Tử Đinh Hương

Chương 3




An đã có một giấc ngủ rất ngon.

Hôm sau ——

"Đồ nè." Tay Quân cầm một chiếc áo sơ mi thẳng thớm có logo trường được thêu trên cổ áo và phù hiệu ghi tên An ở ngực áo phải, cùng với chiếc quần tây màu xanh đen.

"Cảm ơn." An nhận lấy, không bị mốc. Mùi xả vải này dễ chịu thật, cậu vô thức đặt lên mũi ngửi nhiều một chút.

"Đừng có hít nữa, mình giặt sạch lắm rồi đó!" Quân đạp An vài cái kêu cậu mau đi thay đồ.

"Ừm."

Cả hai nhanh chóng sửa soạn, ăn sáng rồi đi bộ đến trường.

"Hôm nay nhìn mặt cậu bớt âm u ha." Trên đường đi, Quân nói.

"Vậy sao?" An sờ sờ mặt mình. Cũng đúng, tối qua không gặp phải điều gì kỳ lạ. Ngược lại còn ngủ rất ngon, đơn nhiên tinh thần cậu rất sảng khoái.

Cho dù vậy, An nhanh chóng cảm thấy uể oải. Chuyện mộng tinh cũng đâu phải mỗi ngày đều xuất hiện, tuy hôm nay không bị nhưng chưa chắc gì ngày mai hay ngày mốt không gặp phải.

Không hiểu sao cảm thấy thật mệt mỏi, cậu thở dài thườn thượt.

"Sao vậy?" Quân lo lắng hỏi, mỗi lần thấy An như vậy anh luôn có cảm giác chuyện gì ghê gớm lắm sắp xảy ra.

"Không có gì, hôm nay có tiết cô Nga sao không thấy cậu học bài?" An hoàn hồn, lập tực đổi chủ đề liên quan đến Quân.

"Không sao, hôm qua bị chốt sổ rồi. Hôm nay không kêu đâu." Quân cười tự tin trả lời, trong lòng thì đang cực kỳ ảo não không biết nên làm sao để gỡ điểm.

"Hay quá, sắp thi giữa kỳ rồi mà còn làm vậy cho được." An khinh bỉ.

"Mới học kỳ một thôi mà, sang học kỳ hai sẽ khác." Quân chắc nịch đáp.

"..." An cạn lời rồi. Không thể nói nổi nữa, có lẽ nên gọi Quân là một tên ham chơi thay vì một người con trai có tính cách vàng.

"Mà, mình thấy cô Nga rất thích cậu." Quân tò mò nhìn quân, rất muốn biết giữa hai người đã có chuyện gì.

"Cậu muốn biết?" An nheo mắt, phán xét ánh nhìn tọc mạch của Quân.

Dạo gần đây cô Nga hay gọi An đến phòng quản sinh bàn chuyện riêng. Lý do chỉ có một, muốn cậu thi học sinh giỏi.

An chưa bao giờ nghĩ bản thân thuộc dạng nhân tài kiệt xuất có chỉ số thông minh hai nghìn mấy nên không hề muốn dự thi. Dù sao ở đó cũng có rất nhiều con công con phượng, không cần tốn sức để đào tạo cậu.

Thông tin này cũng không phải chuyện hệ trọng như bí mật quốc gia có nói cũng không sao. Nghĩ vậy, An đáp: "Cô định cho mình thi học sinh giỏi nhưng mình từ chối rồi. Dạo này cô vẫn đang thuyết phục mình nên mới có biểu hiện khác thường như vậy."

An hiểu rõ dạo gần đây cô Nga rất hay để ý đến mình. Nhưng cậu vẫn khống có ý định đi thi.

"..."

Không nghe thấy tiếng Quân trả lời mình, An hơi khựng lại, cậu ngẩng đầu nhìn thử. Vừa hay gặp phải vẻ mắt trố mắt của Quân.

"Ha ha!!" An che miệng, mắt híp lại. Bộ dạng cực kỳ khó ưa, cậu cười to hai tiếng.

"... Không có vui." Bị cười nên Quân có chút bực mình, anh nhăn mày.

"Xin lỗi." An cũng không có ý định chọc cho anh giận nên rất nhanh ngậm miệng.

"Cậu không định tham gia thật?" Quân lại tiếp tục chủ đề cũ. Thấy An thông minh như vậy, nếu không thi thì cô giáo chắc chắn sẽ tiếc chết.

"Đúng. Mình còn muốn chơi." An gật gật đầu.

"Nhưng không phải đạt được giải sẽ có rất nhiều thưởng sao?"

"Không thích, nhà mình rất dư dả." An thản nhiên đáp.

"..." Quân cạn lời.

"Sao vậy?" Thấy Quân lại yên lặng, An khó hiểu quay sang nhìn.

