EDITOR: Thư Huỳnh.
- -------------
Thư Hoài Đạt bị cảm đến tháng mười mới tốt được một chút, bởi vì còn một chút ho khan, Úc Uyển Ương lập tức nghiêm túc kiểm soát bữa ăn của nàng, bữa ăn chủ yếu lấy thanh đạm làm chủ.
Cho tới khi hoàn toàn hết cảm, Úc Uyển Ương mới mua bít tiết đem về, chuẩn bị nấu cho nàng một bữa ngon. Lần trước nghe Thư Hoài Đạt đề cập tới việc rất thích ăn bít tết, cô vẫn chưa có cơ hội làm cho nàng, Úc Uyển Ương đã lén lúc làm thử mấy lần, để có thể làm thật ngon cho Thư Hoài Đạt ăn.
Tài nghệ nấu ăn của Úc Uyển Ương rất tốt, cho dù không có thường xuyên làm món bít tết, nhưng đã luyện tập mấy lần rồi, mùi thơm phảng phất khắp nơi. Thư Hoài Đạt lại không hề keo kiệt với cô, sản phẩm còn chưa được bưng lên bàn đã lộ ra sắc mặt chờ mong.
"Hoài Đạt, chị ăn gần hết rồi, sao không cho em biết chị thấy như thế nào?" Úc Uyển Ương chậm rì rì cắt miếng bít tết chỉ còn một nửa của mình, giương mắt liếc Thư Hoài Đạt một chút.
Thư Hoài Đạt hơi suy nghĩ một chút, trong mắt toàn là ý cười, buông dao nĩa xuống, hơi hơi nheo mắt lại: "Lửa vừa đủ, cũng lưu lại mùi tươi của thịt bò, mùi vị rất thơm, gắn bó Lưu Hương..."
Úc Uyển Ương nhíu mày lại, mắt cũng nheo lại, cắn răng nói ra từng chữ từng chữ: "Nói thẳng một chút đi."
Thư Hoài Đạt nghe vậy, trên đầu như có người cầm búa đập lên đỉnh đầu làm nàng bừng tĩnh, biểu tình buông lỏng, thản nhiên nói: "Ăn ngon..."
"Chỉ như vậy?" Dao nĩa trên tay Úc Uyển Ương cắt bít tết ra từng miếng nhỏ, dao chậm rãi mài vào dĩa. Làm cho Thư Hoài Đạt thấy hơi lạnh sống lưng.
"Em không phải kêu chị nói thẳng sao? Chị cảm thấy chỉ có hai chữ này mới có thể trực tiếp diễn đạt hết ý của chị." Khuỷu tay Thư Hoài Đạt để trên bàn, hai tay đan vào mu bàn tay chống cầm, nhướn mày nói với Úc Uyển Ương.
"Chị thích là được rồi, lúc nãy em còn lo lắng tay nghề của mình không tốt, dù sao cũng chưa làm thành thạo. Bất quá sau này em làm nhiều một chút, sẽ nắm bắt được kỹ thuật hơn." Úc Uyển Ương cười khẽ một tiếng, đem miếng thịt đã được cắt nhỏ đưa tới miệng của nàng, hứng thú nhìn nàng há miệng ngậm lấy miếng thịt.
Môi của Thư Hoài Đạt vì nước tiêu đen làm cho trơn bóng, bộ dáng thoải mái, vui vẻ vì ăn được món nàng thích, hơn nữa còn do chính tay Úc Uyển Ương làm. Nghe Úc Uyển Ương nói xong, nàng cười càng đậm hơn: "Còn nhiều thời gian mà, em có thể từ từ."
Đem phần còn lại ăn hết, Thư Hoài Đạt đề nghị ra ngoài tản bộ, Úc Uyển Ương cũng chiều nàng. Ra khỏi cửa Thư Hoài Đạt đi tới gara, Úc Uyển Ương có chút không hiểu, hỏi: "Chúng ta không phải đi tản bộ sao? Tại sao phải lấy xe?"
