Nam Phác Nguyệt ** trên người, đảo mắt đi đến giường, nhẹ nhếch khóe miệng: Ta ngược lại muốn xem thử ngươi có dậy hay không!
Nghĩ như vậy, liền đi vào bên trong giường, nhấc chăn lên, điềm nhiên như không nằm xuống.
Lúc này hai người vai sát vai nằm song song, tim Gia Cát Dật nhảy bang bang không ngừng, trong lòng rối rắm: Tấn công hay là thả?
Mà mỹ nam băng lãnh bên cạnh nhắm mắt trầm tư, đang chờ đợi Gia Cát Dật chịu đựng không được loại tình cảnh này mà tự giác xuống giường rời đi.
Hiển nhiên là y sai!
Gia Cát Dật nội tâm chỉ đấu tranh một khắc, liền búng tay tắt đèn dầu trên án, tiện đà trở mình ôm chặt y.
Y ở trong màn đêm đen nhánh mở to mắt thầm nghĩ: Sao không giống như mình tưởng tượng chứ? (Không phải đã nói là sẽ đi sao?) người nào đó ôm y động tác không dám quá lớn, bởi vì cơ hội khó có được, không muốn làm quá một chút mà đem y dọa chạy, cho nên chỉ dành thống khổ lựa chọn chậm biểu lộ tình cảm. Kỳ thật ôm như vầy cũng tốt, đã tiến bộ không ít, người nào đó đầu làm ổ trong chăn hắc hắc cười ~ không nhịn được có chút đắc ý, đây có được tính là bước đầu tiên hướng đến mục tiêu hắn đề ra hay không?
Nam Phác Nguyệt lúc này lui cũng không được, tiến cũng không xong, thấy hắn cũng không đối chính mình vô lễ, hơn nữa loại cảm giác bị người ôm chặt này, thực sự có chút kỳ diệu, không nói năng tùy tiện như lúc trước, ngược lại có sự kiên định an toàn, vì thế dần dần nhắm hai mắt, chỉ chốc lát sau, hô hấp bắt đầu dần trở nên đều đều…….
Cư nhiên ngủ rồi? Hơn nữa điều đáng giá không ngờ chính là, y từ đầu đến cuối đều không có đẩy chính mình! Y không có! Gia Cát Dật nỗ lực khống chế nội tâm vui sướng, lại nhẹ nhàng dựa gần một chút, da thịt gắt gao tương dán, hắn chỉ cảm thấy cõi lòng đều là hương vị hạnh phúc, ngửi được hương khí nhàn nhạt đặc thù trên người y, cầm lòng không đậu mà hôn lên sườn mặt y, thật hy vọng thời gian có thể như vậy mà dừng lại, hắn nghĩ: Đời này đủ rồi!
Khi Nam Phác Nguyệt tỉnh lại, Gia Cát Dật đã sớm rời đi đi binh doanh.
Ngồi dậy, xoa xoa thái dương có chút đau nhức, bỗng nhiên động tác trên tay dừng lại, dường như nhớ tới cái gì, tối hôm qua…… Lắc lắc đầu, thôi, hay là không cần nghĩ nữa, thật sự không phải ấn tượng gì tốt.
Lúc này, ngoài cửa tiếng bước chân ồn ào.
“Phát sinh chuyện gì? Hoang mang rối loạn?”
Một gã sai vặt của quản sự ở trong viện hỏi.
Trong viện, mấy nha hoàn chạy đến, một người run rẩy nói: “Nhị, nhị công tử hắn…..”
“Nhị công tử làm sao?”
“Hắn bị đâm.”
“Cái gì?!” Gã sai vặt kinh hô, bắt lấy ống tay áo nàng, “Chuyện khi nào?”
Nha hoàn run run nói: “Mới đây, khi Tiểu Tứ đi hầu hạ nhị công tử rửa mặt, nhìn thấy, nhìn thấy trên người nhị công tử dính đầy máu.
Nam Phác Nguyệt nghe đoạn đối thoại trong viện, nhướng mày, không nghĩ đến bọn họ động thủ nhanh như vậy, xem ra chậm một bước, đơn giản sửa sang lại quần áo, mở cửa phòng, đi ra ngoài nói: “Ngươi nói nhị công tử nhà ngươi bị đâm, có biết hung thủ là ai?”
