‘Haah haah’, những tiếng thở gấp gáp và thô bạo không có chút thư thái nào thật khó chịu.
Ngay cả khi biết chúng là của mình, gã đàn ông không khỏi khó chịu vì chúng làm phiền suy nghĩ của mình như thế nào, khuôn mặt hắn ta nhăn lại tỏ ra sự không hài lòng.
Tốc độ chạy của hắn ta không hề giảm.
Phép tàng hình hắn ta đang dùng cũng không được hủy, hắn ta không cho phép những điều đó.
Hắn là một trong những chuyên gia ám sát hàng đầu.
Hoạt động ở Tsige hơn 30 năm, và cho dù là một á nhân tên tuổi của hắn cũng đã được quảng bá bên trong thế giới ngầm của Tsige.
Nguồn gốc của hắn là một loài á nhân tên là Noga nhưng vẻ ngoài hiện tại của hắn là một hân tộc trẻ mặc cho tuổi đời, và điều này đã giúp ích rất nhiều cho công việc của hắn.
May mắn rằng, chủng tộc của hắn có một vài kĩ năng thuận lợi cho việc lén lút và trở thành một trinh sát.
Nhưng hắn không đam mê gì chúng và tiếp tục đào tạo bản thân.
Đó là lý do tại sao hắn ta có thể chạy nhanh hơn không chỉ hân tộc mà còn hơn cả những á nhân lấy tốc độ làm thế mạnh, thậm chí hắn còn có thể duy trì kỹ năng đặc biệt của một Noga trong vài ngày, khác xa so với những Noga khác sẽ đạt đến giới hạn của họ chỉ trong vài phút.
〚Ta đã hoàn toàn loại bỏ sự hiện diện của mình.〛
〚Sau khi một vài tên yếu đuối vừa gây rối cho hắn ta, đó lẽ ra phải là thời điểm hoàn hảo.〛
〚Điểm tấn công và vị trí bắn tỉa cũng vậy. Không có nơi nào tốt hơn ở đó. Ta đã có điểm mù về cả thể chất và tinh thần của hắn ta.〛
〚Ngoài ra, ta đã sử dụng cây cung công nghệ đặc biệt của mình để bắn tỉa hắn ta từ xa. Ta đã hết sức cẩn thận để việc ma pháp do tìm không thể phát hiện được. Chưa hết…〛
Và…
Mục tiêu bắn tỉa của hắn chắc chắn đã nhìn vào hắn vào thời điểm trước khi mũi tên chuẩn bị được bắn ra.
Về mặt thời gian, chỉ mất chưa tới một giây cho đến thời điểm bắn.
Ngay cả khi đó, ý thức của hắn ta đã bị hạ xuống mức thấp nhất có thể, khiến anh ta trở thành một tay bắn tỉa hàng đầu rõ ràng ngay lúc đó, một sát thủ.
〚Mặc dù đòn tấn công ở tốc độ mà hắn ta đáng lẽ phải trải qua lần đầu tiên với một mũi tên ngắn hơn nhiều so với mũi tên thông thường… hắn ta đã nắm lấy nó bằng tay không.〛
Nhờ mấy tên cướp ngáo ngơ, vệ sĩ của mục tiêu mà hắn ta nhắm tới đã bị phân tâm.
Hắn đã cố gắng xác nhận khoảnh khắc buông lỏng cảnh giác từ cô ấy.
Chưa hết, kết quả là khoảnh khắc bắn tỉa của hắn bị nhìn thấy, bị né và thậm chí bị nắm lấy mũi tên gϊếŧ người bằng một bàn tay.
Dù tài giỏi đến đâu, không ai có thể trách gã đàn ông đã rung động trước điều này.
Nhưng điều đó lại nảy sinh ra nhiều sai lầm hơn nữa.
Trong phạm vi chuyển động của mục tiêu, không lần nào anh ta rời mắt khỏi tay bắn tỉa.
Khoảnh khắc bắt lấy mũi tên, vì một lý do nào đó, anh ta để lộ đôi mắt thể hiện sự bực tức hay thất vọng, và sau đó bắn lại mũi tên như thể chẳng có gì.
Không, cụ thể hơn, đó không phải là một cú bắn tỉa hay một cú bắn, mà là một cú ném.
Mặc dù vậy, mũi tên mà anh ta ném đi sắc hơn và nhanh hơn rất nhiều. Nó phá hủy cây cung công nghệ và khoét vào phần trên của cánh tay phải của hắn ta, sau đó biến mất ở đường chân trời.
