Túng Ngã Triêu Mộ

Túng Ngã Triêu Mộ - Chương 81




EDITOR: Thư Huỳnh.

- -------------

Tháng chín bỗng nhiên nghênh đón một cơn mưa to, cả thành thị bị những cơn mưa dầm đến thăm gần một tuần.

Sau khi << Tích Ngôn >> đóng máy tới nay, Úc Uyển Ương chỉ ngẫu nhiên tham gia một ít tiết mục giải trí, đại đa số thời gian đều ở nhà. Mà Thư Hoài Đạt vì muốn phối hợp với cô, cũng đem công việc về nhà để giải quyết, vấn đề tăng ca tự nhiên cũng ít đi.

Sau ngày sinh nhật hôm đó, Úc Uyển Ương có hỏi Thư Hoài Đạt, căn phòng đầy những bức vẽ đó được chuẩn bị lúc nào. Thư Hoài Đạt cười nhẹ nói, phòng đó lúc nhỏ đã là phòng vẽ của nàng, nhưng bây giờ lại đem nó dời qua phòng trống kế bên phòng của hai người, nó trở thành chỗ nàng vì Úc Uyển Ương vẽ.

Mưa ngoài cửa sổ vẫn tí ta tí tách không ngừng, Thư Hoài Đạt đứng cạnh cửa sổ nhíu mày nói chuyện điện thoại, cũng không biết có phải đứng chỗ này gió luồng qua cửa sổ thổi vào hay không, nàng mặc áo dài tay mà vẫn nhẹ nhàng hắc xì. Úc Uyển Ương mới từ thư phòng đi ra, thấy vậy liền đi lấy một chén cảm mạo linh, rồi cầm áo khoác chậm rãi tới chỗ Thư Hoài Đạt.

"Cố gắng đẩy nhanh tiến độ công trình đi, không nên vì chuyện nhỏ mà dừng lại quá lâu. Này dù sao cùng là ba bên hợp tác, bên nào xảy ra vấn đề cũng sẽ ảnh hưởng toàn bộ công trình." Thư Hoài Đạt cay mày nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy cổ họng có chút khô nóng khó chịu.

Thư Hoài Đạt cố gắng đem dục vọng ho khan áp chế xuống, được một bàn tay ấm áp bao trùm, Úc Uyển Ương đem nửa chén cảm mạo linh đặt vào tay nàng.

Độ ấm xuyên thấu qua lòng bàn tay, khóe môi nàng cong lên, không đợi nàng nghĩ thêm cái gì, Úc Uyển Ương liền khoác thêm cái áo lên vai nàng.

Người ở đầu dây bên kia hình như nói cái gì đó, mày của Thư Hoài Đạt nhíu chặt hơn, môi màu nhạt cũng nhếch lên, nàng nói: "Chỗ nào xảy ra vấn đề thì bắt đầu giải quyết từ chỗ đó, đừng để vấn đề ngày càng xa. Nhưng để bảo trì hiệu suất cũng phải cam đoan chất lượng, không cần vì hiệu suất mà hạ thấp danh tiếng của chúng ta."

Úc Uyển Ương đi tới sát cửa sổ nhìn thấy một khe hở, đại khái gió là từ chỗ này thổi vào. Cô đem cửa sổ đóng kín hơn, quay đầu nhìn Thư Hoài Đạt vẫn còn duy trì tư thế ban đầu, nàng cũng quay đầu, bất đắc dĩ mà cười cười, cô nâng tay chỉ cái chén trong tay Thư Hoài Đạt, ý bảo nàng hãy uống nó.

Vốn do công việc làm cho Thư Hoài Đạt thấy có chút phiền, bị nhắc nhở phải uống cảm mạo linh. Chất lỏng mang vị ngọt từ khoan miệng chảy xuống cổ họng, làm giảm bớt sự khô nóng.

Úc Uyển Ương vừa lòng đưa tay lên nhéo nhéo má của nàng, giơ lên ngón tay cái, khen ngợi Thư Hoài Đạt.

Thấy Thư Hoài Đạt vẫn chưa có nói chuyện điện thoại xong, Úc Uyển Ương đi ra khỏi phòng, trở lại thư phòng tiếp tục sửa sang những văn kiện của Thư Hoài Đạt. Lúc Thư Hoài Đạt bận rộn luôn tùy tiện quăng văn kiện khắp nơi, tới lúc muốn tìm thì không dễ dàng tìm thấy, bởi vậy Úc Uyển Ương hình thành thói quen, mỗi ngày sẽ dành ra một ít thời gian để thay nàng sắp xếp văn kiện.

