“Em thật sự cảm kích vì ngài đã không quản đường xa để tới đây. Em… đã mong chờ ngày này từ rất lâu rồi”
Được mời vào bên trong ngôi đền, chúng tôi được dẫn đến một nơi trông như phòng khách và bắt đầu uống trà do người vu nữ da trắng-san pha.
Nói mới nhớ, bạn sẽ không có nhiều cơ hội được bước chân vào một ngôi đền như thế này đâu.
Hơn nữa, đây không phải nơi cầu nguyện, đây là nơi vu nữ-san sinh sống.
Trong thời hiện đại, những người làm loại công việc như thế này thường sống ở chỗ khác, hầu như ai trong số họ cũng phải di chuyển liên tục giữa nhà và ngôi đền.
Chẳng thể nào ngờ được rằng tôi vừa mới trải nghiệm một điều tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra.
“Trước tiên, tôi cần xác nhận một điều, ai đã bảo cô phục tùng tôi vậy?” (Makoto) “Shiva- không, Daikokuten-sama ạ. Đền Shinto, chùa thờ Đức Phật, và ngôi đền còn lại; tất cả đều là quà của Daikokuten-sama, Susanoo-sama, và Athena-sama”
Vu nữ-san tiết lộ ba cái tên của những vị thần cai quản thế giới trước của tôi.
Đến nay, chỉ có rất ít người biết chuyện tôi đã gặp gỡ họ.
Vì vậy, khả năng đây là một cái bẫy đã giảm xuống mức thấp nhất.
… Nói thế nào cho đúng đây, Tomoe, Mio, Shiki đều tỏ ra cực kì cảnh giác với vu nữ-san, vì thế nên cả tôi cũng bắt đầu thấy lo lắng và đề phòng.
Cho tới bây giờ, Nữ thần chưa lần nào liên lạc trực tiếp với Asora, mụ ta gần đây khá lặng tiếng.
Có thể đây là thứ người ta hay gọi là: ‘bình yên trước cơn bão’, do đó tôi chưa thực sự yên tâm. Nhưng cố gài tôi bằng cách sử dụng tên của ba vị thần nọ làm cái cớ để án binh bất động sẽ là phương án quá rủi ro đối với mụ ta. Mụ ta tuy là thần, nhưng không thông minh đến mức can thiệp vào Asora mà vẫn qua mặt được chúng tôi.
Tôi đưa mặt nhìn ba tùy tùng với ngụ ý rằng đừng thể hiện ác ý ra bên ngoài.
Tuy nhiên, có vẻ Tomoe rất hứng thú với vu nữ-san và đang dự định hỏi han nhiều thông tin, nhưng cô ấy đồng thời cũng thận trọng không kém.
Còn riêng tôi thì chưa cảm thấy có gì nguy hiểm từ người này.
Đúng là khi nhìn nhau mặt đối mặt như lúc này, tôi có cảm thấy một điều lạ lẫm từ vu nữ-san, nhưng chính tôi cũng không biết thứ ‘lạ lẫm’ đó là cái gì.
Trong tim tôi hiện giờ vẫn đọng lại sự không thoải mái kể từ lúc mới vào đây.
Đó là cảm nhận của tôi.
Nói thật thì, tôi nghĩ cô gái này không phải một mối nguy hại, và trong mắt tôi, cô ấy cũng không phải kẻ địch, vậy nên cứ lo nghĩ về một thứ linh cảm bắt nguồn từ bản năng là điều sai lầm. “Athena-sama sao? Vậy đó chính là nguyên nhân xuất hiện một ngôi đền Parthenon trắng toát ngoài kia” (Makoto)
Vu nữ-san thể hiện một vẻ mặt buồn bã.
“Chủ Nhân, xin đừng dùng kiểu ăn nói xã giao đó nữa. Em là người hầu của ngài. Làm ơn, hãy đối xử với em như… ba người họ”
“Hả…?” (Makoto)
Dù cho cô có nói như thế đi chăng nữa, đối xử với một người lạ mặt giống các tùy tùng là chuyện tôi khó lòng làm nổi.
Tôi vô tình trả lời bằng một từ mơ hồ.
Bởi đến giờ tôi vẫn chưa thể quen với cái mối quan hệ đột ngột giữa chủ và tớ này.
Lần trước, tôi đã có trải nghiệm tương tự với Sari, nhưng tôi sẽ không đối xử với cô ấy ngang bằng Tomoe hay những người còn lại.
Nhưng nếu tôi chợt muốn mua nô ɭệ và làm quen với cách đối đãi họ, liệu mọi chuyện có khác biệt không? … Những thứ như vậy không phải bản chất con người tôi.
“Chỉ vừa mới biết nhau mà cô đã yêu cầu một đặc ân lớn quá đấy-desu wa ne” (Mio)
“Chính xác-ja. Muốn cậu chủ đối xử với mình như chúng tôi trong khi còn chưa giới thiệu bản thân, chẳng phải cô đang quá thiếu lễ phép sao?” (Tomoe)
“...”
Vài giây sau câu trả lời đến từ tôi, Tomoe và Mio lên tiếng trách cứ vu nữ-san.
Shiki vẫn ngồi giữ im lặng.
Nhưng hình như tâm trạng của anh ta đang không được tốt.
Khác hẳn với sự mệt mỏi khi nãy, anh ta đang toát lên một luồng khí bất an.
“Đối xử như nhau? Tôi không dám đâu, Tomoe-san, tôi chỉ đơn giản là muốn được thêm vào làm một thành viên với vị trí thấp nhất trong nhóm, vậy thôi. Còn về tên tôi… tôi cũng đang định nhắc đến chủ đề đó. Mọi người cũng biết đấy, tôi còn có hoàn cảnh riêng” Tomoe?
Tại sao vu nữ-san lại biết tên của Tomoe?
Tên tôi thì không nói, nhưng tôi nhớ là mình đã bao giờ nói cho ba vị thần kia tên các tùy tùng đâu nhỉ?
“... Tôi thì lại nghĩ khác. Tôi chắc chắn chưa tiết lộ tên mình cho cô bao giờ” (Tomoe)
“Tôi đã được cung cấp những thông tin cần thiết trước khi tới đây. Còn về chuyện kia, tôi xin lỗi vì sự khiếm nhã vừa rồi. Mong mọi người thứ lỗi”
“Hmph”
“Liệu cô có thể nói cho chúng tôi biết hoàn cảnh đó là gì không?” (Makoto)
Mong rằng vụ này sẽ không trở nên phức tạp quá mức cần thiết.