Khoảng thời gian tưởng chùng dài đằng đẵng nhưng thực chất chỉ trong vài giây ngắn ngủi.
「!!!!」
Nhớ lại tất cả những điều đó, cảm giác đau đớn mà lẽ ra phải được xóa bỏ bằng ma túy lại trỗi dậy trong vai gã đàn ông.
「Đây có phải là cái mà họ gọi là ‘cơn đau ma’?」 là những gì gã đàn ông nói khi hắn ta rêи ɾỉ trong khi tự chế nhạo bản thân.
Cánh tay phải sắp rơi xuống có thể dẫn đến tử vong nếu cứ để nguyên như thế.
Gã đàn ông nhận thức được hắn đang liều lĩnh vì cố gắng để sống sót thay vì điều trị y tế.
〚Ta đã làm rối tung mọi thứ. Ngay khi thất bại ở pha ám sát đầu tiên, đã không còn cơ hội nào nữa.〛
Hắn ta suy nghĩ kỹ về tình huống, và sau khi thoát ra với tốc độ tối đa trong khi xem xét cuộc tấn công tiếp theo của mình, gã đàn ông đã đưa ra kết luận sau khi cân nhắc kỹ lưỡng.
Rằng hắn không thể thắng.
Não bộ của hắn đang nói với bản thân rằng có một sự chênh lệch về trình độ đến mức tuyệt vọng.
Trong khi bị lấp đầy bởi sự tiêu cực, hắn ta nhảy qua từng mái nhà nhờ tận dụng những cái bóng của các tòa nhà, cuối cùng hắn đã nhảy vào một cửa sổ tầng hai của một tòa nhà đang mở.
Đó là một trong số những nơi ẩn náu của gã đàn ông có liên quan đến việc kinh doanh ám sát miễn phí ở Tsige được biết đến với cái tên Letter.
Dù nó có đầy đủ mọi thứ của một nơi ẩn náu thông thường, thì hắn ta cũng không thể chữa trị cánh tay phải bị thương nặng của mình ở đây.
Mặc dù vậy, nó vẫn có dụng cụ để sơ cứu trước khi đến chỗ của trị liệu sư mà hắn ta quen biết.
Chắc hẳn hắn ta biết trước cần phải làm gì và vội vã đi đến chiếc kệ, nơi cất giữ các loại thuốc ma thuật — không, là hắn ta cố gắng để vội vãi.
Hơi thở gấp gáp của hắn ta dịu xuống và đôi chân hắn ta đã không còn lạnh nữa.
「Ai ở đó?」
「… Hoh, ngạc nhiên thật. Ta cho ngươi điểm 10 vì điều đó.」
Gã đàn ông hướng ánh mắt sang một bên.
Một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế ở góc phòng, cánh tay chống cằm đặt lên chiếc bàn tròn mà không cần ẩn mình.
「Cô là…」
「Ta hiểu rồi, vậy là ngươi cũng đã điều tra kỹ lưỡng về những thứ có liên quan tới mục tiêu của mình, huh. Ngươi đã có kinh nghiệm.」
「Tomoe, đúng chứ?」
「Umu.」 〈Tomoe〉
Gã đàn ông ngay lập tức nhận thấy rằng đó là một trong những người mà hắn ta phải cảnh giác xung quanh mục tiêu của mình.
Đó cũng là một trong những người mà hắn ta phải tách khỏi mục tiêu bằng mọi giá nếu muốn thành công.
「… Có vẻ như tôi đã đâm đầu vào một con đường cực kỳ nguy hiểm.」
「Đúng vậy. Đừng cố tự sát khi biết mình không phải là đối thủ. Thực sự ta không có hứng thú việc chủ nhân của ngươi là ai hay mấy thứ như tra tấn.」 〈Tomoe〉
「?!」
Gã đàn ông cảm thấy như thể Tomoe đã đọc được suy nghĩ của hắn ta và bị sốc bởi điều đó.
Tomoe phàn nàn trong hơi thở 「Nó sẽ chỉ tăng thêm lượng cô việc một cách vô nghĩa mà thôi」.
「Oi, Mondo.」 〈Tomoe〉
「Vâng!」 〈Mondo〉
「?!」
Tomoe đột nhiên lên tiếng và nhận được sự đáp lại từ phí sau gã đàn ông.
