Doãn Thế Huyên sửng sốt, nhanh chóng xấn ống tay áo lên, duỗi cánh tay đến trước mặt Thẩm Triệt, giọng nói chợt run nhè nhẹ, “Ngươi, còn… còn nhớ không.”
Thẩm Triệt nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của y, sợi dây đỏ quấn quanh trên đó, như là một loại đánh dấu sở thuộc.
Ngón tay vô thức xoa lên, dạo một vòng dọc theo vòng tay.
Hồi ức tình yêu có thể bị phong ấn áp chế, nhưng cảm ứng của máu đầu tim thì sẽ không thể biến mất.
Là do hắn đưa.
Nhưng vì sao?
Nghi hoặc lẩn quẩn trong tâm trí, độ ấm trên đầu ngón tay từng chút từng chút một hâm nóng cõi lòng.
Như là vừa được sống lại. Tất cả mọi thứ dường như lại một lần nữa được làm mới.
Gió lạnh, rượu ấm.
Trong không khí ngập hương trúc, mây mù giữa núi rừng, thanh lương (mát mẻ) khoái hoạt.
Ngón tay lành lạnh hơi siết lại, nắm lấy cổ tay Doãn Thế Huyên còn đang ngẩn ngơ chẳng hay biết gì.
Tầm mắt nhìn về phía trước, đối diện với đôi mắt đang trợn to đầy ngạc nhiên, nở một nụ cười xấu xa, “Có phải lúc đó ta đã nói với ngươi là cái này không thể tháo được?”
“Thẩm Triệt!” Doãn Thế Huyên thì thào kêu tên hắn, hốc mắt thoáng chốc đỏ bừng lên, do dự nói, “Ngươi…”
Thẩm Triệt vung tay thổi tắt ngọn đèn, “Lừa ngươi thôi. Ta có thể cởi được.”
Tay hắn hơi dùng sức, Doãn Thế Huyên nương theo lực đạo của hắn ngoan ngoãn đứng dậy, bị hắn kéo vào lòng.
Thẩm Triệt ôm eo y, sờ lên mặt y. Hoàn toàn không bất ngờ khi ngón tay chợt cảm thấy âm ẩm.
“Đừng khóc, tiểu tổ tông.” Thẩm Triệt áp tay lên đầu y, môi kề lên mặt y, thì thầm nói nhỏ: “Xem xem ai dám làm Doãn công tử của chúng ta phải tủi thân nào.”
Doãn Thế Huyên vốn đã xấu hổ lắm khi bật khóc rồi, còn bị hắn ôm ấp dỗ dành như vậy, hai bên tai đã bắt đầu ửng đỏ lên.
“Ngươi không biết xấu hổ.” Nhỏ giọng lên án.
“Ta không biết xấu hổ, ta là Đăng Đồ Tử (1).” Thẩm Triệt vừa lau nước mắt chừa, vừa thuận theo lời y tự chửi mình.
Doãn Thế Huyên an tĩnh một hồi, tay nắm y phục Thẩm Triệt lại dùng lực, giọng nói vẫn còn nức nở nghẹn ngào, “Thẩm Triệt, ta nghĩ đến chuyện ngươi sẽ không thích ta nữa. Ta thật sự… rất sợ.”
“Ta cũng không biết làm sao để ngươi lại thích ta nữa. Ta không thông minh, tu hành cũng không đến nơi…”
Thẩm Triệt thấy đau lòng quá chừng, ôm chặt y, ghé vào bên môi y, “Là lỗi của ta.”
“Chỉ cần có ngươi ở bên, không cần làm gì cả, ta cũng thích.”
“Ta có thể tháo nó ra, nhưng ta sẽ không bao giờ tháo nó ra.”
“Ngươi là của ta, cũng chỉ có thể là của ta.”
__
(1) chớp mắt cái đã biến mất: nguyên văn 稍纵即逝, Hán Việt là “sảo tung tức thệ”, là thành ngữ tiếng Trung, có nghĩa là vừa buông lỏng đã rơi mất. Dùng để hình dung sự dễ dàng qua đi của thời gian hay cơ hội. Xuất phát từ “Văn dữ khả họa Vân Đương cốc Yển Trúc ký”.
Chưa tìm được câu thành ngữ nào giống vậy trong tiếng Việt, chú thích để có ai biết thì chỉ tui =))))
(2) Đăng Đồ Tử: tiếng Trung là 登徒子.
Họ kép Đăng Đồ (登徒), là nhân vật trong “Đăng Đồ Tử háo sắc phú” được viết vào thời Chiến quốc bởi Tống Ngọc – người nước Sở, không biết có phải là lấy cảm hứng từ một người có thật nào không, nhưng rất có thể là do hư cấu, tưởng tượng ra. Vì tác phẩm đó, nên mọi người dùng cụm “Đăng Đồ Tử” để chỉ những kẻ háo sắc.
“Đăng Đồ Tử háo sắc phú” thật ra là một truyện ngụ ngôn, kể về câu chuyện trả thù của Tống Ngọc sau khi bị Đăng Đồ Tử đội cho cái mũ háo sắc, chứng minh cho việc khi bị vu cáo hãm hại thì phải đánh trả lại đúng lúc, không thể không làm gì cả. Vậy là Đăng Đồ Tử trở thành một hình tượng háo sắc dâm tặc, theo truyện, vợ của Đăng Đồ Tử tên là Tô Gia Quỳnh, người ta gọi là “thảo cẩu nhi” (草苟儿), tướng mạo xấu xí, còn không tuân nữ tắc, thông dâm với kẻ chăn ngựa. Sau này người ta gọi những người phụ không tuân nữ tắc là “thảo cẩu nhi”, xuất phát từ người phụ nữ họ Tô đó.