Tôi đã may mắn tìm được cơ hội xen vào cuộc trò chuyện và nhờ vu nữ-san giải thích.
Tomoe, cái cô này, chỉ vì người ta chưa giới thiệu bản thân mà cũng giận được là sao hả?
“Em biết Chủ Nhân rất am hiểu về đạo Shinto, vậy nên chắc ngài cũng đã nhận ra rồi. Vai trò của một vu nữ cũng tồn tại nhiều khía cạnh khác đằng sau” Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy kì vọng.
Hừm, đúng là tôi có biết một chút.
“Vu nữ ở thời hiện đại ngày nay thực hiện những công việc như dịch vụ hành lễ, hoặc tham gia đào tạo nữ tu, nhưng nếu quay trở lại về quá khứ một chút, họ còn làm thêm cả cúng tế, cầu thần, gọi hồn” (Makoto)
“Trong trường hợp của em, em là một tồn tại cao cấp hơn họ, nhưng em cũng phụ trách cả những nghi lễ thông thường”
“Giống các *Itako* và các *Vu nữ Azusa* -những người không mang nhiều điểm tương đồng với ngày trước sao?” (Makoto)
“Là thế đó ạ. Dù sao thì, bởi hiện tại Chủ Nhân không cần đến mấy thứ đó, em sẽ giải thích chi tiết hơn vào một lúc khác, còn giờ em sẽ chỉ ưu tiên điều cần được ưu tiên. Trước kia, em đã từng được ban tặng vài cái tên, tuy rằng tất cả đều được đặt bởi người em phục vụ” “...”
Có phải ý cô ấy là suốt từ đầu đến giờ, cô ấy chỉ thực hiện những công việc hợp với một vu nữ tầm trung thôi sao?
Vậy có nghĩa vu nữ-san cũng biết khá nhiều về tâm linh học.
“Những vu nữ phụng sự thần linh, em chính là một trong số họ. Bởi vậy, em đã từ bỏ những cái tên trong quá khứ. Nhưng vì đã tìm thấy một vị chủ nhân mới, em hiện chưa được đặt tên. Nếu phải lấy ví dụ, ngài có thể ví nó giống mối quan hệ giữa mặt trăng và mặt trời vậy, bản thân em chỉ là một con rối của các vị thần”
“... Tôi vẫn không thực sự hiểu cho lắm” (Makoto)
Tôi nói thật mà.
Dường như cô ấy muốn nói rằng mình là một thứ thay tên đổi dạng thường xuyên, và toàn bộ những gì thuộc về cô ấy đều bị tan biến sau mỗi lần thực hiện điều đó, nhưng…
Có thể gọi đây là sống không? “Dù sao chuyện này cũng không phải thứ Chủ Nhân- người đã sống một cuộc đời của người trần mắt thịt- có thể hiểu ngay được. Xin hãy cứ coi em như một thứ công cụ có sinh mệnh”
Cô gái vu nữ mỉm cười khi nói mình là một công cụ.
Biểu cảm của cô ấy làm tôi nhớ đến Sari… hoặc không.
Sari làm như vậy là vì tự cô ấy mong muốn điều đó.
Nhưng vu nữ-san thì khác, dường như cô ấy phục tùng tôi theo mệnh lệnh đến từ một ai đó.
“Nếu vậy, nghĩa là cô hoàn toàn chỉ là một phần quà đi kèm” (Makoto)
Họ dùng cả con người làm quà tặng.
Đúng là thần có khác, luôn khiến tôi phải ngỡ ngàng theo nhiều phương diện.
À không, nếu vai trò của cô ấy là quản lí những tòa nhà quanh khu vực này, điều đó cảm giác vẫn bình thường hơn cả một vùng biển bao la.
Bởi cho dù bạn có là thứ sinh vật gì đi nữa, chẳng có ai trên đời này sở hữu sức mạnh kiến tạo đại dương cả. “Vâng, từ giờ trở đi, Makoto-sama sẽ là chủ nhân của em, còn những người hiện đang đồng hành cùng ngài gồm có: Tomoe-sama, Mio-sama, và…”
Vu nữ-san hướng ánh nhìn về phía Shiki.
Đồng bộ với cử động của cô ấy, Shiki đang ngồi yên đằng sau bỗng ngã bệt xuống sàn.
Trong phút chốc, tôi đã nghĩ vu nữ-san vừa gây nên điều đó, nhưng khi nhìn lại tư thế của Shiki, tôi biết ngay nguyên nhân là do đâu.
Anh ta ngã sang một bên vì cố ngồi kiểu seiza.
Anh có phải ép mình làm như thế đâu.
Tomoe và Mio vẫn đang seiza rất tự nhiên.
Lúc mới bước vào căn phòng, tôi chọn thế seiza làm kiểu ngồi tự nhiên của mình, trông thấy thế, họ cũng làm theo tôi.
Nhìn lại một lượt, có vẻ hai người kia vẫn ổn.
“T-Tôi xin lỗi” (Shiki)
“Đừng có để lộ sơ hở” (Mio)
*pang*
Cùng lúc với lời nói, Mio lôi chiếc quạt gấp ra từ eo rồi đánh vào chân Shiki. Uwaa.
Đau đấy.
“Ugh-”
Chẳng nói được câu nào, phản ứng của Shiki gần giống như sắp sửa ngất đi trong kinh hoàng.
Chân anh ta đang run rẩy vì đau.
Tôi hiểu cảm giác anh đang có lúc này.
Nhưng, “sơ hở” là sao?
Đây có phải địa bàn của kẻ địch đâu.
“Fufu, xin cứ ngồi thật tự nhiên thôi”
“Xin lỗi, cảm ơn cô” (Makoto)
Tôi vội nói lời xin lỗi và cảm ơn thay cho Shiki đang ngập ngừng.
“Ngài đừng nên nói như vậy. E là chủ đề trò chuyện đang vượt khỏi ý định của em một chút. Người phải xin lỗi là em mới đúng. Xin hãy nhớ rằng không chỉ có chủ nhân, trước khi tới đây, em cũng đã biết một lượng thông tin nhất định về mọi người”
Nói xong, cô ấy nhấp một ngụm trà.
Nụ cười dịu dàng của vu nữ-san vẫn không thay đổi.
Mọi cử động không có gì gọi là gượng ép, điều đó cho thấy người này rất dày dạn. …
À, giờ thì tôi hiểu rồi.
