“Như tôi dự đoán, hình như chỉ có một người sống ở đây” (Makoto)
“Waka cũng cảm thấy như vậy thì chắc là đúng rồi. Dù em khó mà tin được người đó lại sống một mình trên vùng đất rộng lớn này-ja...” (Tomoe)
Tomoe dường như đang bận suy nghĩ điều gì đó.
Chúng tôi đã đặt chân đến khu vực bên trong đền, vẫn chưa thấy dấu hiệu lạ nào xuất hiện.
Ngoại trừ một thứ, trên mảnh đất với diện tích lớn này chỉ có vỏn vẹn một bóng người duy nhất.
Không có vẻ gì là nhân vật này đang di chuyển.
Vậy tức là người đó đang đợi chúng tôi.
“Với một khu vực trong đền, nơi này tạo cảm giác kì lạ thật” (Mio)
Mio tò mò ngắm nghía xung quanh trong lúc theo sau chúng tôi.
Shiki cũng hành động tương tự.
“Nơi này khác một trời một vực với đền thờ Nữ thần. Nếu đây là lãnh địa trong đền, vậy rốt cuộc vị thần đó là ai chứ?” (Shiki) Dường như anh ta đang mắc phải một câu hỏi hóc búa mà chưa có lời giải thích xác đáng, có lẽ Shiki đang nghĩ khác với Mio.
Tôi cũng nhìn một lượt xung quanh.
Những thân cây lớn tạo thành hàng thẳng tắp.
Mỗi cái trong số chúng đều cao tới nỗi tôi phải ngẩng đầu hết cỡ mới thấy được chiều dài.
Bầu không khí tĩnh lặng, trang nghiêm, nhưng cũng không kém phần thư thái.
Ắt hẳn là bởi người tạo ra nơi này là một vị thần thực sự.
Một địa điểm với khung cảnh có thể được đặt cho cái tên: khu rừng trong truyền thuyết, hoặc khu rừng cổ đại.
“Phải công nhận nơi này được bài trí rất phù hợp theo quan niệm về đền Shinto. Nếu rộng lớn đến mức này, có khi diện tích của nó sẽ lên đến tầm Đại Đền không chừng” (Makoto)
“Thế cơ ạ? Vậy là trước mắt sẽ có nhiều thứ để khám phá lắm đây” (Tomoe) Mắt Tomoe lấp la lấp lánh.
Chẳng biết cô ấy đã nhận ra hay chưa, nhưng Tomoe đang hít hà liên hồi.
Còn với tôi, điều đáng chú ý nhất là người đó đã ở đây “bao lâu” rồi.
Phải chăng là một tu sĩ đạo Shinto?
Nhưng đây là món quà của Daikokuten-sama mà nhỉ?
Một ngôi chùa Phật giáo xây theo kiến trúc Nhật Bản sẽ hợp lí hơn.
Chúng tôi tiếp tục leo lên những bậc đá sạch sẽ, không thấy lá cây rụng xuống trên lối đi.
Dường như nơi này cũng thường xuyên được quét dọn.
Nhưng nếu chỉ có một người lo liệu toàn bộ công đoạn duy trì ngôi đền, tôi nghĩ việc đó giống một hình phạt thì đúng hơn, tuy là có thể phép thuật cũng được sử dụng.
“Em đã nghĩ sẽ có nhiều thứ bẫy được lắp đặt trong này” (Mio)
Mio, đây có phải chốn hầm ngục nào đâu.
Cô không được phép làm điều đó trong một ngôi đền… theo tôi biết thì là như thế. Nhưng tôi phải nói rằng mình đã có chút thất vọng vì không hề cảm nhận được sát khí tại đây.
Nhắc mới nhớ, hồi tôi được mấy vị thần kia tặng cho cả một vùng biển mênh mông, họ không thu xếp thêm điều gì đáng chú ý ngoài món quà đó.
Rất có thể lần này họ sẽ ban cho tôi một người chăm lo ngôi đền hoặc đại loại như vậy.
Dù sao ở Asora này cũng chưa có đền chùa gì hết.
