natsu)
“Đừng có giấu cậu ta nữa! Nói cho tôi biết đi! Tôi sẽ không về đâu! Tôi mới chỉ dạy cơ bản cho Makoto về kĩ thuật Iai, cậu ta vẫn còn nhiều thứ phải học lắm, và tôi chỉ dạy cậu ta vì cô đã giới thiệu thôi đấy!” (Genichi)
“Tôi không biết cậu ta ở đâu. Đã một thời gian dài kể từ khi tôi không còn giảng dạy nữa, tôi chỉ cho cậu ta mượn võ đường này để luyện tập thôi! Tôi chả có lí do nào để giấu Makoto hết!” (Natsu)
Trận khẩu chiến giữa hai người dừng lại, ta chỉ còn nghe thấy hơi thở của họ.
Natsuko là người đã dạy Makoto dùng cung. Munakata Natsuko là quản lí của võ đường Munakata. Cô từng học cung thuật lúc nhỏ dưới sự chỉ dạy của một người thầy, nhưng cô chưa bao giờ có cơ hội áp dụng nó vào thực tiễn. Trước khi làm giáo viên môn cung thuật, cuộc đời của cô là một người lính. Cô đã đi hết chiến trường này tới chiến trường khác với khẩu súng trên tay.
Cung và tên khá là vô dụng trên chiến trường của thế giới hiện đại, thành ra Natsu thích dùng súng hơn là cung. Cái ống ngắm trên khẩu súng hữu dụng hơn nhiều so với kĩ thuật nhắm bằng mắt thường mà cô học hồi nhỏ.
Natsu rời khỏi chiến trường vào khoảng thời gian nào đó và quay về Nhật Bản. Cô xóa sạch mùi thuốc súng còn đọng lại trên cơ thể và lập ra một võ đường. Cô chưa bao giờ nói ra nguyên nhân mình rời khỏi vùng chiến, nhưng trải nghiệm đó đã giúp cô bình tĩnh trước mọi tình huống.
Nhưng hiện tại người đàn ông trước mặt đang ngày càng làm cô bực mình hơn.
Thực ra, mối quan hệ giữa họ không gần gũi mà cũng không xa cách, có thể coi họ là đồng hương của nhau.
“…… Cô thực sự không biết cậu ta ở đâu sao!?” (Genichi)
“Đúng, không biết tí gì cả … nhưng tôi chắc cậu ta vẫn còn sống. Gạt chuyện đó sang một bên, sao anh lại ám ảnh với cậu ta đến thế? Anh còn những học trò giỏi hơn cơ mà. Để yên cho Makoto đi” (Natsu)
Đúng như Natsu vừa nói.
Người đàn ông trước mặt cô tên là Genichi Ishido, một trong số ít các bậc thầy kiếm đạo của thế giới hiện đại. Ông ta có rất nhiều học trò xuất sắc và thường không quan tâm đến mấy thành phần yếu ớt.
"Có chứ, tôi đã giao cho chúng những bài tập luyện khi mình không có mặt ở võ đường. Ngoài ra còn một đống thư giới thiệu của giải đấu và những võ đường khác" (Genichi)
"Sao anh lại làm thế? " (Natsu)
“À thì, đó là vì tôi muốn tập trung vào việc huấn luyện cho Makoto” (Genichi)
“… Tại sao …… Cậu học trò đó của tôi đâu có giỏi dùng kiếm. Tôi không thể hiểu được lí do để anh bỏ thời gian huấn luyện cậu ta” (Natsu)
“Phải, cậu ta không có tí tài năng kiếm thuật nào cả, hoàn toàn trống rỗng. Tôi nghĩ cũng đã được sáu tháng rồi, cuối cùng tôi cũng có thể dạy cậu ta chém trúng một con búp bê bằng rơm” (Genichi)
Khi Natsu nghe thấy ông ta xác nhận rằng Makoto không biết cách dùng kiếm, cô càng không thể hiểu nổi nỗi ám ảnh của ông ta từ đâu mà ra. Makoto có thể bắn cung rất tốt, và cậu ta thích điều đó. Cậu ta trở nên đáng sợ khi nhắc đến cung và tên. Natsu tin rằng Makoto đam mê cung thuật, và cô cũng đánh giá cao tài năng của cậu ta.