Thư Hoài Đạt ôm chặt eo cô, hai trong mắt xinh đẹp léo ra ánh sáng ôn nhuận: "Hôm nay chúng ta đi gặp một người, trước kia đều là một mình chị đi, bây giờ nghĩ lại đã lâu rồi không có đi."
Trong ấn tượng của Úc Uyển Ương, Thư Hoài Đạt rất ít nhắc tới người nào hoặc là chuyện gì, nếu nàng tự mình nhắc tới, thì người đó chắc chắn là có một địa vị nhất định trong lòng nàng. Một khi đã như vậy, thì đi theo Thư Hoài Đạt thôi.
Chỉ là khi Úc Uyển Ương thấy Thư Hoài Đạt dẫn chiếc xe đạp mới tinh ra, trong lòng cô "Oành oành" vang lên, tò mò hỏi: "Chúng ta đi xe đạp sao? Nhưng em không rành cho lắm." Úc Uyển Ương nhớ rõ mình rất ít chạy xe đạp, cho dù thời còn đi học cũng không có đi được mấy lần, bây giờ đột nhiên chạy, không biết có thể chạy được hay không!!!
Nhưng không đợi Thư Hoài Đạt nói cái gì, Úc Uyển Ương phát hiện, nàng chỉ đẩy ra một chiếc.
"Đúng rồi, em chỉ cần ngồi ở đằng sau thôi." Lông mày Thư Hoài Đạt nhướn lên, bộ dáng vô cùng tự tin, làm cho Úc Uyển Ương yên tâm hơn nhiều, thêm một chút tâm trạng chờ mong. Thư Hoài Đạt chạy xe đạp, chưa bao giờ được nhìn thấy.
Thư Hoài Đạt chạy xe, Úc Uyển Ương ngồi nghiêng ở phía sau, hai tay rất tự giác ôm eo Thư Hoài Đạt. Người ở phía trước nhếch môi cười cười, cẩn thận cảm thụ động tĩnh ở phía sau, âm thanh đạm nhạt bay vào tai của Úc Uyển Ương: "Ôm chặt rồi thì chúng ta xuất phát thôi."
Úc Uyển Ương cắn môi dựa thật sát vào lưng Thư Hoài Đạt, mặt cũng dựa sát vào, hương thơm đặc trưng của nàng bay thẳng vào mũi cô. Hai tay cô đan vào nhau, ôm chặt thêm chút nữa, thấp giọng trả lời: "Ôm chặt rồi..."
Ở đằng trước lập tức cười khẽ, xe rốt cuộc chạy trên con đường đi vào một khu rừng nhỏ. Quang Hoa uyển có cảnh sắc rất nổi tiếng, mỗi một biệt thự trong đó cách nhau một khoảng khá xa, nên những rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt là không hề hiếm thấy.
Hai người ăn tối tương đối sớm, nên bây giờ tà dương vẫn còn sáng lạn. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của lá cây, lờ mờ, làm những người đi xuyên qua nó bị nhiễm một tầng ánh sáng.
"Hoài Đạt, chúng ta đi gặp ai ở gần đây?" Úc Uyển Ương thu hồi một bàn tay, cầm lên một lộn tóc của Thư Hoài Đạt xã ở sau lưng để sát vào mũi cẩn thận ngửi ngửi.
"Ân." Gió làm cho âm thanh của Thư Hoài Đạt có một chút mơ hồ, nhưng vẫn rất ôn hòa, phiêu vào trong tai Úc Uyển Ương: "Là một dì đã lớn tuổi, chị cũng rất lâu không có qua thăm rồi, dì ở bên khu dân cư đó."
