Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại

Tương Ngộ Tại Thì Quang Chi Ngoại - Chương 7




Editor: Kaori0kawa



Beta: Mai_kari



Giải Ý cười cười, ngưng mắt nhìn y một lát.



Ninh Giác Phi nhìn thấy trong nụ cười của hắn có chút thâm ý sâu sắc, nhất thời cảnh giác: “Anh sao thế? Biểu tình anh mờ ám như thế là sao, có ý gì?”



Giải Ý chỉ lắc đầu: “Tôi xem trái nhìn phải, ngó trên coi dưới một hồi, bề ngoài của cậu thật sự là vị thành niên, tôi sẽ có cảm giác phạm tội.”



Ninh Giác Phi chán nản, cắn răng một cái, bỗng nhiên nghiêng người ra trước, xuất thủ nhanh như chớp, túm lấy y phục trên vai hắn, kéo mạnh lại.



Giải Ý bất ngờ không phòng bị, bị y kéo tới gần.



Ninh Giác Phi mạnh mẽ áp chế hắn, không đầu không đuôi mà hôn.



Giải Ý giật mình một chút, vốn định đẩy y ra thế mà lại đưa tay ra sau gáy y, kéo y lại mà hôn.



Y thực sự là trẻ tuổi, hay nói đúng hơn, thân thể y thực sự là trẻ tuổi. Hắn chỉ cảm thấy đôi môi Ninh Giác Phi lộ ra khí tức tươi mát, da như tơ, nhẵn nhụi, tóc đen mượt như suối, quanh quẩn trước mắt mình, cảm giác thực sự là kỳ diệu đến cực điểm.



Đây là lần đầu tiên Ninh Giác Phi chủ động cùng nam tử hoan hảo, vui vẻ tân kỳ khiến y ý loạn thần mê. Thân thể này vốn trẻ tuổi, chỉ mới khiêu khích một chút, liền huyết mạch sôi sục. Y thở càng lúc càng gấp, tay bất tri bất giác mà vói vào vạt áo Giải Ý.



Đúng lúc này, ngoài cửa viện bỗng nhiên truyền đến tiếng cười vui vẻ của hai vị đại tẩu.



Hai người vội vàng tách nhau ra.



Ninh Giác Phi nửa ngồi, tựa ở trên tường, ngực kịch liệt phập phồng, trong mắt có chút hoang mang.



Giải Ý nằm ở trên giường, quần áo có chút mất trật tự, trên mặt đã có chút tiếu ý.



Ninh Giác Phi nhìn hắn, bỗng nhiên cắn răng, thấp giọng nói: “Hiện tại anh biết tôi không phải vị thành niên rồi chứ?”





Giải Ý cười cười, bình tĩnh từ trên giường ngồi dậy, lập tức đứng lên, một bên chỉnh lý y phục, một bên nói: “Đã biết. Cậu là đại nhân, không phải hài tử, vậy thoả mãn chưa?”



Ninh Giác Phi biết hắn cố ý đùa mình, nhưng không lui bước, cười cười nằm xuống: “Hiện tại thân thể tôi không có lực, không tranh với anh, hắc hắc, chúng ta chờ xem sau này thế nào.”



Giải Ý nheo mắt một cái, cười nói: “Tốt a, tôi rửa mắt chờ đó.”



Nói tới đây, hắn bỗng nhiên nghiêm túc: “Vừa náo loạn, cậu đã mệt rồi, ngủ một hồi đi, tôi đi xem có chuyện gì không, chờ cậu tỉnh, chúng ta ăn.”



“Tốt.” Lúc này Ninh Giác Phi cũng hiểu được cả người không còn chút sức lực nào, liền nhắm mắt lại nghỉ ngơi.




Giải Ý chậm rãi đi ra ngoài, thay y đóng cửa lại, lúc này mới đi tới trù phòng.



Hai chị em dâu Trương tẩu một người nhóm lửa, một người xắt rau, vừa làm vừa nói chuyện phiếm, hiển nhiên cực kỳ hưng phấn. Thấy Giải Ý tiến đến, Trương tẩu vội vã buông dao xuống, cung kính mà kêu: “Giải công tử.”



