Tử Đinh Hương

Chương 2




Hôm nay là một ngày tồi tệ, đối với Quân.

Rầm!

"Đến khi nào thì anh mới tiếp thu được kiến thức mới hả Quân!!?" Tay cô giáo siết chặt rồi nện xuống mặt bàn một tiếng to. Vẻ mặt cô nhăn nhó, miệng mở lớn gào lên đầy tức giận.

Quân đứng trên bục giảng cúi gầm mặt không dám hó hé. Đôi bàn tay đan vào nhau run lên từng hồi theo những lần nhấn nhá của cô.

Các học sinh khác cũng không nói gì. Đôi mắt họ lia lia ra hiệu với nhau nhưng đều rất im lặng. An ngồi ở bàn cuối nhìn Quân rồi lại nhìn người cô đang gào thét trong cơn tức kia.

Kỳ thực Quân học ở mức khá, dù không quá thông minh nhưng khả năng tiếp thu vẫn rất tốt. Chỉ là hôm nay xui xẻo... Không, là vận xui mới đúng. Chúng đeo bám anh đến mức ngày nào, tiết nào, bất kể môn gì đều sẽ bị gọi lên trả bài đầu tiên. Thuộc thì cho điểm mà không nhớ, chưa học hoặc bị làm khó thì xác định bị cho một cái trứng vịt vào cột kiểm tra thường xuyên, còn được tặng thêm một chỗ ngồi vào sổ đầu bài.

An không thể bật lại thầy cô giáo vì đó là vô lễ nhưng nhìn Quân thế này không hiểu sao tâm tình vui vẻ khi sáng được anh rủ qua nhà ăn pudding đã biến mất.

An thở dài thườn thượt.

Cô giáo nghe thấy lập tức quay đầu lại nhìn muốn tìm xem là ai để dạy dỗ một trận, đến khi thấy vẻ mặt chán chường của An cô liền thay đổi thái độ.

"Hôm nay tôi phải cho anh thêm cái trứng vịt nữa anh mới vừa lòng ha?"

Cô giáo vẻ mặt hoà hoãn nói, tay cầm lấy cây bút bi viết vào cột kiểm tra thường xuyên xem như khoá điểm. Quân đứng nhìn chỉ biết khóc ròng.

"Yên tâm đi, nếu anh cho tôi thấy được cố gắng của mình thì lần sau tôi cho anh gỡ." Cô giáo không nhìn cũng biết được Quân hiện tại có bao nhiêu cay đắng. Quân nghe thế mừng rỡ, miệng ngập ngừng nói lời cảm ơn với cô rồi về chỗ.

Các học sinh lộ vẻ kinh ngạc đối với sự thay đổi thái độ một cách chóng mặt của cô giáo nhưng cũng rất nhanh lia mắt về phía An đầy ngưỡng mộ.

An không chú ý đến cách họ nhìn mình có bao nhiêu kỳ lạ vì ngay lúc này cậu chỉ đang bận tâm đến Quân.

"Quân?" An dò xét biểu tình của Quân, trong đầu không ngừng phân tích tâm trạng hiện tại của anh có bao nhiêu buồn bã.

"Hửm?" Quân nâng mắt nhìn An, vẻ mặt tối sầm.

"... Không có gì, chỉ muốn biết hiện tại cậu cảm giác thế nào." An hơi hạ giọng, cố gắng lựa chọn từ ngữ không gây đả kích tinh thần.

"Rất không ổn." Quân giơ ngón cái, miệng nở một nụ cười cứng nhắc.

"Hôm nay..." An định nói thêm.

Cô giáo rất không tinh tế lớn tiếng cắt ngang.

"Các em mở trang bốn mươi ra đi. Hôm nay chúng ta học bài mới."

Những bạn nữ trong lớp nghe vậy, liên tục phát ra vài tiếng tặc lưỡi. Dường như các nàng rất mất hứng.

Kết thúc giờ học.

Trước cửa nhà An.

"Hay trèo qua ban công nhà mình?" Quân lo lắng nhìn An đang lung tung mò đồ trong cặp.

"Cái đó mình khoá rồi." An lắc lắc đầu.

"Hay qua nhà mình?"

"Nhưng mình muốn đi tắm." Mặt An nhăn nhó tỏ vẻ không chịu.

"Mặc đồ mình là được."

"Còn quần lót thì sao?" An nhíu mày nghiêm trọng hỏi.

"Yên tâm đi, ở nhà mình có vài cái không mặc." Quân đầy thuyết phục nói.

An có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn theo Quân vào nhà.

Quân có hơi căng thẳng, sợ khi bước vào sẽ lại thấy mẹ đang ngồi ở sô pha chờ mình cùng với cây mây trên tay. Một hình ảnh đầy bạo lực. Anh nhắm tịt mắt, tim đập binh binh muốn rớt ra ngoài. Không thấy động tĩnh gì, Quân hơi hé mắt sau đó thở phào một hơi. May mắn, ba mẹ chưa về.

Nãy giờ nhìn biểu hiện trên mặt Quân, An che miệng cười, cả người run run như lên cơn co giật.

Quân nghe âm thanh khúc khích mà cậu phát ra cũng biết mình nãy giờ mình có bao nhiêu thất thố, ngượng ngùng đánh mạnh vào vai An.

"Khục... Xin lỗi." An bị đau, cậu hô một tiếng vội vàng giơ tay đỡ.

