Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

Chương 20: Muốn Để Ngươi Dập Lửa Cho Ta




Gió mùa hè ấm áp, thổi tới trên người vậy mà còn mang tia mát mẻ dễ chịu, Nam Phác Nguyệt nhắm mắt lĩnh hội phần tĩnh lặng hiếm có này, những ngôi sao nhấp nháy, lấp đầy cả bầu trời, như là trộm nhìn lén y, lộng lẫy mà quang minh….

Lúc này, Gia Cát Dật cùng Lý Cửu từ trong phòng Tư Mã Ngọc đi ra, Tư Mã Ngọc tiễn đến cửa, hai người từng người rời đi.

Gia Cát Dật vừa mới đi hai bước, nhìn thấy bóng dáng như thần tiên nào đó đứng thẳng trong bóng đêm, đèn lồng trong hành lang chiếu lên người y, như thật như mộng.

Cách gần một chút, chỉ thấy sườn mặt y tuấn mỹ hơi hơi nâng lên, nhắm mắt suy ngẫm, những con gió nhỏ nhẹ nhàng thổi bay vài sợi tóc trên trán y, áo ngoài màu đỏ tía hững hờ khoác trên vai, phong thái tuyệt thế kia chiếu vào trong mắt Gia Cát Dật, phảng phất phủ qua hết thảy tốt đẹp trên thế gian.

Hắn nín thở đi đến, lặng lẽ dán bên tai thổ lộ: “Lăng An Vương chính là đang đợi vi thần?!”

Người nào đó bị một tiếng bất chợt thình lình phát ra này dọa sợ, mắt bỗng nhiên mở to, liền sau đó nhìn hắn chán ghét nói: “Ngươi làm sao đi đường cũng không có một tiếng động?”

Gia Cát Dật không tỏ rõ ý kiến, chỉ mỉm cười nhìn y.

Bị nhìn đến có chút không được tự nhiên, Nam Phác Nguyệt rốt cuộc đợi không được, cau mày, đến chào hỏi không liền xoay người vào cửa.

Thời điểm y đang đóng cửa, Gia Cát Dật một phen giữ chặt, bước vào ngưỡng cửa, xoay người cười tà nói: “Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Lăng An Vương chẳng lẽ không muốn làm chút gì sao?”

Nam Phác Nguyệt có vết xe đổ lúc trước, đương nhiên biết hắn sở chỉ chính là cái gì, mày càng nhăn sâu: “Đại nhân nếu là thiếu nữ, bổn vương nguyện ý vì đại nhân tìm tới, coi như…….Coi như bổn vương hướng đại nhân biểu hiện một chút tâm ý ngươi mấy năm qua tận trung ái quốc.”

“Ha ha, ý tốt Lăng An Vương vi thần tâm lĩnh, nhưng mà……. Vi thần không thích nữ nhân.” Nói xong ý vị thâm trường nhìn y, “Vi thần chỉ thích ngươi.”



“Ngươi!” Nam Phác Nguyệt có chút phẫn nộ, điều chỉnh một chút tâm thấp thỏm, thản nhiên nói, “Còn thỉnh đại nhân không nên vui đùa loại này.”

“Ta không có nói giỡn.”

“Được, ta mặc kệ ngươi có nói giỡn hay không, chỉ cần ngươi nhớ kỹ, ta thích chính là nữ nhân!” Y biểu tình vô cùng nghiêm túc trả lời.

“Ta biết.” Gia Cát Dật không có biểu tình mất mát, vẫn dáng vẻ vân đạm phong khinh như cũ.

Thật là hoàn toàn bị y đánh bại, nghĩ đến hai đêm liền bị hai nam nhân thổ lộ, Nam Phác Nguyệt muốn chết tâm, vô lực nói: “Đã biết rồi, đại nhân nên về đi thôi, bổn vương muốn nghỉ ngơi.” Bắt đầu đuổi người.

“Lăng An Vương không phải vừa rồi muốn biểu hiện chút tâm ý sao? Như thế nào liền quên rồi!”

Lúc đó là quá muốn tống cổ ngươi, mà lại tưởng thật, Nam Phác Nguyệt nhịn không được mà chửi thầm.

“Ngươi muốn thế nào?” Y không cam lòng yếu thế nói.

