Chương 1: Hạt Giống
Nếu như sắp đặt của chúng Thần không xảy ra biến cố, vậy thì hiện tại, nhân vật chính của chúng ta đã không gọi là Tự Minh.
---
Không trung, từng đụn mây trắng tựa một đám kẹo bông gòn, nương theo chiều gió thổi chầm chậm trôi về hướng đông.
Giữa thời khắc ban trưa nhàn nhã ấy, bỗng nhiên vang vọng vài tiếng thét dài đến từ phía xa, tiếp sau đó là tiếng gió rít cùng cánh vỗ phầm phập, dồn dập. Càng lúc càng lớn. Càng lúc càng gần. Tích tắc, một cái miệng lớn trông như miệng sói, mọc đầy răng trắng bóng và lớp da loang loáng màu bạc xé toạc màn mây.
Giống như viên đạn vụt ra khỏi nòng súng, con thú to lớn từ trong mây vỗ cánh bay v·út thẳng về phía trước. Phần thân giữa mông lung có màu của nắng lúc bình minh, không có da thịt mà tràn đầy bụi phấn, sôi trào hỗn loạn bên dưới lớp lông xoáy dọc theo sống lưng, kéo dài từ bả vai cho tới xương cùng, kết thúc bởi một cái đuôi tựa đuôi cá sấu, bọc đầy vảy cứng, to lớn mạnh mẽ.
Bọn chúng có đôi cánh trông như cánh buồm, loại cánh buồm có giàn khung bện nên từ những lưỡi đao sắc bén, sẵn sàng cắt nát mọi kẻ xâm lấn. Cùng với chiếc sừng màu trắng ngà giữa trán, thon dài, cứng cáp, bén nhọn.
Loài thú xinh đẹp lại tràn đầy tính xâm lược đó gọi là Regudpi, thú cưng của Thần Phụ Xein vĩ đại - người Cha già của Regudtella, Thú Thủ Hộ của vùng đất Zelhain.
Từng con Regudpi vẫy đôi cánh vượt qua lớp lớp núi đồi, mang theo kỵ sĩ của riêng mình từ trên cao dò xét mặt đất, mong muốn nhanh chóng tìm thấy kẻ g·ặp n·ạn.
Mà lúc này, tại một hẻm núi hẻo lánh, bụi mù nắm lấy tay đốm lửa mặc sức xoay tròn, điên cuồng nhảy lên điệu Waltz mang tên “Chiến tranh”. Và nền nhạc tuyệt diệu với những dấu thăng sắc lẻm, là bản hòa âm từ những cú chạm trán của vuốt sắc cùng răng nhọn, của tiếng hét cùng tiếng rống, của đất đá cùng da thịt.
Trung tâm khu vực chiến đấu, nơi mặt đất đã mất đi hình dáng ban đầu, chỉ còn lại một gã đàn ông trung niên cùng một người phụ nữ đau khổ chống chọi. Regudpi của họ đều đã tan biến. Đồng bạn cũng lần lượt ngã xuống. Có kẻ uất ức không thể nhắm mắt vì m·ũi d·ao đến từ tay chiến hữu. Có kẻ không cam lòng để sinh mệnh bị nhấn chìm giữa biển quái vật.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người.
Từ thời điểm đoàn người bị đồng bạn đâm sau lưng, lại đến bầy quái thú tập kích, từ lúc tràn ngập hy vọng phóng ra tín hiệu cầu cứu cho đến hiện tại, khi mà hai người gần kề bên bờ tuyệt vọng, đã hơn năm giờ trôi qua. Gã đàn ông trung niên nâng ánh mắt mệt nhọc đảo qua chung quanh. Đông nghìn nghịt thứ có hình thù quái dị từ bốn phương tụ lại, không một kẽ hở, khiến trái tim của người còn sống dồn dập kích trống.
Sẽ c·hết.
Sẽ c·hết.
Sẽ c·hết!
Nguyễn Bửu Vinh rùng mình. Hắn thét dài một tiếng, cánh tay nâng lên gọi ra một trận mưa tên, ào ạt lao xuống khoảnh đất trước mặt. Đây là một trong hai kỹ năng hắn tự học được sau khi nhận được Linh và đi đến thế giới này.
Hắn không s·ợ c·hết. Nhưng hắn không muốn nhận lấy một c·ái c·hết không minh bạch. Càng không muốn c·hết bởi vì phản bội. Và kẻ phản bội lại chỉ là những người hắn vừa gặp chưa đủ hai mươi bốn giờ đồng hồ.
Hắn đột nhiên nghĩ tới vợ mình, nghĩ tới những đứa trẻ. Đúng rồi. Hắn có một lời hứa cùng Tự Minh, con trai của hắn, rằng hôm nay sẽ cùng gia đình đưa thằng bé đến trường.
Hôm nay là ngày đầu tiên bé trai Tự Minh đến trường mẫu giáo.