Nha hoàn dừng một chút, liên tục gật đầu: “Là Mộng Nhi nha hoàn nhị tiểu thư, sau khi chúng ta nghe được tiếng kêu trong phòng, cùng nhau chạy vào xem, lúc ấy trên tay nàng dính đầy máu, nhị công tử ngã dưới chân nàng, không cần nghĩ cũng biết là nàng.”
Nam Phác Nguyệt trong lòng hoài nghi: “Có thể làm phiền cô nương dẫn đường, ta muốn đi xem một chút.”
“Được.”
Theo nha hoàn cùng mấy gã sai vặt cùng nhau đi đến thư phòng Tả Thế Thanh, chỉ thấy hắn nằm trên giường, một lão đại phu đứng bên cạnh khẩn trương rửa sạch thương thế cho hắn, bận việc một hồi lâu, lão đại phu rốt cuộc thở ra một hơi nhẹ nhõm: “May mắn máu chảy không nhiều đến kịp thời, nếu không…..” Thở dài nói: “Ai ~ công tử phúc lớn mạng lớn! Cuối cùng cũng bảo vệ được một mạng.”
Lão phu nhân ngồi ở một bên vừa nghe, rốt cuộc ngừng tiếng khóc, vội vàng đứng dậy chắp tay trước ngực, trong miệng lẩm bẩm cảm tạ Phật Tổ Quan Âm phù hộ.
Lão Đô đốc Tả Tiến vẫn luôn đứng bên cạnh lo lắng sau khi được đại phu nói không có việc gì, trái tim treo lơ lửng cuối cùng hạ xuống, vội vàng hướng đại phu nói lời cảm tạ, lúc sau, đại phu kê thêm vài đơn thuốc, sau khi dăn dò xong vài việc cần chú ý liền lui xuống.
Tiễn đại phu đi, Tả Tiến đập bàn: “Tiện nhân kia đâu?”
Mọi người chấn động, rất nhanh, hai thị vệ áp một nữ tử tiến lên, một người trong đó mở miệng nói: “Lão gia, hung thủ đã được mang đến.”
Tả Tiến đi lên nhìn: “Là ngươi?” Sau đó bộc lộ toàn bộ hỏa khí, tát một cái, Mộng Nhi ngã trên mặt đất, khóe miệng rất nhanh chảy ra một mạt màu đỏ, ngón tay hắn run rẩy ê chề chỉ vào nàng quát, “Ngươi thật to gan! Mấy năm qua con ta đối với ngươi không tệ, ngươi, ngươi như thế nào ra tay nhẫn tâm như vậy? Thật là độc phụ a!”
Mộng Nhi thấp giọng khóc thút thít, một tay che lại một bên mặt bị tím lắc đầu: “Không phải ta, lão gia, ngươi phải tin tưởng ta!”
“Còn không thừa nhận! Hừ! Nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn muốn giảo biện!” Tả Tiến khoanh tay cả giận nói.
“Lão gia, ta, ta…….”
“Phu quân ~”
Mộng Nhi nói được một nửa, một nữ tử trang điểm quý phụ chạy vào, khi đến cũng quên lễ nghi, nàng vội vội vàng vàng chạy đến bên giường, nhìn người trên giường vẻ mặt tái nhợt, cúi người tức khắc khóc thành tiếng: “ Phu quân ~ phu quân ~ ngươi làm sao vậy?”
Không sai, người này chính là Lý Xuân Phù, phu nhân Tả Thế Thanh.
Mọi người đều xót xa trong lòng, Mộng Nhi rốt cuộc cũng không còn gì để nói.
Lúc này, Nam Phác Nguyệt đứng dậy, Tả Tiến nhìn người đến, vẻ mặt kinh ngạc nói: “Lăng An Vương?!” Vừa nói vừa vội vàng thi lễ, cũng không biết tiến vào khi nào, thế nhưng chỉ lo những việc này mà không có chú ý đến, hy vọng sẽ không trách tội mình đi.