Chương 185: Núi Lửa Bích Lưu.
“Vậy là ta có thời gian rảnh rồi đấy. Họ cũng đã cấp phép cho ta ra ngoài, giờ thì làm cái gì đây?” (Makoto)
Kết thúc cuộc trò chuyện mỏi mệt với Quỷ vương, chúng tôi trở lại căn phòng đã được chuẩn bị sẵn và nghỉ ngơi.
Tôi nhìn Mio và Shiki.
Uầy~ họ đúng là rất ấn tượng.
Người đó chính là Quỷ vương-sama.
Bốn người con của ông ta đều có một bầu không khí tươi tắn, họ liên tục nói với tôi về các loại chủ đề. Nhưng tôi có cảm giác họ muốn nhiều hơn là những câu trả lời của tôi.
Tuy không phải một cuộc trò chuyện một chiều, phía họ cũng sẵn lòng lắng nghe những câu hỏi của tôi. Tôi đã nhận được sự cho phép để đi ra ngoài mà không cần vệ sĩ hay người giám sát nào.
“Tôi đang nghĩ đến việc bàn chuyện với Rona” (Shiki)
“Với Rona ư? À, phải rồi. Rona là bạn cũ của anh đúng không? ”(Makoto)
“Vâng, nhưng tôi không định sưởi ấm tình bạn lâu năm đâu. Dường như cô ả đang hết sức thận trọng với chúng ta. Vẫn còn khá nhiều thời gian trước khi bữa tiệc bắt đầu, tôi sẽ đi giải quyết “sự hiểu lầm” này. Cô ta chắc đã biết về nội dung của cuộc gặp mặt qua lời của Quỷ vương rồi, nhưng nếu là vậy, ta cần phải hành động nhanh chóng” (Shiki)
Hiểu lầm?
Hm, Rona đã làm gì để khiến anh ta cảnh giác như thế nhỉ?
Tôi không nghĩ cô ta đã làm cái gì quá đặc biệt đâu.
Có lẽ là vì cô ta sở hữu ánh mắt của một người đang âm mưu gì đó.
"… Tôi hiểu rồi. Vậy thì anh sẽ không đi khỏi thành phố đâu nhỉ?” (Makoto)
"Vâng. Chuyện đó tôi sẽ để sau” (Shiki)
“Còn Mio?” (Makoto)
“Em sẽ ngay lập tức đi khám phá thành phố. Nhiều địa điểm ở đó trông rất thú vị” (Mio)
Những lời lẽ thông thường của Mio.
Tôi đã nghĩ cô ấy không lo lắng gì trong suốt cuộc diễu hành, nhưng thực chất cổ đang quan sát xung quanh. Ấn tượng thật.
Điều này làm tôi nhớ đến lời khuyên để giảm sự lo lắng cho các diễn viên: “Cứ nghĩ khán giả như củ khoai tây ấy”, đại loại là vậy.
Với Mio, ánh mắt và lời cổ vũ của quỷ tộc và bán nhân chẳng khác nào khoai tây đâu.
… Không phải, khoai tây là thức ăn mà, thế thì cô ấy nhìn nhận họ còn thấp hơn nữa ư?
Bỏ qua chuyện đó, đây là thứ tinh thần mà tôi cần học hỏi từ Mio.
Trong lần chúng tôi ghé thăm Đế quốc, Mio lúc đó đang chăm lo cho Asora; nhưng lần này, cổ cứ khăng khăng đòi đi cùng.
“Lần trước Tomoe đã được đi rồi, lần này cô phải ở nhà”, Mio đã dùng cái logic ấy.
Tôi đã nghĩ: “Cô là một đứa trẻ hay sao vậy hả?”
Kể từ sau vụ Đế quốc, tâm trạng của Tomoe rất là tốt, cổ không hề phản đối Mio và quyết định ở lại.
À thì, cô ấy cũng có nói rằng mình còn việc phải làm, vậy nên chắc cổ cũng không định đi cùng chúng tôi đâu.
Đối với tôi, Shiki mới là người đáng lo, anh ta phải đi tận hai chuyến cơ mà.
Nhưng anh ta lại là người thích hợp nhất để đi cùng, vì thế tôi vẫn đang dựa vào Shiki.
Nếu tôi để Shiki lại, tôi nghĩ mình sẽ có thể tiếp tục các lớp học ở Rotsgard mà không cần hủy bỏ chúng.
Tôi sẽ cân nhắc việc này.