"Vậy thì anh đến đây làm quái gì, nếu chỉ là sở thích thì anh sẽ không cần vội vã đến thế" (Natsu)
“Sở thích, có thể, nhưng tôi vẫn cảm thấy điều gì đó khác biệt. Mặc dù vậy, tôi biết rõ một điều, tôi không muốn từ bỏ một cậu học trò mà mình đã bỏ nhiều thời gian để huấn luyện” (Genichi)
Ông ta vừa nói vừa xoa cằm.
“Ban đầu, tôi thấy hứng thú với cậu trai đã được cô huấn luyện trở thành một thiên tài cung thuật. Nhưng giờ, tôi chỉ quan tâm đến cái đức tính ngay thẳng của cậu ta” (Genichi)
“Ngay thẳng hử... từ hợp lí nhất để miêu tả Makoto đấy” (Natsu)
Tuy nhiên, cô vẫn không thể hiểu nổi sao ông ta lại bị ám ảnh với việc dạy dỗ Makoto.
“Tôi đã dạy cậu ta những điều hết sức cơ bản trong vòng 6 tháng qua. Mấy thứ có thể thực hành ngay tại nhà; cách vung kiếm và cách tăng lực nắm của tay. Tôi còn đưa cho cậu ta một thanh kiếm gỗ để tập luyện” (Genichi)
“…… Hừm, đúng thật là chỉ toàn những điều cơ bản... Ngay cả vậy, cậu ta vẫn không thể chém con búp bê rơm một nhát sao?” (Natsu)
Cho dù đó là học trò của mình, cô vẫn phải cảm thấy thất vọng về cậu ta.
"Tất nhiên, khi tôi để cậu ta thử lần đầu tiên, cậu ta còn chém trúng tay mình cơ mà" (Genichi)
“……” (Natsu)
“Mặc dù vậy, cậu ta vẫn đang thực hiện các bài tập tôi giao và chưa bỏ cái nào hết. Mắt cậu ta luôn sáng ngời, vậy nên trong quá trình dạy, tôi chưa bị cậu ta chen ngang hay phàn nàn câu nào. Tôi còn bảo cậu ta luyện cơ và vài thứ khác để có được một cơ thể khỏe khoắn hơn” (Genichi)
Genichi là một con gấu chứ không phải kiếm sĩ nữa; ông ta chăm Makoto hệt như một con gấu con vậy.
“…Tôi nghĩ cậu ta thật hài hước, mặc dù không có tài dùng kiếm, cậu ta đang dần tiến bộ với sự chăm chỉ và cần cù đơn thuần. Tôi muốn thấy thành quả tập luyện của cậu ta sau tất cả lượng công sức đó” (Genichi)
Natsu thở dài lần nữa. Cô đang cảm thấy thương Makoto, Genichi sẽ không buông bỏ cho đến khi cậu ta đã học hết những gì Genichi có thể dạy.
“Khi Makoto trở lại, tôi sẽ khuyên cậu ta chạy trốn khỏi anh” (Natsu)
“Này, này, này, tôi tưởng mình vừa kể một câu chuyện rất hay cơ mà! Thực ra, tôi nghĩ cô cũng cảm thấy giống vậy về cậu trai đó” (Genichi)
"Tôi đã về hưu rồi, hơn nữa tôi cũng đã giao Makoto cho một người khác. Hiện giờ tôi chỉ là Chị đại của võ đường này" (Natsu)
“Vớ vẩn! Cô sai rồi … Đó là nói dối … cô sắp sang 40 - “ (Genichi)
"Tôi bao nhiêu tuổi cơ, Genichi?" (Natsu)
“… C-Chị đại, tôi không có ý gì đâu. Thôi được rồi, dừng lại nào. Mà nghiêm túc đấy, Makoto đang ở đâu nhỉ? Cô đã nói chuyện với cha mẹ cậu ta chưa?” (Genichi)
Cảm thấy luồng khí lạnh lẽo, Genichi ngay lập tức rút lại lời mình nói và cố chuyển chủ đề. Bầu không khí lạnh lẽo đó làm ông ta tưởng mình sắp chầu ông bà đến nơi rồi.
"Thì … đúng là tôi có đi gặp họ để hỏi về Makoto… nhưng chắc là vì lí do phức tạp nên họ không nói cụ thể" (Natsu)
Những lời của Natsu rất thẳng thắn, đây là điều hiếm thấy ở cô.