“Tự Minh”
Theo quán tính gọi ra mấy sợi dây leo gạt ngã lũ quái thú, Nguyễn Bửu Vinh thẫn thờ ngước nhìn bầu trời, thều thào gọi tên con trai. Hắn đột nhiên ngẩn người, đôi mắt trợn tròn nhìn chằm chằm sinh vật to lớn đang vẫy cánh lướt ngang qua.
Một đội Regudpi đang bay tới!
- Regudpi! Rất nhiều Regudpi. Cứu viện tới!
- Ở nơi này, chúng tôi ở phía dưới này!
Nguyễn Bửu Vinh vui mừng rống to. Đồng bạn của hắn cũng hò reo kêu gọi. Bất quá cả hai đều nhanh chóng tắt đi nụ cười, sững sờ nhìn theo những đôi cánh to lớn ấy lướt đi xa, tiến về một phương hướng khác.
Đúng vậy. Một phương hướng khác. Giống như có một bức màn che đang che đậy tầm mắt của mọi người. Lấp đi khung cảnh xấu xí tàn bạo nơi đây. Không để người tìm thấy.
- Các người… chơi tôi sao?
Một loạt chữ nghĩa chợ búa thô tục lướt nhanh trong đầu. Nguyễn Bửu Vinh cảm thấy, nếu như Linh của hắn là ngôn từ thay vì mầm cây, vậy thì những từ ngữ thân yêu nơi quê nhà hoàn toàn có thể giúp hắn nổ nát đám yêu ma quỷ quái này. Đôm đốp liên tục như nổ bắp. Không có khoảng dừng.
Rất tiếc đời thường có nhiều điều không như mong muốn. Giống như việc không thể tùy ý lựa chọn Linh. Giống như tình huống lúc này đây, hắn cùng những người bạn mới quen vướng tại nơi này, không có cứu viện.
- Đội cứu viện không hề hay biết mà bay thẳng về phía trước, bỏ lại bên dưới những kẻ đáng thương. Mặc cho họ ngụp lặn giữa lằn ranh của sự sống cùng c·ái c·hết. Như một mẩu truyện cười đám người buôn chuyện lúc trà dư tửu hậu. Các người có thấy, khôi hài không?
Đám quái vật đột nhiên đồng loạt ngừng lại động tác. Sau đó, giữa tiếng nói trầm bổng tựa như ai đó đang gõ nhạc trên trống không linh, chúng nó nghiêm chỉnh đứng thẳng, có trật tự mà lui về phía sau, chừa ra một khoảng trống giữa hai phe, đồng thời hướng ra bên ngoài tách ra một con đường rộng rãi.
Tiếng giày đạp trên đất vang lên thành nhịp. Đều đặn. Chậm rãi. Giống như bước chân thong thả của người tản bộ ngắm hoa. Nhàn nhã như một buổi trà chiều.
Nguyễn Bửu Vinh cùng người phụ nữ thấp bé rốt cuộc có được thời gian thở dốc. Chỉ là khi hình dáng của người đó vừa đập vào ánh mắt, hắn nghe được người bên cạnh sửng sốt rít lên.
- Thiếu chủ Lân?
- A ha, con ong nhỏ, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau trò chuyện. Thật không ngờ, năm tháng trôi nhanh. Cuối cùng lại gặp nhau trong tình cảnh này.
Người đến là một gã đàn ông độ chừng ba mươi tuổi, đẹp trai bóng bẩy, khí chất tựa như những quý ngài độc thân kim cương trong xã hội hiện đại. Chỉ là giữa lồng ngực của hắn, nơi vạt áo bị phanh phui tán loạn, một cơ thể phụ nữ đột ngột nhô ra.
Cả người bọn họ giống như một cái cây xương rồng, một phần thân dưới và hai nhánh thân trên. Thân trên của người phụ nữ được bao bọc bởi một lớp vải, Nguyễn Bửu Vinh dám chắc rằng mớ vải ấy được xé ra từ vạt áo to rộng của người đàn ông kia. Còn bản thân nàng ta thì mềm oặt dựa vào vai gã đàn ông, và đôi mắt nhắm nghiền tựa như đang ngủ.
- Đó là… phu nhân Monica?
Dùng cái tay có hình dạng như một cái ngòi ong khổng lồ làm bằng sắt, đồng bạn của Nguyễn Bửu Vinh mệt mỏi chống đỡ thân thể. Hai cái râu trên đầu run rẩy, thể hiện cảm xúc kích động của chủ nhân.
- Ngài biến nàng thành Linh của mình?
- Đúng vậy, bé cưng. Nàng là người phụ nữ ta yêu nhất. Vậy thì trở thành một phần thân thể của ta, một thứ vô cùng quan trọng, hơn cả trái tim. Đó là điều hiển nhiên.
Gã đàn ông kéo giọng nói, giống như ngân nga bài hát. Gã lười nhác nâng cằm, ngạo nghễ ngắm nhìn đồng bạn một chút, lại nhìn ngắm Nguyễn Bửu Vinh một chút.
- Cảm thấy bữa tiệc lớn ta chuẩn bị cho các ngươi như thế nào? Có thích hay không? Nhìn xem!
