「Hnnn!」
Tôi vòng tay và duỗi thẳng sau khi xác nhận rằng cánh cửa của Hiệp hội Thương nhân đã đóng lại phía sau lưng.
Một ngày khác khi tôi giao mô hình động cơ được trưng bày cho Rembrandt-san, ông ấy đã giới thiệu cho tôi một vài công ty sau khi nói điều gì đó về việc thiếu ngân sách.
Trong mắt tôi, ở tsige không hề có một thương gia nào dễ dãi, hơn nữa, nếu đó là người mà Rembrandt-san giới thiệu với tôi, họ rõ ràng sẽ hơn cả mức trung bình ở Tsige…
Tuy nhiên, đúng là Công ty Kuzunoha và tôi không quen biết hay có nhiều mối quan hệ với các thương nhân khác.
Vài ngày trôi qua trong nháy mắt khi chúng tôi có những cuộc trò chuyện bình thường và những cuộc thảo luận kinh doanh nhẹ nhàng.
Mệt mỏi, nhưng đó là một trải nghiệm khá hữu ích, tôi nghĩ vậy.
Chúng tôi là một cửa hàng tạp hóa, vậy nên vào những lúc như thế này chúng tôi có thể nói về đặc sản của những nơi khác bất kể chúng là gì và điều đó có thể mang lại lợi nhuận.
Đối với một số cửa hang tạp hóa có thể trụ được thì đó là một lợi ích.
「An ninh, huh.」〈Makoto〉
Đây là một trong những mối quan tâm mà nhiều đại diện công ty tôi gặp đã nêu ra.
Tsige đang tiêu diệt lũ mamono ở đồng bằng, đồi núi và rừng rậm bên ngoài thành phố với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Ngay cả khi biết đó chỉ là tình trạng tạm thời, đây là một trong những lý do tại sao những mạo hiểm giả không có khả năng thách thức vùng đất hoang đã bắt đầu đổ về và thành lập căn cứ của mình tại Tsige.
Tất nhiên việc tiêu diệt lũ mamono và đảm bảo an toàn cho các tuyến đường không có lý do nào khác ngoài việc mở rộng quy mô của thành phố.
Nói cách khác, khả năng bị đám mamono tấn công khi đến gần những bức tường thành bên ngoài Tsige là rất thấp.
Chỉ vậy thôi…
「Thay vì mamono, thì giờ là đám cướp.」〈Makoto〉
Kể cả khi đám mamono bên ngoài giảm đi cũng không có nghĩa là nó sẽ trở nên an toàn hơn.
Những vụ cướp xảy ra quanh những con đường lớn đã bắt đầu gia tăng.
Những tình huống hàng hóa của họ bị tấn công ngày một tăng và đã đạt đến con số không thể bỏ qua.
Tôi không nghe được tin gì về điều đó từ phía Công ty Couple, vậy là những công ty lớn chỉ đang cố lảng tránh nó, hoặc là họ đã đoán trước và đem theo những người hộ tống với kĩ năng cao.
Giờ nghĩ lại, Capli-san vẫn chưa nói gì về biện pháp đối phó với những vụ cướp.
Sẽ là một ý hay khi hỏi bà ấy về điều đó vào lần sau để tham khảo trong tương lai.
「Raidou-san!」
「Aah, Toa.」〈Makoto〉
「Anh đang ở một mình sao?」〈Toa〉
「Hôm nay mọi người đều bận. Có những lúc tôi sẽ ở một mình.」〈Makoto〉
Toa dường như cũng ở một mình.
Thủ lĩnh của Alpine đã đi đến vùng đất hoang và gϊếŧ chóc ở đó.
Cô ấy đã hoàn toàn trở thành bộ mặt của thành phố này.
Theo những gì tôi đã nghe, khi ai đó từ nhóm của họ xuất hiện tại hiệp hội hoặc bước vào một cửa hàng, chỉ điều đó thôi cũng đủ để thu hút những ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ.
「Tốt hơn hết là anh không nên ra ngoài một mình, anh biết đấy? Đã xảy ra một vài những vụ cướp bên ngoài thành phố, nhưng một số khu vực trong thành phố cũng trở nên nguy hiểm khi đêm đến.」〈Toa〉
「…Tôi hiểu rồi.」〈Makoto〉
Vậy là không phải bên ngoài mà là ở bên trong thành phố.
Điều đó…không ổn.
Không có chút sợ hãi nào trong giọng nói của Toa.
Cô ấy rất mạnh mẽ, và trật tự công cộng trong thành phố bị giảm sụt không phải là mối đe dọa đối với cô.