“Oh, tôi thấy rồi. Kia có phải ngôi đền Shinto giống cái trong thế giới của Waka-sama không?” (Shiki)
Như Shiki vừa chỉ ra, một tòa kiến trúc Shinto tôi từng thấy nhiều lần hiện lên trước mắt.
Giờ đến tận nơi mới biết, nó lớn thật.
Lớn đến bất ngờ luôn ấy.
“Oooh!” (Tomoe)
Tomoe đang run rẩy vì vui sướng.
Cô ấy đã đạt đến trạng thái xúc động cực độ.
Nụ cười gượng gạo nhanh chóng xuất hiện trên mặt tôi. Nhưng nó sớm biến mất tiêu.
Nguyên nhân bắt nguồn từ tòa nhà thứ hai phía bên tay trái.
Cái… gì đây?
“Uhm, Waka-sama? Trong mắt em, hai tòa nhà phía trước lẫn bên phải tuy không giống nhau, nhưng chúng vẫn có vài điểm tương đồng. Nhưng thứ bên tay trái chẳng phải khác hoàn toàn sao ạ?” (Mio)
“Ư-Ừ” (Makoto)
Tôi chỉ gật đầu.
Đúng như Mio đã nói.
“Nó tạo cảm giác dấu vết của đền thờ Nữ thần xuất phát từ tòa nhà bên trái rất mạnh mẽ, nói cách khác, tôi đã từng thấy những tòa nhà với kiến trúc tương tự. Còn hai cái kia thì tôi chưa bao giờ thấy” (Shiki)
“... Ừ” (Makoto)
Tôi lại gật đầu tiếp.
Tòa nhà nằm bên trái trông cứ như được xây cho Nữ thần.
Nó không đồng điệu với nơi này chút nào.
Mặc dù tôi biết trong một quần thể kiến trúc đạo Shinto, có nhiều loại đền riêng biệt. Theo những kiến thức tôi học được, có một số thông tin liên quan đến chúng.
Tên phổ thông của loại đền này là Jingu-ji.
Ngoài ra còn hai tên gọi khác như “Nơi bảo vệ các ngôi đền” hay “Đền canh giữ thần điện”; một đặc trưng của Shinto giáo và Phật giáo.
Chúng là những ngôi đền nhỏ được xây dựng nhằm bảo vệ ngôi đền lớn hơn, tôi nghĩ vậy.
Vì chủ yếu là tìm hiểu qua sở thích, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.
Tạm gác lại thế giới hiện đại, những ngôi chùa Phật giáo và Shinto giáo dĩ nhiên đã từng trải qua những thời kì bị coi là khác người, vậy nên tôi nghĩ Jingu-ji cũng được thiết kế theo từng tôn giáo nó bảo vệ.
“...Waka, em không còn lời nào để diễn tả niềm vui lúc này, nhưng cái thứ kia cứ như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt vậy. Nó cũng là một loại đền Shinto sao ạ?” (Tomoe) “Không phải. Tòa nhà phía trước thuộc đạo Shinto, tòa bên phải thuộc đạo Phật, Còn cái kia thuộc về một tôn giáo phương Tây” (Makoto)
“Quả không sai mà, bên phải chính là ngôi chùa thờ Phật tổ! Vậy thì ta cũng có thể gọi nó là Jingu-ji, đúng chứ ạ?! Như ngôi chùa xây cạnh đền Toshogu vậy đó. Hiểu rồi, hiểu rồi, ra là như thế này” (Tomoe)
Cô ấy còn nắm rõ những nơi xây chúng nữa.
Đúng là Tomoe có khác ha.
Dù sao Gongen-sama* cũng luôn được cho là hình dáng tạm thời của Phật tổ-sama.
Kể cả vậy…
“Thứ đó… lẽ ra không nên ở đây. Tôi biết là đền Shinto rất có chiều sâu, nhưng thế này thì hơi sâu quá rồi…” (Makoto)
“Một loại đền Tây phương. Nói mới nhớ, trong thế giới trước của Waka-sama, nhiều tôn giáo đa dạng tồn tại song song với nhau” (Shiki)
“Đúng là vậy. Dựa vào thực tế, ở đây hiện có 3 tôn giáo” (Makoto) “3 cơ ạ? Chuyện ngày càng gây hoang mang rồi đây” (Shiki)
Shiki nói hoàn toàn đúng.