“Một buổi đi ăn sao. Chúng ta sẽ có một bữa tiệc lúc trời tối, đừng có ăn quá nhiều là được. Ngoài ra, họ chưa nói gì về việc phân bố vệ sĩ cả, nhưng nếu bị ai đó bám đuôi, cô phải biết kiềm chế và tránh làm những thứ vô ích, được chứ?”(Makoto)
"Vâng, em biết mà. Em sẽ chỉ tát yêu họ vài cái thôi, Waka-sama. Nhưng nếu ngài lo lắng, đi cùng em có được không?” (Mio)
"Tôi á? Tôi cũng muốn lắm chứ, nhưng đây là thời điểm thích hợp để hoàn thành nhiệm vụ của Root” (Makoto)
“Root… à, quả trứng đó sao?” (Mio)
Mio tỏ vẻ suy ngẫm khi tôi nói đến Root, và như thể vừa mới nhớ ra điều gì, cô ấy bỗng vỗ tay một cái.
Ừ, cô ấy nói đúng rồi đấy.
“Đúng, quả trứng của Xích Long” (Makoto)
“Phải rồi-desu wa. Nếu đã vậy, em sẽ đi cùng ngài- ”(Mio)
“À, không được đâu. Hình như cô trong quá khứ đã làm gì đó với một địa điểm gần nơi ấy. Công việc sẽ không suôn sẻ nếu có chuyện xảy ra” (Makoto)
“Em lúc trước ư?” (Mio)
“Ừm, tôi sẽ làm nhanh gọn lẹ thôi. Dựa theo những thông tin trong buổi gặp gỡ, nơi đó chỉ mất hai tiếng là đến” (Makoto)
"Đúng vậy. Họ đã nói là vài ngày về phía Bắc. Nếu nó giống vùng Bạch Sa, Waka-sama chỉ cần hai giờ đồng hồ là tới nơi. Để quay lại, ngài cứ dùng cổng sương mù là được” (Shiki)
Shiki bổ sung cho lời của tôi.
Chắc là phía quỷ tộc đã không ngờ đến câu hỏi này của tôi, mặt họ tỏ ra rất ngạc nhiên.
Sẽ khá là lạ nếu tôi đề cập đến cái tên của một địa điểm nhất định trong lãnh thổ quỷ tộc.
Lần này, công việc của Root liên quan trực tiếp đến người nhận hàng, và phe quỷ tộc còn chưa biết gì về chuyện đó.
Khác với lần trước, sẽ có người đảm nhiệm vai trò bảo vệ món hàng, miễn là tôi đến được đó, nhiệm vụ sẽ hoàn thành ngay.
“Thế thì em không thể giúp ngài rồi. Mặc dù có hơi tiếc, em sẽ cố hết sức để học được công thức mới-desu wa. Sau đó, em sẽ tìm quà lưu niệm cho mọi người ở Asora” (Mio)
"Hay đấy. Nói với tôi về những cửa hàng tốt sau nhá. Cả những nơi bán đồ lưu niệm nữa” (Makoto)
"Vâng! Em sẽ bắt đầu chuyến đi ăn của mình” (Mio)
“Thế thì tôi đi đây” (Makoto)
Tôi mở cửa sổ phòng và đi đến mái hiên.
Khu vườn phía dưới đang tỏa ánh sáng huyền ảo, nó trông rất đẹp.
Nhưng tôi đang nhìn lên trên.
Trời tối đen như hũ nút.
“Thượng lộ bình an. Mong ngài sẽ sớm quay về” (Shiki)
“Ngài đừng để mình bị cảm lạnh đấy, được chứ?” (Mio)
Khi nghe thấy lời chào của họ ở sau lưng, tôi nhảy khỏi cái ban công.
Tôi vật chất hóa ma lực giữa không trung, dùng nó làm bàn đạp để nhảy thêm lần nữa.
Cứ như thế, tôi đang lơ lửng trên trời.
Vượt qua bức tường thủ đô, tôi đến vùng ngoại ô đầy tuyết và gió. Xác nhận đích đến, tôi đánh dấu địa điểm.
Mặc dù không thể nhìn thấy bằng mắt thường, tôi vẫn có thể cảm nhận nó.
Với cái này, tôi sẽ không bị lạc trong trận bão tuyết nữa.
Trong căn phòng đã lắp đặt sẵn một cánh cổng sương mù để trở lại cho tiện.
Tôi chỉ cần làm nó biến mất khi quay về là được.
Lúc này, mục tiêu của tôi là cái núi lửa cạnh cánh đồng băng.