Nhưng rõ ràng là có sự không hài lòng trong giọng nói của cô.
Những mạo hiểm giả sa vào con đường cướp bọc không phải là ít, nhưng Toa và các thành viên của Alpine đã không chọn con đường đó.
Vì vậy, về bản chất họ không phải là người xấu.
「Anh sắp trở lại công ty sao, Raidou-san?」〈Toa〉
「Không, tôi đang nghĩ về việc ghé qua Công ty Bronzeman một chút.」〈Makoto〉
「…」
「Toa?」〈Makoto〉
「Chà, tôi không nghĩ việc sử dụng khuôn mặt của Raidou-san sẽ giải quyết được vấn đề một cách hoàn toàn, nhưng…」〈Toa〉
「?」
「Anh không phiền nếu tôi đi cùng anh một lúc chứ? Tôi sẽ đảm bảo sẽ không gây trở ngại gì đâu.」〈Toa〉
「Cô vừa nói ra một số điều đáng quan ngại, điều này chỉ mang lại cho tôi một cảm giác tồi tệ.」〈Makoto〉
「Tôi chỉ nghĩ đến việc dọn dẹp vài thứ trên đường về thôi. Giờ như anh có thể thấy…」〈Toa〉
Sự hiện diện của Toa biến mất ngay lập tức.
Có cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cảm giác đó cũng biến mất sau một vài giây.
Nó mờ nhạt đến mức có cảm giác như thể cô ấy đã trở nên vô hình tại chỗ.
Aah, vậy ra đây là Kỹ năng của Tobikatou.
Khả năng tàng hình ấn tượng làm sao.
Tôi có lẽ sẽ cảm thấy ấn tượng hơn nếu chưa thấy Rokuya-san làm điều gì đó tương tự.
「Tôi sẽ ẩn mình, vậy nên cứ tự mình đến Công ty Bronzeman mà không cần phải lo gì.」〈Toa〉
「…Được thôi. Vậy là, tôi đang làm mồi nhử.」〈Makoto〉
Công ty Bronzeman có một công xưởng và cửa hàng ở khu vực lân cận, nơi tập trung những người thợ thủ công.
Nếu tôi nhớ không lầm, khi đi thẳng từ Thương hội tới đó sẽ có một con phố khá không nổi tiếng, và khu vực mà những người thợ rèn sống – phố thợ thủ công – nơi trật tự công cộng không được tốt cho lắm.
Một khu vực không dành cho việc cư trú nếu không có sức mạnh.
「Nếu là anh, Raidou-san, sẽ dễ dàng bỏ qua nó, nhưng dọn dẹp đống rác của thành phố khi có cơ hội không phải là một ý kiến tồi. Ehe.」〈Toa〉
「Nếu được bảo vệ bởi Toa của Alpine nổi tiếng đó, thì tôi còn gì phải phàn nàn nữa. Tôi sẽ trông cậy vào cô.」〈Makoto〉
Nói thế nào, nó giống như là cô ấy thừa sức.
Đúng là tôi đã nghĩ đến việc chạy trốn nếu không may bị bọn cướp bắt kịp.
Quy mô của quân đội Tsige vẫn chưa tuyệt đến mức đó.
Gần như không có hệ thống nào tương tự như cảnh sát.
Tất nhiên trật tự công cộng sẽ tồi tệ hơn.
Tôi cùng với Toa đi qua con phố không mấy nổi tiếng mà ngay cả người thường cũng không cảm nhận được sự hiện diện của nó.
Những người thợ thủ công bắt đầu hòa nhập với những người trông giống như thương nhân, và vào thời điểm tôi bắt đầu nổi bật…
「… Uwah…」〈Makoto〉
Một nhóm 3 người đứng trước lối đi của tôi một cách trơ trẽn đến khó tin như thể hét to rằng họ đã nhắm vào tôi.
Đúng là vị trí rất tệ, nhưng để nghĩ rằng tôi thực sự sẽ gặp họ trong thành phố.
Họ rõ ràng là những kẻ lưu manh đã thoát ra khỏi con đường thám hiểm.
Họ đã quên miếng đệm vai có gai ở nhà? Đó là cách họ trông giống như những kẻ lưu manh.
Họ tỏa ra không khí giống như một nhóm sẽ nói ‘ehehe’ và ‘trông rich đấy, anh bạn’.
「Hehehe.」
「Đồ đẹp đấy, anh bạn.」
「Có tiền không mầy?」
À ừ, đoán gần trúng.