Ngay lúc cô gần xong thì Thư Hoài Đạt đẩy cửa đi vào, mi nhãn cong cong tới gần. Nàng lặng lẽ tới gần, từ phía sau ôm eo Úc Uyển Ương, cằm gác lên đầu vai Úc Uyển Ương, ngữ khí ôn nhu trêu tức: "Tiểu cô nương từ nơi nào tới? Xinh đẹp như hoa không nói, còn hiền lành như vậy. Không bằng lui về ở bên cạnh tôi, cùng tôi ngày đêm làm bạn..."

Rõ ràng là âm thanh dịu dàng như vậy, lời nói tràn ngập sự trêu chọc, Úc Uyển Ương lại cảm giác có một ý nhị khó thể nói rõ. Khí tức ấm áp cùng với tình thoại giống như cành liễu nhẹ lay động lòng cô, khiêu khích từng trận gợn sóng.

Úc Uyển Ương xoay người nhìn nàng, buồn cười nói: "Hoài Đạt, miệng chị ngọt như vậy, là mới ăn mật đường sao?"

"Chẳng lẽ chỉ có hôm nay chị mới miệng ngọt? Hơn nữa theo lý mà nói nhà chúng ta không có mật đường." Thư Hoài Đạt thoáng nhướng lông mày, một bộ dáng không phục.

"Đó chính là chị lén lút giấu đi rồi, em từ trước tới giờ chưa từng nghe chị khen em như vậy." Úc Uyển Ương gợi lên khóe môi lộ ra thâm ý cười: "Vậy để em xem thử chị có lén lút giấu mật đường hay không!" Úc Uyển Ương đi tới phía một chút, gần Thư Hoài Đạt, thì hôn lên má Thư Hoài Đạt.

Úc Uyển Ương muốn nói thêm cái gì, liền nghe được nàng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, ý trêu chọc trong lòng liền mất sạch.

"Hoài Đạt, cổ họng có phải rất khó chịu không? Chén cảm mạo linh vừa rồi uống hết chưa?" Úc Uyển Ương chậm rãi vỗ về lưng nàng, cau mặt thân thiết hỏi. Ngày hôm qua không có dấu hiệu bị cảm, hôm nay lại ho khan hắt xì mấy cái, nhất định là bị lạnh rồi.

Thư Hoài Đạt lắc lắc đầu, mím môi mỉm cười nói: "Chị uống rồi, cảm nhẹ mà thôi, không cần lo lắng như vậy. Chắc là do buổi tối hai hôm nay mở điều hòa hơi thấp, đêm nay chỉnh cao hơn một chút là được rồi." Vốn định cố gắng nhịn không ho nữa, ai ngờ càng nhịn xuống thì thấy càng khó chịu. . Hãy tìm đọc trang chính ở ( Trù mTruyện. n et )

"Được, bất quá chút nữa em sẽ ra ngoài mua thuốc cho chị, vừa rồi em coi trong hòm thuốc không còn thuốc cảm." Úc Uyển Ương thấy không yên lòng, thầm tính toán phải mua những thuốc cơ bản, mỗi thứ một ít, để phòng khi cần dùng tới.

"Em quyết định đi." Thư Hoài Đạt cười trêu ghẹo, giương mắt nhìn cửa sổ thư phòng, trong lòng chợt động, hỏi: "Uyển Ương, chúng ta ra ngoài một chút được không?" Tuy rằng mưa ngày càng lớn, nhưng chỗ này cảnh sắc rất đẹp, cảnh sắc trong mưa càng đẹp không tả được.

Úc Uyển Ương đương nhiên là không đồng ý rồi, gần như là lập tức từ chối: "Không được." Cô quay đầu nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ, sắc mặt cũng lạnh đi, mày cau lại giống như ngọn núi trùng điệp: "Chị muốn bị cảm nặng hơn sao, bên ngoài còn đang mưa, nếu để cảm nặng hơn thì làm sao?"

Thư Hoài Đạt trừng mắt nhìn, mâu trung thủy nhuận, biểu tình nắm hai tay Úc Uyển Ương: "Chị sẽ mặc thêm áo khoác ở ngoài, sẽ không cảm nặng hơn. Hơn nữa có một chỗ chị muốn dẫn em đi, rất đẹp, nếu không phải trời mưa sẽ không có cảm giác này. Đi một chút thôi được hay không?"

"Được rồi đi thôi..." Úc Uyển Ương bất đắc dĩ mà bóp trán, sao cô chưa bao thấy Thư Hoài Đạt vô lại như vậy? Nhưng cố tình vô lại cũng không làm người ta cự tuyệt được, có cảm giác nếu như từ chối nàng chính là phạm tội rất lớn.