Gã phất tay, hướng về Nguyễn Bửu Vinh cùng đồng bọn mời gọi bọn họ chiêm ngưỡng tác phẩm vĩ đại của mình. Mà lũ quái vật cũng không tiếp tục giữ im lặng. Bọn chúng múa may cánh tay lúc nhúc bướu thịt, mở ra cái miệng lớn tanh hôi, gào rống ra những âm thanh khó hiểu.
- Rất nhiều rất nhiều kẻ vô dụng đã tìm đến phương thức chính xác, trở nên mạnh mẽ, sau đó nhấn chìm dũng sĩ. Mà dũng sĩ, vốn dĩ là tồn tại khiến mọi người phải tôn kính ngước nhìn, chỉ là hiện giờ đáng buồn làm sao, vùi mình cùng đất đá.
Gã đàn ông chấm nhẹ khóe mắt, cồng kềnh biểu hiện một chút ưu thương. Hắn lại nhìn về phía Nguyễn Bửu Vinh, cười hì hì như một con mèo hoang trộm được cá to.
- Ngươi nghĩ như thế nào, hỡi kẻ yếu đuối đáng thương? Có động lòng hay không? Về việc để cho bản thân mình có được sức mạnh mà ai cũng đều mơ ước?
Mồ hôi lạnh thấm ướt vạt áo, Nguyễn Bửu Vinh không khỏi căng chặt cơ bắp. Hắn có cảm giác bản thân bị động vật ăn thịt đỉnh cấp tỏa định. Không khí nguy hiểm khiến con người cảm thấy áp lực, giống con kiến bị đè bẹp bên dưới một chồng sách khoa học, thuộc loại cực dày, chật vật không thể thoát ra.
Đồng bạn có lẽ cũng có cảm thụ như hắn. Nàng nhích người lại gần Nguyễn Bửu Vinh, dùng thân thể nhỏ bé che chở hắn khỏi tầm nhìn của kẻ săn mồi.
- Xin lỗi thưa thiếu chủ. Tôi tuy rằng không biết năm đó đã xảy ra việc gì, nhưng chắc hẳn ngài đã được thông tri cho hết thảy mọi chuyện, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của chuyến đi lần này. Nếu tất cả ở đây đều do ngài dựng nên - nàng hít sâu, gằn từng chữ - xin hãy lập, tức, dừng lại. Thần Đình sẽ không truy cứu tội lỗi mà ngài gây ra, cũng bỏ qua những thiệt hại từ hành động lần này của ngài, dù là nhân mạng.
- Ta từ chối - gã đàn ông cười khẽ - Ta hiểu nhiều hơn cô nghĩ đấy, con ong nhỏ. Nhìn thấy sao? Một cái màn chắn hoàn mỹ. Ngay cả Regudpi cũng không thể xuyên thấu qua nó nhìn đến tình cảnh thực tế. Cùng với vô số người hầu mạnh mẽ, trung thành, tận tụy đến c·hết.
Gã dang đôi tay giống như đang triển lãm cho mọi người chứng kiến một tác phẩm nghệ thuật.
- Đã có quá nhiều tinh lực đổ vào nơi này, gần như đào hết một nửa của cải mà ta tích cóp. Ta làm sao nỡ bỏ dở giữa chừng đây? Phí phạm không phải là một đức tính tốt. Monica sẽ không thích đâu.
Gã vuốt ve mái tóc nâu gợn sóng của người phụ nữ, dịu dàng đặt một nụ hôn lên gò má trắng nõn của nàng, ánh mắt đê mê say đắm. Gã tựa như nghĩ đến chuyện gì đó thú vị, cười khúc khích, chụm đầu cùng nàng lẩm bẩm nói nhỏ.
Khi cơ thể đang căng thẳng vận sức tìm cơ hội thoát thân, Nguyễn Bửu Vinh đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó vừa được nhét vào tay mình. Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy được một bông hoa nhỏ màu tím nhạt nằm lọt thỏm trong lòng bàn tay, cùng tiếng đồng bạn nhỏ giọng nói thầm.
- Giữ chặt nó tuyệt đối không được buông ra. Gã đó rất mạnh. Mạnh đến nỗi, cho dù đủ hết mười hai người chúng ta liều mạng đối đầu một mình hắn, đôi bên cũng chỉ có thể mười hai c·hết một trọng thương.
- Chúng ta có thể chạy thoát sao?
Nguyễn Bửu Vinh rùng mình, trợn to đôi mắt nhìn gã đàn ông đang điên điên khùng khùng cùng một người đang ngủ nói chuyện. Đó rốt cuộc là thứ quái vật gì.
- Xem tình hình đã. Anh nhớ rõ nắm chặt nó là được.
Đồng bạn liếc mắt nhìn hắn, một lần nữa cường điệu về đóa hoa. Đợi cho Nguyễn Bửu Vinh nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng hứa hẹn, nàng mới hướng về phía gã đàn ông hét lớn.