『?!』
Trước khi tôi nghĩ được xem cần phài làm gì… cả ba cùng trợn mắt và gục xuống.
Nhìn kỹ, tôi có thể thấy họ bị trói bằng dây thừng.
Oi oi, cách buộc này…
Tôi sẽ không bắt bẻ mọi thứ, được chứ?
「Cô vừa cứu tôi đấy.」〈Makoto〉
Mọi người trên phố bắt đầu ồn ào, vì vậy tôi nhỏ giọng cảm ơn cô ấy.
Rõ ràng đây là công việc của Toa và sự khéo léo của cô ấy.
Khi tôi làm như vậy, một bàn tay đang làm ký hiệu V xuất hiện trước mặt tôi.
Vì vậy, cô ấy thậm chí có thể làm điều gì đó như trả lại sự hiện diện của các bộ phận trên cơ thể mình, huh.
Tobikatou có một số kỹ thuật thực sự thú vị.
「À, xin lỗi.」〈Makoto〉
「V-vâng ?!」
「Có vẻ như họ đang cố cướp tôi. Cô có thể liên hệ với trụ sở của Hiệp hội Mạo hiểm giả gần đây hoặc một công ty có liên kết với Hiệp hội Thương nhân không?」〈Makoto〉
「H-Hiểu rồi!」
Tôi bắt gặp một người ở gần đó, chỉ vào ba người đã bất tỉnh, và hỏi mấy thứ về chúng.
Điều này xảy ra chỉ vì tôi trông giống một thương nhân hay một người có tiền?
Quả thực có vẻ như việc khiến trật tự công cộng tệ đi là một vấn đề tùy thuộc vào mỗi người.
Phần tồi tệ nhất của nó là, khác với đám mamono, con người thì có thể ẩn náu ngay cả trong thành phố.
Nhìn thấy điều này, có khả năng là ngay cả Tomoe, Mio và Lime cũng đã từng trải qua nó.
Tôi nên xác nhận tình hình và đưa ra các biện pháp với mọi người tối nay.
Ngoài ra… ăn cướp là một chuyện, nhưng có thể sẽ có một vài kẻ hòa mình vào trong đấy để nuôi âm mưu.
Rốt cuộc thì trong tất thảy, con người vẫn đáng sợ và rắc rối nhất.
「?」
Tôi bất chợt cảm nhận được một ánh mắt.
Nhìn qua nơi đó, nó ở một ống khói hơi cao.
Có một cái thang được đặt ở đó và… một người nhỏ bé?!
Tôi nghĩ rằng trong giây lát rằng ánh mắt của chúng tôi đã chạm nhau, và ngay sau đó, nó sáng lên.
Kẻ bắn tỉa.
Mục tiêu là… oh? Tôi?
Không có dấu hiệu gì cho thấy Toa phản ứng với nó.
Những gì được bắn ra từ bóng của ống khói với chỉ khoảng một nửa cơ thể của họ ló ra là một mũi tên ngắn.
May mắn thay, không có ai ngoài tôi trên quỹ đạo.
Tôi hơi dịch người và nắm lấy mũi tên khi nó lướt qua.
Một loại vũ khí nỏ hoặc cung tên, huh.
Phạm vi khá tốt.
Người bắn tỉa chắc đã chết cóng vì cú sốc, họ vẫn ở đó mà không di chuyển.
Non.
Nếu bạn đã ẩn mình, tôi đã không đi xa đến mức phá hủy ống khói để kết liễu bạn.
Tôi ném lại mũi tên, khoét vào vai của tay súng bắn tỉa rất có thể là á nhân, và mũi tên biến mất ở đường chân trời.
「Có vấn đề gì sao?」
「Không, không có gì đâu. Vậy thì, xin lỗi vì sự náo động.」〈Makoto〉
Người đi ngang qua nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực vì tôi bất ngờ vung tay.
Tôi đưa ra một câu trả lời nửa vời và chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình của mình.
