Chương 18: Biệt Đội Giải Cứu Con Thỏ (2)
"Mùi vị. Đáng ghét"
Tiếng than phiền phảng phất gió thoảng, nhẹ tựa bước chân mèo buổi đêm, một lần nữa thoáng qua đôi tai của Tự Minh. Lần này thì thằng bé có thể xác định, giọng nói ấy là do Văn từ trên bàn tay của nó phát ra.
- Văn của bồ thức tỉnh rồi kìa.
Bị ngạc nhiên thay thế sợ hãi, Robbie rốt cuộc ngừng run lập cập. Nó tò mò săm soi những hoa văn có hình dáng của vỏ ngoài củ ấu, nhỏ giọng đưa ra đánh giá.
- Tốt rồi. Trạng thái rất tốt. Hình dáng cùng màu sắc cụ thể. Đường nét rõ ràng, liền mạch không bị đứt quãng. Ánh sáng tuy không mạnh nhưng rất ổn định. Chúc mừng bồ nhé, Tự Minh. Bồ đã có được một Văn rất mạnh.
- Văn cũng có phân cấp bậc sao?
Đây là lần đầu tiên Tự Minh nghe được có người thông qua vẻ ngoài của Văn để đánh giá sức mạnh của nó. Ở quê hương của thằng bé, mọi người chỉ có thể đánh giá sức mạnh của một chuyên gia trừ ma thông qua giới hạn cao nhất mà người đó có thể đạt tới, khi mà họ cùng thế giới tương tác mà thôi.
- Đương nhiên là có.
Robbie thì thầm. Nó áp sát con mắt vào tấm thảm trải bàn, xuyên qua kẽ hở mờ ảo của những sợi vải thưa đánh giá tình hình bên ngoài, sau đó mới ghé vào bên tai Tự Minh thấp giọng nói nhanh.
- Khác với những thế giới phụ thuộc, ừm, bao gồm cả quê hương của bồ á Tự Minh, ở Zelhain, tất cả mọi người từ khi ra đời đều đã sở hữu một Văn trên cơ thể. Mọi người đã nghiên cứu nó rất lâu rất lâu, và họ phân chia sức mạnh của Văn thành sáu giai đoạn, bao gồm Bạc Nhược, Bình Thường, Phát Triển, Biến Chất, Tiến Hóa, cuối cùng là Thăng Hoa. Văn tại mỗi giai đoạn đều có sự thay đổi về hình dáng, và đặc trưng sức mạnh riêng biệt của từng thời kỳ. Trong đó giai đoạn Bình Thường lại được chia làm hai giai đoạn nhỏ khác, chính là Khởi Bước cùng Cất Cánh.
Robbie nâng lên bàn tay trái của Tự Minh, mân mê quan sát.
- Trẻ mới sinh ở Zelhain đa số đều sở hữu Văn Bạc Nhược. Văn Bình Thường cũng có. Dĩ nhiên, những người đó đều là thiên tài có một không hai. Rất hiếm thấy.
Robbie nhún vai, giọng điệu có tí xíu ghen tị.
- Thông thường, Văn sẽ phát triển song song với quá trình trưởng thành của chúng ta. Và đạt mức Bình Thường khi chúng ta tròn mười ba tuổi. Nhưng không phải ai cũng đều như thế. Có một số ít người cho đến lúc già cả rồi c·hết đi, Văn của họ mãi mãi dừng bước ở mức Bạc Nhược. Ở giai đoạn Bạc Nhược, Văn chỉ là những đường nét mờ nhạt, không có ánh sáng. Những người sở hữu Văn Bạc Nhược cùng người bình thường ở quê hương của bồ không có chênh lệch bao nhiêu. Bởi vì bọn họ có thể nhận thức được các sinh vật siêu phàm tồn tại xung quanh, nhưng lại không cách nào cùng chúng tương tác. Hiển nhiên, Văn của bồ không phải Bạc Nhược.
Nó chỉ vào những đường cong lập lòe ánh sáng màu đen, nom như một bảng hiệu đèn led của cửa hàng chuyên bán củ ấu, đưa ra đánh giá.
- Văn của bồ chắc chắn là giai đoạn Bình Thường rồi. Nó đã có hình dáng cùng màu sắc cụ thể như thế này, lại còn biết phát sáng thì hẳn là đã đi vào bước Cất Cánh luôn. Tuy rằng thứ này tớ chẳng nhìn ra nó là gì. Trông cứ như sừng trâu ấy.