- Ngài điên rồi. Ngài biết mình đang làm gì sao? Ngài hẳn là biết rõ sự quan trọng của chuyến đi lần này. Nếu không thể giúp đỡ, ngài nên ngồi im một chỗ thay vì điên cuồng phá phách khắp nơi. Ngài sẽ phải trả giá thật đắt!
Người phụ nữ thấp bé giống như con mèo cái xù lông, gào thét khát vọng dùng sự tàn nhẫn của mình để xua đuổi kẻ thù. Nhưng lại không biết trong đôi mắt của đối phương, chính mình nhỏ bé, vừa yếu đuối, vừa bất lực.
- Ta biết.
Gã đàn ông không quá để ý những lời nói gay gắt đấy. Một tay của hắn đỡ lấy bờ vai người phụ nữ, một tay nhè nhẹ vuốt ve hàng mi cong v·út của nàng. Dáng vẻ tựa như âu yếm món trân bảo. Một ánh mắt cũng không thèm ban cho kẻ đối diện.
- Thì sao chứ? Ta thích là được.
Gã đàn ông cười khẩy. Hắn phất tay, hất ngã người phụ nữ thấp bé như hất đi một con ruồi, rồi lại hướng về phía Nguyễn Bửu Vinh ngoắc tay một cái.
Nguyễn Bửu Vinh cảm giác như có ai đó nắm lấy ngực áo của hắn lôi mạnh về phía trước. Mặc cho hắn ra sức giãy giụa, lực kéo không hề giảm đi, mang hắn thẳng đến trước mặt gã đàn ông, vô tình vất hắn ngã sấp xuống dưới chân của y như một tấm giẻ rách.
Hắn thở hồng hộc, cơ thể ngay lập tức thông qua Văn kêu gọi Linh phát ra phản kích. Một đoàn dây mây từ bên dưới mặt đất nhanh chóng trồi lên, nương theo hai chân của gã đàn ông mà quấn quanh.
Gã đàn ông đứng yên mỉm cười. Cặp mắt đen tràn đầy hứng thú quan sát mấy sợi dây leo đang có xu thế bện thành một tấm lưới lớn, dần dần quấn chặt phần thân dưới của gã.
- Đây là kẻ được chọn, cùng với Linh của hắn, Mầm Hy Vọng. Nhưng nhìn xem chủ nhân của nó làm được gì? Tên gỗ? Dây leo? Quá nhạt nhẽo. Quá nhỏ yếu.
Gã chậc chậc hai tiếng, khinh thường nhìn về phía người đàn ông trung niên nằm bên cạnh chân mình, nhìn y thở dốc giãy giụa, phản kháng một cách yếu ớt. Giống như một con muỗi không biết tự lượng sức mình, dù gãy cả kim vẫn không ngừng tìm cách đâm vào núi đá.
Gã cười phá lên, cử động bàn tay hướng về phía dưới chân, phất nhẹ một cái.
- Để ta giúp ngươi một chút. Con rệp. Loài rệp yếu đuối, chỉ biết núp bóng dưới sự hy sinh của người khác để sống sót không đáng có được Linh. Đó là một sự phí phạm đáng bị t·rừng t·rị. Monica không thích phí phạm. Một nhân loại chỉ biết kêu gào bất lực như ngươi không đáng có được Mầm Hy Vọng! Ngươi! Không! Xứng!
Nguyễn Bửu Vinh co mình kêu rên đau đớn, đồng tử của hắn trồi lên như sắp rớt ra bên ngoài, và lũ dây mây thì thay nhau đứt gãy, từ từ rã ra thành bột mịn.
Lúc này, Nguyễn Bửu Vinh chỉ cảm thấy mu bàn tay, nơi mà Văn của hắn được khắc lên, vô cùng nóng rát. Giống như có ai lóc riêng bộ phận đó tách rời khỏi người hắn mà vẫn giữ lại liên hệ về xúc cảm, mang đi rán một lần rồi lại hai lần. Chiên xù. Áp chảo. Lửa vừa. Lửa lớn. Tái vừa. Chín rục.
Vừa đủ một mâm thịnh soạn.
Mà Linh của hắn cũng bị tổn thương không nhẹ. Nó dần lâm vào ngủ say.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nguyễn Bửu Vinh cảm thấy vô lực, cũng hận bản thân mình vô dụng.
Hơn ba mươi năm tồn tại, làm một Chuyên gia Trừ Ma tài năng đầy triển vọng, hắn đã từng sáng chói, hắn cũng từng kiêu ngạo. Hắn là niềm kiêu hãnh của gia đình, là anh hùng của vợ hắn, là thần tượng của con hắn.
Khi chấp nhận lời mời của Cây Thế Giới, rời khỏi quê hương đặt chân đến vùng đất xa lạ này, hắn từng tràn đầy phấn khởi cùng với dạt dào niềm tin.
Thế nhưng thời gian chưa kịp trôi hết một ngày, hắn đã bị hiện thực đánh cho bầm dập tơi tả.