"Được rồi, vào nhà tắm đi, mình đi kiếm đồ cho cậu." Quân chỉ tay vào nhà tắm kế bên phòng bếp kiêm nơi ăn.

"Ừm." An đáp, vội vàng chạy vô trong.

Quân đồng thời lên lầu, vào phòng mình. Anh bắt đầu lục tung tủ đồ tìm xem mấy cái quần lót lúc trước mẹ mua cho mình.

Nếu nhớ không lầm nó là loại quần boxer thì phải.

Mần một lúc, Quân lấy ra túi zip lớn. Bên trong là những chiếc quần mà mỗi lần anh nhìn thấy đều phải thốt lên 'ối giồi ôi'.

Ngồi lựa hồi lâu, Quân đắn đo mãi không biết chọn cái nào.

"Thôi lấy đại đi!" Quân bặm bặm môi, bàn tay đầy dụng ý bóc lấy cái màu hường. Miệng anh toe toét vội chộp thêm cái áo cùng màu và chiếc quần đùi mà bản thân nghĩ rằng nó vừa vặn với An. Đủ bộ.

"Nè!" Quân xuống lầu, hai mắt nheo nheo, rất vừa ý với những món mà mình chọn được.

"Ừm, cảm ơn nha." An hé cửa, tay nhanh chóng vươn ra chộp lấy.

"Không có gì." Quân đáp, cũng không vội tắm liền. Anh đi đến tủ lạnh, lấy ra hộp bò bằm được ướp sẵn cùng ba gói mì ăn liền để trên đầu tủ và một bó cải thìa, hai trái trứng gà.

"Ăn mì nha."

"Cũng được."

"... Quân, cậu đưa mình cái gì vậy!?" Vài phút sau, An từ trong nhà tắm lớn tiếng hỏi, xem chừng đang cực kỳ tức giận.

"Cái đó là mấy cái mà mình không mặc. Đều là đồ tốt mà, cậu sao vậy?" Quân vờ ngây thơ hỏi.

"..."

Thấy An không trả lời, tâm trạng Quân lại vui lên không ít. Trong miệng ngân nga bài hát yêu thích.

An đứng trong nhà tắm thở phì phò, mau chóng tắm rửa.

Xoạch!

An cố ý kéo mạnh cửa.

Trên người bận một chiếc áo chấm bi loè loẹt, bên dưới mặc chiếc quần boxer hường phấn in hình Patrick Star vô cùng rõ nét ngay mông. Mặt An méo mó, cậu nghiến răng chạy đến chỗ Quân định cho anh lãnh hội hậu quả mà bản thân gây ra.

"Ai nha, vừa đúng lúc." Quân xoay người, tạp dề màu be đẹp đẽ quấn chặt ngay eo anh, rất tôn dáng. Dù chưa có cơ bắp hay múi bụng rõ ràng nhưng vóc dáng Quân khá to lớn lại còn săn chắc, dẻo dai.

Nhìn mê...

"Qua ăn nè." Quân nói, tay ra hiệu bảo An mặc quần vào.

"Ừm."

Quân cởi tạp dề, treo trên móc dán tường. Nhìn ở đằng sau cũng có thể thấy rõ dáng người Quân rất đẹp. Vai rộng, lưng thẳng, chân dài. An tự hỏi mới cấp hai mà hình thể cũng đạt được như này sao. Quả là không tin được. Tuy An rất ghen tị nhưng không thể nào dời được mắt khỏi người Quân.

Đợi đến khi chịu hết nổi, Quân bước đến chỗ An đánh một cái vào lưng cậu, cả giận bảo "Ăn!"

Ăn xong, Quân mang ra hai ly pudding cho An, nói cậu ăn rồi nhớ rửa. An hớn hở gật gật đầu, hai mắt sáng trưng nhìn mỹ vị trước mặt, rất hưởng thụ múc từng chút một nhấm nháp.

"An nè, cậu định ở đây ngủ qua đêm luôn hả?" Quân từ trong nhà tắm nói vọng ra.

"Ừm, vậy có được không?"

"Được, nhưng cậu phải giúp mình một chuyện."

"Chuyện gì?" An trong lòng đã biết trước điều kiện nhưng cũng không có ý định từ chối, dù sao Quân cũng làm cho ăn, nếu không giúp thì sẽ phải nhịn ngọt cả tháng mất.

"Nói đỡ với mẹ mình vụ trên lớp."

"Được, cái này dễ."

Gì chứ đối phó với mẹ Quân thì quá dễ. Mẹ Quân kỳ thực rất thích An, kêu là nói đỡ không bằng kêu là bao che đi. Không sao, từ trước tới giờ An rất tự tin vào cái miệng này của mình.

Cả hai ngồi chơi, đến lúc ba mẹ Quân trở về đã là xế trưa. Mẹ Quân cùng An nói chuyện cực kỳ vui vẻ, một người nịnh hót, một người ngồi nghe sướng hết cả tai.

Ba Quân nhìn hai người nói đến hăng say, chịu không được tằng hắng vài tiếng.

"Vậy tối nay con cứ ở lại đây ngủ đi." Mẹ Quân cười nói.

"Dạ, con cảm ơn cô!"

















GÓC LẢM NHẢM:

Mạch truyện thì đơn giản mà không biết khi nào mới lết xong. Khụ, hình mình để ở trên là chiếc sịp mà Quân cho An mượn...

















[CHƯƠNG 2—HẾT]