Nơi đó tất nhiên sẽ là một khu vực hẻo lánh.
“Núi lửa Bích Lưu sao. Liệu nó có xanh giống cái tên không đây? Có vẻ đó là một nơi rất đẹp và đáng để thưởng ngoạn” (Makoto)
Cùng với chút mong đợi, tôi nhảy vào giữa trận bão tuyết.
◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆ ◇ ◆
Nếu không có phép thuật, tôi chắc chắn sẽ bị lạc mất. Đó là suy nghĩ của tôi trong cơn bão tuyết tối mịt này.
Ánh đèn của kinh đô không thể nhìn thấy nữa.
Nơi này khắc nghiệt như vùng Bạch Sa vậy.
Điều khác biệt chỉ có nhiệt độ thôi, vùng nóng như đốt toàn bẫy là bẫy, còn chỗ này thì toàn là thảm họa thiên nhiên.
Nhưng Xích Long đáng nhẽ ra phải là con rồng thống trị ngọn lửa chứ nhỉ? Tại sao nó lại sống ở một nơi lạnh giá thế này?
Chắc không phải đâu, nơi đó là núi lửa mà, có lẽ nó sẽ không rét như ngoài này.
Nhớ lại các năng lực của Sofia, Xích Long là con rồng hay bay lên trời và thở ra lửa.
Nhưng đích đến của tôi lại chả phù hợp tí nào.
Một con rồng biết bắn laze. Một con rồng tượng trưng cho thế giới viễn tưởng, hơn nữa, nó còn đi theo lẽ phải.
Ngay cả khi tia laze là thứ không có thật, nó đúng là một con Xích Long.
Tôi rất muốn nhìn thấy cơ thể trưởng thành của nó.
Tôi liếc nhìn cái túi. Lúc này nó chỉ là một quả trứng.
Có thể một con rồng sẽ lớn lên rất nhanh, nhưng chắc tôi sẽ không được chứng kiến cảnh đó trong suốt đời mình đâu.
Ả Sofia chết tiệt, cô ta đã làm một thứ quá lãng phí.
“Oh, kia rồi … Dựa vào khoảng cách còn lại thì đúng là nó thật. Nhưng sao nó lại có màu đỏ nhỉ?” (Makoto)
Tôi nghĩ tôi vừa mới nhìn thấy một thứ màu hồng nhạt từ đằng xa.
Sau khi nhảy lên cao hơn, tôi thấy một thứ ánh sáng đỏ rực không hợp tí nào với cánh đồng băng bên dưới.
Nó có hình một ngọn núi, khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra rằng nó đang tỏa sáng như hồng ngọc vậy. Ngọn núi này rất chi là cao.
“Gọi nó là Núi lửa hồng ngọc thì đúng hơn đấy nhỉ? Hừm?” (Makoto)
Tôi không cho rằng nơi này vẫn chưa có tên đâu.
Nó cách biệt với mọi thứ khác, tạo ra một cảm giác bất thường.
Tôi sẽ thử đáp xuống xem sao.
Mặt đất dưới chân tôi đang lấp lánh ánh đỏ.
Nếu đây là hồng ngọc, nơi này sẽ rất vi diệu đấy.
Vi diệu giống như một tỉ phú.
Nhưng nếu đây là thủy tinh … không, thế thì vẫn rất ảo diệu.
Được, núi lửa Bích Lưu (chắc vậy) là một nơi đáng để ngắm nhìn đây.
Tôi sẽ lấy một ít về sau.
Chắc đây là cảm giác khi thu thập vỏ sò ở bãi biển đây mà.
Tôi chưa từng trải nghiệm điều đó bao giờ.
Ý nghĩ này có hơi tham lam.
“Nếu đúng là chỗ này, sẽ phải có ai đó sống ở đây” (Makoto)
Tôi chuyển [Sakai] sang dạng tìm kiếm và quét toàn bộ ngọn núi.
Tôi sẽ phải thu nhỏ giáp ma lực một chút, vậy nên nó sẽ bị rỉ ra ngoài. Đến giờ, tôi vẫn chưa thể sửa lại sức tiêu thụ ma lực tới mức 100%.
Nếu tôi làm được việc đó, bộ giáp có thể tồn tại vô thời hạn luôn.
Tôi sẽ lấy nó làm mục tiêu phấn đấu.
Nó có thể vừa tấn công, vừa phòng thủ cùng một lúc. Nếu bị phát giác, tôi cũng sẽ chẳng gặp bất lợi gì mấy. Chỉ có một vấn đề nho nhỏ, nếu tôi để nó ở dạng bình thường, mọi người sẽ không muốn lại gần tôi đâu.