Robbie hoang mang gãi đầu. Mớ tóc xoăn tít bị nó cào đến phát ra tiếng rột rột, khiến người nghe không nhịn được mà tê dại da đầu.
- Cậu cũng có Văn chứ Robbie?
- Có chứ. Văn của tớ cũng là Cất Cánh đấy!
Tự Minh tò mò hỏi Robbie, đổi lại là câu trả lời hưng phấn của bạn mới. Robbie có vẻ như quên mất nó đang trốn dưới gầm bàn, suýt tí nữa thì nó đã đội bàn đứng dậy. May mắn Tự Minh nhanh tay đè lại bả vai của nó.
Robbie uể oải vỗ trán. Nó lúng búng nói lời xin lỗi, rồi mới đưa tay chỉ ngược về phía sau lưng của mình, cùng Tự Minh nói.
- Văn của tớ nằm ở sau lưng. Nơi này không tiện vạch ra cho lắm. Về đến nhà đi, về nhà tớ liền cho bồ xem nó ngay. Hứa!
- Ừa - Tự Minh gật đầu, tuy rằng hiện tại nó cũng thực tò mò - Này Robbie, Văn của cậu nó, nó có thể nói chuyện không?
Thằng bé lẳng lặng vuốt ve mua bàn tay trái, lắng nghe âm thanh tuy rằng nhợt nhạt lại không ngừng cùng nó than phiền về "mùi vị khó chịu" nào đó.
- Làm sao có thể chứ. Tớ chưa nghe qua Văn của ai có thể nói chuyện bao giờ. Chỉ có Linh mới có thể cùng Hộ Linh Sư mà nó ký kết khế ước giao tiếp mà thôi.
Robbie lắc đầu, đưa ra câu trả lời phủ định. Tự Minh ậm ừ. Nó không có ý định nói với Robbie rằng bản thân có thể nghe được Văn của mình nói chuyện. Thằng bé im lặng vuốt ve bề mặt của Văn, trong lòng không ngừng hướng về củ ấu nhỏ phát ra tín hiệu chào hỏi.
Đáng tiếc, tín hiệu chỉ có đơn phương thu nhận. Và cái đầu nhỏ của Tự Minh bị Văn của nó q·uấy n·hiễu đến nỗi kêu ong ong. Sau đó, những lời than phiền bị một tiếng "Đáng c·hết" thay thế.
"Đáng c·hết? Cái gì đáng c·hết?"
Tự Minh đang tự hỏi thì bỗng có một cái tay nắm chặt lấy ngực áo choàng của nó rồi lay mạnh.
- Tự Minh! Tự Minh!
Không gian bên dưới gầm bàn vang lên tiếng kêu đè nén hoảng sợ của Robbie. Nó nắm lấy áo choàng của Tự Minh điên cuồng lắc. Bàn tay còn lại run run chỉ về phía vách tường đất, nơi mà cái bàn gỗ đang dựa sát vào.
- Mấy cái rễ cây, mấy cái rễ cây hình như đang chuyển động thì phải!
Bên trong phòng họp mặt đã không còn lại bao nhiêu người. Và thật không may cho hai đứa nhỏ, có vẻ như một gã tay sai của đội buôn Quỷ Lửa đã nghe thấy tiếng hô của Robbie.
Gã ta hồ nghi nhìn về góc tường bên tay phải gian phòng, nơi ấy kê một cái bàn lớn, với những món đồ trang trí xinh đẹp đúc từ vàng được xếp đặt bên trên. Bản thân cái bàn thì trốn kín mít dưới một lớp khăn trải màu xanh két. Một cái chân bàn cũng không lộ ra.
Theo từng tiếng đế giày đạp lên thảm trải sàn, đánh mạnh vào trái tim hai đứa trẻ, mặt của Robbie càng lúc càng trắng. Miệng nó mếu máo méo xệch. Và đôi mắt đã trở nên đỏ hoe.
Tự Minh không có thời gian lo lắng cho Robbie. Bởi vì lúc này đây, bàn tay trái của nó đang bị những sợi rễ trắc bách diệp bao trùm.
“Đáng c·hết. Siết c·hết!”. Lại là thanh âm ấy. Chỉ là lần này, nó vấp phải sự phản đối của Tự Minh.
- Không!