“Nhưng không phải họ đều là người tốt sao. Tôi nghe nói rằng khi họ đến nhờ cô dạy thằng bé, họ tin cậy cô hoàn toàn. Họ còn mừng vì cô là người dạy dỗ con họ” (Genichi)
“Oh, tôi nghĩ đó là vì Makoto đã bằng cách nào đó tạo ấn tượng tốt về tôi. Nhưng trước khi huấn luyện cậu ta, tôi có đến gặp họ. Cha mẹ Makoto đã yêu cầu tôi áp dụng tập huấn đặc biệt với cậu ta” (Natsu)
“…… Họ nói thế nào?” (Genichi)
“Oh, tôi đã tự học cách bắn cung ngay trên lưng ngựa. Nhưng vì không có ngựa, tôi bảo họ là mình sẽ dùng đến con “ngựa” hiện đại hơn” (Natsu)
Bắn cung trên lưng ngựa phong cách hiện đại. Genichi bỗng cảm thấy nó không ổn cho lắm.
“Còn về phương pháp đấu tay đôi, tôi phải dạy cậu ta cách dùng Uchine” (Natsu)
Uchine. Đó là thứ vũ khí thường được các cung thủ sử dụng ở khoảng cách gần. Hình dạng của thứ này rất độc đáo, nó gắn đầu nhọn của một cây thương trên đỉnh. Phần cán nhìn giống chuôi kiếm, khá là hữu dụng. Ngoài ra, sợi dây gắn thêm vào có thể dùng kèm với cây cung, thu hồi cũng rất nhanh gọn.
Hơn nữa, Uchine rất linh hoạt, hiệu quả của nó không khác lưỡi liềm và xích là mấy. Dù vậy, nó vẫn là thứ nguy hiểm cho người mới bắt đầu, vì vậy phải hết sức thận trọng khi dùng.
Natsu là một chuyên gia về Uchine, cô thường dùng nó dưới dạng dao găm và dây roi trên chiến trường.
“Và cô đã chấp nhận yêu cầu của họ. Ah, Makoto thật đáng thương quá mà. Tôi có thể hiểu được cách cô dạy cậu ta dùng Uchine, nhưng cái bắn cung trên lưng ngựa kiểu hiện đại đó là thế nào vậy?” (Genichi)
“Tôi đã sử dụng chiếc xe jeep của mình thay vì một con ngựa. Tất nhiên tôi là người cầm lái rồi. Makoto vẫn còn quá trẻ để thi lấy bằng lái xe” (Natsu)
“Xe jeep á !!!” (Genichi)
“Đúng, tôi để cậu ta ngồi ở ghế dành cho khách và mở nóc xe cho cậu ta đứng dậy” (Natsu)
“Đứng lên á!?” (Genichi)
“Chúng tôi đã thử vài lần ở ngoài. Bắn tập mỗi khi quẹo trái và quẹo phải. Tôi tăng tốc lên tối đa, Makoto sẽ lo việc nhắm bắn” (Natsu)
“………”
“Chuyện gì thế, Genichi?” (Natsu)
“…… Hôm nay, tôi đã hiểu ra rằng mình nên huấn luyện Makoto bằng những phương pháp khắc nghiệt hơn gấp nhiều lần” (Genichi)
Genichi nhận ra rằng ông ta vẫn còn quá nhẹ tay với việc tập luyện của Makoto, và rằng ông luôn mềm mỏng với cậu ta. Trong đầu Genichi đã quyết định lịch tập của Makoto sẽ trở nên khó khăn hơn từ bây giờ.
“Oh, được đấy. Ý chí của Makoto mạnh mẽ đến mức đáng kinh ngạc. Cậu ta có thể trải qua cả đống thứ mà vẫn không bỏ cuộc. Mặc dù lúc đầu Makoto sẽ nói việc đó là bất khả thi, nhưng rồi cậu ta vẫn làm đấy thôi. Trong những lúc như vậy, cậu ta luôn có thêm nguồn động lực để tiến xa hơn nữa. Vậy nên hãy tìm kiếm những lúc như thế và bắt cậu ta vượt qua giới hạn” (Natsu)
Makoto thực sự rất đáng thương. Người thầy của cậu đã nhận ra giới hạn của cậu mất rồi.
