Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tự Minh Và Thần Thoại Regudtella

Chương 2: Ươm Mầm - Muốn Được Gặp Ba! 1




Chương 2: Ươm Mầm - Muốn Được Gặp Ba! 1

Thiếu nữ chậm rãi khoác lên vai tấm lụa nhung đen dài, đi ngang sông dài, vượt qua biển rộng, phủ khắp núi đồi, che khuất tia sáng đến từ phía mặt trời. Đêm đen vì thế mà tới. Phố Hàng Bàng cũng dần chìm vào trong bóng tối, thế nhưng loài người không vì thế mà im lặng.

Đường phố xung quanh vẫn nhộn nhịp bóng người qua lại mãi cho đến lúc trăng tròn treo cao.

Thời điểm này, một đứa trẻ ngoan hẳn là đã chìm vào giấc ngủ. Thế nhưng cuộc sống luôn có nhiều điều ngoại lệ. Tại một căn nhà cuối phố Hàng Bàng, nơi trước nhà là khu vườn nhỏ có hàng rào treo đầy dây đậu biếc, một đôi chị em ngồi lọt thỏm trên chiếc sô pha màu mận chín. Giữa phòng khách được bật sáng đèn, hai đứa nó chụm đầu cùng nhau thì thầm to nhỏ.

- Khi thế giới vẫn còn mông muội hoang sơ, người sống trong hang và bị đe dọa bởi muôn vàn loài thú dữ, bị săn bắt bởi đám quái vật khủng kh·iếp. Ngài mang theo ngọn đuốc của Thần giáng xuống nhân gian. Ngọn lửa trời bập bùng không bao giờ tắt, mạnh mẽ xua tan bóng tối, đẩy lùi cơn đói, giúp loài người chống chọi giá rét. Ngài dạy dỗ loài Người học được cách chế tạo ra những món v·ũ k·hí sắc bén, những chiếc áo giáp cứng rắn, những tấm chắn bền vững. Loài người bắt đầu sinh ra thật nhiều chiến sĩ, họ trèo lên núi cao, băng qua biển rộng, vượt qua rừng già đầy bẫy rập, phi ngựa trên những bình nguyên rộng lớn bao la. Họ đẩy lùi lũ ma vật trở lại vực sâu, phong ấn ác linh tận sâu bên trong bóng đêm thăm thẳm.



- Sau khi phân phát hết lửa cho loài người, Ngài cũng vì thế mà lụi tàn. Loài người bi thương vô cùng. May thay một người già đứng ở hàng trước nhất, không vì nước mắt ướt nhòe hay tuổi tác già nua mà bỏ qua một nhánh chồi non ngoi lên từ đống tro tàn. Người già hô hoán mọi người cùng nhau che chở chồi non, ngày qua ngày cẩn thận chăm bón. Chồi non cũng báo đáp cho loài Người những tri thức quý giá, những sức mạnh thần kỳ.

- Cứ như thế, thật nhiều thật nhiều năm trôi qua, chồi non nay đã trưởng thành thành cổ thụ. Những người chăm sóc cho cây, các hiền giả vĩ đại, gọi nó là Cây Thế Giới.

- Và khi loài người từ ít ỏi vài trăm nay đã chen đầy mặt đất, Cây không còn đủ sức mạnh để phân phát cho tất cả mọi người được nữa. Nó lựa chọn giấu mình vào một góc của thế giới, tìm kiếm những người mà nó cho rằng thích hợp, gọi họ đến bên mình và tặng cho họ một món quà vô giá.

- Đó là đó là...

Tự Minh bật dậy ngồi quỳ trên sô pha, phấn khởi vung vẩy nắm tay nhỏ, đôi con ngươi to tròn sáng ngời, lấp lánh như có một tia nắng sớm đi lạc lối vào, đáng yêu đến nỗi làm Cát Thanh nhịn không được ôm ngực hít sâu. Không để cho em trai đợi lâu, thiếu nữ quay đầu sang một bên, bàn tay vén lên mái tóc dài có chút xoăn rối, để lộ ra lớp da thịt bên dưới.

- Văn.

Tự Minh thành kính thốt lên một chữ. Một món quà mà thằng bé không ngừng ao ước khát khao hơn mười năm trời.

Bên dưới ánh đèn huỳnh quang nhấp nháy, nơi làn da phía sau gáy của Cát Thanh, bị vài sợi tóc rơi rụng phía trên là những đường nét hoa văn trông như hình xăm. Hoa văn có màu của lá cọ, xanh trầm tĩnh, lại thoang thoáng hơi thở kỳ bí cùng nguy hiểm.