Tiếng tim đập của nó đột nhiên cùng tiếng bước chân của gã tay sai hòa nhịp, mạnh mẽ đánh vào đại não của thằng bé, tựa như tiếng chuông cảnh báo ầm ĩ thét vang.
Tự Minh không có nhiều suy nghĩ. Nó xòe năm ngón tay ngắn mũm mĩm, nắm ngược lại những cái rễ cây biết chuyển động trong lòng bàn tay. Và Tự Minh thật ngạc nhiên. Bởi vì một tiếng tim đập khác bất thình lình xuất hiện bên tai của nó.
Tiếng tim đập chậm rãi. Một quảng đập của nó bằng gần mười nhịp tim của Tự Minh cộng lại. Nhưng nó hồn hậu, mạnh mẽ, vang dội, và thân thiết một cách khó tin.
Đây chính là tác dụng của Văn.
Cảm nhận thế giới. Cảm nhận siêu phàm.
"Trắc bách diệp thân mến, xin hãy mang chúng tôi đến một nơi an toàn!"
Không cần ai chỉ dẫn, Tự Minh tựa như được khai phá bản năng, nó chủ động chạm vào tiếng tim đập kia cầu xin trợ giúp. Sau đó, thằng bé kéo lên tấm áo choàng bịt kín miệng cùng mũi của mình lẫn Robbie, nghiêng người ngã vào mớ rễ cây trắc bách diệp đang rút mình khỏi vách tường đất, tuôn trào ồ ạt ra bên ngoài.
Tự Minh một bên đè lại âm thanh xao động chói tai phát ra từ Văn của nó, một bên hít sâu một hơi, thả lỏng thân thể. Trong ánh mắt trợn trừng kinh hoảng của Robbie, từng sợi rễ cây nhanh chóng bao lại chúng nó, kín mít từ đầu tới chân.
Và khi tấm khăn trải bàn bị gã tay sai của Quỷ Lửa hất lên, bên dưới gầm chỉ còn lại một đống đất đá vỡ vụn. Và nơi vách tường là mấy cái rễ cây trắc bách diệp lưa thưa cùng một mảng tường đất lồi lõm chẳng mấy xinh đẹp.
- Chuyện gì thế?
Tiễn đi vị khách cuối cùng, Matthew quay trở lại gian phòng, và ông ta bắt gặp gã tay sai đang gãi đầu nghi hoặc. Matthew hồ nghi cất giọng hỏi. Chỉ là gã tay sai cũng không biết chuyện gì vừa xảy ra.
- Có lẽ là lũ chuột.
Gã chỉ vào mớ đất đá bên dưới gầm bàn, nhún vai trả lời.
- Đừng lơ là. Mau gọi người nhanh chóng xử lý lũ thỏ. Càng nhanh càng tốt.
Matthew ngã người lên một chiếc sofa mềm mại. Gã nâng cốc vàng nhấp một ngụm rượu cay, nhướng mày dặn dò.
- Đừng mơ tưởng trông cậy vào sự lương thiện của Tiên Nữ, rằng chúng ta sẽ được tha thứ. Đối với kẻ ngỗ nghịch Thần, các nàng mới là những gã đao phủ tuyệt tình nhất.
Matthew thâm trầm nói.
- Vâng thưa ngài. Về lũ thỏ, chúng ta nên xử lý như thế nào? Có thể cho mọi anh em đều… Chúng nó dù là thỏ nhưng đều là sinh vật phi phàm. Giết c·hết sẽ thật phí phạm. Ngài, hẳn là hiểu.
Gã tay sai ngập ngừng nói. Ánh mắt sáng rực khao khát nhìn chằm chằm Matthew. Rất tiếc, ông chủ của gã lạnh lùng cự tuyệt đề nghị vừa rồi.
- Ta hiểu. Cho nên tuyệt đối không thể. Đi đi. Ngừng tơ tưởng và mang lũ thỏ đưa cho “Hắn” ăn sạch. Cẩn thận và nhanh chân một chút.
Đợi cho bọn tay sai đều đã rời đi hết và gian phòng chỉ còn lại chính mình, hiện vẫn còn nằm nghễnh ngãng trên chiếc sofa lót da thú, Matthew đột nhiên ngồi dậy, b·iểu t·ình nghiêm túc thay thế cho nụ cười khôn khéo, và tấm lưng thì banh thẳng tắp.