Ngày đầu tiên Úc Uyển Ương tới đây, đã nghe Thư Hoài Đạt nói gần đây có khu dân cư. Bởi vì khoảng cách nội thành tương đối xa, gia đình ở khu biệt thư không phú thì quý, bởi vì có rất nhiều người ở khi dân cư tới khu biệt thự phụ giúp việc.
"Dì lớn tuổi rồi, hơn nữa mắt không được tốt lắm." Thư Hoài Đạt chạy xe, ngữ điệu rất rõ ràng, bỗng nhiên cười lớn: "Nhưng em không cần quá khẩn trương, dì là một người rất tốt, chút nữa em theo sát chị là được rồi."
Úc Uyển Ương mím môi cười cười, mặt lại dựa sát vào lưng Thư Hoài Đạt nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.
Tới khu dân cư Thư Hoài Đạt liền thắng xe đạp lại, cùng với Úc Uyển Ương đi vào trong mái hiên, vừa đi vừa nói với Úc Uyển Ương: "Nhất hào lâu cách bên ngoài gần hơn, ra ngoài ít tốn thời gian, cho nên dì ở chỗ này. Hơn nữa lớn tuổi không có phương tiện, nên ở ngay tầng trệt."
"Quả thật như vậy tương đối tiện hơn." Úc Uyển Ương gật đầu, hai người cùng nhau đứng ở giữa hai bên dãy nhà: "Hoài Đạt, ở bên nào?"
Thư Hoài Đạt cười sáng lạn, mặt hướng bên trái mình chỉ chỉ, cánh cửa bên trái u u mở ra, bên trong liền truyền ra giọng nói rất vui mừng: "Là Hoài Đạt sao? Dì nghe giống tiếng của con..."
"Dì, là con." Thư Hoài Đạt đậu xe cùng với Úc Uyển Ương vội vàng đi lên đỡ lấy hai tay của lão nhân, Úc Uyển Ương nhìn người trước mặt, tóc đã bạc trắng, vẻ mặt rất vui sướng, hai mắt chính xác là đục ngầu, tuy mặt là hướng tới hai người, nhưng ánh mắt thì không có tiêu cự.
"Hình như có thêm một người nữa có phải không?" Tay lão nhân đặt trong lòng bàn tay Úc Uyển Ương, đầu ngón tay tinh tế cọ xát: "Mau vào, đi vào đi vào, cùng với dì đi vào."
Vẻ mặt tràn đầy nếp nhăn thể hiện rõ sự vui mừng, gắt gao nắm chặt tay hai người đi vào trong nhà. Vừa đóng cửa thì muốn đi rót nước cho hai người, bị Thư Hoài Đạt cản lại.
"Dì, dì đừng bận rộn, mau ngồi xuống, chúng con không khát." Thư Hoài Đạt cùng lão nhân ngồi xuống sô pha, một tay kéo Úc Uyển Ương qua, ngẩng đầu cười khẽ một cái, quay đầu nhìn lão nhân nói: "Dì, em ấy tên là Uyển Ương, con rất thích em ấy, cho nên hôm nay con dẫn em ấy tới gặp dì."
Thư Hoài Đạt chỉ nói mấy câu, ôn nhu trong mắt tựa như nước suối, mặc dù lão nhân không thấy rõ, nhưng nghe ra được, nàng đối với người kế bên rất là coi trọng.
"Uyển Ương?" Lão nhân khó khăn trừng mắt nhìn nhìn, chi tiết này làm cho Úc Uyển Ương thấy xót xa.
Với phản ứng của lão nhân dành cho Thư Hoài Đạt có thể thấy Bà đối với Thư Hoài Đạt rất là yêu thương. Mà Thư Hoài Đạt có thể trước mặt lão nhân nói ra tình cảm của hai người trắng trợn như vậy, hiển nhiên tinh thần của Bà đã không còn nhanh nhẹn nữa.
"Dì, dì giống như Hoài Đạt, gọi con là Uyển Ương được rồi." Úc Uyển Ương điều chỉnh lại cảm xúc của mình, ngồi qua kế bên lão nhân, cầm lấy tay bà.