Hai vị đại tẩu gả cho đường huynh đệ, phu gia kỳ thực cũng họ Trương, bất quá để phân biệt, Giải Ý hỏi họ mẹ đẻ của một người, rồi xưng người này Lý tẩu. Lý tẩu không phóng khoáng bằng Trương tẩu, kiên trì thủ quy củ lễ tiết, vẫn gọi hắn “Lão gia”, không chịu đổi tiếng khác, lúc này nghe Trương tẩu gọi hắn, Lý tẩu cũng vội vã đứng dậy bên bếp lò, vén áo thi lễ, thấp giọng hô: “Lão gia.”



Giải Ý nghe rất chói tai nhưng cũng bất đắc dĩ, đành hòa nhã nói: “Được rồi được rồi, hai người cứ tiếp tục làm việc đi.”



Hai vị đại tẩu liền trở lại làm việc ngay, bất quá không còn nói chuyện phiếm nữa.



Giải Ý đứng ở cửa, mỉm cười hỏi: “Vừa nghe tiếng chiêng, sau lại có nhiều tiếng pháo như thế, trong thành có đại hỷ sự gì sao?”



Trương tẩu nghe vậy liền sang sảng cười: “Đúng vậy, Giải công tử, là đại hỷ sự của quốc gia chúng ta đó.”



“Hả? Là cái gì a?” Giải Ý có chút hứng thú.



Trương tẩu cười nói: “Hai tháng trước Bắc Kế đánh vào Yến Bắc của Nam Sở chúng ta, kết quả là bị quân đội chúng ta bắn chết hoàng hậu bọn họ, khiến cho bọn họ phải lui binh. Sau đó, chỉ sợ có được một khoảng thời gian dài thái bình nha. Ngươi nói đó có phải là đại hỷ sự hay không?”



Giải Ý lập tức phụ họa: “Đúng vậy, đích thật là việc vui lớn.”




Dao trong tay Trương tẩu lướt đi cực nhanh, chỉ thấy một chuỗi củ cải liên tục bị xắt nhỏ tạo thành tiếng “xoạt xoạt”. Nàng nhanh tay, miệng cũng nhanh, tiếp tục nói rằng: “Nghe nói đại nhân lần này mang binh lập hạ đại công, nguyên quán là ở Tam Giang khẩu chúng ta, thế nên phụ lão toàn thành đều cảm thấy sáng cả mặt ra. Ngày hôm nay bọn họ thương lượng, qua vài ngày phải làm một cái hội thi đấu, có thể còn muốn thi đấu thuyền rồng, phất cờ chúc mừng.”



Lý tẩu vẫn im lặng, lúc này cũng nhịn không được, cười nói: “Thực sự là bắt đầu một năm mới tốt lành mà.”



“Đúng vậy.” Trương tẩu cũng cười gật đầu. “Năm nay kết thúc thật là vui mà.”



Lý tẩu đột nhiên hỏi: “Sắp Tết rồi, lão gia cùng tiểu công tử đều không trở về nhà sao?”



Giải Ý mỉm cười: “Quá xa, hiện tại đi cũng không kịp, thế nên không dự định trở về.”



“À.” Lý tẩu gật đầu, lại khôi phục trạng thái im lặng như trước, vùi đầu nhóm lửa, thỉnh thoảng nhìn nồi.



Trương tẩu bỗng nhiên nói: “Giải công tử, ngươi cùng tiểu công tử luôn luôn ở nhà, kỳ thực cũng có thể đi xem qua trong thành một chút. Giải công tử là người đọc sách, trong thành có vài thi xã, từng tháng đều có hội thi, đại gia so văn đấu thơ tranh thư, thắng còn có thưởng nữa đó.”



Giải Ý không có hứng thú. Muốn hắn một người hiện đại cùng người cổ đại so thi thư lễ nhạc, thực sự là buồn cười mà. Hắn khách khí mà nói: “Xá đệ sinh bệnh, ta còn muốn chiếu cố y. Chờ y khỏi hẳn, chúng ta chắc chắn sẽ đi xem chung quanh một phen.”



