Chiếc hộp Pandora
Tháng ngày trôi qua nhanh chóng, nháy mắt Thẩm Doãn đã quay xong phim.
Trong bộ phim《 Murder 》này, Thẩm Doãn đóng vai Tiếu Nhu, tuy là vai nữ thứ hay còn gọi là nữ phụ nhưng trên thực tế cũng không nhiều phân cảnh lắm. Nam chính Lý Tưởng phát hiện sau khi mình bóp chết bạn gái cũ Thu Ly, trên đường tìm nơi ẩn náu vì sợ sử dụng thẻ căn cước sẽ bị cảnh sát phát hiện, mới tìm một cô gái điếm rồi tạm lánh ở nhà nàng.
Tiếu Nhu chính là cô gái điếm đã thu nhận và giúp đỡ Lý Tưởng, đồng thời vì vẻ ngoài Lý Tưởng anh tuấn soái khí và khí chất nghệ sĩ trầm lặng mà vừa gặp đã yêu.
Nàng là một nhân vật đáng thương, sống không có nguyên tắc cũng không phân biệt đúng sai. Từ nhỏ đã bị bán cho bọn buôn người, vào đời với đầy trái ngang trắc trở, đầu tiên là rơi vào tay một kẻ ấu dâm, sau đó mới liều mạng trốn thoát, chưa từng đi học cũng không biết chữ, lại bị người ta lừa tiền lừa sắc, cuối cùng chỉ có thể đi tới bước đường bán thân.
Phân cảnh cuối cùng của Tiếu Nhu là cảnh nàng và nam chính chia tay nhau trên con đường lớn. Khoảnh khắc đó nàng lấy hết dũng khí, nắm lấy tay Lý Tưởng, hỏi anh ta có muốn ở lại không. Bọn họ có thể tìm một sơn thôn bí mật, một làng quê yên bình mà ẩn cư sinh sống.
Cảnh này rất cảm động, từ bối cảnh cho tới ánh sáng, mặt trời lặn nhuộm hoàng hôn thành một màu đỏ thẫm như máu, ánh sáng và bóng tối cắt chia không gian thành hai nửa.
Tiếu Nhu đứng nơi âm u bên trái, Thu Ly lại ở chốn hoàng hôn bên phải.
Đúng, bạn gái cũ bị anh ta sát hại đã hóa thành hồn ma mà chỉ có Lý Tưởng mới nhìn thấy, mặc trên người chiếc váy dài màu xanh nhạt mà kẻ mang tội giết người đã tặng cho nàng, lẳng lặng đứng dưới ánh ráng chiều vàng ươm, chờ đợi Lý Tưởng lựa chọn.
Lý Tưởng trầm mặc một lúc, bỏ tay Tiếu Nhu ra, bước chân kiên quyết đi về hướng người yêu cũ mà anh ta yêu tha thiết.
Để lại mình Tiếu Nhu đứng trong bóng tối, nhìn người kia chạy về phía ánh sáng và hi vọng.
"Tốt! Cắt!"
Theo hai tiếng kêu phấn khích này, vai diễn đầu tiên của Thẩm Doãn chính thức kết thúc, nàng đứng trên đường, nhìn hoàng hôn trước mắt, trầm mặc hồi lâu.
Nàng đứng yên nơi đó, không ai dám tới quấy rầy, mãi đến khi đạo diễn Quách Duệ đi lên phía trước, chìa ra một tờ khăn giấy.
"Ô."
Thiếu nữ quay đầu, nơi khóe mắt có một giọt nước mắt óng ánh, nàng cúi đầu cầm lấy khăn giấy, nắm trong tay khẽ nở nụ cười.
"Xấu hổ quá, em --"
"Không sao, cũng bình thường thôi." Quách Duệ an ủi nàng, "Diễn viên giàu cảm xúc là chuyện tốt, chứng tỏ em đã vào vai rất ngọt, cảnh vừa rồi cũng diễn cực kỳ tốt."
Thẩm Doãn cúi đầu, mím môi không trả lời. Kỳ thực nàng không phải buồn khổ vì nhân vật Tiếu Nhu, mới vừa rồi vào cái khoảnh khắc khi bị buông tay, không biết tại sao Thẩm Doãn đột nhiên nhớ tới cảnh lúc trước mình phải rời xa phu nhân.
Cảnh tượng đó như đã từng trải qua, Lý Tưởng phải lựa chọn Tiếu Nhu hoặc là Thu Ly; cũng giống như giữa nàng và con gái, phu nhân phải lựa chọn một.
Mà nàng, lúc nào cũng là người bị vứt bỏ, cho nên mới tức cảnh sinh tình.
Có điều sau khi quay xong, cảm xúc cũng tiêu tan gần hết, Diệp Lam cũng đã dặn trợ lý Milan sắp xếp chuyến bay từ Đế Đô về Tây Kinh cho nàng.
Người đến đón nàng chính là Donny, gần hai tháng không gặp, dường như anh ta cũng có da có thịt hơn, mặt mũi cũng không còn gầy gò như trước.
"Ồ chào đại minh tinh thân ái của tôi, hoan nghênh em về nhà ~ "
Donny mặc bộ vest tao nhã nhạt màu, vô cùng ga-lăng mở cửa xe cho Thẩm Doãn.
"Cảm ơn. Em không làm lỡ việc của anh chứ?"
"Đến đón em chính là công việc của anh mà." Donny cười liếc mắt nhìn kính chiếu hậu, sau đó nháy mắt tinh quái, "Giao cho những người khác phu nhân không yên tâm."