「… Đó là một vụ cướp hay là một vụ tấn công? Phải chăng cả 3 bọn chúng chỉ là thứ để gây phân tâm?」〈Toa〉
「Ai biết. Các khả năng cách nhau quá xa, vì vậy chúng có thể không liên quan đến nhau.」〈Makoto〉
「Vâng. Có cảm giác như tên bắn tỉa đó là một mạo hiểm giả được rèn luyện trong vùng đất hoang. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ phải mất tất cả sức lực của mình mới có thể né được đòn tấn công đó.」〈Toa〉
「Tôi may mắn nhận ra kẻ bắn tỉa và bằng cách nào đó đã đối phó được với nó」 . 〈Makoto〉
「… Anh đã làm nát vai tên đó và mũi tên đi xa đến mức không thể nhìn thấy được. ‘Bằng cách nào đó đã đối phó được’ là điều mà những người như tôi nói, Raidou-san.」〈Toa〉
「Hahaha.」〈Makoto〉
「Oi oi, anh bạn, đừng dẫm lên bóng của tôi!」
「Im mồm!」〈Toa〉
Toa vì một lý do nào đó có vẻ như đang có tâm trạng tồi tệ, và cuộc chạm trán thứ hai kết thúc với việc cô ấy kết liễu họ ngay lập tức.
「Này, anh có đang nghe không, Raidou-san?!」〈Toa〉
「Vâng một chút.」〈Makoto〉
「Một chút?! Anh vẫn xem nhẹ nó dù có người có thể đang nhắm đến mạng sống của anh?! Quá vô tư!」〈Toa〉
「Tôi đã khá nổi bật trong cuộc chiến trước đây, vì vậy gần đây tôi thường xuyên trở thành mục tiêu ngay cả trước khi trật tự công cộng bị việc kinh doanh làm xấu đi. Cũng dần quen rồi.」〈Makoto〉
「Anh đang đang ở trong một một môi trường còn tồi tệ hơn cả những mạo hiểm giả thông thường…」〈Toa〉
「Dù gì thì hoàn cảnh của chúng tôi cũng đặc biệt. Mặc dù vậy, những vụ cướp giật trên địa bàn thành phố hẳn là một vấn đề nan giải đối với các doanh nghiệp trung chuyển và vận tải. Nó chắc chắn sẽ chỉ leo thang ngày càng xa hơn nếu cứ để yên như vậy.」〈Makoto〉
「… Những mạo hiểm giả chúng tôi cũng cần Tsige được an toàn trước khi có thể đến vùng đất hoang. Tôi nghĩ Guild sẽ sớm có hành động về vấn đền này.」〈Toa〉
「Ah, vậy là cô sẽ ở nhà một thời gian?」〈Makoto〉
「Vâng. Tôi rất vui vì số lượng người coi chúng tôi như những con át chủ bài đã tăng lên, nhưng có những lúc chúng tôi phải hoạt động vì lợi ích của thành phố vì điều đó.」〈Toa〉
「Thật tuyệt. Rinon cũng năng động hơn khi cô và nhóm của cô ở đây.」〈Makoto〉
「Fufu, điều đó làm tôi hạnh phúc với tư cách là chị gái của em ấy.」〈Toa〉
Chị em hòa thuận với nhau là tốt rồi.
Rinon là một cô bé với cái đầu và bờ vai đáng tin cậy, nhưng vẫn là một đứa trẻ chưa đến 12 tuổi.
「Vậy, Vậy khi nào thì buổi lễ kết hôn của Hazal và dàn harem mấy người được tổ chức?」〈Makoto〉
「Sao anh có thể hỏi một câu hỏi tệ như vậy trong bầu không khi tốt lành như thế này chứ?!」〈Toa〉
Anh chàng Hazal đó.
Kết hôn với một hân tộc, yêu tinh và người lùn, đó là những hành động của một nhân vật chính.
Họ đều là thành viên Alpine, nên nghĩ về vị thế của họ, đó chắc chắn sẽ là một thời khắc lịch sử ở Tsige.
Với bầu không khí của thành phố hiện tại, không có cách nào để họ có thể đơn giản hóa nó chỉ vì họ là mạo hiểm giả. Họ sẽ không được phép.
Cá nhân tôi có thể có hoặc không nghĩ rằng điều tốt là sự ghen tị và đố kỵ đang dồn lên Hazal và sự chú ý bị lệch khỏi chúng tôi.
Toa và nhóm của cô ấy đã giúp đỡ chúng tôi khá nhiều cho đến bây giờ, vì vậy tôi nghĩ sẽ không tệ nếu trả ơn họ ở đây.
Nhân tiện, chúng tôi đã tự gây cười với cuộc trò chuyện như vậy khi đi đến Công ty Bronzeman, nhưng vì Toa đã xóa bỏ hoàn toàn sự hiện diện của cô ấy, cuối cùng nó lại trở thành một tập phim về đại diện của Công ty Kuzunoha và những cuộc tự thoại bí ẩn cùng với những tên cướp tự trói mình lại.
Câu trả lời đúng là gì…
—End Chap—
Trans+Edit: Schwarzer