Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tự Minh Và Thần Thoại Regudtella

Chương 19: Hầm ngầm - Một đêm du ký (1)




Chương 19: Hầm ngầm - Một đêm du ký (1)

- Ố là la, bồ xem tớ phát hiện ra thứ gì nè. Nấm Ngứa! Cực kỳ nhiều Nấm Ngứa!

Robbie reo lên. Nó lao đến một góc khuất ánh sáng, nơi không có quá nhiều Rêu Dạ Quang, bên cạnh một vũng nước đọng, hưng phấn đeo lên bao tay để hái nấm.

- Chúng ta cần phải nhanh chân lên. Bọn thỏ còn đang chờ chúng mình đến cứu đó Robbie.

Tự Minh không có cho Robbie thời gian vui chơi với những cây Nấm Ngứa của nó. Thằng bé nắm lấy vạt áo của Robbie mạnh mẽ kéo đi, không chấp nhận bạn mới dùng dằng hay cự tuyệt.

- Được rồi, được rồi, thả ra đi, tớ tự đi được mà.

Robbie trợn mắt. Có vẻ như nó là một đứa trẻ chóng quên, bởi vì mới đây thôi, đôi chân vì sợ hãi mà run rẩy lập cập hiện tại đang nhún nhảy tung tăng, vui vẻ đào xới khắp mọi ngóc ngách hầm ngầm.

- Này, tao hỏi thật là mày có biết đường không vậy, đi mãi sao chẳng tới nơi thế này?

Robbie không chịu đựng được sự yên lặng, nó bắt đầu dùng ngón tay chọc phá đám rễ cây trắc bách diệp. Sau đó nó dùng ngón tay giả làm kiếm, bắt đầu cùng một cái rễ cây đấu nhau chí chóe. Chỉ là đùa giỡn không được bao lâu, nó đã bị Tự Minh nắm lấy lỗ tai giật mạnh đầu xuống bên dưới, và miệng cùng mũi bị một cái tay nhỏ chặn ngang.

Tay nhỏ bám đầy Rêu Dạ Quang, tỏa ra màu xanh lơ ma quái, mềm mại, lại ẩm ướt, và mùi cỏ cây trộn lẫn bùn đất khiến nó muốn hắt xì.

Robbie đang muốn hỏi Tự Minh làm gì thì tiếng lộc cộc của bánh xe chạm vào nền đất chui vào lỗ tai nó. Tiếng xe cách hai đứa nó khá xa, nhưng vì ở bên trong hầm ngầm mà trở nên vang vọng, to lớn hơn bình thường.

Tự Minh kéo Robbie áp sát vào vách tường, đến khi anh bạn tóc xoăn tít giơ tay ra hiệu đã hiểu, nó mới buông ra bàn tay. Tự Minh vẫy vẫy tay trái, tản đi đám Rêu Dạ Quang. Ánh sáng từ đám rêu quá rực rỡ, nó sợ bị bọn người của đội buôn phát hiện.

Hai đứa trẻ men theo vách tường, nhẹ nhàng đạp lên mặt đất tựa những con mèo rừng đi săn đêm, cẩn thận tiến gần đến nơi phát ra âm thanh. Phía trước là một ngã ba, và tiếng bánh xe vọng đến từ phía tay trái của bọn nó, hướng về phía tay phải đi tới.

- Tại sao ông chủ lại không chịu cho chúng ta khế ước một Linh? Hiện tại không phải đội buôn đang có sẵn rất nhiều nguyên liệu sống sao? Điều đó sẽ khiến cho các anh em trở nên mạnh mẽ hơn, và Quỷ Lửa cũng sẽ được lợi nhiều hơn. Mọi người đều phải e dè chúng ta, sợ hãi chúng ta, kiêng kỵ chúng ta, thần phục chúng ta!

Giọng nói của một người đàn ông từ phía xa vang lên, mỗi âm tiết tràn ngập táo bạo cùng giận dữ.

- Đừng mơ tưởng, Hans. Chú mày không phải không biết giá thành của một ống thuốc đắt đến nhường nào. Bán mười thằng như chú mày cũng không gom đủ đồng Xen để mua được một ống. Khi mà Quỷ Lửa không hoàn toàn sở hữu thứ thuốc đó, Matthew sẽ không cho chúng ta tùy tiện sử dụng nó.



Một người đàn ông khác lên tiếng trả lời, lè nhè như một gã say rượu.

- Và ông ta nguyện ý dùng đám Thỏ Bông Xám làm bữa ăn khuya cho một con quái vật thay vì để chúng ta sử dụng?

Người kia dần trở nên gắt gỏng. Tự Minh còn nghe thấy một tiếng loảng xoảng vang lên, phảng phất như có ai đó vừa đá mạnh vào một cánh cổng sắt.