"Không có gì. Tính ra hôm nay cũng hên thật, không cần phải soạn tập."

"Ừm." An cũng thầm cảm thấy may mắn trong lòng.

Cả hai sau đó luyên thuyên rất nhiều, một hồi cũng đi đến trường.

Việc học rất suôn sẻ. Quân không bị kêu nhưng ánh mắt các thầy cô đều đặt hết lên người An, ngay cả những bạn học cũng vậy.

Giờ chơi, An và Quân đều chọn ngồi ở trên lớp, chủ đề của những cuộc trò chuyện đa số toàn xoay quanh về cậu.

"Tính ra cậu ta cũng học giỏi thật." A nói

"Ừm. Nhưng mà tui thấy thành tích cậu ta không thể so với lớp phó học tập." B đáp

"... Cũng đúng, nhưng lớp phó học tập chẳng phải đã chấp nhận thi sao? Cô giáo chỉ muốn khoe học trò thôi..." A lại nói tiếp.

Hai cô gái càng ngày càng thảo luận sôi nổi. Nói từ khả năng học tập đến tính cách, ngoại hình của hai người.

Lớp phó học tập đang ngồi cuối lớp giải trí kỳ thực không quan tâm lắm mấy người này nói gì. Y đơn giản chỉ là nhân vật làm nền, cũng không thông minh là mấy, đa số thành tích của y là do chăm chỉ học tập nên mới vậy. Tóm lại, lớp phó học tập không muốn để tâm đến chủ đề này. Dù sao rất nhanh y sẽ không còn sống ở thế giới này nữa.

"Chỉ là một thằng ẻo lả!" Một nam sinh ngoại hình không ưa nhìn lên tiếng cắt ngang, vẻ mặt đầy ganh tị lớn giọng nói.

Hai người A và B cũng không dám cãi lại chỉ cố gắng dịch xa nơi mà tên nam sinh kia đang ngồi.

Chỉ có Quân cảm thấy rất khó chịu đối với lời nói của tên này.

Trường không khác gì một xã hội thu nhỏ, chỉ là giảm đi tính phức tạp một chút nhưng chung quy vẫn có những thể loại thế này.

Ở lớp được chia làm ba loại người.

Cá biệt.

Cán sự.

Dân thường.

Cá biệt đa số là những thể loại ham chơi, thân với giáo viên nên làm càn, thích đánh nhau và tất tần tật các việc khác nhưng tất cả luôn mang tính tiêu cực.

Cán sự lớp là những người có chức có quyền thường hay chơi với những đứa xu nịnh hoặc cùng một phe với đám cá biệt. Một lớp mà gặp phải chuyện này thì khiến những dân thường như Quân cảm thấy cực kỳ ngao ngán.

Trừ lớp phó học tập và An ra thì Quân cảm thấy trong lớp này không nên thân với ai. Thể loại cá biệt như người này thì càng không, hút thuốc lá điện tử, không lo học còn đi tụ tập đánh nhau lại có tính tình thích đố kỵ với những cái tốt của người khác.

Rất không ưa! Mắt Quân dần nhen nhóm ngọn lửa nhỏ, liên tục nhìn chằm chằm vào tên nam sinh khó ưa kia.

Thấy Quân lại muốn chửi người, An giơ tay che đi tầm mắt Quân.

"Chơi cờ tướng không?" An lấy trong cặp ra bộ cờ nhỏ mình hay mang theo, bắt đầu sắp xếp vị trí các quân cờ.

"Cũng được." Quân dời lực chú ý lên bàn học, vừa chơi vừa trò chuyện với An.

"An nè, ba mẹ có định mua điện thoại riêng cho cậu chưa?" Quân bắt đầu gợi chuyện hỏi. Dạo này thấy điện thoại thông minh ra rất nhiều máy xịn không biết An có hứng thú muốn mua hay không. Nói vậy thôi chứ Quân cũng biết ba mẹ mình sẽ không chịu mua cho nếu như anh không thể vào học được cấp ba.

"Chắc không, ba mẹ không muốn mình học hỏi những cái xấu trên mạng. Nên định nhìn biểu hiện của mình có bao nhiêu trưởng thành thì mới suy xét đến chuyện đó." An đáp. Ba mẹ An quả thực sợ cậu học theo những thứ không tốt trên mạng nên chưa có ý định cho cậu dùng sớm. An cũng không quan tâm lắm vì cậu có Quân, ở nhà cũng có truyện, máy chơi game các thứ nên không thấy chán nổi.

"... Cậu nói nghe cao siêu quá. Tóm lại là đợi lớn chút nữa mới mua chứ gì?" Quân đặt mạnh cờ xuống bàn, nhăn nhó nói.

"Ừm. Dù sao tới lúc đó có nhiều điện thoại xịn, dùng tốt lại bền."