Trong mê mang, Nguyễn Bửu Vinh nhận thấy được có một bàn tay lạnh lẽo bóp lấy cổ mình, xách lên như xách một con gà. Linh bị tổn thương nặng khiến hắn bắt đầu choáng váng, đôi mắt dù cố gắng mở ra cũng chỉ nhìn thấy u ám cùng quay cuồng.
Giữa tiếng cười khùng khục của gã đàn ông, tiếng gào rống cuồng loạn của lũ quái thú, hắn nghe được tiếng hô hoán của đồng bạn. Nàng là một người phụ nữ thấp bé, nhưng cũng là nữ chiến binh mạnh mẽ nhất mà hắn từng gặp. Nàng ấy gọi là gì?
Nguyễn Bửu Vinh miễn cưỡng lay động đầu của mình một chút, ý đồ làm chính mình thanh tỉnh.
Hắn biết gã đàn ông đang nói cái gì đó. Nhưng đầu óc mụ mị khiến hắn không thể nghe rõ.
Sau đó, hắn gào lên đau đớn.
Giống như có người giúp hắn thay tim. Tàn bạo xé rách lồng ngực của hắn. Móc ra. Rồi lại nhét vào. Nguyễn Bửu Vinh biết, thứ được thay vào không phải là trái tim nguyên bản.
- Không! Ngài điên rồi! Ngài không thể! Không thể! Hắn là chìa khóa, là hy vọng. Xin đừng!
Nguyễn Bửu Vinh bị ném đến bên người đồng bạn, cũng nghe rõ ràng nàng ấy đang gào cái gì. Hắn thử kêu gọi Linh, thế nhưng đáp lại hắn chỉ có một tiếng thú rống đáng sợ, cùng với vô số cơn sóng cảm xúc tàn bạo, khát máu bắt đầu tràn lan đầu óc.
- Ăn nàng.
Hắn nghe được gã đàn ông lạnh lùng ra lệnh.
Như chốt cửa được mở khóa, thả ra một con thú dữ hoang dại nhai ngấu nghiến nhân tính của con người, từ từ chiếm đoạt quyền không chế cơ thể. Mà Linh, suy yếu đáng thương, chính là bữa tiệc lớn ăn mừng thời khắc con thú đó thoát lồng thành công.
---
- Xin hãy giúp tôi nhắn với con gái của tôi: Mẹ yêu con. Cũng thay tôi cùng chồng tôi nói với con bé rằng: Cha mẹ xin lỗi.
Vô cùng cám ơn anh.
Khi Nguyễn Bửu Vinh lấy lại được ý thức, hắn cảm nhận được mùi máu tươi tràn ngập trong khoang miệng, và răng nanh của mình vẫn còn đang cắm vào cần cổ non mịn của đồng bạn.
- Người ẩn mình cùng thế giới, tồn tại ở khắp mọi nơi, không ngõ ngách nào có thể khuất khỏi tầm mắt của Người. Con nguyện dâng trả Linh về với vòng tay của Thần vĩ đại, chỉ mong cầu một tia sáng đưa lối, mang theo báu vật thế gian an toàn về đến nơi nguồn cội.
Chưa kịp giật mình tách ra, Nguyễn Bửu Vinh đã bị một luồng năng lượng bao bọc lấy, bay v·út lên trời. Mà đóa hoa hắn luôn nắm chặt trong tay cũng hóa thành một quả cầu ánh sáng bao trùm bên ngoài, chặn mọi công kích đến từ các hướng.
Giữa tiếng gào rú của đám quái vật, tiếng hô phẫn nộ của gã đàn ông, luồng năng lượng nhanh chóng ngưng đọng thành một con ong khoái có kích thước ngang bằng con voi con. Nó để Nguyễn Bửu Vinh nằm ở trên lưng, vẫy đôi cánh trong suốt xuyên qua màng chắn hướng về phía Đông Nam lao đi.
- Đi đi. Đừng quay đầu lại.
Nằm trên tấm lưng cứng rắn của lớp côn trùng, chịu đựng từng cơn choáng váng cùng gió quất vào mặt, Nguyễn Bửu Vinh gắng sức điều động từng thớ thịt đau đớn rã rời mà rướn cổ ngoái nhìn về phía sau.
Hắn có thể thấy đồng bạn của mình mạnh mẽ vùng dậy, vừa chạy vừa thét lên. Cô nàng này vẫn luôn thích thét lên như thế. Nàng lao về phía gã đàn ông kia, Văn trên bắp tay chập chờn ánh sáng.
Nguyễn Bửu Vinh biết nàng ấy muốn làm gì, cũng gặp qua không ít lần. Trong quãng thời gian ngắn ngủi chỉ có năm giờ, đã có bảy gã đồng bạn sử dụng phương thức ấy giải quyết vô số quái vật, trong đó có cả chồng của nàng ta, mới giúp hắn còn sống đến tận bây giờ.
Dùng một tí xíu trả giá đổi lấy thành quả to lớn hoàn toàn có lời. Một đồng bạn đã nói như thế.