Tự Minh cẩn thận vươn bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng mân mê nó.

- Nó thật xinh đẹp. Chị Cát Thanh, Tự Minh cũng sẽ có được Văn. Đúng không chị?

- Không hề bàn cãi, đó là chuyện chắc chắn luôn!

Cát Thanh buông xuống mái tóc rối, thô lỗ xoa mái tóc xù của Tự Minh.

- Nhìn xem, đây này, cả nhà chúng ta từ xa xưa đều có thể nhận được Văn. Điều đó gần như trở thành truyền thống của gia đình.

Như một con khỉ nhỏ, thiếu nữ nhảy bắn một bước rời khỏi sô pha, hai bước đi đến bức tường phía đối diện. Bức tường ốp gỗ nâu và treo đầy ảnh chân dung. Dưới ánh trăng chen chúc qua ô cửa sổ, từng gương mặt bên trong tấm ảnh đều trở nên nhu hòa cùng thân thiết.

Cát Thanh chỉ vào một bức ảnh trắng đen phía bên phải, cất giọng thanh thúy giảng giải.

- Đây là ông sơ của chúng ta. Ông chính là người đầu tiên của dòng họ được Cây chọn lựa, trở thành chuyên gia trừ ma. Tuy rằng Văn của ông không hề rõ ràng, hình dáng cũng chẳng cụ thể. Thậm chí nhiều người đều cho rằng đời con cháu thuộc chi của ông đều không thể thức tỉnh Văn. Nhưng không. Mọi người đều đã sai!

Cát Thanh đi đến tấm chân dung bên cạnh, nơi có một người đàn ông mặc áo dài khăn đóng, tay cầm quạt giấy ngồi nghiêm chỉnh trên ghế gỗ.

- Người đàn ông có gương mặt của giáo viên chủ nhiệm này chính là thiên tài. Một thiên tài hiếm có! Văn của ông khiến mọi người bất ngờ. Lực tương tác của ông với thế giới khiến mọi người trầm trồ. Sức mạnh của ông khiến mọi tà ác phải hoảng hốt trốn chạy. Và hai chị em ta gọi vị thiên tài này là: ông cố!

Nhắc tới chuyên gia trừ ma truyền kỳ này, Cát Thanh đắc ý ưỡn ngực. Làm con cháu của một thiên tài, cô gái nhỏ vừa hãnh diện vừa không ngừng tự nhủ với lòng, phải thật cố gắng học tập thật giỏi, không thể để cho danh tiếng của dòng họ bị ảnh hưởng. Mặc dù trong suy nghĩ của thiếu nữ, dòng họ của mình thật ra đã bị dính lên một chút xíu "nhỏ bé không đáng kể" tỳ vết.

- Và đây. Ông nội của chúng ta. Ông cũng nhận được Văn. Tuy rằng biểu hiện bình thường, không có gì đột phá, và ông cũng từ chối làm một chuyên gia trừ ma, nhưng mà, hẳn là, ít nhất, ông cũng không phải một người thường. Đúng không?

Cát Thanh gãi đầu, lúng búng giúp ông của mình vãn hồi lại một chút hình tượng trước mặt con cháu.

Tự Minh cười hì hì gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của chị gái.



Thằng bé nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cùng bên trái, lại chớp chớp đôi mắt to nhìn chằm chằm Cát Thanh, ý bảo chị mình tiếp tục.

Nơi khoảng tường ấy treo một tấm ảnh chân dung còn khá mới. Bên trong là một người đàn ông vừa qua tuổi ba mươi. Gã có một đôi mắt cười cùng một bên má lúm đồng tiền, nụ cười rực rỡ làm người chói mắt.

Cát Thanh ngửa đầu nhìn ảnh chân dung, tâm tình hạ xuống vài phần. Thiếu nữ vuốt ve khuôn mặt của người đàn ông, nhỏ giọng thì thào.

- Đây là ba, ba cũng là một thiên tài. Một chuyên gia trừ ma mạnh mẽ. Người có khả năng trở thành hiền giả cung phụng Cây Thế Giới nhất trong tương lai…

Nhưng ba của nó đã mất. Vào mười năm trước, tại một đêm đầy giông gió cuối tháng tám, đột nhiên biến mất không một chút tăm hơi.

Mười năm trôi qua, mọi người đều đã đánh rơi mất hy vọng. Họ nói rằng ba đã mất. Mất đi, theo mọi ý nghĩa.