Nếu tôi làm như vậy, chắc chắn ngày nào cũng sẽ có người nói: “Cậu đang bị ám đấy”.
Làm nó hữu hình là điều tệ hại. Tôi không bao giờ mong muốn việc đó xảy ra.
“Nó đây rồi. Có một cái hang đằng kia. Ra là thế” (Makoto)
Ở tầm lưng chừng núi xuất hiện một cái hang và một lối vào.
Ở bên trong, tôi xác định được tín hiệu sống của khoảng một trăm cá thể.
Bán nhân, hoặc cũng có thể là mamono.
Được rồi, đi thôi nào.
Không có cái bẫy nào cả, bọn mamono cũng chưa ló mặt ra.
So sánh với lúc trước, bây giờ còn an toàn chán.
Vụ việc duy nhất xảy ra đó là tôi đã vô tình đụng mặt với một con rồng băng to đùng, nó đã bị tôi đánh bay đi rồi. Chẳng có cái gì gọi là một trận chiến thực sự cả, tôi đến được đích và hầu như không bị cản trở.
Nhưng tỉ lệ đụng mặt cũng tương đối cao.
Nếu tôi xử lí chúng, đống xác chết còn có thể chỉ đường cho tôi luôn ấy chứ.
Mặc dù vậy, nơi này an toàn hơn tôi nghĩ.
Chắc những người sống ở đây thường xuyên đi tuần tra và đảm bảo an ninh.
“Ồ, hể~” (Makoto)
Ngay trước mặt tôi là cái hang.
Tôi không ngần ngại bước vào, tình hình có chút thay đổi.
Tôi hiểu rồi.
Tôi vô thức thốt lên vài tiếng, sau đó dừng chân và quan sát xung quanh.
“Hiểu rồi, ra là vậy, Bích Lưu … Phần bên trong mới có màu xanh” (Makoto)
Trong xanh ngoài đỏ.
… Đáng tiếc thay, vì cái môi trường khắc nghiệt ở bên ngoài, tôi không muốn sống ở đây đâu.
Có thể nó rất đẹp, nhưng tôi sẽ chỉ giới hạn ở việc thăm quan thôi.
“Ah, họ đang đến đón mình sao?” (Makoto)
Đi được một lát, tôi nhận thấy có một cái bóng đang tiếp cận. Tôi dừng lại.
Chỉ có mỗi một người.
Có vẻ nó sẽ không niệm phép hoặc vào thế tấn công.
Nhưng đúng là nó có màu xanh.
Tôi nhớ mình từng xem một tin tức nói rằng ánh sáng xanh giúp người ta dễ ngủ hơn, nhưng giờ tôi đang nghi ngờ độ xác thực của nó.
Cái tin đó thậm chí còn có thể là vô lí.
Tôi không thể bình tĩnh lại được.
"…Xin vui lòng xưng tên"
Người vừa xuất hiện tỏ ra hơi kích động.
Nhưng nó bỗng lên tiếng và yêu cầu tôi giới thiệu bản thân.
Điều ngạc nhiên là nó nói được ngôn ngữ chung.
“Tôi là Raidou. Theo yêu cầu của Root, tôi đã mang đến đây quả trứng của Xích Long…-sama” (Makoto)
Suýt thì xong.
Tôi tí nữa là quên cái đuôi -sama.
Mặc dù tôi đã tự nhắc nhở bản thân phải cẩn thận sau vụ việc của Graunt, cái người đang ở trước mặt tôi khá là bí ẩn, nó làm tôi suýt nói nhầm đấy.
Slime à?
Hmm, cái cơ thể nửa rắn đó có vẻ được tạo nên từ một hợp chất giống thạch màu xanh. Nó có hình giống hân tộc. Hơn nữa, nó cũng sở hữu những đặc điểm của một khuôn mặt.
Ah, là nữ giới.
Có một phần hình như là ngực thì phải.
Trên người nó không có mảnh vải nào để che thân cả, tôi đang nói chuyện với một người hoàn toàn khỏa thân.
Và có vẻ đó là một người phụ nữ.
Tôi cảm thấy hối hận vì nó trong suốt, tôi không hề bị quyến rũ tí nào.
Mặc dù rất thô lỗ, tôi vẫn phải giữ nguyên thái độ men lì của mình.
Phải có một người đàn ông thực sự đặc biệt thì mới có thể bị quyến rũ trước cảnh tượng này.