Cô ấy khiến tôi nhớ đến Rembrandt-san, Zara-san và Zef.
Tôi không tài nào đoán được ra cảm xúc thật trong họ.
Thực tế Rembrandt-san luôn trở nên hết sức thân thiện mỗi khi nhắc đến chuyện gia đình, vì vậy ông ấy không hoàn toàn rơi vào tuýp người đó.
Cái tuýp người mà kể cả khi đang mỉm cười, bạn vẫn cảm thấy một nỗi bất an luôn túc trực, thậm chí cả khi họ tức giận, bạn cũng không thể chắc chắn là họ có đang nghiêm túc hay không.
Hiện tại, xung quanh tôi có hàng tá người như vậy, nhưng điều đó không có nghĩa tôi đã học được cách đối phó với họ.
Thật sự để mà nói, tạm bỏ qua vấn đề khoảng cách trong các mối quan hệ, cứ dính dáng đến bọn họ là y như rằng tôi lại trở nên mệt mỏi.
… Các vị thần có xu hướng thích thử thách người khác, vậy phải chăng ba vị kia đã tự tay chọn lựa một cá nhân phù hợp sau khi đã nhìn thấu điểm yếu của tôi ư? Tôi bắt đầu có cảm giác chuyện này đang dần biến thành một hình thức quấy rối rồi đây.
Dù vậy, trong mắt tôi, cô gái này cũng có không ít điểm hứa hẹn.
“Tôi hiểu cô đã biết đến một mức nhất định về mọi người ở đây. Nhưng còn chuyện về tên cô thì sao?” (Makoto)
“Em nghe nói rằng chủ nhân đã đặt tên cho những ai lập khế ước sở hữu với ngài. Nếu em cũng nhận được một cái tên từ ngài, đó sẽ là món quà vô giá. Nếu nơi đây vẫn chưa có ai đảm nhiệm chức vu nữ, ngài gọi em theo cách đó cũng không sao cả”
Ngoài cô ấy ra, Asora này đúng là không có vu nữ.
Nhưng cái tên là đặc điểm nhận dạng của một người mà lại không có thì tệ quá.
Tôi sẽ phải vắt óc suy nghĩ tiếp thôi.
Hơn nữa, cô ấy là một nhân vật được các vị thần phái xuống đây, vì vậy tôi không có lí do nào để từ chối lập khế ước. Nhưng chỉ khi việc đó là khả thi.
Điều duy nhất còn làm tôi chần chừ là việc cô ấy dường như khá kín kẽ trong lời nói và hành động, nhưng một khi khế ước đã hình thành, chuyện đó sẽ không còn là vấn đề.
… Mong là vậy.
“Liệu chúng ta có thể lập khế ước ngay bây giờ không?” (Makoto)
“Được chứ ạ. Nếu chủ nhân có thể kiềm sức lại một chút rồi bắt đầu nghi lễ, em nghĩ mình sẽ tìm ra cách hoàn thành phần còn lại”
Cũng giống như lần với Shiki hồi trước nhỉ.
Sau lần đó, anh ta đã học được một kĩ năng đặc biệt có tên “13 bước”.
Tôi chỉ mong chuyện đó không phải một dạng điềm gở nào cả.
“Vậy thì tôi sẽ cần thời gian chuẩn bị. Hay là khế ước bắt buộc phải thực hiện ngay tại đây? Cô có hoàn cảnh riêng nào chưa nói không?” (Makoto)
Trước giờ, phần lớn công việc toàn dồn hết vào tay Shiki. Dựa vào điểm này, theo quan điểm của tôi, cô ấy chí ít vẫn làm tốt hơn mình, có thêm tùy tùng không phải một điều gì bất lợi.
Tôi nên đồng ý-
“Khoan đã”
“... Tomoe? Lại gì nữa?” (Makoto)
“Bất kể cô ta có được thần linh gửi đến hay là không, em thấy ngài chưa nên chấp nhận người phụ nữ này nhanh đến vậy” (Tomoe)
Nếu đã là quà tặng từ các vị thần quen biết Tsukuyomi-sama, vậy thì còn gì phải lo lắng đâu.
Chuyện sẽ khác nếu đó là quà từ hân tộc hay Nữ thần, nhưng đây là món quà từ một vị thần chính hiệu đấy, cô hiểu không?
Cứ bình tĩnh đi xem nào.
“Nhưng Tomoe, tôi thấy không có vấn đề nào đáng ngại cả. Chúng ta đã loại trừ khả năng bị xâm nhập từ bên ngoài, và cũng đã biết rằng cô ấy chỉ vừa xuất hiện đột ngột ở Asora. Không thể có khả năng đây là một cái bẫy từ hân tộc hay Nữ thần được” (Makoto) Những người duy nhất cho đến nay từng xâm phạm địa phận Asora mà chưa được tôi hoặc Tomoe cho phép chỉ có cô vu nữ này, cùng với ba vị thần đã tặng tôi những thứ khó lường.
“Theo như tôi vừa nghe, cô từ trước đến nay vốn phụng sự thần linh, đúng chứ hả?” (Tomoe)
“Phải. Tôi từng làm việc cho Tsukuyomi-sama đến tận thời hiện đại, mỗi ngày đều lo liệu những nhiệm vụ được giao”
Tomoe hướng câu hỏi đến vu nữ-san, cô ấy đáp lời bằng một nụ cười như trước.
Cô ấy không hề tỏ ra hoang mang.
“Cô định chứng minh điều đó bằng cách nào?” (Tomoe)
“Đáng buồn thay, tôi không có bằng chứng để làm sáng tỏ câu hỏi này”
“Thế tức là chúng tôi chưa thể loại bỏ khả năng người đã gửi cô tới đây đang mưu tính gì đó trong đầu, đúng chứ-ja na?” (Tomoe)
“Đúng. Nhưng nếu là việc nằm trong phạm vi có thể thực hiện, tôi sẽ hợp tác dưới mọi hình thức để có được sự tin tưởng từ cô” “Vậy thì hãy để tôi đọc kí ức đi. Cô đã nói muốn được trở thành một trong số chúng tôi-ja. Cô sẽ không từ chối đấy chứ? Dĩ nhiên tôi cam đoan sẽ bảo vệ mọi bí mật của cô và không bao giờ tiết lộ cho ai hết” (Tomoe)
“À, phải rồi, Tomoe-san có sở hữu khả năng đọc tâm trí. Nhưng với một đồ vật như tôi… liệu cô có làm được không?”