- Văn của ba là một hình xăm rất đẹp, nằm ở đây.

Cát Thanh nâng lên bàn tay trái của Tự Minh, vuốt ve mu bàn tay mum múp, trắng nõn mềm mại như một viên khúc bạch của thằng bé.

- Tự Minh cũng muốn giống như ba, được Cây khắc Văn ở nơi này, sau đó trở thành một chuyên gia trừ ma tài ba.

Bé trai chớp chớp đôi mắt, dang hai tay ôm chầm chị nó như ôm một con gấu bông to, mái tóc xù ngắn cọ cọ vào lồng ngực Cát Thanh, chỉ thiếu vài tiếng grừ grừ liền tựa như một con mèo nhỏ.

---

- Đã đến giờ, xuất phát thôi các con.



Từ trên lầu vang lên tiếng lẹp xẹp của dép đi trong nhà. Một người phụ nữ tuổi độ chừng bốn mươi bước xuống cầu thang đi vào phòng khách. Nàng có một mái tóc nhuộm màu nâu chocolate, được vuốt ngược và búi gọn phía sau đầu, tác phong nhanh nhẹn ôm một chồng áo khoác đi đến trước mặt hai đứa trẻ, vội vàng phân phát.

- Màu đỏ là của Cát Thanh.

- Màu cam, nào Tự Minh, cầm lấy nó.

Nàng rút ra một chiếc áo khoác sặc sỡ đưa cho con trai, sau đó khoác lên người một chiếc blazer nâu trầm.

- Không, hôm nay con muốn mặc cái này cơ.

Tự Minh chạy đến cạnh sô pha, ôm lên chiếc áo khoác được gấp gọn đặt ở bên trên, hướng về mẹ của nó khoe ra hai cây răng thỏ, nhoẻn miệng cười chờ mong.

Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn chiếc áo trên tay con trai. Đó là một chiếc áo khoác bóng chày màu xanh rêu, vài cái nút đã tróc đi lớp sơn, hiện ra màu sắc nguyên bản của kim loại, có kích cỡ của một người đàn ông trưởng thành.

Nàng đi đến bên Tự Minh, hôn lên chiếc huy hiệu cài nơi ngực áo, lại hôn nhẹ gò má của con trai, dịu dàng giúp thằng bé đem tay áo xắn lên, lại giúp thằng bé vuốt phẳng vạt áo. Sau đó đứng dậy kéo màn che khuất hết mọi ngõ ngách trong nhà, chỉ chừa lại một khe hở nhỏ trên tường.



- Cẩn thận không bao giờ thừa thãi.

Nàng mỉm cười nói với hai con.

Trong lúc đó, Cát Thanh đã từ trên tủ thờ lấy xuống một cái hộp gỗ, dắt tay Tự Minh ngồi xếp bằng giữa phòng khách.

Người phụ nữ bê lên một chậu hoa bồ công anh, đặt nó xuống khoảng nền trống chính giữa ba mẹ con. Nàng nhận lấy hộp gỗ từ Cát Thanh, cẩn thận mở nắp lấy ra ba mảnh lá Sống Đời. Trên bề mặt mỗi lá Sống Đời lại đọng lại một giọt sương mai.

Trong ánh mắt mong chờ của Tự Minh, nàng phân cho mỗi người một chiếc lá.

- Năng lượng tinh khiết nhất của ngày và đêm, thông qua quá trình thôi hóa của Cây hóa thành một giọt sương sớm, thứ chứa đựng thời khắc kỳ diệu nhất của một ngày. Tác dụng của nó chính là giúp cho người thường có thể vay mượn sức mạnh của tự nhiên trong một thời gian ngắn. Cẩn thận uống hết nó. Đừng run tay. Không cần nuốt luôn chiếc lá. Đặt nó sang một bên rồi nhắm mắt lại. Thả lỏng cơ thể.

Tự Minh nghe theo lời mẹ hướng dẫn, nhắm mắt thả lỏng, từ cơ bắp cho đến tinh thần. Thằng bé cảm giác thân thể giống như bị biến thành một cục đất nặn, bị kéo dài giãn nở, lại vo tròn ép dẹt, biến đổi đủ thứ hình dạng.

Ba lần hô hấp trôi qua, tựa như có một cái máy hút bụi đột nhiên hướng về nó mà bật hết công suất. Tự Minh cứ kéo dài kéo dài. Cuối cùng toàn bộ cơ thể đều bị hút vào bên trong đóa hoa bồ công anh.