Vì phòng ngừa Thư Hoài Đạt bị mưa ướt, Úc Uyển Ương muốn hai người che hai cây dù. Nhưng Thư Hoài Đạt kiên trì, chỉ muốn dùng một cây dù, nên đã chọn một cây lớn, còn cố gắng cam đoan hai người che cây dù này sẽ không bị mưa làm ướt.

"Được rồi, đi thôi." Tay trái Úc Uyển Ương mở dù lên, tay phải ôm chặt đầu vai Thư Hoài Đạt, cẩn thận xem xét nàng có chỗ nào bị mưa làm ướt không!

Đáy mắt Thư Hoài Đạt toàn là ý cười, đem tay cô đang ôm chặt đầu vai mình kéo về, hai tay bao lấy tay cô, nhẹ giọng nói: "Được, ra khỏi cửa, cách đó không xa có một cái hồ, chúng ta đi chỗ đó."

Chiều theo ý của Thư Hoài Đạt, hai người đi tới chỗ đó. Màn mưa giống như một bức rèm che trước mặt hai người, mọi thứ trước mặt hơi mơ hồ, trong chút lát thế gian cứ như chỉ có hai người, gắn bó bên nhau, không có cái gì khác cản trở hai người.

Đi không biết bao nhiêu phút, ánh mắt Thư Hoài Đạt nhìn xa xa, xa xăm nói: "Mười tám tuổi là chị chuyển tới chỗ này, ba mẹ tìm cho chị bảo mẫu cùng với quản lý, nhưng rất nhiều thời gian là chị phải tự mình đợi. Trùng hợp có một ngày, chị phát hiện chỗ này có một cái hồ, sau này lúc chị học thấy mệt mỏi, không muốn đối mặt với chuyện gì đó, chị sẽ đến chỗ này."

Úc Uyển Ương quay đầu nhìn, thấy mặt nàng yên ổn, trong giọng nói không có oán niệm gì, thì tâm mới thả lỏng xuống, ôn nhu nói: "Vậy có phải chị phát hiện cái gì tốt hay không?"

Thư Hoài Đạt cẩn thận nhớ lại, lên tiếng: "Không có, ban đầu chỉ đơn giản là chị thích chỗ này thôi, sau này là vì một hôm trời mưa..." Nói tới đây, nàng quay đầu cười, thúc giục nói: "Chúng ta đi thôi, có thể chút nữa mưa sẽ ngừng lại."

Cảm xúc của nàng cực kỳ nội liễm, vui buồn không thể hiện ra, phần lớn thời điểm người ta không đoán ra tâm tư, nhất là lúc hai người mới quen.

Nhưng bây giờ mỗi ngày cùng nàng bên nhau, thì thấy cảm xúc của nàng thể hiện ra nhiều hơn. Úc Uyển Ương cũng có thể từ ánh mắt của nàng mà biết được tâm tình của nàng, giống như bây giờ nhảy nhót, làm Úc Uyển Ương nhịn không được vui vẻ trong lòng.

Gần Quang Hoa uyển quả thật có một cái hồ nhân tạo, được dựng lên từ ban đầu, sau đó được cải tạo lại nhiều lần.

Trậm mưa này phảng phất như trời thả xuống một tầng lục mỏng, toàn bộ mặt hồ giống như cảnh tiên mông lung mờ mịt. Trên hồ có một cầu đá, vừa hình có thể cảm nhận được khí tức cổ điển, cực kỳ phù hợp với kiến trúc tổng thể của Quang Hoa uyển.

Úc Uyển Ương lập tức thích chỗ này, khi lên cây cầu, cô liền nhớ lại hôm lễ tình nhân cùng với Thư Hoài Đạt trải qua rất lãng mạn. Úc Uyển Ương nhớ rõ, chỗ đó cũng có một cây cầu.

"Uyển Ương, em xem. Trời mưa có phải ở chỗ này rất đẹp không? Tuy rằng lúc bình thường chỗ này đã rất đẹp rồi, nhưng lúc mưa là chị thích nhất." Thư Hoài Đạt cười rất tươi nhìn ra xa xa, vẻ đẹp thanh nhã của nàng ở trong mắt của Úc Uyển Ương càng đẹp hơn phong cảnh xung quanh.

"Là chỗ chị thích, chúng ta thường đi dạo với nhau, ở đây cũng lâu như vậy rồi, sao chưa từng dẫn em tới đây." Úc Uyển Ương cảm giác mình dễ dàng nhớ những gì Thư Hoài Đạt thích, bởi vì có thể làm nàng biển hiện ra sự vui vẻ yêu thích như vậy thật không nhiều. Trừ bỏ chuyện tình cảm của hai người, thì nàng hầu như không đặc biệt thích cái gì.

