Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại - Chương 6




Editor: Kaori0kawa



Beta: Mai_kari



Sắp qua năm mới, toàn bộ Tam giang khẩu đều vui sướng, tại nhà Giải Ý, hai vị đại tẩu làm công giúp bọn họ chuẩn bị đồ tết, nên hai người tự nhiên chẳng có ý kiến gì.



Ninh Giác Phi nửa nằm trên giường nhìn Giải Ý khoan thai mà uống trà bên giường.



Trước mặt y là một bộ tử sa trà cụ, hắn nhàn nhã rửa chén, làm nóng, chăm trà, rửa trà, sau đó mới rót một chén, ngửi hương thơm, lúc này mới chậm rãi uống hết, vẻ mặt hưởng thụ vô cùng.



Ninh Giác Phi nhìn hình dạng thản nhiên như thường kia của hắn, không khỏi buồn cười, hỏi: “Anh dự định cứ thế mà sống sao?”



Giải Ý cầm lấy ấm trà, rót một chén nóng hổi, lúc này mới dựa vào lưng ghế dựa, bình tĩnh: “Tôi mang theo la bàn, còn có địa đồ bên thế giới kia. Mấy ngày nay tôi cũng có suy nghĩ, nếu như tôi từ bên kia sang đây được đây, vậy tức bên kia có một thông đạo, nên mới lạc sang đây. Thế nên, tôi nghĩ chờ cậu dưỡng thân thể cho tốt, sau đó chúng ta dựa theo kinh vĩ độ trên bản đồ, tới chỗ đó tìm thông đạo.”



Ninh Giác Phi vừa nghe, lập tức hưng phấn: “Đúng đúng đúng, rất có lý. Ừ, anh xuyên qua thì rớt tại ngoại thành Lâm Truy, chỉ sợ chỗ đó cũng có sự tình huyền cơ gì đó.”



Giải Ý suy nghĩ một chút: “Cũng có thể, nói chung, tả hữu vô sự, chúng ta chậm rãi tìm là được thôi.”



Ninh Giác Phi nghĩ nghĩ, rất vui vẻ: “Xem ra, tôi phải theo anh về năm 2008 thôi. Ha ha, cứ như là một bộ phim Mỹ hồi xưa ấy, gọi là gì nhỉ?”



Giải Ý hình như cũng biết bộ phim này, chầm chậm nói: “Trở lại năm mươi năm trước” (1)



“Đúng đúng đúng, tôi thật muốn nhìn một chút cha tôi khi còn bé thì như thế nào, còn gia gia nãi nãi nữa chứ, ha ha.”



Giải Ý cũng cười.



Lúc này, Trương tẩu bưng chén thuốc tiến đến: “Giải công tử, tiểu thiếu gia tới giờ uống thuốc rồi.”



Giải Ý lập tức đứng dậy đón lấy chén thuốc, ôn hòa cười cười: “Cảm tạ.”



Trương tẩu mỗi lần nghe hắn nói chữ “tạ”, chân tay liền luống cuống, lúc này cũng là mặt đỏ lên, thì thầm xin phép lui xuống.



Ninh Giác Phi cau mày: “Bọn họ xưng hô chúng ta như vậy, tôi nghe thật không được tự nhiên, giống như tôi là hậu bối của anh vậy, không phải đồng lứa.”



Giải Ý đưa cho hắn chén thuốc, cười nói: “Đồng lứa? Ở năm 2008, cha cậu cũng phải gọi tôi một tiếng chú đó.”



“Nhưng niên linh thực tế của chúng ta sàng sàng nhau.” Ninh Giác Phi không cam lòng mà nói.



Một lần nữa Giải Ý ngồi xuống, ung dung rót thêm một chén trà, chạm nhẹ vào chén thuốc của y: “Nào, cụng chén.”



Ninh Giác Phi cười cười, ngửa đầu uống hết một hơi thuốc.



Giải Ý đặt chén thuốc lên bàn, lại đi châm trà, miệng thở dài: “Đáng tiếc không có cà phê.”



Ninh Giác Phi cười hỏi hắn: “Anh thích uống cà phê lắm sao?”



“Đúng vậy.” Giải Ý cười. “Tôi thích nhất cà phê Blue Mountain của Jamaica (2).”




Ninh Giác Phi cũng là người biết hàng, nghe vậy tấm tắc tán thán: “Đó là cà phê quý nhất trên thế giới a. Anh là kẻ có tiền?”



