Thẩm Mặc đứng trên bục sân khấu vẫy chào với fan của mình, cúi đầu cảm ơn những gì bọn họ đã ủng hộ trong thời gian qua. Thẩm Kỳ đi lại chỗ bé mèo con mà mình nhớ nhung mấy ngày nay, đã lâu rồi bọn họ không được thân mật với nhau, anh chỉ muốn mau chóng có thể đưa cậu về nhà.
Thẩm Mặc thấy Thẩm Kỳ kéo mình đi vào hậu trường thì cảm giác vô cùng hồi hộp, cũng có thể do nhiều ngày không được tiếp xúc gần gũi, dù sao lúc này trên sân khấu người ta chỉ chăm chú chúc mừng những thành viên nhóm nhạc ra mắt thành công mà thôi, cho nên những người như cậu cũng đều lui dần về hậu trường.
Thẩm Kỳ kéo Thẩm Mặc vào phòng nghỉ chương trình chuẩn bị riêng cho anh, khóa cửa lại. Thẩm Kỳ đẩy cậu lên ghế sô pha rộng rãi rồi áp người lên vùi mặt vào cổ Thẩm Mặc hít lấy mùi thơm sữa mà anh nhớ nhung suốt thời gian này. Anh cười gian trêu chọc " Dáng vẻ này của em... rất thú vị".
Thẩm Mặc nhận ra cậu vẫn mặc đồ diễn khi nãy, không chỉ có áo da dây xích mà còn có băng đô cá tính và kiểu tóc xù bụi bặm, Thẩm Kỳ hứng thú dùng ngón trỏ ấn nhẹ lên mũi nhỏ trắng hồng của Thẩm Mặc " Mặc như vậy cũng không che giấu được sự đáng yêu của em, không bằng cởi ra thay bộ khác đi".
Thẩm Mặc bối rối giữ chặt quần áo " Tạo hình này em mất tới 4 tiếng để chuẩn bị đó". Thẩm Kỳ bĩu nhẹ môi tỏ vẻ không đành " Vậy thì em muốn nó bị bẩn sao?".
Thẩm Mặc lúc đầu còn chưa hiểu ý anh là gì, qua mấy giây mới nhận ra ẩn ý phía sau câu nói đó mà lắc đầu ngại ngùng " Không, cái này còn phải trả lại cho chương trình, không thể làm bẩn".
Thẩm Kỳ hôn nhẹ lên môi cậu thì thầm ám muội " Vậy anh cả giúp em cởi ra nhé?". Hơi thở của anh dẫn trở nên nặng nề hơn. Thẩm Mặc hai tay ôm cổ anh tỏ vẻ đồng ý.
Khi Thẩm Kỳ giúp cậu cởi ra hết áo thì Thẩm Mặc nghĩ tới điều gì mà mắt chợt đỏ hoe. Thẩm Kỳ hốt hoảng kéo cậu ngồi lên đùi mình hỏi han " Sao vậy? anh làm em đau ở đâu sao?".
Thẩm Mặc giọng hơi lạc đi mà ủy khuất nói " Trước kia khi không có em, có phải anh cũng sẽ tìm người khác để giải quyết không? Nhu cầu của anh cao như vậy, làm sao có thể...ưm...".
Thẩm Kỳ dùng môi mình bịt miệng cậu lại, một tay lại đánh lên mông tròn của cậu trách phạt " Ai cho em nghĩ linh tinh? Trước giờ anh chưa từng như vậy với bất kỳ ai, anh chỉ cứng lên được với em" nói rồi anh kéo tay cậu đụng nào đũng quần nóng bỏng của mình " Nó chỉ thuộc về một mình em thôi, bảo bối".
Thẩm Mặc nghe được đáp án mình mong muốn thì trong lòng mừng rỡ, cậu úp mặt vào hõm vai của anh mà cắn một cái giải tỏa nỗi lòng, cái ý nghĩ đó đã xuất hiện lâu rồi, chỉ là cậu luôn chưa muốn nói cho Thẩm Kỳ vì sợ sẽ nghe tới câu trả lời khiến mình đau lòng.
Thẩm Kỳ dùng tay cậu giúp bản thân lộng thứ kia, chính anh cũng không nhịn được mà cúi đầu cắn lên đầu vai của Thẩm Mặc, một bàn tay luồn ra phía sau lưng Thẩm Mặc cho vào trong quần của cậu chạm tới nơi bí ẩn kia, nhẹ nhàng xoa nắn xung quanh khiến Thẩm Mặc rùng mình ưỡn thẳng lên, Thẩm Kỳ tranh thủ lúc này mà đưa một ngón tay vào, cảm giác chật trội ẩm ướt khiến anh nặng nề hít thở, Thầm Mặc bị vật lạ đột ngột xâm nhập nên sợ hãi muốn đẩy ra.