Hắn không có đưa ra đánh giá, bởi vì tí xíu trả giá chính là sinh mệnh.
Ong khoái đã bay đi rất xa. Từ vị trí của hắn nhìn lại, chỉ còn bụi mù mịt cùng mấy đốm đen lúc nhúc. Nguyễn Bửu Vinh nằm vật ra trên lưng ong, chịu đựng cơ thể biến đổi dẫn đến khó chịu, nước mắt lăn dài.
Hắn chảy nước mắt. Ong khoái thì nức nở rên rỉ.
“Yên tâm đi Huệ, tôi hứa sẽ thay cô chuyển lời”
Hắn rốt cuộc nhớ ra, nữ tính duy nhất trong đội ngũ, người phụ nữ nhỏ con nhưng mạnh mẽ, rất thích hét lên kia, nàng ấy có một cái tên đoan trang nhã nhặn: Huệ.
Nguyễn Bửu Vinh đờ đẫn nhìn không trung, suy nghĩ về rất nhiều thứ. Về bạn bè, về đồng nghiệp, về cha mẹ, về vợ và những đứa con. Hắn vừa nghĩ vừa cảm nhận từng thay đổi trên cơ thể mình, vừa mệt mỏi lôi kéo không cho ý thức chìm xuống.
Thời gian chậm rãi trôi đi, nắng vàng nhường chỗ cho đêm đen. Con ong vàng vẫn cần mẫn vỗ cánh bay nhanh, cách cái đầu tròn của nó không xa, là một đóa hoa màu tím nhạt trôi lơ lửng.
Đóa hoa dẫn nó bay qua núi đồi trập trùng, lướt qua sông ngòi chằng chịt, từ bình nguyên lộng gió đến thành thị phồn hoa. Và khi ánh sáng thức tỉnh sau một giấc ngủ dài, ong nhỏ cùng hoa tím rốt cuộc dừng chân trên một mảnh đồi thấp, nằm xa tít tận phía Đông Nam.
…
Khi ngón tay của Thần quét nhẹ một đường ngang qua thế giới, bầu trời cùng mặt đất được chia cắt làm đôi. Và ở nơi mà trời với đất chạm vào nhau, được xem như chốn linh thiêng kề cận nhất với chúng Thần.
Ở nơi ấy, có một khu vườn xinh đẹp nằm nép mình giữa những ngọn đồi xanh mướt. Khu vườn rộng lớn đến nỗi, không thể nào tìm thấy điểm kết thúc bằng tầm nhìn thấp bé của loài người. Chỉ có một mảng hoa cỏ bạt ngàn kéo dài đến phía cuối chân trời, nhuộm màu nơi đây bằng màu tím của hoa, cùng sắc xanh nõn nà của lá.
Nắng sớm dừng chân nghỉ lại trên mảnh đất phía Đông nam Zelhain. Chim chóc ríu rít gọi nhau vỗ cánh tìm ăn. Trời cao trong xanh, và sương sớm tinh nghịch vỗ về từng sợi tóc mai bị nắng nhuộm vàng.
Một người thanh niên đứng thẳng trên con đường lát đá nằm giữa khu vườn, đôi con ngươi trong xanh trầm mặc ảnh ngược sinh vật to lớn phía đối diện: Một con ong khoái có thể tích của một con voi con, cùng một đóa hoa nhỏ màu tím nhạt.
Linh thật quen thuộc. Hoa nhỏ cũng quen thuộc. Bởi vì khu vườn này mọc đầy đồng loại của nó, những đóa hoa màu tím nhạt bé nhỏ đáng yêu, mềm mại lại quật cường: Hoa Ruedtesha.
- Không thể nào! Đó là đội tuyệt nhất mà chúng ta đã tuyển chọn kỹ lưỡng. Họ đều là những chiến binh mạnh mẽ bậc nhất Zelhain. Phía Hoàng Gia không chỉ một lần chắc chắn rằng bọn họ sẽ hoàn thành nhiệm vụ lần này một cách hoàn mỹ! Một vị thống soái, ba vị tướng quân, hai vị chủ gia tộc, một học giả, một quan chấp chính, hai phân đội trưởng cùng một Người dẫn đường bí mật. Chưa kể đến hành trình lần này, bọn họ có tới năm Regudpi đi theo.
Đứng ở phía sau chàng thanh niên, lão hầu cận giống như bị một viên nước đá trượt dọc sống lưng, lạnh lẽo rùng mình. Đôi con ngươi của lão trừng lớn nhìn chằm chằm con ong vàng khổng lồ, hô hấp dồn dập nặng nề như con cá mắc cạn. Lão gồng mình kêu gọi hơi thở còn sót lại bên trong cơ thể, run rẩy nói một tràng dài.
- Đó là đội hình xa hoa nhất mà lão từng chứng kiến. Lão không thể tưởng tượng được cần có sức mạnh lớn đến nhường nào mới có thể không kinh động quân đóng giữ khu biên giới và đánh tan bọn họ.