Một thứ đồ vật?
Tôi chợt cảm thấy hơi bực bội trong lòng.
Chuyện này cũng tương tự như khi thu nhận Sari.
“Riêng tôi lại thấy bất an nếu như Waka-sama có một tuỳ tùng tự gọi bản thân cô ta là đồ vật” (Mio)
Mio cũng bắt đầu thể hiện sự phản đối chuyện cho phép vu nữ-san trở thành tuỳ tùng của tôi.
Nếu xuất phát từ bản năng của Mio, vậy có nghĩa tôi phải thật sự cảnh giác.
Không không.
Làm gì có chuyện đó cơ chứ, họ là thần cơ mà. “Tôi chỉ muốn cô chứng minh rằng mình không phải một mối nguy hại hoặc không tồn tại bất kì âm mưu xấu xa nào. Tôi cần cô phơi bày toàn bộ những kí ức cô đang giấu giếm” (Tomoe)
“Vấn đề là ở chỗ đó. Kí ức của tôi vẫn ở nguyên nơi chúng nên được chứa đựng. Thứ lỗi cho tôi, nhưng có lẽ nào, năng lực của Tomoe-san không hoạt động trên các vật thể?”
“Hoh… cô nói mình không che giấu điều gì. Đó là lời giải thích cô đưa ra sao?” (Tomoe)
“Thực tế, tôi chẳng có gì để giấu khỏi các senpai và người mình sẽ dùng cả tính mạng để phụng sự. Mio-san, về lối hành xử của tôi, tôi sẽ sửa lại nhanh nhất có thể, vậy nên làm ơn, hãy cho tôi thêm chút thời gian”
“...”
“...”
Hình như những tia sét vô hình đang bay tán loạn trên không trung.
Không, tôi biết là như vậy. Nếu Tomoe và Mio phản đối, tôi chỉ còn cách là để vu nữ-san tiếp tục vai trò quản lí ngôi đền và bỏ qua vụ lập khế ước.
Dù sao cô ấy cũng chưa từng nói đó là điều bắt buộc.
“... Em có nghe nói chủ nhân muốn đối đầu với một vị thần vào một ngày nào đó trong tương lai. Tạm gác lại thời điểm hiện giờ, tuy sẽ còn phụ thuộc vào cấp độ của phía kẻ địch, nhưng nếu đó là những tồn tại ngự trên lãnh địa thần thánh, khi đó em sẽ chỉ làm vướng chân ngài. Thiết lập một khế ước sở hữu là điều hết sức cần thiết với em, hơn nữa, nó cũng rất quan trọng cho sau này. Chủ nhân, xin ngài”
Cô ấy nói đúng.
Tôi chưa khi nào nguôi ngoai chuyện đó, dự định của tôi chắc chắn sẽ bao gồm trận chiến với Nữ thần. Khi thời điểm đến, số lượng sẽ giúp chúng tôi chiếm ưu thế. Ở Asora này, không có một cư dân nào đủ sức đối đầu trực diện với mụ ta.
Những người duy nhất làm được điều đó chỉ vỏn vẹn có ba; Tomoe, Mio, và Shiki, không tính tôi.
Nếu có được thêm một người nữa hỗ trợ, chắc chắn ba người còn lại sẽ hạ bớt được gánh nặng.
Tôi đang nghĩ cái gì vậy chứ?
Vẫn còn nhiều thời gian. Thế có nghĩa vu nữ-san chưa đánh mất cơ hội trở nên hòa đồng với mọi người ở đây.
Nếu chuyện này càng góp phần gia tăng sự an toàn cho Asora, không chỉ chấm dứt được mọi sự lo lắng, nó thậm chí còn đóng vai trò là một nhân tố thiết yếu.
Những gì vu nữ-san nói đều rất đúng.
“Nhận được thêm sự trợ giúp thì tôi luôn hoan nghênh. Nếu có thể, tôi muốn khiến Nữ thần - con Bọ đó - đầu hàng mà không phải mất đi một ai cả” (Makoto)
Như đang khẳng định mong muốn của chính mình, tôi lên tiếng. “Ôi trời, ngài mang một tâm hồn thật kiên cường đó. Đối đầu với một vị thần, không định gϊếŧ mà chỉ cần đối thủ đầu hàng, chưa kể còn không phải xuất hiện thương vong. Ngài vẫn nói được những lời hùng hồn đến như thế trong cơ thể của một người phàm, giờ em đã biết con mắt của các vị thần không hề sai lầm”
Nghe thấy lời giải thích đến từ một người ngoài cuộc, tôi đang dần bắt đầu nghĩ rằng điều mình vừa nói quá điên rồ.
Không chỉ đơn giản là “điên” bình thường đâu, đến mức “cuồng” luôn ấy chứ.
Giờ nghĩ lại mới thấy, cả thế giới này đã chất chứa bao nhiêu sự việc lạ lùng mà tôi chẳng tưởng tượng ra nổi, bởi vậy tôi thường hay nghĩ quan điểm của mình là bình thường.
“Vu nữ-san, nếu tôi nói mình sẽ tuyên chiến với Nữ thần, cô sẽ tuân lệnh chứ?” (Makoto) “Đương nhiên ạ. Chừng nào khế ước còn được duy trì, em không thể chống lại Chủ nhân. Em hứa chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra, nhưng nếu đến một lúc nào đó, ngài chưa thật sự tin em và cấm em tham gia cuộc chiến, khế ước sẽ đóng vai trò của một thứ bảo hiểm ngăn em phản bội ngài”
Nói trắng ra, tôi đang phân vân mình nên đối xử với cô ấy như thế nào sau đó.
Bản khế ước chính là chiếc chìa khóa gỡ bỏ mọi nút thắt, loại đi mọi khả năng bị đâm sau lưng, hơn nữa, không có gì đảm bảo người này sẽ không đi loanh quanh và làm loạn tại Asora.
Tốt hơn hết là nên lập khế ước ngay lúc này.
Được, tôi đã có quyết định!!
“Tôi đồng ý lập khế-” (Makoto)
“Waka-sama, tôi nói một chút được không?”
Lại nữa sao?
Lần này là Shiki lên tiếng.