Gã đàn ông nghĩ rằng việc Tomoe xuất hiện tại nơi ẩn náu này vốn đã là một điều kỳ lạ.
Trên hết, xét theo tình huống, nó có nghĩa là gã đàn ông đã bị người tên Mondo này bám đuôi.
Ngay cả khi hắn đã quyết tâm hành động, ai biết được rằng diễn biến của nó sẽ là tốt hay xấu.
Kinh nghiệm và bản năng của gã đàn ông đều gióng lên hồi chuông cảnh báo rằng không nên di chuyển dù có chuyện gì xảy ra.
「Ta nghĩ điều này sẽ thích hợp-ja ga. Ngươi nghĩ sao?」 〈Tomoe〉
「… Tôi nghĩ nó sẽ là đủ.」 〈Mondo〉
「Vậy thì… Oi, ngươi, ngươi nói tên của ngươi là Letter hay gì đó, đúng chứ? Tên thật của ngươi là… Ruki, huh. Ta hiểu rồi.」 〈Tomoe〉
「?! Cái…」 〈Ruki〉
「Ruki, đây là hình phạt cho ngươi vì đã tấn công Waka-ja của bọn ta. TA phải đi một lúc. Mondo, ta giao phần còn lại cho ngươi.」 〈Tomoe〉
「Vâng, để nó cho tôi.」 〈Mondo〉
Sau đó Tomoe biến mất.
Ruki, người đã lờ mờ nhận thức về tên thật không mấy khi được sửng dụng của chính mình, đã đổ mồ hôi hột khi Tomoe gọi ra cái tên đó với độ chính xác cao.
「Mấy người rốt cuộc là ai?」 〈Ruki〉
「Như ngươi có thể thấy, bọn ta là một cửa hàng tạp hóa đang hoạt động tích cực ở Tsige. Chà, cũng may là bọn ta đã rơi vào hoàn cảnh này, nên là cứ ngoan ngoãn mà ở lại đây.」 〈Mondo〉
「Phần nào trong hành động của các người là may mắn?! Những động thái đó cứ như thể các người đã đoán trước được tất cả, như thể các người đã biết ngay từ khi mới bắt đầu— 「〈Ruki〉
「… Thật may mắn, ý ta là ngươi, Ruki. Ngươi đã tấn công bọn ta, đối mặt với cả Tomoe-sama và Boss, tuy nhiên, ngươi vẫn còn sống. Không có nghĩ ngờ gì về việc ngươi là một kẻ may mắn.」 〈Mondo〉
Mondo da nâu nói với Ruki một cách hơi thân mật.
Ruki thậm chí không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra với hắn ta kể từ giờ.
Nhưng điều hắn chắc chắn là ý chí của hắn không có sức mạnh trong quyết định đó.
Ngoài ra, hắn có một công dụng.
Ruki hướng lên trên.
Kinh hoàng sự thật rằng hắn đã thực hiện một công việc quá nguy hiểm chỉ vì thành tích nhỏ nhoi đó.
Tiếng thở dài phát ra từ hắn, người trông giống như một học sinh cấp hai, đang toát ra vẻ mệt mỏi phù hợp với độ tuổi của hắn.
◇◇ ◆◆ ◇◇ ◆◆ ◇◇ ◆◆ ◇◇ ◆◆
Tiêu diệt kẻ thù hữu hình.
Trước biện pháp đối phó với tên cướp, phản ứng của Capli-san thực sự rất đơn giản, như thể nó là một lẽ tự nhiên.
Thay vào đó, bà ấy hỏi ngược lại tôi ‘Cậu định đối phó với những kẻ cố gắng cướp đi món hàng quý giá của mình thông qua vũ lực một cách vô cớ bằng cách nào khác?’.
Bà ấy nói đó là lý do tại sao họ thuê người hộ tống kể cả khi vẫn chuyển trong thành phố.
Capli-san cũng nói rằng bà ấy có hẳn một lực lượng vũ trang chứ không phải thuê từ bên ngoài.
Trong trường hợp phải vẫn chuyển đường dài bên ngoài thành phố hoặc có hang hóa quan trọng, họ sẽ thuê mạo hiểm giả thông qua Hiệp hội, hoặc yêu cầu từ những mạo hiểm giả mà họ có mối quan hệ tốt.