“Trước tiên, cái nằm ở chính giữa là một ngôi đền Shinto; thuộc thần đạo Shinto” (Makoto)
Chỉ tay về phía trước, tôi giải thích cho Shiki.
“Bên phải là đạo Phật” (Makoto)
“Fumu, fumu” (Shiki)
“Còn bên tay trái là một ngôi đền Parthenon… có vẻ là như thế. Nếu phải phân loại, có lẽ nó thuộc đạo Thiên Chúa chăng?” (Makoto)
“Tại sao ngài lại đặt câu hỏi?” (Shiki)
“Kiến trúc vẫn được giữ nguyên, nhưng nó đã bị ảnh hưởng bởi tiến trình lịch sử và liên tục thay đổi, cho tới ngày nay, nó trở thành một ngôi đền đa tôn giáo” (Makoto)
“Nói cách khác, tức là không còn dấu vết ban đầu nữa sao?” (Shiki)
“Theo tôi được nghe thôi” (Makoto)
Thần thoại Hy Lạp trước giờ chưa từng được coi là một tôn giáo chính thống, tuy rằng nó không còn tồn tại nữa. Quân Rô-ma đã chiếm được Hy Lạp, từ đó dẫn đến việc tên các vị thần đều bị thay đổi, và cho tới khi bị ảnh hưởng bởi tín ngưỡng của người Israel, nó đã biến thành đối tượng thờ phụng của Đế chế La Mã.
Nhưng riêng đạo Thiên Chúa - thứ bắt nguồn từ tín ngưỡng của người Israel - đã được La Mã chính thức công nhận, và nó đã đánh đổ hàng loạt các tôn giáo cùng thời điểm.
Cũng có nhiều thần thoại xuất phát từ những tộc người di cư đến Rô-ma, và ngay từ thuở sơ khai, đạo Thiên Chúa là tôn giáo pha trộn những thứ đó.
Nói đến ngày lễ Giáng Sinh, vài giả thuyết cho rằng đây từng là một lễ hội dành cho các vị thần La Mã.
Hmm, nếu tôi nhớ không lầm… Saturn…
Cảm giác cứ sai sai thế nào ấy.
Tôi nhớ là mình hồi trước từng cười phá lên vì một bộ điều khiển game cũng mang cái tên tương tự, chắc chắn tên nó là Saturn. Liệu đây có phải tên một lễ hội mừng ngày đông chí* không nhỉ?
Tôi chỉ mới tìm tòi rộng hơn những điều mình được dạy ở trường, và những kiến thức này cũng không thể truyền lại cho người khác, nhưng tôi đã làm hết sức có thể rồi.
Đôi khi tôi cũng muốn khoe mẽ một tí.
“Nhắc đến đạo Thiên Chúa, đây là một tôn giáo mang tầm cỡ quốc tế, phải không ạ? Nếu tôi đoán đúng, cả đạo Phật cũng vậy” (Shiki)
“Phải. Thực tế, đạo Thiên Chúa chỉ thờ một thánh duy nhất, nhưng trong thần thoại, họ xuất hiện rất nhiều, ta có thể bị rối đấy. Đừng nên ép bản thân xếp loại nó vào một tín ngưỡng cụ thể. Xin lỗi vì đã làm anh khó hiểu” (Makoto)
“Xin đừng để tâm” (Shiki)
“Theo tôi thì tốt hơn là cứ đặt tạm một cái tên như thần đạo Hy Lạp, hoặc là Hy Lạp giáo cho đơn giản. Nhưng dù sao cho đến nay, nó cũng không còn tồn tại nữa. Nhưng cả thế giới đều biết đến những câu chuyện thần thoại của nó” (Makoto) “Thế giới của Waka-sama có nhiều kiến thức kì bí thật” (Shiki)
“Ahaha…” (Makoto)
“Vậy từ thuở sơ khai, có rất nhiều thần linh cùng hiện hữu, nhưng bây giờ chỉ còn lại một cá thể. Họ đã cùng tham gia vào một cuộc đại chiến hay sao vậy?” (Shiki)
Đ-Đại chiến.