Làm gì bây giờ? Dù tôi đã biết mình chắc chắn về lựa chọn này, nhưng nếu đến cả anh ta cũng muốn phản đối, cảm xúc của tôi sẽ bị lung lay. “Sao thế, Shiki?” (Makoto)
“Kể từ khi bắt đầu cuộc hội thoại này, tôi có cảm giác vu nữ-dono cứ liên tục liếc nhìn tôi thì phải”
“... Hả?” (Makoto)
Tôi thốt lên một tiếng thể hiện sự ngạc nhiên.
“Tôi nhớ là mình không quen biết cô. Vu nữ-dono, cô có gì để giải thích không?” (Shiki)
“Shiki, dịch chuyển liên tục chắc hẳn đã làm anh thấm mệt rồi-ja na. Cho tôi xin lỗi” (Tomoe)
“... Hả?” (Mio)
Tomoe và Mio đều quay sang nhìn Shiki bằng ánh mắt lạ lẫm.
Tôi nghĩ như vậy ngay lúc Tomoe tự dưng tỏ vẻ lo lắng cho Shiki, còn Mio đặt một tay lên trán và thở dài.
Tôi cũng muốn phát biểu chính kiến của mình đấy.
Nhưng độ nổi tiếng của Shiki là điều ai cũng sẽ nhận ra, ở Asora, Học Viện hay thậm chí cả những ngôi làng cũng vậy.
Bản thân anh ta cũng không phải là quá để tâm vào cách người khác nhìn nhận mình. Tôi có lẽ đã không nhận ra, nhưng có thể vu nữ-san đã liếc nhìn Shiki từ nãy đến giờ.
“Tôi đã khiến nó ít khả nghi hết mức có thể rồi mà. Thật không ngờ anh lại để ý đến nó, tôi đúng là đáng trách”
Eh?!
“Gu thẩm mĩ của cô tệ quá đấy-ja na. Tôi chẳng thể ngờ được đó lại là sở thích của cô” (Tomoe)
“Tomoe-san, mỗi người một khác mà-desu wa. Tất nhiên ngoài kia sẽ có người phụ nữ đem lòng cảm mến một người đáng thương như Shiki” (Mio)
“Tôi hay bị cuốn hút bởi những kiểu người tri thức. Dường như anh cũng có những mặt dễ thương đó chứ. Đúng là một người đáng mến. Và tất nhiên, Chủ Nhân cũng dễ thương không kém”
“... Hừm”
“Tôi xin rút lại lời mình nói. Tôi không thể cho qua chuyện này như tính kén chọn về thức ăn được” (Mio)
Cái gì đang diễn ra thế này? Tôi muốn nói với Mio rằng cô ấy nên là người cuối cùng được phép bày tỏ quan điểm như thế mới đúng.
Đáng ra câu nói lúc nãy là để ủng hộ vu nữ-san chứ nhỉ?
Tôi vẫn còn nhớ như in là tại Học Viện, nhiều lần người ta hay nhận nhầm tôi với Shiki.
Chưa kể còn một số người ngoài nữa.
“... Nghe cô nói vậy, tôi cũng không thể theo đuổi chủ đề này được. Dù sao tôi cũng chưa rõ cô thích kiểu đàn ông như thế nào. Có điều… tôi không định tạo dựng mối quan hệ gần gũi với một người phụ nữ như cô” (Shiki)
Shiki từ chối một cách lịch sự.
Ấn tượng lắm.
Nếu ở trong tình cảnh của anh ta, tôi còn chẳng biết mình có muốn trở nên thân thiết với đối phương không ấy chứ.
“Tiếc thật nhỉ. Vậy chí ít, tôi mong mối quan hệ giữa hai ta sẽ thân thiện như bạn bè và đồng nghiệp” Cô gái này cũng không kém cạnh gì.
Hai người họ đang cười trừ với nhau.
Tôi nhìn sang bên cạnh, Tomoe và Mio chỉ nở nụ cười lạnh lẽo đến nổi da gà.
Vu nữ-san cười dịu dàng, còn Shiki nhếch mép cho có lệ.
Tôi cũng cười, nhưng theo một cách cay đắng.
Phải cố lắm tôi mới bắt miệng mình cử động được đấy.
“... Ah, uhm… tôi sẽ cần thêm những người có khả năng chiến đấu. Chừng nào còn chưa rõ phe địch mạnh yếu ra sao, tôi muốn chuẩn bị đầy đủ nhất có thể trước khi đối đầu với bà ta. Vì vậy, tôi nghĩ mình thật sự muốn lập một khế ước với vu nữ-san đây, và cũng là vì sự an toàn của Asora” (Makoto)
“...”
Bằng phép màu nào đó, tôi đã mở được miệng giữa vòng vây khó xử này.
Ba người họ và vu nữ-san vẫn im lặng.
“... Mọi người thấy sao?” (Makoto)
Không một ai thể hiện sự đồng tình hay từ chối, căn phòng yên ắng đến mức tôi phải yêu cầu họ phản ứng. “Dù cậu chủ có hỏi chúng em đi nữa, nếu Waka đã quyết định, chúng em sẽ chỉ tuân lệnh mà thôi” (Tomoe)
“Phải đó ạ, em sẽ nghe theo mọi quyết định của ngài-desu wa” (Mio)
“Tôi cũng vậy, nếu đây là điều Waka-sama mong muốn, tôi không có gì để phản đối cả” (Shiki)
Hoh, thế thì tốt rồi.
“Nhưng…” (Tomoe)
Uh, lại là Tomoe.
Thế nào cổ cũng đưa ra mấy cái điều kiện kì quặc cho xem, tôi biết mà.
“Chuyện gì?” (Makoto)
“Nếu có thể, em cần Waka hỏi thêm những thông tin liên quan đến thế giới trước của ngài… những câu hỏi bám sát với thời hiện đại bên đó. Em không tài nào đọc được kí ức của người phụ nữ này. Có lẽ bởi vậy nên em mới đâm ra khó tin tưởng những ai mình không dự đoán được. Ngài cứ cười nhạo em nếu muốn, nhưng làm ơn” (Tomoe)
Tomoe nhìn tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc. Nếu chuyện đó sẽ giúp ba người họ an tâm hơn, tất nhiên tôi sẽ làm.
Nếu vu nữ-san trả lời được hết những câu hỏi của tôi về nước Nhật thời hiện đại, khi đó, tôi sẽ có cơ sở để đặt lòng tin vào cô gái này.
Đúng vậy.
Hỏi gì bây giờ ta?
“Vu nữ-san có biết về Nhật Bản hiện đại chứ?” (Makoto)
Tôi sẽ hỏi lại một lần để khỏi phải nghi ngờ.