Em quan trọng cỡ nào trong lòng phu nhân, không cần anh phải nhiều lời chứ?
Thẩm Doãn đương nhiên hiểu lời Donny, hai má ửng hồng, trong lòng ngọt ngào. Nàng cầm điện thoại di động lên muốn nhắn tin cho phu nhân, lúc ngón tay xoa xoa màn hình, đột nhiên Thẩm Doãn nhớ đến cái đêm mấy hôm trước.
Lúc nàng và phu nhân gọi Video, nhìn đối phương lõa thể tự an ủi. Vào khoảnh khắc cao trào, Thẩm Doãn bắn ra rất nhiều, nháy mắt tinh dịch đã phun đầy màn hình, không ngừng chảy xuống.
Bây giờ nhớ lại, Thẩm Doãn vẫn cảm thấy thật xấu hổ, rõ ràng chỉ là tự sướng nhưng luôn cảm thấy còn xấu hổ hơn cả làm tình.
Sau khi đến công ty, Donny đưa Thẩm Doãn vào phòng nghỉ của phu nhân, dặn nàng ngủ một giấc hoặc là xem phim đều được, miễn đừng rời khỏi tầng lầu này, sau khi phu nhân hết bận sẽ tới tìm nàng.
Thẩm Doãn gật gật đầu, ngoan ngoãn nhìn Donny rời đi, cảm thấy mình như là bé khỏe bé ngoan còn đi nhà trẻ, đi đâu cũng cần người trông nom chăm sóc. Nàng thè lưỡi một cái, đóng cửa lại, thoải mái nằm nghiêng trên sofa.
Mệt mỏi thì không mệt lắm, vừa nghĩ tới lát nữa sẽ được gặp phu nhân mà Thẩm Doãn hưng phấn không chịu được, làm sao còn buồn ngủ cơ chứ. Nàng mở ti vi, ngoại trừ truyền hình trực tuyến, Thẩm Doãn còn phát hiện đầu đĩa DVD đồ cổ.
Không ngờ phu nhân còn giữ lại món đồ cũ kỹ này, nàng còn tưởng rằng chỉ có những gia đình khu dân nghèo mới còn dùng thứ đồ sớm đã bị thời đại đào thải.
Thẩm Doãn cảm thấy hứng thú nhìn thử một chút, chữ tiếng Anh trên nút bấm nàng đều có thể hiểu được, nàng lại đứng dậy, nhìn thấy trên kệ sách có một đống đĩa DVD. Nhờ phúc của quản lý Chu Khiết mà Thẩm Doãn được bồi dưỡng rất nhiều kiến thức liên quan đến điện ảnh, nhận ra phần lớn đều là phim điện ảnh đoạt giải, trong ngoài nước đều có, trong đó còn có đĩa phim《 Hái sao 》 mà đạo diễn Quách Duệ tự tay ký tặng.
Nàng nở nụ cười, để hộp nhựa đựng đĩa phim xuống chỗ cũ, sau đó phát hiện bên trong góc còn có một đĩa DVD không có tên tuổi nhãn mác. Thẩm Doãn nhìn chăm chú một lúc, trực giác mách bảo rằng đĩa DVD này không hề tầm thường, khác hẳn với những đĩa còn lại. Nàng đưa tay cầm lên, đĩa này được đóng gói rất giản đơn, mặt trên cũng không có logo hay hoa văn gì, giống như là một chiếc đĩa trắng*.
*đĩa trắng dùng để ghi video.
Thẩm Doãn mở đầu đĩa lên, thử thả chiếc đĩa trắng này vào, cầm điều khiển từ xa ấn Play.
Màn hình xanh biến mất, thay vào đó là khuôn mặt một mỹ nhân mà nàng không xa lạ gì. Có điều trông cô ta trẻ hơn bây giờ một chút, mái tóc đỏ sẫm yêu diễm, trong màn hình cô ta trần trụi, trần như nhộng, thoải mái phô bày vẻ đẹp của mình trước ống kính.
Tim Thẩm Doãn đột nhiên nhảy một cái, đột nhiên hiểu ra đây là cái gì. Không nên mở ra, không nên lấy ra, nó chẳng khác nào chiếc hộp Pandora*, nếu như mở ra, sẽ giáng tai ương xuống thế giới này.
*chiếc hộp nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp, với hàm ý dân dã là 'tò mò giết chết bò'.
Nàng giơ điều khiển từ xa lên muốn bấm tắt, tiếc thay đã quá muộn, giọng nói của phu nhân truyền ra từ dàn âm thanh vòm, vọt thẳng vào đầu Thẩm Doãn.
"Thật sự muốn quay sao?"
"Chị yêu không cảm thấy là rất kích thích sao?"
Hứa Sanh cầm máy quay trong tay đi tới bên giường, thông qua cái máy này, Thẩm Doãn may mắn được nhìn thấy phu nhân 5 năm về trước.
Tóc dài uốn lượn màu đen trưởng thành gợi cảm, buông xuống che lại vai gáy trắng nõn duyên dáng. Trên người nàng chỉ có một bộ áo tắm màu trắng, nơi cổ áo vạt chéo là rãnh sâu mê người.
5 năm trước, khi Thẩm Doãn vẫn còn là một đứa nhóc phải cố học tập thật giỏi để tương lai thi vào đại học kiếm thật nhiều tiền.
Thì phu nhân của nàng, đã xinh đẹp động lòng người, cùng Hứa Sanh hôn môi âu yếm.
Từ từ sáp vào nhau.