"Cũng đúng. Mà, ba mẹ mình hôm nay lạ lắm." Quân ảo não bày tỏ chuyện bản thân vướng bận sáng giờ.

"Lạ là thế nào? Mình thấy vẫn vậy mà." An khó hiểu.

"Khồng. Hôm qua đi khám về có biểu hiện lạ." Quân lập tức phủ định, tiếp tục nói mấp mé nguyên nhân.

"Rốt cuộc là lạ chỗ nào???" An nhíu mày. Trên đời này ghét nhất là phải đoán mò chuyện bí mật của người khác, không có đáp án thì nó cũng chỉ là suy nghĩ của bản thân. Dù cậu có suy ra là gì nhưng không có một sự xác nhận rằng điều đó sai hay đúng thì nó vẫn là một thông tin sai lệch. Cơ mà An vẫn khá thích suy luận nên mấy bí mật này... Cậu rất hứng thú.

"Hừm... Mình thấy mẹ hay sờ bụng sau đó nhìn mình kiểu như muốn nói lại thôi, ba thì lia mắt qua mẹ rồi lại quét qua mình vẻ mặt lúc nào cũng như đang suy nghĩ gì đó..." Biết An có tính tò mò, Quân cũng không giấu diếm nữa.

"Thần bí quá! Về hỏi thẳng là được không phải sao?" An gãi gãi đầu, cảm thấy bí mật của ba mẹ Quân nhiều khi là một chuyện rất quan trọng, nếu lỡ miệng nói gì làm Quân buồn thì tâm trạng cậu nhiều khi cũng bị kéo theo mất.

"Ừm..." Quân nhỏ giọng đáp, trong lòng lại càng thêm vướng bận. Thường thì An đoán mò khá chính xác nên Quân muốn hỏi cậu thử nhưng có vẻ chuyện này rất khó nói. Nhớ lại hiểu hiện của ba mẹ mà trong lòng Quân cứ thấp thỏm không yên.

Đành vậy, tối hỏi mẹ là được. Quân thở dài nghĩ.

Kết thúc tiết học.

Trước cửa nhà An.

"Chắc giờ ba mẹ cậu về rồi đó." Quân nhìn cổng lớn, nói.

"Mong là vậy." An bồn chồn đáp

Cũng may, lần này cửa không khoá.

"Vậy chào nha." Quân vỗ vỗ vai An sau đó đi đến cửa nhà mình.

"Ừm."

"Mà mai không đi học, mình định làm bánh, có muốn qua phụ không?" Như nhớ ra gì đó, anh vẫy vẫy tay kêu An chú ý đến mình.

"Làm bánh gì vậy?" Nghe đến đây, An tò mò hỏi. Rất muốn biết món tiếp theo được ăn sẽ là gì.

"Bánh quy sô-cô-la." Quân híp mắt trả lời.

"Được!" An gật mạnh đầu đáp. Tươi tắn vẫy tay chào Quân. Tuy bánh ở ngoài cửa hàng tiện lợi cũng có bán nhưng hương vị mà Quân làm ra ngon hơn nhiều, mùi thơm của của sô-cô-la, phần bánh quy giòn rụm đầy ngọt ngào. Nghĩ mà thèm.

Hôm nay thực sự là ngày hạnh phúc của An...

©

©

©

©

©

©

©

©

CHUYỆN BÊN LỀ:

Sau khi An bước vào nhà, mẹ ngồi trên sô pha xem tivi nói: Hôm qua quên đem chìa khoá theo đúng không?

An:...Dạ.

Mẹ An: Rồi con ngủ ở đâu?

An: Con ngủ bên nhà Quân.

Mẹ: Mi làm ổ ở nhà người ta?! (⁠ʘ⁠ᗩ⁠ʘ⁠’⁠)

An: Dạ.

Mẹ:... Thực ra mẹ cắm cái chìa dự phòng trong chậu cây trước cổng. (→⁠_⁠→)

An: Sao mẹ không nói!? (ಠ⁠_⁠ಠ)

Mẹ An: Ta tưởng mi biết! ╮⁠(⁠^⁠▽⁠^⁠)⁠╭

An: Sao con biết được!!! (ತ⁠_⁠ತ)

Mẹ An: Thôi đi! Mi cũng thích muốn chết! *Ném gối vào người An*

An: Con thích cái gì chứ?!

Mẹ An: Được ôm bạn trai không thích à? (⁠。⁠◕⁠‿⁠◕⁠。⁠)

An: Mẹ nghĩ nhiều quá đó!! *Bực bội chạy lên phòng*

Mẹ An:... Thằng này bị sao thế nhể. Chọc có chút mà giận đùng đùng. *Tiếp tục xem phim*

©

©

©

©

©

©

©

©

[CHƯƠNG 3—HẾT]