“Vâng. Tuy em hiếm khi nào được ra ngoài quan sát, nhưng nếu chỉ là vài ba điều thì em biết”
Đúng thật là tôi chẳng thể đọc được biểu cảm trên mặt cô ấy.
Nếu chỉ coi đó như một nụ cười đơn thuần, điều tôi nhìn thấy chắc chắn xuất phát từ sự chân thành.
Đây không phải kiến thức gì quá phức tạp, nhưng khi một người đẹp thực hiện nó thật tự nhiên, hiệu quả mang lại sẽ cực kì cao.
Nếu giờ vẫn còn đang lơ ngơ ở Nhật, tôi sẽ bị mê hoặc ngay mà không nghi ngờ chút nào. “Tôi hỏi luôn được không?” (Makoto)
“Nếu việc này sẽ làm giảm đi sự nghi ngờ về em, đó là một điều đáng mừng. Xin cứ hỏi”
“Được rồi” (Makoto)
“Tiện đây, nếu ngài có hỏi em bất cứ thông tin gì liên quan đến Chủ Nhân, em nghĩ mình sẽ trả lời được hầu hết. Mặc dù không có cách nào để chứa toàn bộ kiến thức của một thế giới trong đầu, nhưng nếu là Nhật Bản, hay có dính dáng đến Chủ nhân, em đều đã được học qua”
Cô đang dẫn dắt tôi hay sao vậy?
Nhưng… nếu người này am hiểu quá khứ và những gì tồn tại xung quanh cuộc sống của tôi, vậy thì gần như không còn gì để nghi ngờ nữa cả.
Đương nhiên Nữ thần không thể biết cặn kẽ đến mức đó được.
Nhưng ngược lại, nếu là Tsukuyomi-sama, tôi thật lòng nghĩ rằng ngài ấy thuộc kiểu người am hiểu những kiến thức tương tự. Nếu đã thế, trước tiên…
“Ngày xuất bản số mới hàng tháng của tạp chí ‘Chạng Vạng’ tôi hay mua là khi nào?” (Makoto)
Một câu hỏi gắn liền với đời sống của tôi.
Chắc thậm chí Tomoe và những người còn lại cũng không biết được đâu.
‘Chạng Vạng’ hay xoay quanh những nhạc sĩ trong giới chuyên môn và các ngôi sao mới nổi trong giới nghệ thuật. Có lẽ nó chính là cuốn tạp chí hàng tháng dày và nặng nhất từng được xuất bản ở đất nước tôi.
Đôi lúc, họ còn chèn thêm các thiết kế mô hình hoặc lâu đài, thế nên cuốn tạp chí còn dày hơn bình thường.
Nhưng giá của nó luôn dao động ở mức tương đối rẻ, cá nhân tôi nghĩ loại hình dịch vụ này bấp bênh đến nỗi nếu có dừng xuất bản thì cũng là điều dễ hiểu.
Họ đã làm một việc khó hiểu như thế từ trước cả khi tôi sinh ra, nhưng cổ phiếu của họ chưa bao giờ bị ảnh hưởng. Vậy nên nó còn được đặt cho một cái tên khác là tạp chí “Trường Tồn”. Nhưng chẳng rõ là do đâu, độ nổi tiếng của nó lại khá thấp đối với phần lớn mọi người.
“Tạp chí Chạng Vạng ạ. Ngày 22 trong tháng”
T-Trả lời ngay lập tức luôn.
“... Chính xác” (Makoto)
“Không ngoài mong đợi với một công ty xuất bản tạp chí này như một sở thích, nó vẫn giữ chân được người đọc cho đến tận bây giờ”
Cô ấy còn biết những thông tin tôi chưa từng nghe qua.
Một công ty lớn đang xuất bản một thứ như thế sao?
Cái công ty tuyệt vời đó nằm ở đâu nhỉ?
“Tomoe, tôi nghĩ cô ấy không có vấn đề gì đâu” (Makoto)
“Waka, xin đừng vội đưa ra kết luận chỉ với một câu hỏi. Ngài nên cân nhắc một số thông tin ngẫu nhiên nữa” (Tomoe)
Vu nữ-san biết đến cả ‘Chạng Vạng’ cơ đấy.
Cuốn tạp chí thường giúp tôi thư giãn mà chỉ có vài người trong lớp mới biết. Thậm chí cô ấy còn nói được ngày ấn định số mới nhất trong chưa đầy 1 giây.
Cô gái này là người có thể tin tưởng.
Hoặc chí ít, tôi đang bắt đầu nghĩ rằng cô ấy không phải người xấu.
Tiếp đến, tôi liên tục đưa ra các câu hỏi không có phương án để lựa chọn, nhưng vu nữ-san trả lời gần như cùng lúc với chúng.
Cho tới giờ, có lẽ tôi không còn gì để mà nghi ngờ nữa, cô ấy nắm rất rõ về nước Nhật hiện đại.
Trong số những thông tin tôi chọn cho từng câu hỏi, có cả một số khu vực tôi ít ghé qua, nhưng kết quả vẫn không thay đổi.
“Tomoe, tôi dám chắc người này đến từ thế giới trước của tôi” (Makoto)
“Thật sự để mà nói, em không thích cái cách cô ta trả lời đúng tất cả, nhưng trước mắt, em sẽ tạm thời chấp nhận” (Tomoe)
“Mio, hình như vu nữ-san cũng nấu ăn giỏi lắm đấy. Chẳng phải thực đơn của cô sẽ đa dạng hơn nhiều sao?” (Makoto) “Em sẽ tự quyết định có nên cho phép cô ta bước chân vào bếp hay không, nhưng em hiểu cô ta khá am hiểu về thế giới của cậu chủ-desu wa” (Mio)
“Shiki, nghiên cứu của anh sẽ tiến triển nếu như có thêm một người sở hữu vốn kiến thức sâu rộng, phải vậy không?” (Makoto)
“Nếu chỉ đơn giản là lắng nghe các ý kiến, theo tôi thì việc này sẽ có lợi. Dựa vào những câu trả lời vừa rồi, tôi gần như đã loại bỏ được hết nghi ngờ” (Shiki)
“Cảm ơn rất nhiều, mọi người. Có thể tôi là người mới, nhưng tôi mong sẽ đươc mọi người chăm sóc và chỉ dạy”
...Tại sao…bụng tôi cứ thấy nhoi nhói nhỉ?
“Cô hơi vội vàng quá rồi đó” (Tomoe)
“Eh?”