Giải Ý hời hợt nói: “Không tính là có tiền, có chút đỉnh thôi.”



“Bao nhiêu?” Ninh Giác Phi rất hiếu kỳ.



Giải Ý nghĩ sơ: “Có thể khoảng tỷ bạc? Đều đặt trong công ty cả, tôi cuối năm cũng chỉ nhìn báo cáo, cũng không rõ ràng lắm.”



Ninh Giác Phi “A” một tiếng, cười chọc: “Như thế mà còn không gọi là giàu? Thời gian đó, trên tay có hơn mười vạn đã ngại giao thông công cộng khó chịu, có một hai trăm vạn sẽ cùng bằng hữu trước đây phân rõ giới hạn, làm mặt lạ với bằng hữu, anh có một tỷ, còn không gọi là giàu sao?”



Giải Ý chậm rãi nói: “Bằng hữu của tôi rất nhiều người có tiền hơn tôi, nhỏ thì vài tỷ, nhiều thì vài trăm tỷ, thậm chí ngàn tỷ. Cuối cùng cũng chỉ là một chữ số thôi, chẳng có nghĩa lý gì cả. Người mà, trời soi sáng ngày, đêm ngủ bảy tiếng, suy nghĩ kĩ, cũng chẳng thấy mình có gì hơn người khác cả.”



“A.” Ninh Giác Phi gật đầu. “Anh luôn làm nhiếp ảnh gia sao?”



“Đương nhiên không phải. Ngay từ đầu tôi cũng là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, tiền đều là tôi tân tân khổ khổ kiếm, thiếu chút nữa lấy mạng ra trả.” Giải Ý ôn hòa cười. “Sau này, gặp phải nhiều chuyện, sinh ý thất bại, bản thân cũng xảy ra nhiều vấn đề, có điểm nản lòng thoái chí, quyết định rời khỏi thương trường … Kỳ thực, tất cả đều là chuyện cũ rồi, không cần nhắc tới nữa.”



Dù Ninh Giác Phi mới chỉ ở cùng hắn hơn một tháng nhưng cũng có thể hiểu được tính cách hắn phần nào. Tuy rằng nghe hắn nói hời hợt thế thôi, nhưng những chuyện này nhất định phi thường nghiêm trọng. Y nghĩ sơ rồi cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ gật đầu, đổi chuyện khác: “Anh làm nhiếp ảnh gia bao lâu rồi.”



“5,6 năm rồi.”



Ninh Giác Phi rất ước ao: “Làm nhiếp ảnh gia tạp chí địa lý quốc gia, công việc nhất định rất thú vị a, anh có thể chu du khắp thế giới.”



“Đúng.” Giải Ý cười gật đầu. “Tôi có thể chụp bất cứ thứ gì tôi thích, nghiên cứu những gì tôi thấy hứng thú, gặp được những người rất thú vị. Rất tự do, cũng rất vui vẻ.”




“Được rồi, anh ở chỗ này thế nào không đụng vào máy ảnh? Có thể chụp chút cũng được mà, tương lai trở về có thể làm một buổi triển lãm.” Ninh Giác Phi hăng hái bừng bừng.



“Thử qua rồi, khởi động không được.” Nhàn nhạt nhàn nhạt cười. “Vật lý ở đây có lẽ bất đồng cái thế giới kia của chúng ta.”



“A.” Ninh Giác Phi nhún vai, rồi bỏ qua chủ đề này.



Nhưng Giải Ý hỏi y: “Cậu thì sao? Thích nhất là cái gì?”



“Tôi?” Ninh Giác Phi suy nghĩ một chút, nở nụ cười. “Tôi thích nhất xì gà Havana Cuba (3).”



“Hắc, đó là xì gà quý nhất trên thế giới a. Cậu hủ bại rồi?” Giải Ý đùa.



“Xì, tôi có thể làm cái gì hủ bại? Cũng chỉ có các anh tài giỏi đi cấu kết với thương nghiệp quốc doanh mà thôi.” Ninh Giác Phi làm bộ khinh thường. “Tôi đã từng theo đoàn đại biểu quân sự Bộ Quốc phòng đi thăm viếng bên Cuba, người cùng nghề bên kia tặng vài điếu cho tôi.”



Giải Ý cười cười lắc đầu: “Cậu mở miệng liền nói loạn, gặp nhiều phiền phức mà thôi. Nói tôi cấu kết thương nghiệp quốc doanh? Nếu như là ở bên kia, tôi tố cáo ngươi tội phỉ báng đó.”



