Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta

Tướng Công Còn Không Ngoan Ngoãn Nằm Xuống Cho Ta - Chương 19




Thành thân

Tin tức tiểu thư Vệ gia muốn kết hôn với đại tiểu thư Tịch gia giống như có bão quá bộ, càn quét toàn bộ kinh đô vậy.

‘Bối cảnh’ của đại tiểu thư Tịch gia thần bí, dáng người lại đẹp ôn hòa, nhìn một cái chính là đại gia khuê tú, cầm kỳ thi họa đều tinh thông; nhìn lại nhị tiểu thư Vệ gia, chính là bùn nát không xây nổi tường mà, lại ngây ngô ngốc ngếch như vậy, ngoại trừ có sức lực cường đại những cái khác chẳng có cái nào ra hồn, một ngoại tử liền cả kỹ nữ thanh lâu cũng bị dọa sợ chạy thì có tiền đồ gì đây? Đây quả thực làm mất mặt người kinh đô. Không nghĩ tới Vệ lão tướng quân một đời anh hùng, lại nuôi ra một đứa con không có bản lĩnh như vậy.

Chỉ là, Vệ Linh Tê người ta tốt số a, có mẫu thân làm tướng quân, lại cho nàng một mối hôn sự tốt, cái này quả thật làm người khác ghen tỵ.

Nếu như chuyện này để cho ngoại tử ở kinh đô không ngừng hâm mộ, vậy chuyện sau sẽ để người ta xem là trò cười cho thiên hạ.

Ngày thành thân, lão nhị Vệ gia lại một đường bị trói, đây có chút để người ta cảm thấy kỳ lạ.

Cụ thể rốt cuộc thế nào, lại nghe tôi chậm rãi kể lại cho.

Kể lại thì, vì không để thái độ của Vệ Linh Tê thay đổi chóng mặt, Tịch Phi Nghiêu cố gắng liên hiệp với Vệ Vân Nhiễm gạt nàng chuyện mình là tân nương, chuyện này liền đưa Vệ Linh Tê vào tình huống có chết cũng không thể ngờ.

Không sai, bạn học Tiểu Vệ dù có chết cũng không thành thân, đối với loại chuyện này sớm đã nằm trong dự liệu của nàng, nếu nàng ấy chịu mới là lạ, cho nên, nàng cũng không sợ bị người khác chê cười, dù sao sau khi Vệ Linh Tê lớn lên, danh tiếng nàng ấy cũng bị hủy hết rồi. Vì vậy, cũng không để ý đối phương có đồng ý hay không, trói trước nói sau.

Không muốn? Hừ hừ, trói ngươi đi thành thân. Chỉ cần thành thân, ngươi phản kháng nữa cũng vô dụng.

Sợ Vệ Linh Tê nói ra lời ngông cuồng để người ta tức giận, Vệ mẫu một không làm hai không bỏ dùng vải bố nhét vào miệng nàng, để nàng gọi trời không thấu gọi đất không nghe.

Nhắc đến, bạn học Tiểu Vệ thật là đáng thương vạn phần, rõ ràng là người trong cuộc nhưng cái gì cũng không biết, chẳng hay biết gì, còn bị mẹ ruột miễn cưỡng thành như vậy, đơn giản là cực kỳ giống bi kịch.

Bị người tỷ tỷ cư nhiên luôn bênh vực, nhưng đôi mắt lại giống như mình vô tội, điều này là do Tịch Phi Nghiêu đã phân tích rõ ràng mọi chuyện, ngay cả nàng cũng cảm thấy có lý.

Cho nên, Vệ Vân Nhiễm chỉ có thể nói gần nói xa nhắc nhở Vệ Linh Tê, thật ra tân nương không có kém như nàng đã nghĩ, có lẽ vẫn luôn là người mà nàng hằng mong muốn cũng nên. Hết lần này đến lần khác Vệ Linh Tê cứ cố khoan sừng trâu vào đầu, nghe không hiểu, sống lưng thẳng tắp quật cường chính là không chịu thành thân.

Chỉ là nàng có quật cường thế nào đi nữa, cũng vô dụng, Vệ tướng quân cho áp giải Vệ Linh Tê, đi rước dâu.

Tịch Phi Nghiêu đầu đội khăn che, cho nên, lúc đầu Vệ Linh Tê không nhận ra.

Chỉ là, bộ dáng vốn đang quật cường muốn chết, lúc nhìn đến bóng người “Tịch đại tiểu thư”, thì ngây ngẩn, sao có cảm giác rất quen thuộc?

Còn nữa, Tịch Phủ?

Chẳng lẽ thật là Tịch Phi Nghiêu?

Vệ Linh Tê không chắc chắn, dù nói là thành thân, nhưng hết thảy mọi chuyện bên nhà tân nương mẫu thân nàng cũng không từng nhắc qua, cho nên, nàng thật sự không biết gì cả.

Tịch gia, có phải Tịch Phi Nghiêu không? Nhưng mà, không phải song thân Tịch Phi Nghiêu đều đã qua đời rồi sao, còn có ở đâu có nhà lớn như vậy?

Vệ Linh Tê không thể hiểu được, nàng không hiểu, rốt cuộc có phải Tịch Phi Nghiêu hay không, nếu là nhầm, vậy làm thế nào bây giờ?

Chỉ là, cho dù không nhầm, bây giờ nàng bị trói, trong miệng lại bị nhét vải bố, trốn cũng không trốn được a.

Tịch Phi Nghiêu nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh “Ô ô”, do đầu đội khăn che tân nương, nàng chỉ có thể nhìn được chân Vệ Linh Tê.