Thẩm Kỳ giữ chặt cậu lại thì thầm một bên " Em đừng quên anh đã nói khi em đủ 18 tuổi thì anh sẽ ăn em rồi, anh đã tha cho em hôm đó, còn cho em thời gian để tham gia chương trình, cho nên bé con à, anh già này sắp nhịn không nổi nữa rồi".
Thẩm Mặc nghe anh nói thì mới nhớ ra hôm sinh nhật cậu, anh đúng là có nói như vậy, chỉ là cậu không quá để câu nói đó trong đầu cho nên nhất thời quên mất. Thẩm Mặc định không kháng cự nữa nhưng nhìn ra cửa phòng nhớ tới tình huống của bọn họ bây giờ vẫn ở trong hậu trường của sân khấu, thậm chí thỉnh thoảng vẫn nghe được tiếng loa trên sân khấu vọng vào đây.
Thẩm Kỳ như là đoán được ý của cậu " Yên tâm, không làm em ở đây, ở đây không thoải mái, chỉ giúp em nới lỏng dần dần một chút, sợ em tới lúc đó sẽ đau".
Thẩm Mặc khó hiểu nghĩ, tại sao lại đau nha? lúc Thẩm Kỳ dùng ngón tay cậu cũng cảm thấy rất thích, tại sao tới lúc đó lại bị đau vậy? Thẩm Mặc cảm thấy mình có thể mà.
Thẩm Kỳ thúc dục ý nghĩ của cậu quay lại thực tại, hối cậu giúp anh xử lí cậu nhóc đang ngẩng cao đầu kháng nghị kia.
Qua một tiếng, bên ngoài sân khấu cũng không thấy tiếng động mấy nữa mà chủ yếu là tiếng tháo dỡ dụng cụ và nhân viên đi thu dọn sân khấu, cũng may có lẽ do nhịn lâu ngày nên Thẩm Kỳ mẫn cảm hơn cho nên ra sớm hơn mọi lần. Cũng trong cùng thời gian đó thì Thẩm Mặc bị anh trêu đùa cả trước cả sau tới khóc lóc xin tha không biết bao nhiêu lần, thể chất nhạy cảm của cậu vẫn luôn là thứ khiến Thẩm Kỳ không thể ngừng trêu chọc, anh không vì mình đã ra mà ngừng lại, phía sau của Thẩm Mặc đã ăn được ba ngón tay, cậu mặc dù vừa mới ra nhưng lại có dấu hiệu lại muốn ra tiếp nên Thẩm Kỳ vẫn không ngừng tay lại, Thẩm Mặc ủy khuất cắn lên cổ, lên lưng anh.
Cả hai người đều đang thở hồng hộc thì cánh cửa bỗng vang lên tiếng gõ, Thẩm Mặc giật mình ôm Thẩm Kỳ, thắt chặt phía dưới, Thẩm Kỳ tay vẫn không ngừng lại, vừa vui vẻ cười vì sự đáng yêu của bé mèo con vừa lên tiếng nói " Ai vậy?".
Bên ngoài là giọng của đạo diễn Vương " Thẩm tổng, chúng tôi định tổ chức tiệc đóng máy, mọi người đều hi vọng anh có thể tham gia, liệu rằng...".
Chưa kịp nghe ông ấy nói xong Thẩm Kỳ đã thấy phiền nên trả lời luôn " Được, tí nữa tôi sẽ đi".
Thẩm Mặc cố nén tiếng nức nở của mình lại, sự kích thích này khiến cậu không chịu nổi nữa, ngay khi đạo diễn Vương nói cảm ơn rồi rời đi thì Thẩm Mặc cũng đạt được khoái cảm mà xụi lơ trong lòng Thẩm Kỳ thở hồng hộc, cậu đã hơi khàn cả cổ họng rồi. Cũng may phòng nghỉ của Thẩm Kỳ có cả phòng tắm nên bọn họ mới có thể rửa sạch những thứ dinh dính kia trên người.
Thẩm Mặc bị trêu đùa tới chân đứng không vững, phải dựa vào Thẩm Kỳ để tắm rửa, lúc tắm cũng không ngoan mà lén sờ lên cơ bụng của anh, thầm nghĩ đến bao giờ mình mới có được nhưng múi cơ như vậy.
Lúc đi ra thì Thẩm Kỳ mở một túi vải trong phòng lấy ra quần áo để thay cho cậu, xem ra anh đã lên kế hoạch từ trước rồi, đúng là tâm cơ, mấy vấn đề cần đầu óc này cậu đúng là đọ không lại với anh ấy nên lần nào cũng bị anh lừa nói rằng thêm một chút nữa thôi, cậu rút ra một kinh nghiệm rằng Thẩm Kỳ rất đáng tin cậy nhưng trừ lúc anh dụ dỗ cậu làm chuyện xấu kia.