Nhân tiện, lý do tại sao Capli-san là người đầu tiên tôi hỏi về các biện pháp đối phó với bọn cướp là vì, khi tôi đến Công ty Bronzeman, hai đại diện của công ty đang thảo luận sôi nổi về cách cải tiến toa tàu.
Khi nói về toa tàu, đa phần là có vẻ ngoài bằng gỗ hay vải, nhưng phần lớn chúng có các bộ phận quan trọng được làm từ kim loại, và nhiều yếu tố đóng vai trò cốt lõi ảnh hưởng trực tiếp đến hiệu suất.
Nghiên cứu đang được thực hiện ở Tsige với nhiều loại vật liệu khác nhau đàn hòi và nhẹ hơn gỗ hoặc vải.
Xe goòng được sử dụng nhiều và nhanh hào mòn, do đó, có những khách hàng thường xuyên mua cả xe làm bằng gỗ và vải, đến mức nó mang lại lợi nhuận rất lớn.
Việc phát triển sản phẩm cũng đang được ưu tiên thực hiện.
Có thể nói đó là cách mà thế giới hoạt động.
Nhân tiện, khi tôi hỏi Công ty Bronzeman về các biện pháp đối phó với bọn cướp, họ nói rằng ‘Nếu chúng muốn đấm nhau, bọn tôi chiều’.
Bằng cách sử dụng mạng lưới thợ thủ công, họ xác định chính xác thủ phạm và lũ đồng phạm cho đến kẻ cuối cùng trong số chúng, dồn chúng vào đường cùng và khiến chúng phải hối hận.
Đây rõ ràng là điều đặc biệt ở người thợ rèn, nhưng họ chỉ nhận được nhiều sự quan tâm nếu có một sự sáng tạo tuyệt với.
Dường như nó đã trở thành một ngành công nghiệp mà trừ khi bạn có quyết tâm nếu không bạn sẽ chẳng muốn nhúng tay vào do những hành động trừng phạt của họ bị chú ý đến.
Capli-san ghen tị với điều đó.
‘Mắt đổi mắt, răng đền răng’, điều này không chỉ có phần hơi cực đoan mà còn áp dụng đối với cả những nơi khác ngoài phố thợ thủ công của Tsige, vậy nên nó càng khiến đám kẻ xấu thêm run sợ.
Như thể muốn nói rằng bạn còn chẳng đáng để trở thành một mối đe dọa trừ khi bạn có can đảm.
Thay vì một con mắt, họ sẽ lấy cả hai, và thay vì một chiếc rằng, họ bẻ cả hàm.
Đại loại vậy.
Hành động này không được các thương gia và mạo hiểm giả đồng tình vì đó là một cách thức hoàn hảo để gặp phải quả báo.
Ngay cả khi thành phố chỉ trích và kỉ luật những hành động đó, những người thợ thủ công dường như vẫn không dừng lại.
Kiểu như muốn nói rằng ‘Bọn ta là thẩm phán, bồi thẩm đoàn và đao phủ’, huh.
Có thể nói đây là bằng chứng về những người thợ thủ công – với những thợ rèn đứng đầu – có một mức độ quyền lực kha khá ở Tsige.
「Thế còn về việc bọc cao su xung quanh bánh xe để hấp thụ lực va chạm?」 〈Capli〉
Pft!
Điều đó nghe giống như một chiếc lốp xe thời hiện đại.
「Quý cô, tôi hiểu ý cô, nhưng không có thứ nguyên liệu cao su nào đủ độ bền để dùng cho bánh xe. Chúng tôi là những người thợ thủ công ở đây, vì vậy nếu chúng tôi được yêu cầu làm điều đó, chúng tôi sẽ vượt qua một số rào cản và chắc chắn sẽ làm được, nhưng…nhưng rất có thể nó sẽ nát bét chỉ sau một chuyến đi, bà biết chứ? Cô sẽ phải thay thế sau mỗi lần sử dụng, và đó chỉ là…」 〈Bronzeman〉
Vậy là, ông ấy có thể hiểu được cốt lõi của ý tưởng, huh.
Ngay cả ở bên ngoài Tsige, cũng có nhưng thứ tương tự như cao su với chất lượng tốt.
Thậm chí tôi còn nghe nói một số nguyên liệu từ mamono có đặc tính đó.
Chúng được ‘thuộc da’ giống như vật liệu da để sử dụng, vì vậy cao su ở đây được coi là nguyên liệu được xử lý bởi những thợ làm da.
Có vẻ như không có cái cây nào có nhựa cao su bí ẩn chảy ra từ nó như ở Asora.