Thư Hoài Đạt quay đầu chọn mi, khóe môi cười như không cười: "Không cảm thấy chị khác người sao? Chị không còn là tiểu cô nương tuổi còn trẻ nữa, trẻ em mấy tuổi phải gọi chị là dì rồi."

Tay trái Úc Uyển Ương nắm chặt cán dù, tay phải nắm chặt Thư Hoài Đạt, đang mưa nên ở đây hầu như không có người, nên kéo nàng vào trong ngực, âm sắc dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói: "Hoài Đạt, nếu em không thích chị, cũng không có ở một chỗ với chị, vậy chị có nghĩ những chuyện em làm rất khác người không? Ở điểm này em với chị là giống nhau, trước kia em cũng không thích thân cận với người khác, nhưng là a..."

Úc Uyển Ương hơi hơi tạm dừng, kiễng mũi chân nhắm mắt lại hôn lên trán Thư Hoài Đạt: "Bây giờ trừ bỏ thích, còn là rất thích. Bởi vì thích chị, cho nên toàn những gì liên quan tới chị, em đều muốn tìm hiểu hết. Em thích chị lý trí, mà những gì của chị cho dù khác với người thì em cũng rất thích."

Úc Uyển Ương cúi đầu nở nụ cười, nhìn thấy mắt của Thư Hoài Đạt toàn là ý cười. Nàng cong cong lông mi rung động, nhìn chằm chằm gương mặt mỹ lệ trước mặt, đột nhiên nhích lại gần hơn nữa, Úc Uyển Ương còn chưa kịp nói cái gì, thì nghe được Thư Hoài Đạt nói nhỏ vào tai cô: "Uyển Ương, thêm một khoảng thời gian nữa theo chị về gặp ba mẹ nhe."

Trong khoảng khoắc, lòng Úc Uyển Ương như có pháo hoa bắn vào, sáng rực, chiếc sáng toàn bộ nội tâm cô.

Khóe môi Úc Uyển Ương câu lên, sau đó lại cắn cắn môi, lo lắng lên tiếng hỏi: "Hoài Đạt, chị không sợ sao? Có khả năng ba mẹ chị sẽ không đồng ý. Nếu không đồng ý, chúng ta phải làm sao đây?"

Thư Hoài Đạt cười cười, cố gắng khắc chế ý nghĩ muốn hôn môi cô, chỉ ở bên tai cô nhẹ nhàng an ủi: "Đương nhiên sợ, sợ em vì chị là chịu ủy khuất. Chị chưa từng có kinh nghiệm trong chuyện này, cho nên chị phải cố gắng suy nghĩ lại nên nói như thế nào, phải làm cho ba mẹ đồng ý cho chị đem vợ lấy về nhà. Hoặc là, chị gả cho em cũng được..."

Úc Uyển Ương ôm Thư Hoài Đạt, tay nắm chặt cán dù cũng ra mồ hôi, chỉ là có người càng nhanh hơn ôm chặt hông cô. Đôi mắt dài hẹp tràn ngập vui sướng cùng ngượng ngùng, đón nhận ánh mắt cưng chiều của Thư Hoài Đạt, cô hơi hơi nhắm mắt hai mắt lại, từ từ tới gần mặt Thư Hoài Đạt hơn.

"Đợi đã, Uyển Ương, chị đang bị cảm..." Thư Hoài Đạt vội vàng dùng tay che lại miệng mình, âm thanh nặng nề theo khe hở tràn ra ngoài.

Ý cười trong mắt Úc Uyển Ương càng nhiều hơn, nâng tay đem tay Thư Hoài Đạt đang che miệng cầm vào lòng bàn tay mình, ngữ khí ôn nhu mà xảo huyệt: "Em không sợ bị lây bệnh, cùng lắm chút nữa về nhà, cả hai chúng ta cùng uống cảm mạo linh. Hơn nữa chúng ta ăn cùng một chỗ, ngủ cùng một chỗ, chị cũng sẽ lây cho em thôi..." Cô thâm tình nói ra, rốt cuộc cũng được như ý nguyện hôn môi Thư Hoài Đạt.

Không dễ dàng đè xuống dục vọng trong người lại bị Úc Uyển Ương khơi dậy, Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng thở một hơi, cuối cùng cũng nhắm hai mắt lại, hai tay lần nữa ôm lấy eo Úc Uyển Ương, không hề kháng cự.

Mưa vẫn còn rơi xuống, cây dù hình như giúp hai người tách biệt trong màn mưa. Hai người hoàn toàn không nghe được tiếng mưa rơi, chỉ có tiếng môi lưỡi hai người quấn nhau quanh quẩn truyền vào tai.

Tác giả có lời muốn nói: Có phải ngửi được một cổ khí tức muốn ra tủ không?