“Vi thần ……” Ánh mắt sáng rực nhìn y, “Vi thần bị Lăng An Vương châm ngòi**, hiện tại hỏa khí đang vượng, đêm đen phong cao như vầy, chỉ sợ không tìm thấy nữ nhân, không bằng…..” Gia Cát Dật giảo hoạt nhìn y, ý tứ sáng tỏ: Muốn để ngươi dập lửa cho ta.

“Cái gì?!” Loại lời nói này cũng dám nói ra, mà còn không sợ chết, nói chính mình châm ngòi, thật vô sỉ đến cực điểm! Hơn nữa còn muốn vô sỉ hơn so với trong tưởng tượng của y! “Ngươi sẽ không sợ ta nhất thời thất thủ khiến ngươi không làm được nam nhân?” Y âm trầm đe dọa nói.

“Không sợ.” Tiếp theo, người nào đó vẻ mặt hưng phấn thử nói: “Nếu không chúng ta thử xem?”

“Đại nhân!” Y tức giân e thẹn nói, “Đại nhân thật sự rất nhàn sao? Chi bằng đem tâm tư này đặt lên chiến sự đi, bổn vương thật sự mệt mỏi, mời về đi.” Y dám nói toàn bộ Nam Phác Quốc, nếu luận mặt mày vô sỉ, hắn dám nhận đệ nhị, liền không có ai dám nhận đệ nhất.



Gia Cát Dật vốn dĩ cũng không muốn làm gì y, nhưng cả ngày bận rộn, bây giờ đột nhiên muốn vui vẻ cùng nhau, vì thế, hắn trực tiếp đi đến giường Nam Phác Nguyệt, bắt đầu thong dong cởi áo, thắt lưng.

Nam Phác Nguyệt vẻ mặt hắc tuyến đứng ở một bên, tên hỗn đản này rốt cuộc muốn làm gì! Trêu chọc đi trêu chọc lại bổn vương thì vui như vậy sao? Y kỳ thực biết nói gì hắn cũng không sợ, dứt khoát kéo dài như vậy sao.

Gia Cát Dật cởi chiếc quần bông còn lại, Nam Phác Nguyệt quay mặt đi, mà người nào đó vẻ mặt vui vẻ chui vào ổ chăn, còn cố ý ngáp thật dài một cái: “Ai ~ mệt mỏi quá a ~”

Lúc này người nào đó bị chọc tức đến nghiến răng, nắm nắm tay đi đến trước giường, thật hận không thể bóp chết hắn cho xong, nhưng chỉ cần ngẫm lại, bản thân y vẫn hiểu rõ chính mình, y thừa nhận võ công bản thân không cao bằng hắn. Lúc này, động thủ cũng không đúng, động miệng cũng không chiếm thế thượng phong, vì thế thầm nghĩ: Được! Ngươi không phải nguyện ý chơi sao? Vậy bổn vương phụng bồi ngươi đến cùng, ta ngược lại muốn xem thử ngươi có thể chơi được hoa chiêu gì.

Gia Cát Dật còn đang trên giường chợp mắt, hắn chỉ muốn nhìn bộ dạng tức giận đáng yêu của người nào đó thôi, lại không ngờ, bên tai chẳng những không truyền đến tiếng bạo nộ như dự đoán, ngược lại còn vang lên một trận âm thanh cởi áo vụn vặt, đây là tình huống gì?

Trộm trộm hí đôi mắt……

Ái chà! Kinh bạo a*! Hắn cư nhiên nhìn thấy mỹ nam băng sơn thoát y, quần áo mùa vốn không nhiều lắm, cũng dễ dàng cởi ra giống chính mình, chỉ còn quần lông.

* 劲爆 Kính bạo: Một thuật ngữ xuất phát từ quảng cáo của KFC, ám chỉ một cái gì đó vừa mát mẻ vừa rực rỡ, vừa phong cách vừa tiên phong, thường ám chỉ dòng nhạc EDM.

Người nào đó nhìn đến ngây người, bị hoạt sắc sinh hương* trước mắt mê hoặc thật sâu, cầm lòng không đậu mà nuốt một ngụm nước miếng, hắn rất khẩn trương, thầm nghĩ: Có phải hay không phát triển quá? Bản thân còn chưa chuẩn bị tốt đâu, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

*活色生香 hoạt sắc sinh hương: xinh đẹp quyến rũ động lòng người.

Nhắm mắt lại không dám nhìn lại, hắn thật sợ bản thân nhất thời không khống chế được liên đương trường tấn công y!