Suy nghĩ về loại nguyên liệu, tôi cảm thấy cần phải có một loại cây có thể phù hợp với điều này, nhưng… phải chăng trường hợp này vẫn chưa được phát hiện?
Aah, cũng có thể vấn đề nằm ở sự thiếu đa dạng trong độ dày củ nguyên liệu bởi vốn dí nguồn gốc của nó đến từ mamono.
「Vậy thì, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng lò xo để hỗ trợ đệm vào lúc này. Nhưng tôi muốn thử nhiều thứ khác nhau, vậy nên hãy tập hợp mọi người và làm bánh xe cao su… Ông có thể làm được, phải chứ?」 〈Capli〉
「Uh… Dù sao thì tôi cũng được trả công cho điều đó. Một khi chúng tôi đặt tay lên việc củng cố thành phần cho những con đường độc quyền, chúng tôi sẽ bắt tay vào nó ngay mùa xuân.」 〈Bronzeman〉
「Tôi mong đợi điều đó. Đã đến lúc tôi phải rời khỏi đây rồi. Hẹn gặp lại, Raidou-kun.」 〈Capli〉
「À, vâng, cảm ơn bà đã dành thời gian.」 〈Makoto〉
Capli-san đi lại một cách dễ dàng trong xưởng mà không cần dùng gậy và sau đó rời đi.
Trước đó, bà ấy rất vui vì lượng hàng hóa và tốc độ lưu thông ngày càng tăng do việc làm đường dành riêng cho vận tải, nhưng có vẻ như bà ấy đã nhận được phản hồi từ đó và đang thực hiện các thay đổi để điều chỉnh.
Mặc dù bà ấy đang vắt óc suy nghĩ về các thời gian biểu và phương tiện di chuyển của mọi người, bà ấy cũng đang cố gắng cải thiện sự thoải mái hơn.
Có vẻ như bà ấy thực sự đang rất bận rộn lúc này.
Sức sống căng tràn của bà ấy có sức ảnh hưởng mạnh mẽ hơn rất nhiều nên đôi khi khiến tôi quên mất những điểm khác của bà.
「Uầy, ta nên làm gì bây giờ? Bảo vệ bánh xe bằng vật liệu cao su? Không, ta hiểu bà ấy đang cố gắng làm gì ở đây, nhưng ta nên dùng bao nhiêu vật liệu để buộc nó lại…」 〈Bronzeman〉
Tôi một lần nữa nhìn vào Đại diện của Công ty Bronzeman… cụ thể hơn, Leidashrinkmen Bronzeman-san, và ông ấy đang ôm đầu.
Họ của ông là Bronzeman đã trở thành tên của công ty, và ông ấy có một cái tên dài chết tiệt, vậy nên ông ấy yêu cầu người khác gọi mình bằng họ.
Ông ấy cũng đã nói với tôi điều đó trong lần đi suối nước nóng trước đây.
Ông ấy bị tổn thương với cái tên đầu tiên của mình hay gì khác chăng?
‘Nó sẽ trở thành một trò tiêu khiển không phục vụ cho công việc kinh doanh, nên là chúng ta hãy từ bỏ’, đó chắc hẳn là những gì ông ấy đã nghĩ khi đưa ra chủ đề, nhưng thay vào đó, nó lại khiến ông ấy có thêm công việc bất chấp những khoảng thời gian bận rộn chết tiệt này.
Nó khiến bạn khó từ chối hơn khi bản thân là nguồn gốc của chủ đề.