Lão kinh ngạc. Lão bi thương. Tuôn trào theo từng ngụm thở dốc là nước mắt lăn tròn.
Linh không thể rời khỏi Người Hộ Linh khoảng cách quá xa. Nhưng lão hầu cận xoay đầu tìm tòi xung quanh, ngoại trừ sinh vật nhìn không ra dáng dấp của nhân loại kia, chỉ còn lại một con ong khoái cùng một đóa Ruedtesha lẻ loi lơ lửng giữa không gian..
Điều đó nói cho người hầu cận rằng con gái của lão, Huệ, đã không còn tại trên cõi đời.
- Không thể tưởng tượng không đồng nghĩa với không tồn tại.
Chàng thanh niên buồn bã trả lời vị hầu cận già. Chàng vươn bàn tay hướng về phía trước, chờ đợi Ruedtesha đáp xuống tay mình.
- Hơn nữa, một chiếc cốc đầy vết rạn làm sao có thể gọi là một chiếc cốc hoàn mỹ. Chỉ cần khẽ gõ một cái, chiếc cốc vốn dĩ thương tích đầy mình chẳng phải liền nhẹ nhàng vỡ tan?
Hoa nhỏ chậm rãi bay tới, chạm khẽ khàng vào đầu ngón tay có hơi lạnh như men sứ. Nó tựa như có suy nghĩ của riêng mình, run rẩy cánh hoa ba lần, lại xoay một vòng tròn, rồi mới nhẹ nhàng đáp xuống lòng bàn tay có màu da tái nhợt của chàng trai trẻ.
Giống như khối băng gặp phải mặt trời nóng rát, đóa hoa dần trong suốt rồi từ từ tan đi, để lại vẻn vẹn một viên hạt giống nằm ngay ngắn trên tay người.
- Hạt giống? Nó, không phải nó đã nảy mầm sao? Mầm Hy Vọng tại sao lại biến thành thế này? Chẳng lẽ…
Hạt giống nhỏ có lớp vỏ nâu xù xì, cùng một lớp hoa văn tối màu bao bọc bên ngoài. Nó teo tóp, khô khốc, tràn ngập suy yếu. Lão hầu cận nhịn không được tới gần, nhìn nó thảng thốt.
- Nó b·ị t·hương. Có lẽ nó đã dùng năng lượng của mình để bảo vệ người này.
Chàng thanh niên vân vê viên hạt giống trong tay, im lặng thả bay suy nghĩ. Qua vài nhịp hít thở, chàng mới nhấc chân bước đến bên con ong vàng, nâng bàn tay còn lại ngoắc nhẹ.
Sinh vật đáng sợ nằm ngất trên lưng ong vàng tựa như được nâng lên bởi đôi tay vô hình. Nó nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi tới gần chàng trai. Lớp quần áo trên người sinh vật đó đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu. Chúng bị căng nứt bởi đám cơ bắp lõa lồ, phồng lên một cách bất thường, và đám bướu thịt sưng mủ mọc lít nhít trên da, đôi lúc lúc nhúc ngọ nguậy như có sinh vật nào đó ký sinh ở bên trong.
Tại hai khe thịt vốn dĩ nên là đôi mắt, mọc ra một cặp râu dài đỏ sẫm như máu, uốn éo vươn mình thăm dò xung quanh.
Chàng thanh niên không để ý đến chúng nó, y hái một đóa hoa Ruedtesha, vò nát rồi cho vào miệng của sinh vật ấy. Chàng lại lùi về sau vài bước, nâng lên đôi tay bắt đầu vung vẩy như một vị nhạc trưởng, bình tĩnh ngâm nga.
- Ruedtesha, người trông giữa Vận Mệnh. Nàng dùng tóc mây nối từng mảnh cuộc đời, rồi nhúng chúng xuống dòng suối Cõi Mộng ngập tràn điều kỳ diệu, tạo nên những khoảnh khắc mà thế gian phải thốt lên: Ôi trêu ngươi! Ôi tuyệt vời!
Vạn vật vui sướng dâng lên cho Nàng muôn lời ca tụng. Muôn loài cũng vì khổ đau mà hướng Nàng hiến ra vô vàn cung phụng. Chỉ vì đạt được thỏa mãn. Chỉ vì thoát khỏi bi ai. Nào đâu biết rằng Nữ Thần oằn mình đau khổ sầu tư, vì chính Nàng cũng đang bị cầm tù bởi Vận Mệnh.
Gió đột nhiên ngừng thổi. Tiếng chim ríu rít cũng chìm vào lặng im. Chỉ còn lại những bụi hoa Ruedtesha ngả nghiêng lắc mình, đều nhịp ngân vang “xào xạc xào xạc”.
Từng đóa hoa nhỏ nói lời tạm biệt lá xanh, cánh hoa giật mình run nhẹ rồi bay lên, xoay mình chào hỏi lẫn nhau.