Theo một nghĩa nào đó, nghe cũng có lí.
Thực ra, chiến tranh chỉ xuất hiện giữa loài người với nhau, chính xác hơn là những cuộc giao tranh đẫm máu giữa những thế lực đứng đầu.
“Shiki, nếu muốn liên tưởng thêm, anh có thể nghĩ nó giống với trò Kodoku*. Vị thần mạnh nhất sẽ nghiền nát những kẻ còn lại, và được vinh danh suốt muôn đời-ja” (Tomoe)
Tomoe, dùng Kodoku để diễn tả thì thật là…
Dù sao đi nữa, cả hai trường hợp đều là những trận chiến tới chết.
Lịch sử liên quan đến tôn giáo luôn tràn ngập những cảnh tượng máu me, và có lẽ tôi đã bị chúng ảnh hưởng một phần nào đó, bởi lẽ tôi nghĩ kẻ mạnh được quyền sống sót là điều hiển nhiên. “Mà này, tạm gác lại chuyện đó, ngôi chùa Phật giáo thực ra không quá lạ lẫm vì đã có tòa Jingu-ji bảo vệ như Tomoe đề cập, nhưng còn tòa bên trái, tôi chưa thấy nó bao giờ cả. Tôi nghĩ nó là một ngôi đền Parthenon, hay nên gọi là Jingu Parthenon đi?” (Makoto)
Tất cả mọi ngóc ngách đều làm bằng đá, nổi bật lên một màu trắng toát.
Rõ ràng nó nổi bật hẳn so với hai tòa còn lại.
Nhưng cái cây mọc xung quanh cũng không nằm trong bộ nhớ của tôi nốt.
“Như thể một điềm chẳng lành đang chuẩn bị xảy ra. Tại sao nó lại xuất hiện ở đây?” (Shiki)
“Tôi nghĩ mình biết nguyên nhân từ đâu mà ra rồi. Anh có còn nhớ ba vị thần từng tới đây khi trước không?” (Makoto)
“Vâng, nhóm ba người họ, tôi có nhớ” (Shiki)
“Đây nhiều khả năng chính là những ngôi đền tượng trưng cho từng người trong số họ. Phía trước là của Susanoo-sama, hoặc cũng có thể là Tsukuyomi-sama; bên phải ta có Daikokuten-sama; còn bên trái chỉ có thể là Athena-sama” (Makoto) “Hooh~. Vậy như ngài vừa nói, điều này có nghĩa các vị thần tới từ những nơi khác nhau đã cất công lặn lội đến tận Asora này ư? Thú vị thật” (Shiki)
Ah.
Phải rồi ha.
Nói đến Athena-sama, không thể thiếu bóng dáng của cây ô-liu.
Nếu tôi nhớ không lầm, cây ô-liu và Athena-sama tồn tại một mối liên hệ sâu sắc.
Còn nếu người đó là Minerva-sama của người La Mã, kia sẽ là một loài cây khác.
Nhưng tôi vẫn không thể phân biệt giữa đền Hy Lạp và đền La Mã. Chính bản thân người ấy đã nói tên mình là Athena, vì vậy tôi nghĩ mình đã đoán đúng.
Một phần cũng là vì tôi chưa từng thấy cây ô-liu mà chỉ biết quả của nó mang hình dạng ra sao, màu đen sì luôn.
“Trở lại chủ đề chính, tôi định vị được dấu hiệu của sự sống từ ngôi đền phía trước. Dường như bên đó không có ý định ra mặt. Đã đến tận đây rồi, chúng ta nên làm một chuyến viếng thăm chứ nhỉ. Tôi chợt cảm thấy mình cần hành xử cho đúng lễ nghi ở một nơi như thế này” (Makoto) “Lễ nghi dành cho nơi đây là thế nào ạ, Waka?” (Tomoe)
“Hãy làm như bình thường đi, 2 lần cúi đầu, vỗ tay 2 cái, 1 lần cúi đầu. Nếu chưa làm đúng, có lẽ người ở bên trong sẽ hướng dẫn chúng ta. Mọi người thấy gì kia không, nơi dùng nước đấy. Tomoe, dạy Mio và Shiki cách dùng nó đi” (Makoto)
Tôi nhanh chóng trông thấy một điểm dùng nước viếng lớn và khang trang.