「Xin chia buồn.」 〈Makoto〉
「Để mà nghĩ được rằng có ngày ta sẽ phải sử dụng thứ cao su này cho những thứ như quần áo và phụ kiện thịnh hành… Ah, Raidou, xin lỗi vì đã gọi cậu tới đây.」 〈Bronzeman〉
「Không, đừng bận tâm.」 〈Makoto〉
「Ta muốn hỏi ý kiến
cậu về vỉa hè và những thứ liên quan đến xây dựng ma thuật mà cậu có thể nói về… không, ta muốn học một số điểm.」 〈Bronzeman〉
「Vỉa hè?」 〈Makoto〉
「Ừ, vỉa hè của thành phố chủ yếu là lát đá hay một biến thể của nó, phải không?」 〈Bronzeman〉
「Vâng.」 〈Makoto〉
「Nhưng đối với những thứ như đường dành riêng cho vận tải và những con đường khác, ta nghĩ vật liệu sẽ thay đổi sao cho phù hợp để sử dụng.」 〈Bronzeman〉
「Aah, tôi hiểu rồi.」 〈Makoto〉
「Nó được gọi là xây dựng ma thuật, nhưng kỹ thuật ở chỗ cậu rõ ràng cũng phải xét đến những công trình công cộng.」 〈Bronzeman〉
「Gọi là xây dựng, nhưng nghĩ đến việc xây dựng bên ngoài và những sự tương tác đối với bên ngoài, thì dù sao nó cũng liên quan đến công trình công cộng.」 〈Makoto〉
「Ừ, nhưng nói thế nào nhỉ, Raidou, có vẻ như cậu không biết nhiều về thế giới, nhưng không hiểu sao khi được hỏi, cậu lại trả lời được. Đúng là một chàng trai thú vị. Ta cảm thấy như kiến
thức rộng nhưng nông cạn không phải là thứ mà một thương gia nên hướng tới, nhưng… đó có phải là hình thức lý tưởng cho một cửa hàng tạp hóa không?」 〈Bronzeman〉
「H-Hahaha…」 〈Makoto〉
「Xin lỗi, chúng ta lạc đề rồi. Điều phải được ưu tiên hiện nay là con đường dành riêng cho vận tải. Bọn ta sẽ mở rộng điều đó ra các khu định cư bên ngoài, và nó sẽ kết nối các nhà ga lại với nhau. Khi xét đến chân của những con ngựa, đất sẽ là tốt nhất, nhưng lát đá thì sẽ dễ dàng hơn cho chúng tôi trong việc bảo trì.」 〈Bronzeman〉
Sự thoải mái của ngựa, huh.
Bằng đất, chắc hẳn ông ấy đang nói về một thứ gì đó giống như một bước đi trên con đường đất.
Nói cách khác, không trải đá và chỉ đơn giản là lăn khi họ tạo ra nó.
Thành thật mà nói, quan điểm duy nhất mà tôi có về những loại đường đó là loại đường tự nhiên do con người và động vật tạo ra khi đi qua những khu vực đó thường xuyên.
Ngoài ra, một cái gì đó giống như thảo nguyên… một bãi cỏ.
Không không, một con đường rải cỏ… chắc không đâu.
Ấn tượng duy nhất của tôi về nó là các công viên công cộng sẽ chăm sóc nó và sẽ được mở rộng cẩn thận khi họ duy trì.
Nó không thể duy trì nếu là một con đường.
「Lý tưởng sẽ là một con đường ít phải gánh trên chân ngựa như đất, chắc chắn và phải bền, và từ một vật liệu có thể dễ dàng bảo trì, nhưng… ta đang thu thập thông tin từ chỗ Muzo, Công ty Milio đang phát triển mạnh gần đây, và nhiều thợ thủ công khác nhau, nhưng mọi việc diễn ra không ổn…」 〈Bronzeman〉
「Vật liệu tối ưu, huh. Những điều kiện đó nghe có vẻ khó thực hiện…」 〈Makoto〉
「Ngoài ra…」 〈Bronzeman〉
「?」
「Phu nhân Capli dạo này đem lại cảm giác như thể bà ấy đang nhìn xa hơn 2 đến 3 nước đi.」 〈Bronzeman〉
「Như là…?」 〈Makoto〉
「Gần đây phu nhân thực sự quan tâm đến những con golem thu nhỏ. Không biết có nên nói điều này không, nhưng… ta có cảm giác như bà ấy đang nhìn thấy tương lai của những toa tàu, hoặc giống như… sự thay thế của những con ngựa.」 〈Bronzeman〉
「!」
Vậy ra đó là lý do tại sao bà ấy rất quan tâm đến diorama?!
Đồng thời bà ấy cũng đang nghĩ đến việc tính đến cả một thứ gì đó giống như đường sắt?
… Capli-san định thọ bao nhiêu tuổi vậy chứ?
Ngay từ đầu, đường sắt không phải là thứ nhất thiết phải có trên thế giới này.
Sau cùng, thuần hóa một con ma thú ngẫu nhiên có lẽ sẽ mang lại nhiều tốc độ hơn.
Tôi không phải Bronzeman-san, nhưng tôi cảm thấy có rất nhiều hạt giống trên thế giới này là một dạng ngựa siêu việt.