“Anh cứ giả bộ.” Ninh Giác Phi cười ha ha. “Từ xưa, vô gian bất thương, phùng thương tất gian (4), anh lẽ nào ngoại lệ sao?”



Giải Ý cũng cười: “Pháp luật chú ý chứng cứ. Cậu không chứng cứ mà nói lung tung, thế gọi là phỉ báng.”



Đang nói giỡn, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ chiêng.




Hai đại tẩu đang ở trong trù phòng lập tức chạy ra ngoài.



Chỉ chốc lát sau, trong thành vang lên tiếng pháo ầm ĩ.



Hai người nhìn ra ngoài một chút, ngoại trừ biển rộng an tĩnh cùng những cánh buồm thấp thoáng ngoài xa ra, chẳng thấy có gì dị dạng, họ liền không để ý tới nữa.



Ninh Giác Phi cùng y thuận miệng tán gẫu, bỗng nhiên nhớ tới một việc, liền hỏi: “Anh hẳn là lập gia đình rồi nhỉ?”



“Không, không có.” Giải Ý lắc đầu, thần sắc tự nhiên.



“Gì? Vì sao?”



Giải Ý mỉm cười: “Bởi vì ta chỉ yêu đồng tính.”



“À.” Ninh Giác Phi gật đầu, một điểm cũng không có biểu thị ngạc nhiên.



“Cậu thì sao?” Có gia đình chưa?”



“Có, có vợ,còn có một con trai, mới 2 tuổi.” Ninh Giác Phi ngẩng đầu suy nghĩ một hồi, thần tình cũng rất bình tĩnh. “Tôi mới chết, cô ấy chắc rất đau lòng. Bất quá, cô ấy còn trẻ, còn không đến 30 tuổi, tôi hy vọng cô ấy có thể mau chóng quên tôi, sau đó tìm người đàn ông tốt tái hôn, từ nay về sau có cuộc sống hạnh phúc.”



Giải Ý đưa tay qua, vỗ nhẹ nhẹ vai y, an ủi, nhưng ngoài miệng nói: “Đã như vậy, nếu có đại thẩm nào tới làm mai, tôi liền làm chủ thay cậu xếp đặt hôn lễ vậy.”



Ninh Giác Phi cười cười: “Không được, tôi hiện tại đã thay đổi.”



Giải Ý chớp mắt: ” Hả? Là sao?”



“Kiếp trước, tôi thích nữ nhân. Bất quá một đời qua rồi, tôi không hứng thú với nữ nhân nữa.” Y nhìn một chút ngoài cửa sổ, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn Giải Ý, mỉm cười. “Tôi hiện tại đối với anh cảm thấy hứng thú nhất.”



END 06



Mục lục



(1) Thì quang đảo lưu ngũ thập niên(时光倒流七十年):



Tên tiếng Anh là “Somewhere In Time”, tựa tiếng Việt là “Ngược dòng thời gian”.



Ngược dòng thời gian là một câu chuyện về một thanh niên trẻ si tình tìm cách lội ngược dòng thời gian để tìm gặp người yêu trong quá khứ. Phim được thực hiện năm 1980. Bộ phim dựa theo cốt truyện “Bid Time Return” của Richard Matheson, cuốn sách đoạt giải World Fantasy Award về Tác phẩm hay nhất năm 1976.



(2) Cà phê Lam Sơn / 蓝山咖啡 / Jamaica Blue Moutain CoffeeCà phê Blue Mountain là một trong những loại hạt cà phê arabica có giá thành cao và được ưa chuộng nhất trên thế giới. Nó có nguồn gốc ở vùng núi Blue Mountains thuộcJamaica. Người ta gọi loại hạt cà phê này là Jamaican Blue Mountain để phân biệt với những loại hạt cà phê khác.



Cà phê Lam Sơn vẫn chỉ dùng bao bì và hộp chứa bằng gỗ tuyển chọn (không dùng bao plastic) và tất cả các quy trình sản xuất đều là thủ công. Là loại cà phê quý tộc trong quý tộc.



(3) Xì gà Havana: Hay còn gọi là Xì gà La Habana. Nơi sản xuất xì gà nổi tiếng thế giới, xì gà Cuba với hơn 500 năm lịch sử đã trở thành biểu tượng của nước Cuba.



(4) Vô gian bất thương, phùng thương tất gian: Không xảo nguyệt gian trá thì không thể làm kinh doanh, đã làm kinh doanh thì tất nhiên phải gian manh xảo trá.