Tomoe?
“Để trở thành tùy tùng chính thức của Waka, cô nhất thiết phải vượt qua một thông lệ của chúng tôi. Không có trường hợp đặc cách” (Tomoe) Trong khi đến cả tôi cũng không biết nó là cái gì ư?
Tôi không nhớ mình đã quyết định một chuyện như thế bao giờ.
Vậy mà dường như Mio và Shiki cũng thể hiện rằng họ cũng có biết về nó, niềm vui hiện lên trên khuôn mặt họ, cả hai gật đầu tán thành với Tomoe.
Nghiêm túc đấy à?
Bỗng dưng lòi từ đâu ra một thứ tục lệ kì quái trước khi lập khế ước với tôi hả?
Khái niệm tục lệ chỉ được công nhận khi đã thực hiện nhiều lần và dần trở thành một điều không thể thiếu, đúng chứ?
Thứ duy nhất tôi còn nhớ đã làm với ba người họ khi lập khế ước chỉ có- ah.
Chẳng có nhẽ…
“Chuyện này khá là mới đối với tôi. Tôi sẽ rất vui lòng được hoàn thành nó. Thông lệ cô nói đến là gì vậy?”
Đợi đã, có lẽ nào…
“Đừng lo, sẽ rất đơn giản thôi. Cô chỉ cần đấu với Waka bằng mọi thứ mình có là được-ja” (Tomoe) “... Hả?”
Chính xác là nó luôn rồi!!!
“Nhưng phải với ý định gϊếŧ chết đối thủ” (Tomoe)
Vu nữ-san đang mở to mắt kinh ngạc kìa!!
“Làm quái gì có cái tục lệ nguy hiểm như thế!” (Makoto)
“Waka, xin cứ bình tĩnh. Tuy kết quả là điều hiển nhiên, nhưng đây là một hình thức chào đón người mới đấy, cô hiểu không? Mio, Shiki, cả tôi nữa; tất cả đều đã dùng hết sức đấu với Waka trước khi khế ước được thiết lập” (Tomoe)
“Không sai, nhưng…” (Makoto)
“Tối thiểu nhất, việc chúng tôi muốn được chứng kiến tùy tùng mới của cậu chủ thể hiện năng lực đến đâu cũng vì lí do chính đáng. Dù sao chỉ dùng lời lẽ thì cũng khó mà phân biệt đúng hay sai” (Tomoe)
Nhắc mới nhớ, tôi còn chưa biết vu nữ-san sở hữu năng lực gì và mạnh đến mức nào.
Tôi chỉ đơn giản là cho rằng cô ấy sẽ không tụt lại phía sau, do đó tôi đã đinh ninh chắc hẳn cô ấy phải rất mạnh mẽ. Nhưng, cũng không thể loại trừ trường hợp cô ấy không đủ mạnh để đồng hành cùng tôi.
Mio và Shiki gật đầu lia lịa như thể đây là một vấn đề cực kì hệ trọng, họ đang ngỏ ý muốn làm theo lời Tomoe.
“Nhưng còn vụ gϊếŧ chóc thì…” (Makoto)
“Mọi người ở đây đều đã trải qua chuyện đó. Hơn nữa, nếu khế ước được hình thành, cô sẽ không bao giờ còn cơ hội tỉ thí với nhau một trận nghiêm túc nữa. Cô chỉ còn duy nhất thời điểm này để thực hiện thôi” (Tomoe)
“Hm…” (Makoto)
“Tôi quả thực đáng trách. Để nghĩ rằng tôi lại dám mạnh miệng đòi hỏi được trở thành một phần trong nhóm khi còn chưa kịp thể hiện khả năng của mình. Tôi đã thất lễ rồi. Nếu Chủ Nhân ưng thuận, em sẽ rất vinh dự được đấu với ngài”
Uh, vu nữ-san cũng thuộc kiểu chơi tới bến luôn đó hả? Không chỉ chấp nhận lời đề nghị, cô ấy thậm chí còn tỏ ra tích cực về chuyện này.
Ba người kia chỉ nhắm mắt, ngụ ý rằng họ sẽ cho phép trận đấu diễn ra.
Hừm, miễn là tôi không định thủ tiêu ai cả, tình hình sẽ không trở nên nghiêm trọng quá mức cần thiết.
Riêng về mặt sát ý, nó chưa bao giờ mảy may xuất hiện trong tâm trí tôi mỗi khi nghĩ đến Tomoe và mọi người.
Còn với trường hợp của Mio, vấn đề này hiện chưa có lời giải.
“Chúng ta nên di chuyển sang một địa điểm rộng rãi hơn. Tôi không muốn phải động tay động chân trong địa phận ngôi đền” (Makoto)
Kể cả nếu vu nữ-san có đồng ý, tôi vẫn muốn đi chỗ khác.
Tôi liền giục họ ra ngoài.
“Phải đó” (Tomoe)
Tomoe dường như không bận tâm nhiều và chấp nhận rời khỏi đây.
Tạm bỏ qua vu nữ-san, bản thân Tomoe cũng yêu thích ngôi đền này, tất nhiên cô ấy sẽ không muốn nó bị hư hại dù chỉ là một vết xước nhỏ. “Cảm ơn ngài vì đã cân nhắc, Chủ Nhân. Khả năng duy nhất mà em tự hào hơn so với mọi người là tốc độ, nhưng em sẽ cố hết sức. Mong được chỉ bảo”
“Đây cũng thế” (Makoto)
Tốc độ.
Đó là thứ vũ khí của vu nữ-san?
Vậy mà tôi đã nghĩ cô ấy sẽ dùng bùa âm dương hoặc một cây naginata.
À, phải, tốc độ có thể phụ trợ cho cả hai thứ đó.
Mà thực tế, chẳng phải khá kì lạ khi cô ấy phơi bày điều đó trước trận đấu sao?
...Hah… chỉ vắt óc suy nghĩ cũng làm tôi liên tưởng như thể mình vừa rơi vào cái bẫy của đối thủ vậy.
Không nằm ngoài dự đoán, cô ấy sở hữu một trong các khả năng thuộc dạng khó đối phó.
Tôi không thể cho phép người này làm mình lơ đãng rồi để thua được.
Bởi vì như vậy thì còn gì là mặt mũi nữa.
Tôi sẽ dùng cách chiến đấu của riêng mình để điều khiển tình thế. Quan trọng nhất, tôi sẽ tìm cách khiến vu nữ-san phải tung ra mọi quân bài trong tay, cốt là để ba người kia không nghi ngờ nữa, và tôi sẽ thắng.