“Vậy, còn lời giải thích của cha mẹ cậu ta thì sao?” (Genichi)
Liệu họ có giấu đi hoàn cảnh của cậu ta về người chịu trách nhiệm cho toàn bộ chuyện này, hay là họ sẽ nói với cô hoàn cảnh thực sự của Makoto … Genichi đang mải suy nghĩ hai khả năng đó.
“…… Đừng có cười tôi đấy” (Natsu)
“… Ok” (Genichi)
“…… Thế giới” (Natsu)
“Gì cơ?” (Genichi)
"Họ nói rằng cậu ta đã đến một thế giới khác, họ không biết bao giờ cậu ta mới quay về!" (Natsu)
“Thế giới khác … chẳng phải đó là thứ mà bọn trẻ hay tưởng tượng ra sao?” (Genichi)
Genichi hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Họ nói cậu ta đã đi đến một hành tinh khác… như thể cậu ta không còn ở trên Trái đất nữa! Đừng bắt tôi nói thêm về chuyện này, anh có biết tôi đang xấu hổ đến mức nào không hả!” (Natsu)
Natsu đỏ mặt xấu hổ khi giải thích lời kể của cha mẹ Makoto.
"Hành tinh nào thế … trong hệ mặt trời của chúng ta còn một hành tinh khác tồn tại sự sống à?" (Genichi)
“Đừng có hỏi tôi, cha của Makoto đã nói với tôi điều này bằng khuôn mặt nghiêm nghị. Khi mẹ cậu ta gặp tôi, bà ấy cũng nói điều tương tự trong khi khóc lóc, tôi chả thể hỏi thêm gì nữa. Hah, tôi chỉ biết rằng Makoto vẫn chưa chết, và cậu ta sẽ quay lại nếu còn sống” (Natsu)
“…….” (Genichi)
“Nếu muốn hỏi trực tiếp, tôi sẽ cho anh địa chỉ của họ. Sẽ không vấn đề gì bởi anh là người quen của tôi. Hơn nữa, không sớm thì muộn, với tư cách là thầy cậu ta, anh sẽ phải đến gặp họ thôi” (Natsu)
“Được, vậy cô sẽ đi cùng với tôi” (Genichi)
Natsu chỉ biết im lặng trước khả năng đọc bầu không khí dở tệ của ông ta. Vì là người viết sẵn địa chỉ, cô không cần đi theo Genichi. Sao ông ta không thể hiểu được chứ … con gấu ngốc ngếch này.
“Genichi, sao tôi lại phải đi cùng?” (Natsu)
Natsu tỏ vẻ đau đớn khi hỏi câu đó.
“Cô cũng đang lo cho Makoto mà, phải không? Có cô đi cùng, tôi sẽ không phải lo bị lạc đường nữa” (Genichi)
Lí do thật sự là Genichi không muốn bị lạc.
“Ồ phải rồi, tôi quên mất rằng anh là một tên ngốc. Tôi còn thấy ấn tượng rằng anh vẫn còn nhớ địa chỉ của võ đường này đấy” (Natsu)
Khả năng đi lạc của Genichi thuộc vào hàng đẳng cấp thế giới. Lần đầu họ gặp nhau cũng là vì cô phải chỉ đường cho ông ta.
“Việc này sẽ rất thú vị đây. Tôi tự hỏi người thân của Makoto sẽ trông như thế nào, tôi rất mong được gặp họ!” (Genichi)
"... Chậc, tôi sẽ nói trước với anh một điều, họ khác hẳn Makoto đấy" (Natsu)
“Thật sao, thế thì sẽ còn vui hơn nữa!” (Genichi)
Giọng Genichi vang vọng khắp khu phố.
Mặc dù Natsu đang nhíu mày, cô phải cảm ơn ông ta vì đã ép mình đi cùng.
Mặc dù cô biết đây là cách để Genichi lôi kéo mình đi đến nhà Makoto, cô cảm thấy bản thân không thể để mọi chuyện trôi qua được. Makoto là cậu học trò yêu quý của Natsu, không đời nào cô lại không lo lắng cả.
(Chúng ta có nên mang theo chút quà không nhỉ? Genichi chẳng biết gì về việc đó, thế thì mình sẽ phải làm à?) (Natsu)
Natsu đứng dậy và gọi điện cho cha mẹ Makoto. Cô nói rằng tối nay, mình và một người nữa sẽ đến thăm. Sau đó, cô nhảy lên chiếc xe jeep và đi mua quà.
-------END CHAP-------