- Thuở xa xưa ấy, vào một ngày trời trở nên đặc sệt, và đất vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Ruedtesha rũ bỏ chính mình. Nàng bẻ gãy quyền trượng, tay cầm cán rìu, dứt khoát chém đôi ngai vị. Một Ruedtesha như vậy, rốt cuộc là vị thần cai quản vận mệnh của thế gian, hay chính là người dẫn đường chúng ta chống lại dòng chảy xiết của số phận?
Từng đóa Ruedtesha nối đuôi nhau quay xung quanh sinh vật kỳ dị kia, cánh chạm cánh cùng nhau tạo thành vô số đường cong. Từ phía trên cao nhìn xuống sẽ cảm thấy, những nét uốn lượn đó tựa như một bức tranh họa tiết xinh đẹp. Chúng không ngừng lóe sáng rồi lại tan biến, hóa thành một luồng sáng nhợt nhạt thấm vào từng tấc da thịt, vốn dĩ kinh tởm đáng sợ.
Chúng vuốt dịu mỗi sợi thần kinh, vỗ về từng lớp tế bào, dùng cánh hoa mỏng manh của mình nhốt con thú dữ vào lồng sắt, mang trở về ý thức của một con người, Nguyễn Bửu Vinh.
…
"Ruedtesha không còn tin vào vận mệnh.
Ngày mà người Cha già Xein ngã xuống. Thời điểm mà chúng Thần lâm vào bi thương tuyệt vọng. Ruedtesha bước ra khỏi cung điện nguy nga, cởi bỏ làn váy dài thướt tha điển nhã, thân hình đẹp hóa thành ngàn vạn đóa hoa. Một loài hoa chưa hề có tên. Cánh tím mỏng có hình dạng trái tim bao lấy ba nhánh nhụy dài. Đôi lá xanh tròn dập dìu nâng lên đài hoa bay lượn giữa không trung, và nhụy hoa như những ngọn đuốc thiêu đốt bập bùng, lặng yên soi sáng đêm đen dày đặc.
Ruedtesha mang đến lửa nóng. Ruedtesha mang đến hy vọng.
Ruedtesha cùng anh trai Tiglo đoạt lại thân xác của bậc cha chú, dẫn dắt những người còn sống tìm đến một chốn nương thân trong chốn hư vô, xây dựng Regudtella, dũng cảm cùng vận mệnh đấu tranh, ngoan cường sống sót.
Ngày hôm ấy, trong tay mỗi người đều nắm lấy một đóa hoa nhỏ màu tím nhạt. Nhụy dài như lửa nóng. Dẫn đường kẻ lưu lạc cất bước giữa vũ trụ mênh mông"
- Trích Regudtella, đóa hoa không bị thời gian c·hôn v·ùi -
…
Chàng thanh niên ngẩng đầu ngắm biển Ruedtesha trôi nổi giữa không trung, lại giống như xuyên thấu qua những cánh hoa trộm nhìn một chút cảnh tượng của lịch sử xa xăm.
- Ông chú, xin hãy giúp ta chuyển đôi lời đến cho Hoàng Đế bệ hạ. Từ giờ khắc này trở đi, hoàng gia chỉ cần giống như thuở sơ khai chuyên tâm cùng bầy ma chiến đấu. Tất cả những việc còn lại đều đã có Thần Đình xử lý. Mấy nghìn năm vượt qua rào chắn, cùng với Thần Đình nhún nhường, có lẽ đã làm cho một vài người quên mất bổn phận của mình.
Nói với họ rằng, nếu còn tiếp tục ngang bướng, vậy thì sẵn sàng đối mặt với lửa giận của Người Giữ Luật đi.
- Vâng, thưa gia chủ.
Lời nói kết thúc, biển Ruedtesha đồng loạt run lên cánh hoa, cuốn lấy Nguyễn Bửu Vinh, mang theo chàng thanh niên xuyên qua không gian, biến mất khỏi khu vườn đã rút đi sắc tím, chỉ để lại lão hầu cận cùng con ong vàng khổng lồ.
Lão hầu cận ngẩng đầu nhìn ong khoái, gương mặt già nua phủ lên một tầng ưu thương. Lão thở dài, nâng đôi tay gầy guộc vỗ về con ong vàng, trìu mến nhìn nó nũng nịu dụi đầu vào lòng bàn tay của mình.
- Sau này mày đi theo lão nhé. Cùng lão đi gặp Mê Linh. Hẳn là mày sẽ thích con bé. Con bé giống y hệt mẹ của nó lúc nhỏ. Xinh đẹp. Gan to. Nhưng cứ thích la hét.
Lão hầu cận quay đầu, khập khễnh bước đi trên con đường lát đá. Lão tựa như chiếc lá cuối mùa, yếu ớt héo tàn trước hơi thở rét buốt của những ngọn gió thu. Con ong vàng bay lơ lửng bên cạnh, lắng nghe lão kể chuyện về cháu gái, chốc lát lại hưởng ứng bằng tiếng “vù vù” để lại phía sau lưng vườn lá xanh nõn, đong đưa thích chí trong cái lạnh sương sương cuối tháng tám, năm 981, Vòng Bội Thu.