Điều tôi cần làm, điều Tomoe yêu cầu tôi làm; nếu là tôi của bây giờ, tôi đã hiểu nôm na đại khái rằng chúng bao gồm những gì.
Chúng tôi tạm thời đi khỏi đền và hướng đến một cánh đồng nằm trên con đường dẫn tới đây.
“Nơi này ổn đấy”
“Cô chắc chắn sẽ dùng mọi thứ mình có chứ?” (Tomoe)
“Đúng vậy”
“Waka, ngài sẵn sàng chưa?” (Tomoe)
“Lúc nào cũng được” (Makoto)
“Em sẽ lùi ra phía sau” (Tomoe)
Cô ấy cúi chào tôi và quay về chỗ Mio cùng Shiki.
Vị trí họ lựa chọn để quan sát không có gì che chắn, nhưng nếu là bộ 3 đó, tôi biết họ thừa sức phòng thủ trước tàn dư của những đòn tấn công và áp lực dội lại, vậy nên không có gì phải lo lắng. Việc của tôi chính là tập trung vào đối thủ trước mặt.
“Em đã chuẩn bị xong. Chủ Nhân, xin hãy nói em biết khi ngài đã sẵn sàng”
“...”
Gắn ở thắt lưng là hai thanh kiếm ngắn và dài đồng bộ với nhau, còn trên tay cầm một cây naginata.
Quan sát cẩn thận hơn một chút, có một thứ được giấu trong eo cô ấy.
Vậy là đối thủ của tôi đã được vũ trang khá đầy đủ.
Dùng vũ khí chiến đấu là cách giống con người nhất tôi được biết cho tới giờ.
“Chủ Nhân?”
Đối đầu với người sắp sửa lập khế ước với mình, hơn nữa, tôi còn phải cố gắng gϊếŧ người đó, tuy đây chỉ là một hình thức chào đón; sẽ rất kì cục nếu lúc nào tôi cũng ăn nói thật trang trọng với một người như thế.
Cô ấy cũng đã bảo tôi ngừng cách cư xử đó rồi.
“Bất cứ khi nào cô muốn. Như tôi đã nói lúc nãy, họ đã bảo cô phải cố hết sức để gϊếŧ tôi, do đó không nên chần chừ làm gì cả” (Makoto) “Ara”
… Một luồng sát khí cực độ đột ngột tỏa ra xung quanh khu vực.
Đây chắc chắn không phải thứ có thể nhắm tới người cô ấy vừa gọi là Chủ Nhân ngay lập tức như thế.
Cái điệu cười đó, ánh mắt đó, chỉ vài giây trước còn tràn đầy thánh thiện, và bây giờ, lần đầu tiên tôi được thấy cảm xúc đang rực cháy trong chúng.
…
Khi tôi còn chưa rời mắt khỏi vu nữ-san, hình bóng cô ấy đã biến mất.
Nếu đây là tốc độ, điều đó chứng tỏ nó thật sự kinh hoàng.
Theo sau cùng một khoảnh khắc, tôi chợt nhận thấy một lực va chạm trên lớp giáp ma lực đã thu nhỏ và gia tăng mật độ.
Những nhánh cỏ mọc thưa thớt dưới chân tôi đang rung lên nhè nhẹ sau sự trì hoãn trong thoáng chốc.
Trên đời này tồn tại không ít thứ phép thuật vô lí, như dịch chuyển chẳng hạn, và tôi cũng đã quen thuộc hơn với quy luật của thế giới này, do đó việc cô ấy biến mất không làm tôi quá bất ngờ. Vậy đây chính là tốc độ thật sự của vu nữ-san?
“Dù mới chỉ là đòn mở đầu, thật ngạc nhiên là ngài vẫn chưa bị xây xát gì. Quả đúng như em dự liệu. Nhân tiện… em chỉ là một vu nữ không tên, nhưng gọi là Vô Danh hay vu nữ cũng không hợp đâu ạ”
Giọng cô ấy vang lên từ một phía tôi không đoán định được.
Hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, lúc thì ở chỗ này, lúc thì ở chỗ khác, tôi không còn nắm bắt được vị trí chính xác của đối phương nữa.
Tựa như một tia sáng, rõ ràng cô ấy đang cố ý làm nhiễu loạn sự hiện diện của mình để khiến tôi hoang mang.
Tôi hít một hơi rồi lại thở ra.
Phải bình tĩnh.
Trận này sẽ tốn thời gian đây.
Đầu tiên nên nói vài lời chứ nhỉ.
“Và?” (Makoto)
“Vậy nên em sẽ cho ngài biết một biệt danh của em. Đó là một cái tên em từng mang từ rất lâu về trước” “Nghe ổn đấy. Thành thật mà nói, tôi cũng không thể gọi cô là vu nữ-san mãi được” (Makoto)
Trong lúc cuộc trò chuyện ngắn ngủi diễn ra, tôi liên tục cảm nhận được tác động của vài đòn tấn công.
Một cái trong đó đến từ ma pháp.
Tôi vẫn chẳng thấy gì cả.
Nhìn ảo quá đi.
Tôi có thể hiểu lí do cô ấy nói mình tự hào về nó.
Chúng đến từ mọi phía; chúng không đến được cơ thể của tôi, nhưng giờ tôi đang phơi thân ăn đòn một chiều.
“Fufu. Touda, em đã từng được gọi như vậy. Hồi đó đúng là một khoảng thời gian ngắn ngủi”
“Touda nhỉ. Hiểu rồi” (Makoto)
Tôi có cảm giác mình đã nghe qua cái tên này ở đâu đó rồi thì phải.
Ngay cả vậy, theo những điều tôi nghe được từ cuộc trò chuyện khi nãy, không có gì bảo đảm nó sẽ giúp ích được cho trận đấu này.
Thay vì cố nhớ lại, tôi nên chú tâm vào đối thủ của mình.
Cô ấy nói mình có nhiều cái tên, và bản thân cũng đã từng phụng sự nhiều nhân vật. Nhưng nếu tôi còn để ý đến những thứ nhỏ nhặt như vậy, chuyện này sẽ không có điểm dừng.
Được thôi.
Sức mạnh ra sao… tôi chắc chắn sẽ ép cô thể hiện tất cả.
############
Còn nếu ai thắc mắc về cái cung thì xin nhớ là nó không liên quan đâu>