Như thể chỉ trực chờ giây phút tôi dặn dò, Tomoe dẫn hai người kia theo cùng, cô ấy dạy họ cách dùng và tự mình làm mẫu trước.
Một khoảng không thoáng đãng trải rất nhiều sỏi và đá cuội.
Ngôi chùa ở bên phải và đền Parthenon bên trái.
Đây quả thực là một cảnh tượng quen thuộc.
Đến mức tôi suýt nữa thì quên nơi đây là Asora.
Mọi cảnh vật đang làm tôi nhớ lại trước kia.
“Chỗ dùng nước” là cách gọi thông thường, hay là “bệ rửa tay” nhỉ? Cả 2 đều đúng, vì vậy rất khó để lựa ra một cách gọi cụ thể.
Nhân tiện, tôi thường gọi theo cách thứ nhất, nhưng tùy người sẽ gọi theo các cách khác nhau.
Nhưng theo tôi được nghe, “bệ rửa tay” là cái được dùng phổ biến nhất.
Được, ở Asora thì cứ gọi tạm là “chỗ dùng nước” đi.
Có thể tôi sẽ phải dạy thêm cho họ về những cách gọi khác nữa.
Kukuku.
Trong lúc tôi còn bận suy ngẫm, ba người kia đã xong việc. Tôi cũng ra đó, nhanh chóng rửa tay và mặt mũi.
Chẳng có loài bò sát nào chui ra khỏi cái bệ đó, chỉ có duy nhất một cái bồn hoa có nước chảy róc rách.
Biết đâu ở dưới đáy bệ có nước phun lên, mặt nước cứ gợn sóng nhè nhẹ.
Giờ thì, vào thăm đền thôi nào.
Tôi đứng trước chiếc hộp tâm niệm trống không.
Vì là đền ở Asora, chúng tôi sử dụng luôn đơn vị tiền tệ của Asora.
1 Ryo mỗi người, tổng cộng là 4 Ryo.
Tiếp theo, tôi cầm lấy sợi dây có gắn một chiếc chuông ở đầu, và rung thật to.
“Mọi người có thể làm như tôi. Để cho chắc, đừng suy nghĩ điều gì xấu đấy” (Makoto)
Họ liền gật đầu.
Đầu tiên, họ cúi người.
2 lần cúi sâu, vỗ tay 2 cái, và lại thêm 1 lần cúi.
Cuối cùng, một lần cúi hơi thấp.
Động tác nằm ở đầu và cuối chắc chỉ để chào hỏi thôi.
Hoài niệm thật. Tsukuyomi-sama, tôi bằng cách nào đó vẫn còn sống đây.
Ngài đã nói chuyện này là bất khả thi, nhưng tôi vẫn đề ra mục tiêu là quay trở lại Nhật Bản, nhưng vì vẫn còn nhiều thứ phải làm, tôi cần ưu tiên chúng đầu tiên.
Dù cho tương lai tôi có trở thành cái gì, những lời của ngài lúc ấy: “Hãy sống thật tự do và làm những gì mình muốn”, đến tận bây giờ, chúng vẫn là nguồn động lực cho tôi.
Xin hãy giữ gìn sức khỏe thật tốt, mong ngài sẽ sớm bình phục với một trái tim khỏe mạnh.
Lần cúi đầu sau cùng của tôi lại thành ra hơi lâu một chút.
Tôi ngẩng đầu lên rồi hít một hơi thật sâu.
“Được, xong rồi đấy. Làm tốt lắm” (Makoto)
Tôi quay mặt về phía ba tùy tùng.
Người kia bỗng bắt đầu di chuyển.
Từ phía bên tay trái, bên trong ngôi đền.
Như mọi khi, tôi không cảm thấy bất cứ luồng khí bất an nào. Dù hai bên chưa tương tác, nhưng bóng người đó đã tiến đến một vị trí tương đối gần chúng tôi.