Trong ánh sáng vàng nhạt mông lung của đèn treo, ông ta từ bên trong túi áo trước ngực lấy ra một cái gương soi. Gương soi không lớn, trông như một cái dĩa đựng nước chấm, và mặt trên được khảm một viên ngọc hình giọt nước màu xanh lam.
Matthew gõ lên trung tâm tấm gương ba nhịp, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Thời gian tích tắc trôi qua, tấm gương vẫn nằm lặng im trên tay người đàn ông, không hề có chuyện gì xảy ra.
Cuối cùng, người đàn ông giống như một con dã thú giận dữ bên trong lồng sắt. Ông ta quăng mạnh tấm gương nhỏ vào tường, mặc cho nó loảng xoảng rơi rớt, vỡ tan tành. Phòng họp mặt xa hoa lộng lẫy chỉ còn lại tiếng gầm thét bị kìm nén của người đàn ông, đầy phẫn nộ và bị lấp kín bởi những từ ngữ chẳng mấy gì hay ho.
—
Lưỡi Kỳ Nhông dần tiến đến thời khắc xế chiều. Ánh sáng từ món bảo vật của hoàng tộc Nigiborit hiện không còn rạng rỡ như lúc ban trưa. Đám đông tràn vào ghé thăm Quảng trường Đá Vôi vẫn đông nghìn nghịt, và các Otivis vẫn miệt mài duy trì ổn định cho toàn thành phố.
Bên dưới những lát đá trắng của Quảng trường Đá Vôi, một tòa hầm ngầm không biết được xây nên tự lúc nào. Nó trải rộng khắp thành phố, len lỏi giữa cống ngầm cùng rễ cây trắc bách diệp khổng lồ, h·ôi t·hối, ẩm ướt, và tràn ngập hắc ám. Nó rộng lớn và quanh co đến nỗi, với số người ít ỏi của mình, Quỷ Lửa không thể nào sắp đặt lính canh ở tất cả mọi ngóc ngách của hầm ngầm.
Trong lúc này, ở một góc vắng chẳng mấy người biết đến, vách tường đất tựa như bị một con chuột chũi đào xới từ bên trong, nó run lên lẩy bẩy rồi bất ngờ bung ra một cái động lớn. Vô số rễ cây tuôn ra cố định lại cửa động. Sau đó mạnh mẽ lôi ra bên ngoài hai cái bọc lấm lem bùn đất.
Bọc đen rơi bịch xuống nền đất tựa như hai bao gạo lớn. Kèm theo đó là tiếng rên rỉ của hai đứa trẻ, trong đó có một tông giọng đặc biệt chát chúa, chua lè.
- Tớ cứ nghĩ là tớ sẽ c·hết ngộp! Thật không thể tưởng tượng. Thậm chí trong khoảng thời gian đó tớ còn kịp hoàn thành cả di chúc!
- Cậu dự tính báo mộng cho phu nhân Dâu Tây Đỏ để đọc di chúc sao?
Robbie duy trì tư thế nằm chổng mông trên mặt đất, mặc cho Tự Minh lôi đầu nó ra khỏi mớ vải nhăn dúm dó, thảng thốt reo lên. Nó sờ lên lồng ngực của mình, xác định trái tim vẫn còn yên vị nơi đó mới tràn đầy hưng phấn quan sát đám rễ cây. Tự Minh rũ sạch sẽ bùn đất bám trên áo choàng, rồi nó chạm bàn tay trái vào một cái rễ cây trắc bách diệp, cùng bọn chúng nói lời cảm ơn.
- Cám ơn các cậu rất nhiều, trắc bách diệp đáng mến. Thế nhưng tớ còn có việc muốn nhờ. Các cậu có thể đưa bọn tớ đến nơi mà Thỏ Bông Xám bị giam giữ được không?
Củ ấu trên tay Tự Minh lập lòe ánh sáng, Văn của nó vẫn không ngừng lại việc lẩm bẩm lầm bầm bên tai thằng bé nào là “đáng ghét” cùng “đáng c·hết”.
Tự Minh quyết định làm lơ nó. Thằng bé tìm tòi đến vị trí hơi thở của trắc bách diệp, khẽ khàng chạm vào, cẩn thận truyền đạt thông tin. Tuy nhiên, đám thực vật này có lẽ không mấy thông minh. Bọn chúng hoặc là không hiểu rõ ý tứ của Tự Minh, hoặc là diễn đạt tệ đến đỗi nó không thể nào lý giải nổi.
- Thỏ Bông Xám, ở đâu?