"Được, được, được, Uyển Ương, Uyển Ương, tên rất hay..." Lão nhân vui tươi hớn hở mà cười cười, lại nhìn Thư Hoài Đạt ở một bên: "Hoài Đạt, con lâu rồi không tới thăm dì, vừa tới thì mang theo một phần lễ lớn. Dì chờ con dẫn người về thật lâu, thật lâu rồi..."
Lão nhân luôn luôn lặp lại những lời này, trong lòng Úc Uyển Ương nhảy lên, tựa hồ đoán được cái gì đó, ngẩng đầu chăm chú nhìn khuôn mặt nhu hòa Thư Hoài Đạt.
Chỉ thấy Thư Hoài Đạt trấn an mà nhìn cô cười cười, tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve mu bàn tay lão nhân: "Con không có thời gian tới đây, hơn nữa thời gian tìm em ấy cũng rất lâu, không dễ dàng tìm được, cho nên mới tới chậm như vậy."
"Thời gian lâu một chút có sao đâu! Tìm được là tốt rồi, tìm được là tốt rồi." Lão nhân hiển nhiên rất là vui vẻ, sau khi nói xong là một trận cười.
Lão nhân thu tay lại sờ soạng dưới đáy sô pha, bỗng nhiên sờ được cái gì đó, chậm rãi đem nó bày ra lòng bàn tay, đó là một hồng bao rất nhiều nếp nhăn, trên mặt có rất nhiều nếp gấp cùng dấu vết ma sát, hình như được đem ra lặp lại nhiều lần...
"Uyển Ương, đến, cầm lấy. Dì chờ ngày nay cũng lâu rồi, Hoài Đạt dẫn con tới, nhất định rất thích con, con phải ngoan một chút." Lão nhân vừa nói, vừa đem hồng bao nhét vào trong tay Úc Uyển Ương, khí lực của Bà không lớn nhưng lại vô cùng cố chấp.
Úc Uyển Ương giương mắt nhìn Thư Hoài Đạt, thấy nàng gật đầu, lúc này mới dám nhận, nhịn xuống chua xót trong mũi, cô mềm nhẹ lên tiếng: "Cám ơn dì, con nhớ kỹ. Hoài Đạt đối với con rất tốt, con cũng rất thích chị ấy..."
Lão nhân vui mừng gật đầu, lại tới gần hơi một chút, cố gắng trợn tròn mắt muốn nhìn rõ hơn.
Ánh mắt Úc Uyển Ương nháy một cái liền hiểu, cô cầm tay lão nhân đặt lên mặt của mình, tuy là cười, nhưng âm thanh lại run run: "Dì, dì sờ sờ mặt con đi."
Thư Hoài Đạt thản nhiên cười cười, ánh mắt đặt ở trên tay lão nhân. Nhìn tay lão nhân chậm rãi sờ trên mặt Úc Uyển Ương, sờ mi phong của cô, sờ mắt, sống mũi xinh đẹp, còn cái cằm hoàn hảo.
"Đúng là một cô gái xinh đẹp, xinh đẹp giống như Hoài Đạt, thật tốt." Lão nhân nhẹ nhàng gật đầu, thu hồi tay vui vẻ mỉm cười. . truyện ngôn tình
"Dì, hôm nay ngoài việc dẫn Uyển Ương tới gặp dì còn đem tiền lương của tiểu Chí gửi về mang tới cho dì." Thư Hoài Đạt nói xong liền cầm áo khoác lên lấy ra một phong thư, nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay của lão nhân: "Tiểu Chí nói phải một khoảng thời gian nữa mới trở về được, bởi vì công việc quá bận rộn."
Mi nhãn lão nhân bỗng nhiên nhu hòa xuống, ngón tay sờ sờ phong thư, lẩm bẩm nói: "Lại không trở về, bất quá khỏe mạnh là được rồi, khỏe mạnh là được rồi..."
