Doãn Thế Huyên đi lòng vòng hai vòng dưới chân núi, nhìn con đường nhỏ trước rơi vào trầm tư.
Đọc thư xong thì nóng đầu vọt đến, giờ đây đứng hóng gió lạnh dưới chân núi mới dần dần tỉnh táo lại.
Lỡ mà Thẩm Triệt không bị làm sao cả, chỉ muốn trêu mình thôi, vậy thì y đến đây chẳng khác nào tự dâng mình lên cửa mặc hắn giày vò sao?
Theo như cái tính biến thái của tên Thẩm Triệt đó, thì hắn hoàn toàn có thể làm được loại chuyện như vậy!
Doãn Thế Huyên càng nghĩ càng cảm thấy đầy nguy hiểm, gần như muốn quay đầu trở lại đường cũ, bỏ trốn.
Nhưng y vừa xoay người lại, thiếu chút nữa đã đâm đầu vào người người đứng sau mình.
Thân xuyên bạch y, lưng mang kiếm, mặt lạnh lùng.
Họ Thẩm tên Triệt.
Doãn Thế Huyên ngẩng đầu, vừa khéo chạm phải đôi mắt đen láy.
“…” Y bước lùi lại một bước, đột nhiên thấy kích động, ngoảnh qua ngoảnh lại xung quanh, nói với hắn, “Đang yên đang lành, sao ngươi đứng đằng sau ta mà không nói tiếng nào vậy? Muốn dọa chết ta hay gì?”
“Vậy đang yên đang lành người đứng chắn đường làm gì.” Giọng Thẩm Triệt đều đều, nhìn thoáng qua phía sau y, rồi lại chuyển tầm mắt trở lại trên người y, “Ngươi đến đây làm gì?”
Doãn Thế Huyên mím môi không nói lời nào.
Thẩm Triệt vô thức nhíu mày lại.
Người trước mặt đang giương mắt trừng hắn, đôi môi đỏ tươi mím chặt, trông có vẻ như đang buồn bực lại giống như đang thẹn thùng. Ánh mắt cứ như là đòi người ta đến dỗ dành.
Thầm hồi tưởng ký ức về người này trong đầu mình, nhưng lại như cách một lớp mây mù che chắn. Thế nên hắn bất giác cảm thấy, đây là một nhóc con yếu ớt phiền phức.
Trong lòng Thẩm Triệt thấy không thích, bước chân muốn đi lên núi vô thức dừng lại, “Doãn công tử đến thăm ta sao? Ta đã khỏe rồi, ngươi không cần để trong lòng.”
Doãn Thế Huyên trừng mãi cũng mệt, nghe hắn nói như thế, nửa là uể oải nửa là xót xa.
Không thích mình thật rồi.
Lại đúng với mong muốn mà mình hay nói.
Nhưng mà những lời đó, khi qua rồi nhìn lại, chẳng qua chỉ là do mình ỷ lại vào sự chiều chuộng của hắn mà làm nũng thôi.
Nếu như tình cảm yêu thương ngày xưa đã tan thành mây khói, thời khắc này, Doãn Thế Huyên trong mắt ngươi, có dáng vẻ như thế nào đây?
Doãn Thế Huyên chầm chậm mở to mắt, “Thẩm Triệt, ngươi không đùa với ta chứ?”
Vẻ mặt Thẩm Triệt mờ mịt khó hiểu.
Đã không hiểu, thì chắc không cần phải trả lời.
Doãn Thế Huyên xoa xoa mặt mình, hít sâu một hơi, nghiêng người nhường đường, mệt mỏi nói, “Đi thôi.”
Thẩm Triệt nhìn y, như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, bước hai bước về phía trước, vừa quay đầu lại lập tức phát hiện ra Doãn Thế Huyên đang bước theo sau mình
“…”
“Ta đã tới chân núi rồi, không được lên đó ngồi một chút à?! Thẩm công tử đãi khách kiểu gì thế.” Mặt Doãn Thế Huyên lại đỏ lên.
Thẩm Triệt không tự chủ được quan sát đôi mắt đỏ tươi của y, chợt có chút thất thần, thản nhiên nói, “Mời Doãn công tử đi.”
Hai người một trước một sau đi lên núi, Thẩm Triệt còn phải dẫn đệ tử trong môn đi luyện kiếm, an bài chỗ cho Doãn Thế Huyên xong thì vội vàng rời đi.
Doãn Thế Huyên bị hắn bỏ qua một bên, mãi đến tối cũng không gặp lại hắn.
Rõ ràng là mình đi ra tìm hắn mà.
Hôm nay là trăng tròn.
Màn đêm xanh tối kéo xuống, rừng trúc chìm trong yên tĩnh, trong tiếng gió rì rào dìu dịu thi thoảng lại nghe tiếng vang rất nhỏ phát ra khi chén rượu chạm vào bàn đá.
Doãn Thế Huyên đứng ngoài bìa rừng trúc, ánh mắt nhìn vào con đường khúc chiết dẫn vào trong rừng trúc sâu thâm thẳm. Trong lòng y cứ thấy do dự mãi, cuối cùng vẫn chọn cất bước đi vào.
Sâu trong rừng trúc còn một tấm bàn đá, thời khắc này, có bóng người đang một mình ngắm trăng thưởng rượu, ba ngọn đèn hoa sen chiếu sáng bay lơ lửng trôi nổi cách hắn không xa không gần, rọi lên khuôn mặt tuấn tú của hắn, tạo thành một vầng sáng mờ mờ.
Doãn Thế Huyên thấy đôi mày khẽ nhíu lại của hắn, tâm tình vốn đang thấp thỏm bất an lại càng thấy ngập ngừng băn khoăn. Nhưng Thẩm Triệt lại là người lên tiếng đầu tiên, “Có muốn qua làm một ly không?”
Không có xưng hô, cũng không có quá nhiều cảm xúc, chỉ là một câu bình thường hờ hững.
Doãn Thế Huyên chậm rãi đi qua, mỉm cười dưới ánh trăng, đôi mắt hoa đào cong cong, lời nói đầy trêu chọc, “Thẩm huynh đúng là rất có hứng trí.”
Thẩm Triệt không nóng không lạnh nhếch môi, tay trái khẽ phất lên một cái, một chén rượu rỗng mới xuất hiện, sau đó châm rượu cho Doãn Thế Huyên.
Doãn Thế Huyên ngồi đối diện với hắn, mấy ngọn đèn vốn đang vây quanh Thẩm Triệt lập tức phân tán ra, bắt đầu đảo lượn quanh hai người.
Y thấy Thẩm Triệt châm rượu cho mình xong, thì đưa tay cầm lấy. Cổ tay áo hơi trượt ra sau, thấp thoáng để lộ đoạn dây màu đỏ rực, chớp mắt cái đã biến mất (1).
Thẩm Triệt nhìn thấy đoạn dây đỏ đó, bất giác cảm thấy thân quen, chưa kịp nghĩ đã