- Chú ý ngôn từ của mày, Hans. Nếu chú mày không muốn bị kẻ mà chú mày gọi là quái vật nhai đầu. Và mớ xương cốt giòn rụm của chú mày sẽ bị nó xem như món khai vị cho bữa tối thịnh soạn - Người đàn ông còn lại gằn giọng, từng tiếng nói bị y rít qua kẽ răng, khiến người nghe ớn lạnh đến mức tê dại sống lưng - Thì chú mày nên học được cách câm miệng và im lặng làm việc.

- Quái vật! Có quái vật! Tự Minh bồ nghe được không? Bọn họ muốn để quái vật ăn đám thỏ?

Robbie có hơi hoảng. Nó nắm bả vai của Tự Minh lay mạnh, và cái miệng thì há to tạo ra đủ loại kiểu dáng, nén giọng hét lên, phát ra âm thanh “sà sà” cùng một cơn mưa nước bọt văng ra tứ tung.

- Chúng ta phải nghĩ cách cứu bọn thỏ trước khi hai người kia dâng chúng lên miệng con quái vật.

Tự Minh không biết con quái vật mà bọn họ nhắc đến trông như thế nào. Nhưng có lẽ không phải là thứ được gọi là “Linh” mà bọn họ tạo ra từ thứ thuốc quái dị kia. Nếu không một trong hai gã đàn ông cũng sẽ không vì đố kỵ mà tức giận bất bình, cùng ý nghĩ hướng tới.

Một con quái vật mà đến cả hai gã tay sai của đội buôn Quỷ Lửa cũng phải sợ hãi dè chừng, nó sẽ là một thứ đáng sợ đến nhường nào?

- Tớ, tớ nghĩ không ra.

Robbie lại mếu máo. Nó nâng hai cánh tay ôm lấy đầu, năm ngón tay nắm lấy mớ tóc xoăn tít kéo căng ra hai phía, điệu bộ tràn ngập bất lực.



- Tớ nghĩ chúng ta cần thuốc mê. Loại thuốc mê đủ mạnh để khiến hai con trâu đực lập tức nằm yên.

Tự Minh nhìn Robbie chăm chú, nhấn rõ từng chữ,



- Tự Minh, tớ nghĩ bồ có tí hiểu lầm về tớ, đúng không? Tớ là một đầu bếp mà, đâu phải bậc thầy chế độc.

Robbie bị Tự Minh nhìn cho sững sờ, cũng vô ngữ.

- Vậy là không có?

- … có.



Hans cùng Jae Sik là hai thành viên nòng cốt của Quỷ Lửa. Cả hai đều đã đi theo đội buôn này từ rất lâu. Hans là một gã đàn ông đang độ tráng niên, có sức mạnh của một con bò tót. Bên trong đội buôn, Hans có thể mạnh dạn khoe khoang với người mới rằng, gã đã dành một nửa thanh xuân cùng Quỷ Lửa đi gần hết bản đồ của Zelhain. Còn Jae Sik, một lão già trung niên thấm đẫm phong sương, thì sẽ đốt lên một điếu thuốc, trong làn khói mơ màng nhưng cũng khiến người sặc sụa, trầm ngâm kể ra mười mấy giai thoại về một lão già tốn hơn nửa đời người cống hiến cho "Ý chí vĩ đại".

Và nếu như có một con nghé con chưa trải sự đời nào đó thắc mắc về "Ý chí vĩ đại". Lão sẽ chậm rãi phun ra một vòng khói to, chép miệng trả lời "Chưa đến lúc. Còn chưa có đến lúc".

Điều đó khiến cho Jae Sik được đám đồng nghiệp bên trong đội buôn đặt cho một cái biệt danh: Lão Chưa Đến Lúc.

Tuy nhiên, những điều trên không ảnh hưởng đến việc Matthew đặc biệt trọng dụng Hans cùng Jae Sik. Mặc dù Hans tính tình có đôi chút nóng nảy và thích hơn thua, nhưng lão Jae Sik trị được gã. Matthew biết rõ điều đó. Cái hắn cần chỉ là sự trung thành tuyệt đối, và kẻ biết giữ bí mật tuyệt đối.

Ví dụ như là bí mật về con quái vật sắp thay Quỷ Lửa xử lý đám Thỏ Bông Xám. Cả đội buôn chỉ có ba người biết đến sự tồn tại của nó, là Matthew, lão Jae Sik, cùng Hans tuổi trẻ.

Bị lão Jae Sik cảnh cáo, Hans tạm thời câm miệng. Gã hậm hực dộng bàn chân lên nền đất của hầm ngầm, táo bạo nghiền nát mọi thứ cản trở bước chân của gã, dù cho đó chỉ là một hòn đá nhỏ hoặc là một mảng rêu xanh.

Lão Jae Sik không thèm để ý đến Hans. Một tay lão nắm tay kéo của xe sắt lôi đi, một tay cầm điếu thuốc đang hút dang dở, phì phèo nhả khói.

Trước mắt hai người là ngã ba. Nơi này Rêu Dạ Quang mọc không mấy khả quan. Chúng nó chỉ có vài cọng lèo tèo, uể oải bám trên vách tường, đến cả ánh sáng mà bản thân chúng nó phát ra cũng ỉu xìu, nhạt nhẽo.