Trương tẩu cảm thán: “Giải công tử, ngươi thật là thương tiểu công tử, khó có được huynh đệ thân ái như các ngươi a.”



Lý tẩu cũng gật đầu liên tiếp, hiển nhiên cũng đồng ý các nói của Trương tẩu.




“Đương nhiên phải thế.” Thanh âm Giải Ý ôn hòa, không nhanh không chậm. “Một đời này có thể làm huynh đệ, cũng là duyên phận khó có được, phải biết quý trọng chứ.”



Trương tẩu lập tức nói: “Chưa chắc đâu. Hiện tại huynh đệ phú giá luôn xung đột thì nhiều, hòa ái thì ít. Như hai người, có học thức, có tiền, còn hòa ái với nhau như thế, thực sự là hiếm thấy.”



Lý tẩu cũng nói: “Đúng vậy.”



Trương tẩu hưng khởi, thao thao bất tuyệt: “Giống Ngưu Nhị sát vách chúng ta cùng huynh đệ gã ấy, thực sự là một ngày không đánh nhau thì không chịu nổi, khiến cho cha mẹ gã cũng sống chật vật theo.”



Lý tẩu nghe được liên tục gật đầu, còn nói: “Còn Trần đại quan nhân ở thành tây nữa, gia nghiệp lớn như vậy, vài đời ăn cũng không hết, còn không phải dung không được huynh đệ của mình hay sao? Làm cho y phải đi xa tha hương.”




Hai người ngươi một lời, ta một chữ, tất cả đều là đông gia trường, tây gia đoản. Giải Ý thấy các nàng đã quên tồn tại của mình, lén lút đi ra.



Khinh thủ khinh cước mà trở lại trong phòng, hắn chậm rãi ngồi xuống, nhìn Ninh Giác Phi đang nhắm mắt ngủ say.



Trong bóng tối, gương mặt y có vẻ mỹ lệ kinh tâm, màu da tái nhợt tựa như ngọc, tạo thành sự yếu đuối khiến kẻ khác đau lòng. Nhưng hắn biết, trong thân thể có vẻ trẻ nhược này là một linh hồn kiên cường. Thân thể như vậy, hồn phách như vậy, đều khiến hắn thập phần ái mộ.



Đúng lúc này, Ninh Giác Phi dường như cảm giác được tồn tại của hắn, bỗng nhiên mở mắt, lẳng lặng nhìn về phía hắn.



Giải Ý đang ngồi ở bên cửa sổ đang mở, ánh tà dương chiếu vào dáng người cao ngất vẽ nên khuôn mặt tuấn lãng, chiếc mũi đĩnh trực, đôi môi cong cong, tạo cảm giác như hư như thực, tựa như trích tiên.



Hai người cứ như vậy an tĩnh mà đối diện nhau, một lúc lâu, cả hai song song nở nụ cười, trăm miệng một lời: “Anh/Cậu rất đẹp.”



Lời này vừa ra, hai người liền im miệng lập tức, rồi lại cùng nhau cười rộ lên.



Một lát, Giải Ý mới nói: “Tiếng chiêng vừa rồi, còn có tiếng pháo, là chúc mừng Nam Sở đại thắng, hình như bắn chết hoàng hậu Bắc Kế, buộc quân Bắc Kết phải lui binh tại Yến Bắc.”



Ninh Giác Phi nghe thế, gật đầu.



Giải Ý chợt nhớ tới còn có nội dung chưa nói, liền bổ sung: “Nói là đại nhân gì gì đó mang binh, nguyên quán cũng là ở đây, thế nên toàn thành chúc mừng.”



Ninh Giác Phi lãnh tĩnh nói: “Cái vị đại nhân gì gì đó, là hữu tướng Nam Sở, gọi Chương Kỷ.”



“A?” Giải Ý có chút ngoài ý muốn. “Ngươi biết?”



Con mắt Ninh Giác Phi bỗng nhiên trở nên thâm thúy âm u lại, nhưng miệng nhàn nhạt nói: “Suốt đời khó quên.”



END 07