Sau một phút trao đổi trong vô vọng, Tự Minh không còn cách nào khác ngoài việc thay đổi ý tứ câu hỏi, khiến cho nó dễ hiểu hơn một chút.
Lần này thì trắc bách diệp nghe hiểu. Những cái rễ cây nhún nhảy men theo vách tường đi ở phía trước, vui vẻ dẫn đường. Chốc lát chúng nó còn chìa một cái rễ cây nhỏ ra bên ngoài, quay lại ngoắc ngoắc hai đứa trẻ, hẳn là ý bảo chúng nó đi nhanh lên.
Đoạn đường này không mấy khô ráo. Nóc hầm chằng chịt vết rạn, và không ngừng có nước từ phía trên nhểu xuống. Robbie tò mò quệt một giọt đưa lên mũi ngửi thử, sau đó ôm tường nôn ọe.
- Mùi của nó thối như nước cống!
- Có lẽ thật là nước cống. Nơi này có vẻ cách gian phòng bọn người kia họp mặt khá xa.
Tự Minh nhảy qua một bãi nước đen ngòm đọng giữa đường, ngẩng đầu đánh giá xung quanh. Tường đất ẩm ướt và khung gỗ đã có dấu hiệu mục nát. Nếu không có những cái rễ cây trắc bách diệp chống đỡ, nơi này chỉ có kết quả sụp đổ.
- Robbie, mấy cọng rêu phát ra ánh sáng kia gọi là gì vậy?
Tự Minh chỉ vào mấy cọng rêu mọc le ngoe trên vách tường, cất tiếng hỏi.
- Chúng nó gọi là Rêu Dạ Quang. Một loại thực vật thường được trồng bên trong những hầm ngầm thông khí và có nhiều hơi nước. Đặc biệt, nơi nào càng gần sinh vật sống thì chúng nó mọc càng nhiều.
Robbie vừa vội vã ngậm một viên kẹo chanh để cứu giúp khứu giác của bản thân. Nó ồm ồm trả lời Tự Minh, rành mạch không tí nào vấp câu.
Tự Minh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu. Nó vươn bàn tay trái hướng về phía trước, nâng cao ngang mặt. Hoa văn hình củ ấu nơi mu bàn tay lập lòe ánh sáng, tuy rằng màu đen bên trong hầm tối cũng chẳng mấy rõ ràng.
- Rêu Dạ Quang, tập hợp đến đây đi.
Hai đứa nhỏ nín thở chờ đợi.
Chốc lát sau, không gian vẫn yên tĩnh như lúc ban đầu. Có vẻ như nó đã kêu gọi không thành công, Tự Minh thất vọng cúi đầu. Lúc thằng bé định rút tay về thì Robbie bỗng hưng phấn reo lên.
- Nhìn kìa! Tự Minh, bồ nhìn kìa! Bồ thành công rồi! Quá tuyệt vời!
Tự Minh ngạc nhiên ngẩng đầu quan sát. Ở phía trước không xa, nơi lối rẽ sang hai hướng khác nhau, vốn dĩ u ám không có bao nhiêu tia sáng thì nay đột nhiên bừng lên rực rỡ, rất nhiều Rêu Dạ Quang tụ tập cùng nhau trôi lơ lửng về phía hai đứa trẻ.
Không gian trước mắt Tự Minh bị lấp kín bởi những sợi rêu phát sáng. Chúng không còn kết thành mảng mà tách rời ra. Mỗi sợi rêu tựa một cô gái kiêu ngạo phô trương chiếc váy xanh lơ xinh đẹp của bản thân, hướng về nhau phát ra lời khiêu chiến, xem ai phát sáng nhiều hơn ai.
Chúng nó tụ tập quanh bàn tay trái của Tự Minh, chặt chẽ bao lấy tay nó như một cây kẹo bông gòn gắn đèn led màu xanh, lộng lẫy chiếu sáng khắp một vùng tăm tối.
- Thật xinh đẹp.
Robbie say mê cảm thán. Đôi mắt của nó hiện tại cũng bị nhuộm thành màu xanh lơ. Đặc biệt xinh đẹp.
Tự Minh cũng cười tít mắt. Thằng bé cảm thấy thực vui vẻ. Nó cẩn thận vuốt ve cây kẹo bông gòn làm từ rêu xanh, hướng về phía rễ cây trắc bách diệp hô lên.
- Chúng mình đi thôi. Giải cứu Thỏ Bông Xám!