Thậm chí Tomoki sẽ không … à không, cậu ta chắc sẽ triển luôn mà không cần suy nghĩ gì cả.
Nhưng…
Đợi đã, tôi đang nghĩ về cái gì thế này?
Dù sao đi nữa, tôi rất xin lỗi.
Và nếu những lời của Root là chính xác, Mio trong quá khứ đã từng đẩy họ tới bờ vực diệt vong; tôi cũng rất tiếc về việc đó.
Dù không thể nói ra thành lời, ít nhất tôi sẽ xin lỗi họ.
“Đó là Azuma-sama sao?”
Azuma?
Nhịp tim của tôi đột ngột tăng cao.
Đó là một cái tên từ rất lâu rồi.
Nhưng nếu cô slime này đang dùng đến cái tên đó, tôi không nghĩ cô ấy đang ám chỉ đến mình.
Tôi bình tâm lại.
Ah, cô ấy đang nhìn quả trứng.
Có lẽ nào …
“… Xin hãy thứ lỗi cho tôi nhưng, đó có phải Xích Long-sama không?”
Đúng như tôi nghĩ, đó là cái tên của con rồng.
Vậy ra tên nó là Azuma.
Nó khiến tôi cảm thấy chút thân quen.
Bởi vì một người bạn của tôi cũng có cái tên giống vậy.
Đây không phải tiếng Nhật, tôi cũng không nên phản ứng thái quá như vừa rồi.
Ngay từ đầu, mặc dù nó tên là Azuma, tôi nghe nói rằng ở thế giới này, nó là một nam giới.
Ra là thế, trong số các long thượng đẳng, có 4 đực và 3 cái à.
… Đợi đã, Root vốn là nữ mà, thế thì lượng con cái sẽ tăng lên sao?
Nhưng lúc này anh ta đang là nam nhỉ?
Sức khỏe của tôi sẽ bị suy giảm nếu nghĩ thêm về chuyện này, nhưng anh ta có nói muốn mang thai con của tôi hay sao ấy. Chắc anh ta cũng có thể chuyển sang dạng nữ giới. Trong trường hợp đó …
Ừ, cứ để tên đó ở giữa vậy.
Có 3 con đực, 3 con cái và một con khác loài.
“Uhm, Raidou-sama?”
“Ah! Phải rồi, đây chính là Xích Long-sama! Xin lỗi, nãy tôi đang bận suy nghĩ vài thứ” (Makoto)
“Chắc ngài cũng mệt rồi. Chuyện này không phải là lạ. Dù gì thì mọi con đường đến đây đều rất gian nan. Lát nữa tôi sẽ dẫn ngài đến chỗ nghỉ, nhưng trước tiên, quả trứng … có được không?”
Tôi mở cái túi sao cho người kia có thể nhìn thấy và lấy ra quả trứng.
Khoảnh khắc nhìn thấy nó, gương mặt cô xuất hiện vẻ run sợ.
Cô ấy sẽ biết ngay cho dù nó chỉ là một quả trứng nhỉ.
Đúng như mong đợi từ một hộ vệ.
“Tôi đã xác nhận xong. Xin ngài hãy thứ lỗi cho sự nghi ngờ của tôi. Đi nào, tôi sẽ dẫn ngài đến chỗ các hộ vệ của Xích Long-sama, Raidou-sama”
Tôi có thể an tâm rồi.
Có vẻ lần này sẽ không xuất hiện việc gì kì lạ.
À, phải rồi.
Đỏ ngoài xanh trong như thế này; tôi sẽ xin họ cho mình một ít.
Ngoài ra, tôi sẽ hỏi Root đã nói những gì với họ luôn.
… Tôi không muốn bị xoay như chong chóng bởi câu từ của tên biếи ŧɦái đó nữa.
Tôi mong mình sẽ không phải đấu một trận vô nghĩa như với Graunt lúc trước.
Cuối cùng, Grount-san hình như đã trở nên rụt rè hơn thì phải …
Ngoài ra … đúng rồi. Tôi phải nhanh chóng quay về thủ đô.
Tôi có cảm giác rằng thời gian sẽ kì cục hơn nếu ở lại đây quá lâu.
Có lẽ là hơi vô tư, tôi chầm chậm tiến bước.
Hoàn thành nhiệm vụ giao quả trứng thứ hai một cách an toàn, tôi thấy nhẹ nhõm hơn trong khi thưởng ngoạn cảnh quan nơi đây.
---------END CHAP----------