Lão Jae Sik cùng Hans cũng không quá để ý. Đối với hai người, còn thấy đường đi là được. Không một ai nhận thấy được bên dưới nền đất, vô số rễ cây đang len lỏi tiến đến gần chân của họ, âm thanh sàn sạt ma sát mặt đất hoàn toàn bị tiếng nước nhểu tí tách che lấp đi.

Ngã ba càng lúc càng lúc càng gần, và hầm ngầm càng lúc càng u tối, Hans vừa định mở miệng than phiền thì bất thình lình, một tiếng thét thất thanh vang lên xé tan không khí im lìm nơi đây, khiến cho hai gã đàn ông to xác cũng phải giật nảy mình.

- Cái quái quỷ gì thế?



Hans chửi thề. Gã đang muốn tiến lên điều tra thì nơi ngã ba, một bóng đen nhỏ thó đột nhiên lao ra, nhào thẳng về phía hắn.

Trong ánh sáng xanh lơ ảm đạm của Rêu Dạ Quang, Hans nhận ra đấy chỉ là một đứa bé. Đứa nhóc con trùm lên người một tấm vải đen xì, dơ bẩn và rách mướp, trông không khác gì tấm giẻ lau bếp dính đầy dầu mỡ, đã thế, người sở hữu nó còn không chịu mang đi giặt mà tiếp tục dùng nó để lau nền nhà. Chủ nhân của tấm áo choàng có khuôn mặt tròn quay, đường nét chẳng có gì xuất sắc, chỉ có đôi mắt cực kỳ sáng ngời. Nó khiến Hans liên tưởng đến những viên ngọc Xen lóng lánh dưới ánh sáng ban trưa. Xinh đẹp khiến cho người nhịn không được hướng tới.

Thế nhưng hiện tại, gương mặt đó phủ kín kinh hoàng, và đôi mắt nhập nhòe nước trong veo.

- Quái vật! Có quái vật!

Thằng bé hoảng hốt gào lên. Đôi tay run lẩy bẩy của nó rốt cuộc chạm được cánh tay cứng rắn của Hans, sau đó bấu víu không buông.

Hans còn chưa kịp hoàn hồn, theo quán tính đỡ lấy đứa nhỏ. Lão Jae Sik không có di động, chỉ đứng yên nhíu mày quan sát ngã ba, lại nhìn về đứa trẻ.

- Hans, cảnh giác…

Lão Jae Sik còn đang mở miệng, lão chưa kịp nói hết một câu, thứ gì đó tựa như dây mây kết hợp cùng đuôi rắn đã quấn chặt lấy hai chân của lão cùng Hans, giật mạnh lên nóc hầm, treo ngược hai gã đàn ông vạm vỡ lửng lơ trên cao.

- Thằng chó c…

Hans giận giữ. Gã há mồm giận mắng. Hans gập lại cái bụng căng cứng cơ bắp, ý đồ cong lưng để vươn tay dùng sức xả ra thứ vướng víu đang quấn lấy chân mình, thì miệng cùng mũi của gã bất thình lình hút phải một họng to hạt phấn. Điều đó khiến cho gã sặc sụa mà ho khù khụ.

Đứa trẻ vẫn còn giữ tư thế vung một tay ném ra bột phấn, một tay còn lại nâng lên tấm áo choàng che lại miệng mũi, đôi mắt to tròn khẩn trương nhìn chằm chằm bọn hắn. Hans nhấm nuốt hương vị ngọt ngào thấm vào miệng mũi. Lão Jae Sik bên cạnh đã bất động. Hans khá hơn một chút. Gã thử nín thở, quẫy đạp thân thể, thế nhưng không hiểu sao đôi mắt càng lúc càng nặng trĩu. Nặng đến nổi Hans, kẻ nổi danh khắp Quỷ Lửa vì thể chất siêu hạng của mình, cũng chịu không được mà nhắm mắt b·ất t·ỉnh sau ba tiếng đếm của Tự Minh.

- Thành công!

Là tiếng của Tự Minh vui mừng hoan hô.

- Robbie, Robbie, mau đến đây!

Nghe thấy tiếng kêu gọi của đồng bạn, Robbie từ lối rẽ nơi ngã ba lốc cốc chạy ra. Thằng bé nhanh nhẹn nắm lấy tay kéo của xe đẩy đúc từ sắt, kéo nó lộp cộp quẹo về hướng mà hai đứa nó vừa đi tới. Tự Minh gồng mình đẩy ở phía sau. Chiếc xe mà lão Jae Sik chỉ cần dùng một tay là có thể kéo đi nhẹ nhàng, đến lượt hai đứa nhỏ lại hóa ra vô cùng nặng nề.

Vài cái rễ cây cũng thử tiến tới góp sức, và những cái rễ khác thì trói chặt lão Jae Sik cùng Hans, hiện đã b·ất t·ỉnh nhân sự, vui vẻ kéo lê hai gã đàn ông ở phía sau cùng.