Nhưng mà, đoán cũng đoán được, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.

Kẻ ngốc này, trong lòng ngược lại thật sự có mình.

Tịch đại chủ tịch trong lòng vui rạo rực, giờ phút quan trọng này nàng tự nhiên sẽ không biểu lộ ta chính là Tịch Phi Nghiêu, đến để làm Vệ Linh Tê ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, ngươi không thấy mẫu thân người ta cũng cùng đi theo sao?

Ở Tây Phượng Quốc thành thân cũng không phức tạp như trong dự liệu, cũng không ngổn ngang quy củ như trong phim.

Cũng là chính trong ngày thành thân, mẫu thân dắt nữ nhi đến nhà đàng gái, đưa văn định thành thân, mỗi nhà một phần, còn có một phần lập thành hồ sơ chỗ quan phủ. Nói cách khác, hôn nhân ở Tây Phượng Quốc được pháp luật bảo vệ. Dĩ nhiên, chỉ có thành thân mới có văn định, cưới thiếp thì không có. Có thể hiểu là, thiếp sẽ không được pháp luật bảo vệ.

Sau đó, cổ kiệu đưa tân nương trở về bái đường, dọc theo đường đi có dây pháo, tân lang chính là cưỡi ngựa đi tuốt đàng trước, đến địa điểm bái đường là xong. Thật ra cũng không có rườm ra như trong tưởng tượng.

Lúc này Vệ Linh Tê ngược lại ngoan đi rất nhiều, nàng luôn cảm thấy Tịch gia đại tiểu thư chính là Tịch Phi Nghiêu, mặc dù không thấy mặt, nhưng nàng chính là cảm thấy như vậy.

Cho nên, nàng hiếm thấy không phản kháng, cho dù phản kháng nàng cũng không có bản lãnh. TvT

Linh Tê muội tử đã suy nghĩ xong, nếu người này không phải Tịch Phi Nghiêu, nàng liền tính kế bỏ trốn, sẽ không trở lại, dù sao nàng chính là không cưới cô gái nào khác! Chết là được chứ gì.

Cho nên, dọc theo đường đi Vệ Linh Tê bị trói ngồi yên trên lưng ngựa, Vệ Văn Võ thậm chí trói nàng vào con ngựa luôn, chỉ sợ nàng cưỡi ngựa bỏ chạy.

Không thể không nói, mẫu thân Vệ gia thật là đủ tuyệt vời.

Chỉ là Vệ Văn Võ tự nhiên không biết, nàng gặp được một nàng dâu càng tuyệt vời hơn, càng làm cho nàng cam tâm tình nguyện trói nữ nhi dâng lên cho nàng ấy.

Đây là nỗi đau cả đời của nàng, cho nên, đánh gãy răng nuốt vào bụng, nàng cũng kiên quyết không thừa nhận mình ngốc.

Càng không thừa nhận nữ nhi bé bỏng của mình là chân truyền từ mình, mặc dù tương lai Trần Uyển mẫu thân nàng cười nàng chuyện này không ít, nhưng nàng tuyệt đối vẫn không thừa nhận.

— Ở Vệ gia —

Vệ Văn Võ cùng Trần Uyển ngồi trên cao đường, đối với nàng dâu trước mặt rất hài lòng.

Trần Uyển trước còn trách cứ Vệ Văn Võ không để ý ý nguyện nữ nhi, đem nàng ép thành như vậy, hôm nay nhìn đại tiểu thư Tịch gia cử chỉ lễ độ, bước chân nhẹ nhàng lay động, trong lòng hài lòng.

Vệ Vân Nhiễm xem như là đại cô tử, cũng xem như là một nửa chủ trì, đây là bày tỏ tôn trọng đối với nhà gái.

“Nhất bái thiên địa –”

Vệ Linh Tê đáng thương đè nén bái đường.

“Nhị bái cao đường –”

“Phu thê giao bái–”

Tiểu muội, sau này, muội là người trưởng thành rồi!

Vệ Vân Nhiễm nhìn một màn này, hốc mắt có chút đỏ, tiểu muội một mực luôn đi theo sau cái mông mình, rốt cuộc cũng thành thân, cưới vợ rồi. Mặc dù, con dâu này không biết là ai, nhưng mà, chỉ cần vào động phòng, ngày mai nàng nhất định là vui vẻ bước ra.

Nói đến động phòng, Vệ Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ tới tiểu muội mình chuyện gì cũng không hiểu, vậy làm sao làm? Nhưng mà, mẫu thân sẽ nói chuyện với tiểu muội chứ? Dù sao, chuyện cưới gả đều là mẫn thân chỉ dạy, cho nên Vệ Vân Nhiễm cũng không suy nghĩ tiếp, đi chứng thực, dù sao mẫu thân nói, vậy nàng cũng không cần phí công.

Vệ Văn Võ vốn là muốn dạy những thứ này cho Vệ Linh Tê, nhưng suy nghĩ một chút con gái lớn của mình khẳng định đã nói qua, nếu không làm sao còn mang Linh Tê đi kỹ viện? Mặc dù cuối cùng Linh Tê vẫn trốn thoát, nhưng khẳng định là nói rồi, vì vậy, nàng cũng không mở lời, dù sao, chuyện nữ nữ vẫn không dễ nói, mắc cỡ muốn chết!

Điều này đã dẫn đến, buổi động phòng đêm nay rất là hí kịch. (một vở hài kịch)

Chuyện này tạm thời không nhắc tới, hạ chương sẽ nói tỉ mỉ hơn.