Điều này không chỉ là Úc Uyển Ương mà còn cả Thư Hoài Đạt cũng thấy chua xót không thôi. Nàng cầm tay lão nhân, nói rất rõ ràng: "Dì, dì phải chú ý sức khỏe, để tiểu Chí ở bên ngoài có thể yên tâm làm việc có đúng hay không?"
"Dì biết, dì biết, dì sẽ không để tiểu Chí lo lắng..." Tâm tình của lão nhân có chút ảm đạm lại bởi vì lời nói của Thư Hoài Đạt mà phấn khởi lên, đôi mắt đục ngầu cũng trong trẻo lên.
Hai người cùng với lão nhân nói chuyện phiếm thêm chút nữa, ánh trăng lạnh lẽ treo trên đỉnh đầu nên tạm biệt lão nhân ra về.
Thư Hoài Đạt đẩy xe đạp, Úc Uyển Ương đi bên cạnh nàng, một tay kéo cánh tay của nàng. Dưới ánh trăng bộ dáng Thư Hoài Đạt nhè nhẹ thanh lãnh, đầu ngón tay Úc Uyển Ương nhẹ nhàng đè cánh tay của nàng, lên tiếng: "Hoài Đạt, sao đột nhiên chị lại dẫn em tới đây?"
"Kỳ thật rất nhiều thời điểm chị cũng không nghĩ tới." Bất ngờ Thư Hoài Đạt nói ra như vậy, nhưng giây tiếp theo nàng lại than một tiếng thật dài: "Uyển Ương, em nhất định cũng đoán được đại khái, chị lo lắng cho dì là do có người cho chị biết, nói dối dì con trai dì đang cố gắng làm việc ở bên ngoài, nói dối dì, con trai dì sẽ quay về trong thời gian tới..."
Nàng thu lại mâu quang, quay đầu nhìn Úc Uyển Ương, khóe môi gợi lên một độ cong nhợt nhạt: "Nhưng trừ bỏ chuyện này, dì không bỏ xuống được chính là chị. Rất nhiều năm trước chị vừa tới chỗ này đã gặp được dì, chị đã đồng ý với dì, nếu chị gặp được người chị thích, sẽ dẫn tới gặp dì..."
Úc Uyển Ương dùng tay còn lại để ôm chặt cánh tay của nàng, thấy chua xót đồng thời cũng vì suy đoán trong lòng mà nhảy nhót. Thư Hoài Đạt, cho tới bây giờ chỉ dẫn một mình cô tới đây.
Nàng bỗng nhiên ngừng cước bộ, mặt để sát vào Úc Uyển Ương, lông mi dài nhẹ nhàng rung động mà Úc Uyển Ương cũng cảm nhận được. Môi mềm mại của Thư Hoài Đạt dán vào vành tai Úc Uyển Ương, giọng nói rất êm tai: "Uyển Ương, em nhận hồng bao rồi, thì phải nghe lời chị. Chị thích em như vậy, em phải ngoan một chút..."
Úc Uyển Ương quay đầu, nhìn hai tròng mắt sáng ngời của nàng, mạch mạch như nước chảy, chảy thẳng vào tâm của cô.
"Em vẫn luôn nghe lời chị mà, chỉ thích chị, thầm nghĩ muốn cùng chị ở chung một chỗ, về sau cũng chỉ muốn yêu chị..." Úc Uyển Ương vòng tay qua eo nàng, dựa sát vào người nàng, mềm giọng trả lời.
Thư Hoài Đạt giơ lên khóe môi, khẽ hôn lên trán Úc Uyển Ương, nội tâm của nàng bị lời nói của Úc Uyển Ương làm cho mềm mại: "Đi thôi, chúng ta cùng nhau về nhà."
Tác giả có lời muốn nói: Thư tổng càng ngày càng không còn lạnh lùng nữa.