Tệ rồi đây. Tôi chẳng biết tí gì về lễ nghi trong đền cả.
Nếu chỉ đến để cầu nguyện, hồi nhỏ tôi đã từng làm một lần, nhưng giờ thì sao tôi nhớ nổi chứ?
Tôi hướng ánh nhìn về đằng đó.
Hm?
Kia có phải bùa Omamori?
Xung quanh đây cũng gắn nhiều bùa chú.
...Eh?
“Hình như nó muốn bảo chúng ta đi tới đó” (Tomoe)
“Em có cảm giác người này đang coi thường Waka-sama, không dễ chịu chút nào-desu wa” (Mio)
“Tomoe-dono có nói rung chuông biểu hiện cho lời chào trước một vị thần. Nhiều khả năng đó chính là lí do người kia di chuyển” (Shiki)
“Ừ, đi và xem thử là biết ngay. Chí ít chúng ta nên cảm thấy biết ơn vì không phải vào hai tòa nhà kia trước tiên” (Makoto)
Thật sự thì, tôi còn chẳng biết cầu nguyện thế nào cho đúng trong đền Parthenon. ~~~~~~~~~~~
Khi tới bậc Omamori, chúng tôi thấy một số tấm bùa, tranh cúng, và những mũi tên tế lễ được sắp xếp ngay ngắn.
Sự khác nhau giữa nơi đây và thế giới trước của tôi chính nằm ở chỗ toàn bộ những đồ vật đó đều chứa ma lực.
Nhắc đến các loại bùa, chúng cũng kiểu như một loại vòng hộ mệnh đi kèm với một hiệu ứng tâm linh nào đó.
Nhưng mấy cái ở đây thì trông giống loại phù đem lại may mắn hơn.
Chắc hẳn loại bùa này có hiệu quả rất cao đây.
~~~~~~~~~~~
Nhưng phần bên trong đền lại bị che khuất bởi những cánh cửa trượt.
Tôi biết chắc người kia đang ở bên trong.
“Chúng ta gặp mặt được rồi chứ?” (Makoto)
Tôi quyết định lên tiếng gọi vọng vào trong.
Phản ứng ngay với giọng tôi, tấm màn lặng lẽ kéo sang một bên, và rồi, cánh cửa mở ra.
…
Trước mặt tôi là một vu nữ-san đang nhấn 3 ngón tay lên sàn nhà. Cô ấy không dùng tay mà dùng phép thuật để mở cửa.
Người đó đang trong tư thế cúi đầu.
Tại sao vậy? Tôi không hề cảm thấy sợ hãi và cũng không định vị được sức mạnh từ cô gái này, nhưng bầu không khí vẫn ngột ngạt đến khó hiểu.
Chưa rõ liệu có nên gọi đây là áp lực tâm lí hay không, nhưng đúng là tôi cảm nhận được thứ gì đó từ người này.
Tôi vô tình nuốt ‘ực’ một cái.
Cô gái chậm rãi ngẩng đầu lên.
Trắng thật, làn da cô ấy trắng đến độ khó tin.
Tóc đen, mắt màu nâu nhạt, và bộ quần áo vu nữ kia suýt làm tôi lầm tưởng rằng cô ấy cũng là người Nhật.
Nhưng tôi có linh cảm bản thân màu da đó đã phủ định cô ấy là một con người.
Trông rất khác với đồ trang điểm, một sắc trắng tựa màu vẽ.
Nhưng cũng không hoàn toàn là trắng thuần, nhìn kĩ hơn sẽ thấy chút lấm tấm xanh dương pha vào nước da kia. Trong mắt tôi, có thể coi thứ màu này không được tự nhiên.
“Hân hạnh được gặp, Chủ Nhân. Em từng đảm nhiệm phận sự làm vu nữ cho Tsukuyomi-sama, nhưng giờ mệnh mệnh của em là phục tùng Makoto-sama. Xin hãy chăm sóc em trong những năm sắp tới.”
Với một nụ cười xinh xắn, cô ấy đã gọi tôi là Chủ Nhân.