Con mà công ty chúng tôi sử dụng làm ngựa cho xe hàng của chúng tôi rõ ràng là một quái thú được gọi là hắc kì lân.
「Chà, vì điều này điều nọ, ta muốn nói chuyện với những người thợ thủ công của cậu về bất kỳ ý tưởng và kỹ thuật nào mà họ có thể áp dụng cho việc này. Ta không thể chỉ mang theo những người thợ thủ công mà Công ty Kuzunoha đã tự đào tạo mà không xin phép cậu trước.」 〈Bronzeman〉
「Cảm ơn vì đã xem xét.」 〈Makoto〉
「Ta cũng đã nhiều lần nghĩ đến việc đưa vào một số.」 〈Bronzeman〉
「!」
「Bởi vì cậu biết đấy, cậu và những người lùn sẽ mạnh dạn đến quán bar phía trước đây, ăn trưa trong khi uống rượu và gây ồn ào trước khi quay trở lại. Ta thậm chí đã cảm thấy muốn được nói chuyện với họ rồi.」 〈Bronzeman〉
「… O-Tất nhiên là ngài sẽ cảm thấy như vậy, huh. Tôi chắc chắn rằng những người lùn của chúng tôi quan tâm đến công việc của ngài. Xin lỗi vì bất kỳ sự bất tiện nào mà nó có thể đã gây ra.」 〈Makoto〉
「Chà, bọn ta đã được họ quan tâm khá nhiều trong những việc liên quan đến xây dựng ma thuật, vậy nên ta cảm thấy tệ khi dựa vào họ để làm vỉa hè, nhưng ta muốn hỏi cậu điều này.」 〈Bronzeman〉
Bronzeman-san cúi đầu.
Việc họ đến ăn trưa quanh đây hẳn có nghĩa là Beren hoặc những người lùn khác đang lo lắng hoặc quan tâm đến điều gì đó.
Không có người lùn cổ đại nào ở đây, nhưng có rất nhiều thợ thủ công người lùn.
Họ có thể cảm thấy nghĩa vụ đó với tư cách là những người cao niên.
Tôi đã nghĩ rằng đó sẽ là một vấn đề lớn hơn và khó khăn hơn vì một thông điệp được để lại ở hội để đến đây, nhưng tôi rất vui khi thấy điều đó không phải như vậy.
「Hiểu rồi. Tôi sẽ nói chuyện với Beren về nó. Được rồi, tôi sẽ mời ông ấy đến chỗ của ngài với đồ uống trong tay vào bữa trưa.」 〈Makoto〉
「Đó sẽ là một sự trợ giúp tuyệt vời. Coi như ta nợ cậu một lần.」 〈Bronzeman〉
「Cảm ơn. Tôi sẽ không ngại mà nhận nó vậy.」 〈Makoto〉
Nếu nói về một phương pháp làm cho cao su mỏng trở nên dày hơn để sử dụng trên bánh xe, tôi nghĩ Bronzeman-san sẽ phải trải qua một cuộc hành quân khốc liệt kể từ giờ.
Vào thời điểm mà tôi cảm thấy hơi thông cảm cho họ và đang rời xưởng…
〚Waka, cảm ơn ngài, chúng tôi đã quay trở lại với một thứ hữu dụng vừa tìm được. Ngài sẽ nhận được một báo cáo cho điều này khi trở về.〛 〈Tomoe〉
Thông tâm thuật của Tomoe.
〚Được rồi. Tôi sẽ quay lại sau khi qua công ty trước.〛 〈Makoto〉
Trời ạ, còn có Toa nữa, nhưng tôi không phải là mồi, hiểu chứ?
Cuối cùng, khoảng chục tên cướp đã bị khống chế và bị bỏ lại tại một nhà ga của Hiệp hội Mạo hiểm giả trước khi tôi tách khỏi cô ấy.
〚Vậy thì, tôi sẽ đợi. Tối nay chúng ta sẽ có soba.〛 〈Tomoe〉
Hoàn toàn trái ngược với cảm giác phức tạp của tôi, tôi có thể nghe thấy giọng nói hạnh phúc trong trẻo của Tomoe.
Cảm giác như một chút chất độc trong người đã được đào thải, tôi cảm thấy vui vẻ hơn một chút.
Nhưng…tôi hiểu rồi…
Soba, huh.
Bước chân của tôi nhẹ hơn một chút.
Về nhà thôi!
—End Chap—
Trans + Edit: Schwarzer